Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sườn Phi Tội
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 84: Bạch Diệp Huyền.
- N
ếu Nguyệt Vương phi thật sự bị người ta cướp đi, có thể lập tức đuổi kịp sát thủ có liên quan tới lần này. Chỉ là thuộc hạ không rõ, vì sao lần này cả Thu Phính cũng cướp đi?
Hoàng Phủ Luật con ngươi đen tối sầm lại:
- Chỉ hy vọng lần này Tố Nguyệt không xảy ra chuyện gì. Lần trước ta không cứu nàng được, thật bất cẩn. Trình Tuấn, bên kia tình huống thế nào?
- Thân phận nữ tử đúng là người của Hồng Y thánh. Trước đây đã có vài lần mưu sát vương gia cũng là bọn người Hồng Y thánh gây nên. Bọn họ hiện tại có một loại độc dược đặc chế, vô sắc vô vị, đi vào thân thể sẽ hòa hợp nhất thể cùng với máu, tới trăm mạch tứ chi. Sau khi máu đình chỉ lưu động, độc dược sẽ tự động tản đi, cho nên chúng ta căn bản tra không ra nguyên do vì sao người chết.
- Hơn nữa, trên giang hồ nơi nơi là dấu vết của Hồng Y thánh, bọn họ nơi nơi giết người, tựa hồ muốn thống nhất giang hồ.
Hoàng Phủ Luật cười lạnh:
- Thánh chủ kia quả thật không phải là loại người rụt đầu rụt cổ, dã tâm thật ra cũng không nhỏ.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, hơi trầm tư, hỏi lại:
- Bên Tiêu Như Tự bên kia thế nào?
Áo xanh nam tử ánh mắt dò xét, có chút trần trừ.
- Nói.
Hoàng Phủ Luật ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm khắc.
- Bảy ngày sau thẩm vấn, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu lại đích thân tự thẩm vấn. Đến lúc đó, Hoàng Thượng có thể sẽ dùng “thanh long trảm”.
Hoàng Phủ Luật mày kiếm nhướng lên:
- Cũng được, đem tội ác tày trời của lão tặc này trực tiếp xử trảm, có thể sử dụng “thanh long trảm” của Hoàng Phủ gia, xem như tổ tiên hắn tích đức.
- Vương gia, thuộc hạ lo lắng chính là Ngọc Vương phi có thể sẽ bị liên lụy. Dù sao Tiêu Như Tự cũng là phụ thân của Ngọc Vương phi.
Hoàng Phủ Luật im lặng, khuôn mặt tuấn tú trầm trọng.
- Trình Tuấn, ngươi lui xuống tiếp tục truy tìm tung tích Tố Nguyệt.
Hắn nhắm mắt lại, mày kiếm nhăn lại thật sâu.
- Tuân mệnh.
*
Ngọc Thanh vừa mới mở mắt, liền bị kia thanh âm mở cửa rất nhỏ kia làm cho bừng tỉnh.
Nàng biết là hắn đã trở lại.
Nàng không hề động đậy, hắn chính là hướng tới trên giường, nghiêng thân mình, chớp mắt nhìn nàng.
Lụa mỏng lay động, hắn cởi cẩm bảo trên người, sau đó trước sau như một đem thân thể của nàng tử từ nhập sâu vào trong lồng ngực hắn.
Nàng không hiểu, tâm trạng đang buồn ngủ bỗng trở nên mơ hồ. Lúc sau, nàng nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ từ hắn.
Làm như sủng nịch, lại làm như bất đắc dĩ.
Nàng nhắm mắt lại, làm như không biết.
Sau đó, hắn ôm sát nàng, ôm nàng gần sát với thân mình, vẫn cứ như vậy ôm nàng ngủ.
Nàng vẫn không nhúc nhích, mặc hắn ôm, ở trong lồng ngực rộng lớn của hắ, dần dần hạ mí mắt.
Mà hắn, hô hấp cũng chậm chậm vững vàng.
Không biết qua bao lâu, nàng vừa cảm giác tỉnh lại, phát hiện hắn đã biến mất bên người.
Mà ngoài cửa sổ, vẫn là không gian tối đen như mực.
Trời còn chưa sáng, hắn đã đi sao?
Nàng khoác lại y phục, đứng dậy, nhớ tới thời gian mỗi đêm gần đây hắn đều mất tích.
Hắn, rốt cuộc đang gạt nàng cái gì?
Vì thế nàng đi đến ngoài cửa, hướng thư phòng của mà đi.
Thư phòng tối đen, chỉ có thanh âm gió đêm thổi qua.
Nàng xoay người hướng Cô Vụ Cư mà đi, đi qua mấy gian thiện thất, nàng lẳng lặng nhìn thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước.
Lại không biết trong phòng có bóng đen chợt lóe qua, hướng Tịch Lạc Viên mà đi.
Đi đến Cô Vụ cư, bên trong quả thực có một tia ánh sáng.
Cánh cửa khép hờ, đẩy nhẹ liền mở ra.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, phát hiện chỉ có nội thất là đèn hoa vẫn sáng, mà phía sau bình phong kia mơ hồ nghe được tiếng thống khổ rên rỉ của nam nhân.
Lòng của nàng trở nên kinh hoàng, đi về phía bình phong, rồi đột nhiên nhìn đến nam nhân nàng tìm kiếm đang ngồi ở trong sa trướng, vẫn không nhúc nhích, miệng phát ra thống khổ kêu rên.
Mà trên giường, rõ ràng còn một bãi nước cực đại, mặt nước có khói nhẹ bay lên.
Trong trướng, nam nhân tựa hồ là cảm giác được có người tới gần, đột nhiên thu hồi nội lực, mở mắt ra.
Thấy rõ người trước mắt, hắn giật mình:
- Ngọc Thanh?
Ngọc Thanh đến gần hắn, vén lên sa trướng, nhìn thấy trên tuấn nhan của nam nhân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi xanh tím.
- Luật, chàng làm sao vậy?
Nàng dùng tay vuốt ve tuấn nhan tái nhợt của hắn, đau lòng vạn phần, lo lắng không thôi.
Hoàng Phủ Luật ôm chặt nàng, ảm đạm cười:
- Không có việc gì, ta chỉ là không cẩn thận trúng ít độc, dùng nội lực bức ra thì tốt rồi.
- Loại độc gì?
Ngọc Thanh bình tĩnh nhìn hắn, thủy chung không chịu tin tưởng hắn bị trúng chỉ một ít độc.
Nếu độc kia không có trở ngại, sao có thể làm môi của hắn xanh tím như thế sao?
- Đêm mưa kia, trên đường đuổi bắt Tiêu Như Tự, ta trúng phải độc phấn hắn của hắn. Độc tính cũng không lớn, dùng nội lực bức ra là được rồi. Người bị trúng độc, đều sẽ làm giống như ta vậy. Nàng xem ta ban ngày không phải rất tốt sao? Cho nên không cần lo lắng, ta không sao.
Ngọc Thanh nằm ở trong lồng ngực hắn, không tiếp tục truy vấn hắn.
Nàng biết hắn là người biết tính toán cẩn trọng, vì thế nàng mềm nhẹ nói:
- Thì ra chàng mỗi đêm đều là tới nơi này bức độc.
- Ngọc thanh, thì ra nàng cảm giác được.
Hoàng Phủ Luật ôm sát nàng, dụng tay vỗ về sợi tóc của nàng, thở dài:
- Lập tức sẽ tốt lên lên. Ngọc Thanh, về sau ta sẽ không rời nàng đi nữa.
Sau đó nâng nàng dậy, cười nói:
- Nếu ái phi đêm khuya không ngủ, vậy thay bổn vương tắm rửa đi. Trên người đều là mồ hôi ướt đẫm.
Nói xong, tay đã tự cơi y phục, ánh mắt lộ ra tia trêu đùa, lộ ra thân hình cao to vĩ ngạn của hắn, không thấy một tia sẹo lồi.
Ngọc Thanh e thẹn quay mặt đi.
- Ái phi, lại đây đi.
Hắn ngồi ở trong bồn, đối của nàng e lệ cười nhẹ không thôi:
- Đã lâu như vậy còn thẹn thùng, mau tới đây giúp bổn vương chà lưng, thật muốn bản tay nhỏ bé mềm mại kia của ái phi giúp ta nha.
Ngọc Thanh đi qua, đem chiếc khăn nhúng vào nước, mềm nhẹ lau bờ vai rộng của hắn, sau đó kéo dài đến cánh tay.
Hoàng Phủ Luật nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ.
Ngọc Thanh nhìn tuấn nhan vẫn hiện tái nhợt cùng xanh tím, có chút lo lắng.
Nàng biết hắn giờ phút này cũng không giống mặt ngoài thích ý như vậy, hắn đang che dấu thống khổ của chính mình.
Lau xong phía sau lưng, nàng vì hắn lau phía trước ngực.
Hoàng Phủ Luật lại rồi đột nhiên ôm lấy cánh tay ngọc đang giao động trước ngực hắn, con ngươi đen lóe lên tia cực nóng.
- Ái phi không bằng cùng bổn vương cùng nhau tắm đi.
Nói xong, cánh tay dùng lực, một tay nâng toàn bộ thân mình Ngọc Thanh kéo vào trong bồn, sau đó đem thân thể của nàng tử khóa ngồi ở trên đùi hắn.
- Chúng ta cùng nhau tắm uyên ương.
Hắn khàn khàn giọng, đôi tay đã bắt đầu không an phận cởi ra quần áo ướt đẫm của Ngọc Thanh, có hứng thú lả lướt trên thân thể bạch ngọc của nàng…
- Hoàng Phủ Luật, ta không cần cởi quần áo...... A......
Thoáng chốc, bên trong tràn ngập thanh âm khiến cho người ta đỏ mặt, tim đập nhanh….
***
Ngọc Thanh đi đến Diệp Lạc sơn trang.
Tần Mộ Phong nhìn thấy nàng hai má hồng nhuận mềm mại, khóe mắt mang theo ý cười:
- Có tình yêu tô điểm quả thực không giống với khuôn mặt tiều tụy trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đã so với mẫu đơn còn muốn kiều mỵ hơn.
Ngọc Thanh cười yếu ớt:
- Tần đại ca lại nói giỡn muội muội rồi. Tần đại ca, Ngọc Thanh tới đây là muốn hỏi ngươi một việc.
Tần Mộ Phong ngừng trêu đùa, khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ đứng đắn:
- Chuyện gì?
Ngọc Thanh nhìn vào mắt hắn, nói:
- Là về chuyện của hắn. Tần đại ca, ngươi nói cho ta biết, hắn trúng kịch độc phải không? Nói cho ta biết.
Tần Mộ Phong trầm tư, lẳng lặng nhìn Ngọc Thanh liếc mắt một cái, xoay người, rồi sau đó nói:
- Vì cái lại hỏi như vậy?
Ngọc Thanh đi đến trước mặt hắn, cầu xin hắn:
- Tần đại ca, không cần giấu diếm nữa ta được không? Ta biết, hắn khuôn mặt tái nhợt, đôi môi xanh tím, đây là biểu trạng trúng độc. Hắn dùng nội lực thật sự bức được độc kia ra sao? Vì cái gì sắc mặt của hắn không thấy chuyển biến tốt đẹp?
Tần Mộ Phong trầm mặc, thấy nữ tử ưu sầu, hơi trầm xuống, rốt cục nói cho nàng:
- Hắn trúng chính là độc của Hồng Y Thánh “thất huyền cổ độc”, nếu không có giải dược, một trăm ngày sau, hắn thật sự sẽ chết. Tự hắn dùng độc dược này trao đổi giải dược “phệ tâm đoạt mệnh”, đã qua sáu mươi chín ngày rồi.
Ngọc Thanh dùng khăn che miệng, nước mắt hàm chứa trong hốc mắt.
- Tần đại ca, ngươi là nói hắn là dùng chính mệnh mình đổi lấy giải dược kia cho ta?
Tần Mộ Phong gật đầu:
- Cho nên ta mới yên tâm một lần nữa đem muội giao cho hắn.
Ngọc Thanh lui về phía sau từng bước, ngực cảm thấy rất đau.
Hắn như thế nào có thể gạt nàng như vậy, như thế nào có thể dùng mệnh của chính mình đến đổi giải dược kia?
Nếu đã không có hắn, nàng một mình còn sống thì có ý nghĩa gì?
Nàng dựa vào lưng ghế, toàn thân run rẩy.
- Không có giải dược sao?
Tần Mộ Phong lo lắng nhìn nàng, lắc đầu:
- Có thể nói không có. Thánh chủ Hồng Y thánh kia không có khả năng đưa cho giải dược bởi vì mục đích của nàng chính là vì lấy tính mạng của Luật.
Ngọc Thanh rơi lệ, nghẹn ngào:
- Ta nhất định phải cứu chàng, ta không thể nhìn chàng cứ như vậy rời đi ta, đứa nhỏ trong bụng ta cũng cần hắn......
Nàng trở nên bối rối:
- Tần đại ca, ta nghĩ sẽ gặp Hồng Y thánh thánh chủ kia.
Tần Mộ Phong tiến lên phía trước, đỡ lấy thân mình đang run rẩy của nàng, thở dài:
- Vô ích, thánh chủ Hồng Y thánh kia làm ra việc này chính là vì muốn lấy tính mạng của Luật, cho dù ngươi gặp được nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Ngọc Thanh, nếu Luật nguyện ý vì ngươi làm như vậy, ngươi nên quý trọng hắn.
Ngọc Thanh thẫn thờ ngồi ở ghế trên, rơi lệ không ngừng.
Giờ phút này, nàng nhớ tới vị thánh chủ âm lãnh kia.
Nàng vốn nghĩ là muốn lấy tính mạng của nàng. Thì ra, nàng cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ, hại Hoàng Phủ Luật.
- Ngọc thanh, ngươi không cần tuyệt vọng. Hẳn vẫn còn có biện pháp, nếu chúng ta hiện tại có thể nhìn thấy tiền thánh chủ Bạch Diệp Huyền, Luật còn có thể cứu.
Bạch Diệp Huyền?
Ngọc Thanh ngừng rơi nước mắt, đột nhiên nhớ tới trong cái động đen sẫm kia, lão phụ nhân mà nàng đã từng gặp.
Vì thế nàng kích động, nói:
- Ta đã thấy Bạch Diệp Huyền, ta đã gặp nàng!
Tần Mộ Phong đỡ lấy hai vai kích động của nàng, trầm giọng nói:
- Ta cùng Luật đã đi qua phiến rừng rậm kia, đáng tiếc Bạch Diệp Huyền thủy chung không chịu gặp chúng ta. Bà ta là lão nhân có tính cách quái dị.
- Tần đại ca, ta muốn đi gặp nàng. Hiện tại phải đi.
Lệ phủ kín đôi mắt to của nàng, sâu trong đó là vẻ kiên định.
Nam nhân mà nàng yêu, ngàn vạn lần không thể chết được.
Tần Mộ Phong lo lắng nhìn nàng:
- Ngươi hiện tại có thai, hơn nữa Luật tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi.
- Đừng cho chàng biết.
Nàng đứng lên, liền đi ra ngoài.
- Tần đại ca, chúng ta hiện tại phải đi.
Tần Mộ Phong thở dài, không thể không đuổi kịp cái kia kiên định của nữ tử kia.
Ba canh giờ sau, bọn họ đứng trước ở phiến rừng rậm quỷ bí kia.
Tần Mộ Phong nhìn nữ tử khẩn trương bên cạnh, chính mình cũng có chút lo lắng:
- Muốn đi vào sao?
- Phải. – Ngọc Thanh kiên định nói.
Tuy rằng vì chuyện lần trước trải qua sẽ để lại di chứng, nhưng lần này nàng cam tâm tình nguyện chịu đựng, xâm nhập phiến đầm lầy kia.
Nàng quay đầu lại đối Tần Mộ Phong nói:
- Tần đại ca, ngươi ở lại bên ngoài. Ta không thể liên lụy tới ngươi.
- Ngọc thanh, không cần nói như vậy.
Tần Mộ Phong bước nhanh tiến tới, một phen nắm lấy tay nàng, đem nàng hướng tới phiến sương mù kia.
Thoáng chốc, bọn họ lại bị lạc tại phiến màu trắng sương mù kia, không có phương hướng.
- Bạch tiền bối, ta là Tô Ngọc Thanh, lần trước đã từng tới nơi này, thỉnh ngài đi ra gặp ta. Ta có chuyện trọng yếu tìm ngài.
Ngọc thanh đứng ở tại chỗ, lớn tiếng hướng bốn phía kêu to.
Nàng tin tưởng lão phụ nhân kia thủy chung là ở chỗ tối nhìn bọn hắn chằm chằm, tựa như lần trước vậy.
Trong sương mù mênh mông, chỉ nghe, nhìn thấy loài chim bị kinh động mà bay đi.
- Bạch tiền bối…
Bốn phía chính là quanh quẩn thanh âm của bọn họ.
Nửa ngày, bốn phía vẫn là không có một tia động tĩnh.
- Ngọc Thanh, nàng vẫn là không muốn gặp chúng ta. – Tần Mộ Phong có chút thất vọng.
- Bạch tiền bối…
Ngọc Thanh chưa từ bỏ ý định, nàng bắt đầu hướng chung quanh đi lại, dưới chân mặt đất sâu cạn không đồng nhất.
Tần Mộ Phong nắm lấy tay nàng:
- Đừng đi loạn, nơi này có đầm lầy.
Ngọc Thanh thấp giọng, nói nhỏ:
- Nàng thật sự không muốn gặp ta sao? Chỉ cần nàng cứu Luật, ta nguyện ý ở trong này bồi nàng quãng đời còn lại.
Tần Mộ Phong đau lòng, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, không cho nàng đi lại lung tung, hắn khàn giọng:
- Đừng như vậy, Ngọc Thanh. Nếu muội bồi nàng ở trong này vượt qua quãng đời còn lại, Luật hắn làm sao bây giờ? Hắn dùng tánh mạng đổi lấy mạng của muội mà.
Ngọc thanh đem trán tựa ở trong lồng ngực hắn, nghẹn ngào ra tiếng:
- Nhưng ta càng không thể trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt ta chết đi, ngươi biết không?
Tần Mộ Phong vỗ về sợi tóc của nàng.
- Ta biết, ta biết......
Hai người đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, đột nhiên bên cạnh một trận động tĩnh, mờ mịt sương mù có vài thứ gì đó bay lên không mà đến, cũng có có vài theo bụi cỏ thoát ra.
Tần Mộ Phong cả kinh, đem Ngọc Thanh bảo hộ ở sau người, lại bị thứ gì đó bức lui từng bước.
Một sợi dây mây tha Ngọc Thanh hướng trong bụi cỏ mà đi, Tần Mộ Phong phi thân tiến lên, chỉ còn thấy được thân ảnh mơ hồ của nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sườn Phi Tội
Ảm Hương
Sườn Phi Tội - Ảm Hương
https://isach.info/story.php?story=suon_phi_toi__am_huong