Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Nhớ Không Quên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83: Chương 44.2
Q
uả nhiên, không gặp bác sĩ, chỉ dựa vào việc nằm, ngày thứ ba bệnh của Hàn Niệm đã nặng hơn. Nhưng cô vẫn không chịu đi bệnh viện, cũng không chịu ăn. Đường Diệc Thiên bị cô chọc tức không còn cách nào khác, hỏi cô, "Có phải ở trước mặt anh nên em làm vậy không?"
Cô cười gượng, hỏi lại, "Em biến thành người khác rồi sao?"
Đường Diệc Thiên đưa tay véo nhẹ một cái lên khuôn mặt tươi cười trắng bệch của cô, "Anh đã hẹn Tô Hải Mai, em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi tìm bà ta là được rồi."
Hàn Niệm nắm lấy tay phải của anh, khớp xương bàn tay rõ ràng vừa đáng tin vừa có lực, "Diệc Thiên..." Cô cảm thấy tim mình giống như bị người ta đục khoét, cắt từng miếng máu và thịt lẫn lộn, cô biết chuyện này rất tàn nhẫn, "Anh vẫn cảm thấy...Ba anh bị ông ấy hại sao?"
Nếu Đường Diệc Thiên kiên định, giống như mình, vậy với mình mà nói, cho dù giữ lại tính mạng của Hàn Phục Chu, chỉ sợ mình đau khổ và dày vò cũng không có cách nào tha thứ.
Cô biết, mình yêu anh dằn vặt bao nhiêu, anh yêu cô sẽ dằn vặt hơn thế. Kéo chặt một người không tha, khiến anh và mình đều rơi vào địa ngục, đây là yêu, hay là ích kỷ, hay bởi vì yêu cũng là một thứ ích kỷ?
Anh trở tay nhẹ nhàng nắm lấy cô, "Anh đã từng trả lời em rồi mà." Trên thế giới này, chuyện anh đã đồng ý với em, chuyện nào cũng sẽ làm được.
"Bang bang!" Hai tiếng đập cửa, tiểu Diệu Linh xông vào phòng như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, "Mẹ! Con tan học rồi!"
Vừa vào cửa thì thấy mẹ vội vàng lau nước mắt, thằng bé lập tức bò hai chân lên giường, "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Ba đánh mẹ hả?"
Đường Diệc Thiên xách nhóc con tinh nghịch này lên, đặt thằng bé ở cự ly an toàn cách một thước, "Ba đánh mẹ con hồi nào? Là mẹ con không chịu uống thuốc."
Diệu Linh lại nhào qua người mẹ, nhưng Đường Diệc Thiên sợ thằng bé bị lây bệnh, nắm lấy cổ áo sau lưng nó, mặc cho hai bàn tay nhỏ nhắn của nó quơ loạn xạ trong không trung, giống như con rùa đạp nước.
"Sao mẹ không nghe lời? Có phải mẹ sợ thuốc đắng không? Không uống thuốc sẽ không có bông hồng nhỏ đâu!"
Hàn Niệm nhíu mày trừng mắt nhìn Đường Diệc Thiên, trách anh lấy con đến ép mình. Bây giờ cô đành phải kiên trì nói xạo với Diệu Linh, "Không có, mẹ muốn chờ lát nữa uống tiếp, vì nước nóng..."
Diệu Linh lập tức quay đầu nhìn ba, Đường Diệc Thiên buông tay đang nắm thằng bé ra, bưng ly lên ừng ực một miệng lớn chứng minh độ ấm trong ly nước rất vừa.
Hàn Niệm hết cách, oán hận cầm viên thuốc quăng vào trong miệng, không phải cô chỉ muốn bệnh lề mề choáng váng mấy ngày để không cần phiền não thôi sao?
Thấy mẹ thuốc uống, Diệu Linh lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi mẹ, "Mẹ, mẹ thật dũng cảm! Mẹ quên rồi sao, mẹ nói không uống thuốc, sẽ quên hết mọi thứ!"
Về chuyện hồi nhỏ cô bị cơn bệnh nặng Đường Diệc Thiên cũng biết, nhận lấy ly không trong tay cô, Đường Diệc Thiên đùa một câu, "Nếu em quên cả anh, thì phải làm sao đây?"
Diệu Linh gật đầu hùa theo, "Đúng! Còn có Diệu Linh nữa! Không thể quên được!"
Hàn Niệm nhìn hai cha con này một cái, nở nụ cười nhạt. Trên thế giới này, thứ cô có mất đi tất cả cũng không muốn quên, xác thực có bọn họ.
* * *
Đường Diệc Thiên hẹn gặp mặt Tô Hải Mai vào chiều chủ nhật. Hình như Tô Hải Mai cũng không bất ngờ khi anh tìm tới mình. Từ trong lời nói của bà ta, Đường Diệc Thiên có thể cảm giác đươc, Tô Hải Mai nghĩ rằng anh muốn làm một cuộc buôn bán với bà ta, nhưng anh chưa nói chuyện này cho Hàn Niệm biết.
Lúc sáng sớm anh tỉnh dậy, Hàn Niệm vẫn chưa thức, gần đây cô bệnh mê man, nhưng không ngủ ngon, tối hôm qua bác sĩ tăng thêm thuốc giúp cô ngủ được, cô mới ngủ sâu.
Đường Diệc Thiên im lặng thức dậy đi xuống lầu, mở một căn phòng bình thường luôn khóa ra. Tuần trước vừa mới quét dọn, mùa xuân khô ráo nhiều bụi bặm, trong phòng xuất hiện một lớp bụi mỏng. Ở đây đặt di vật và linh vị của Đường Khải ba của Đường Thiên Diệc, còn có em gái anh Đường Diệc Nhu.
Kéo màn ra, những hạt bụi nhỏ trong không khí dưới ánh mặt trời biến thành màu vàng trong suốt.
Một tiếng nặng nề vang lên, hai đầu gối khuỵ xuống đất.
Đối diện với ánh sáng, những hạt bụi chấn động thổi lên rồi rơi xuống, một cái bóng màu xám thật dài kéo ra trên sàn, cao và rõ ràng.
* * *
Phòng họp tư nhân ở Paradise, cách âm tuyệt đối, an toàn, không có bất kỳ ai có thể đến làm phiền.
Lúc Tô Hải Mai đến, Đường Diệc Thiên đang pha trà.
"Nghe nói tay của Đường tiên sinh bị thương?" Tô Hải Mai ngồi xuống, nói một câu xã giao.
Đường Diệc Thiên giơ tay trái lên di chuyển nhẹ, "Chỉ là một vết thương nhỏ, hôm nay vừa đi băng xong."
Tô Hải Mai mỉm cười, "Nghe nói là anh hùng cứu mỹ nhân, còn chọc lão phu nhân nhà họ Cố tức giận không nhẹ?"
"Trước kia thật không biết Hạ phu nhân lấy tin tức nhanh như vậy." Đường Diệc Thiên đưa một ly trà qua, Tô Hải Mai lịch sự nhận lấy.
"Đường tiên sinh bắt tin tức cũng không kém tôi mà." Bà ta cười, ám chỉ chuyện anh biết mình lấy được tư liệu từ trong tay của Thẩm Du. Bởi vì Thẩm Du đã đảm bảo với bà ta, tuyệt đối không nói cho bất kỳ ai biết.
"Đã biết chúng ta đều là những người bắt tin nhanh, thì đừng vòng vo nữa." Đường Diệc Thiên đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn phần tư liệu đó, bà ra giá đi."
Tô Hải Mai hơi cau mày, quan sát anh bằng cặp mắt khó hiểu, "Đường tiên sinh không yên tâm về tôi sao?"
"Tôi nhỏ hơn bà một bậc, ở đây không có người ngoài, Hạ phu nhân kêu tên tôi là được rồi, tôn kính quá tôi không dám nhận." Đường Diệc Thiên khiêm nhường nói, "Ngoài ra, không phải tôi đang lo lắng về bà, mà là mục đích của ba và tôi không giống nhau."
"Cậu không muốn Hàn Phục Chu chết à?" Tô Hải Mai bưng lên đến bên miệng, lại đặt trở về, "Nhưng mà..."
Đường Diệc Thiên thẳng thắn nói, "Nhưng không phải tôi là người đưa ông ta vào tù sao? Đúng vậy, tôi hận ông ta, nhưng tôi muốn giữ lại mạng của ông ta."
Tô Hải Mai hơi ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, "Bởi vì Hàn Niệm."
"Vậy còn Hạ phu nhân?" Anh hỏi lại, "Theo tôi được biết, nhà họ Hạ và nhà họ Hàn cũng không có liên quan gì, nhưng Hạ phu nhân lại căm hận Hàn Phục Chu như vậy, thậm chí tấm thẻ nhớ năm đó....Cũng là bà gửi cho tôi đúng không?"
"..." Tô Hải Mai im lặng một lúc lâu rồi nói, "Phải, cậu đã đoán được rồi à?"
"Trên thế giới này, chỉ cần chuyện đã từng làm, thì nhất định sẽ bị biết được, chưa hẳn dựa vào suy đoán." Anh nâng tay làm động tác xin mời, "Ngân châm vừa pha rất ngon, Hạ phu nhân uống trước một hớp đi, tiếp theo chúng ta có rất nhiều chuyện phải nói."
Tô Hải Mai uống một hớp, nhưng không có tâm trạng thưởng thức trà. Đường Diệc Thiên hỏi, "Hạ phu nhân bà, tại không lại hận Hàn Phục Chu như vậy? Thậm chí còn muốn ông ta chết hơn tôi?"
Tô Hải Mai đặt tách xuống, lúc này khuôn mặt động lòng người đã tối sầm, "Nếu cậu đến đòi văn kiện để bảo vệ Hàn Phục Chu, thì xin lỗi tôi không thể trả, tôi cũng không có gì để nói với cậu cả." Không thèm nói nhiều thêm nửa câu, nói xong bà ta xách túi đi ra cửa.
"NSJ và Thịnh Thế còn có hợp tác, hơn nữa bà cũng biết nếu tôi liên thủ với Cố thị, nhà họ Hạ gần như không thể thắng được." Đường Diệc Thiên cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với Tô Hải Mai, thứ nhất, bà ta không có quan hệ gì với mình những vẫn là bề trên, thứ hai, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cách làm của bà ta đại diện cho công lý, nhưng bây giờ Đường Diệc Thiên không phải.
Anh cảm thấy trớ trêu thay, cảm thấy mình vừa nực cười vừa đáng buồn, thậm chí bất trung bất hiếu, anh không có tư cách gì đến hỏi Tô Hải Mai lấy phần tư liệu đó, nhưng anh không thể không làm.
Tô Hải Mai cũng nhìn anh như thế.
Bà ta đột nhiên xoay người, túi xách có kiểu dáng đẹp đẽ và tinh xảo đập tới, Đường Diệc Thiên không né tránh, nhìn góc cạnh bén nhọn đó đập vào trán mình, chất lỏng nóng hổi trào ra chạy dọc xuống theo mặt, một đường đỏ tươi.
"Đường Diệc Thiên! Uỗng công lúc trước tôi thấy cậu ra sức khiến Hàn Phục Chu sụp đổ, còn cảm thấy cậu là một người đàn ông chính trực! Hôm nay xem ra cậu cũng chỉ là đồ bỏ đi, làm những việc thừa thải vì một người đàn bà! Cậu xứng đáng với ba cậu sao? Cậu còn muốn giữ lại mạng chó của Hàn Phục Chu à! Ông ta là người như vậy, chết trăm nghìn lần cũng không đủ!"
Đường Diệc Thiên không đưa tay lau, mặc do chất lỏng chảy qua cằm đi vào trong cổ áo của anh, dinh dính, gỉ tanh.
Tô Hải Mai tuyệt đối có tư cách mắng chửi mình, Đường Diệc Thiên biết. Anh chỉ không biết, tại sao Tô Hải Mai lại hận Hàn Phục Chu như thế.
Sắc mặt của Tô Hải Mai trắng bệch, giống như thù hận cuồn cuộn đang chiếm lấy cả cơ thể bà ta, Đường Diệc Thiên nhận ra, Tô Hải Mai của lúc này, chính là anh của bốn năm trước.
"Cậu có biết, trận sạt lỡ đất năm ấy...đã chết bao nhiêu người không?" Bà ta nhìn Đường Diệc Thiên, gằn từng chữ nói, "Cậu có biết, trận sạt lỡ đất đó, hoàn toàn không phải thiên tai, mà do người tạo ra!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Nhớ Không Quên
Trừu Phong Mạc Hề
Không Nhớ Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
https://isach.info/story.php?story=khong_nho_khong_quen__truu_phong_mac_he