Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bách Quỷ Tập
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83
*Thủ: giữ gìn, bảo vệ
Tuyết bay như cát trên núi cao, tiếng gió rít gào, sắc bén cào xé màng nhĩ của nàng, giống như giấc mộng A Lâm thường mơ thấy.
Trong mơ nàng lê bước gian nan lội trong tuyết, lưng đau đớn khó chịu, miệng nồng nặc mùi máu tanh. Hiện thực dường như lặp lại giấc mộng, hơi thở nặng nề của nàng hóa thành một màn sương trắng trong không khí, A Lâm cảm thấy thật nực cười. Nhưng địa điểm không giống nhau, nàng nghĩ, trong mơ ngay cả tim nàng cũng vô cùng hoang vu, còn bây giờ ít ra nàng cũng mang một kỳ vọng mãnh liệt là giành được Lục Nhận đao.
Chỉ có giành được Lục Nhận đao thì sư phụ mới có thể công phá trận pháp của phái Hoa Sơn, cứu ý trung nhân của người về.
Sư phụ… nghĩ đến người đó, lòng A Lâm khẽ đau, lúc nàng mười hai tuổi đã được sư phụ nhặt về, hai người cùng chung sống tám năm, cuối cùng, sư phụ của nàng không còn là sư phụ của một mình nàng nữa… Trong lòng chua xót, A Lâm nuốt một ngụm gió lạnh, phấn chấn tinh thần trở lại, tiếp tục bò lên núi, cố đè nén những tình cảm đại nghịch bất đạo kia xuống.
Bỗng nhiên chân A Lâm bong gân ngã trên mặt tuyết, lạnh giá ngập trời như muốn đâm vào trong xương tủy nàng.
Nàng giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên mặt tuyết rung mạnh. Nàng hoảng hốt, hai chữ “Chết rồi” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì thấy đỉnh núi vang lên một tiếng “ầm”, tuyết lăn xuống phủ lên nàng như sóng biển, đôi chân A Lâm chìm trong tuyết sâu, muốn chạy nhưng không kịp nữa, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn màn tuyết trắng xóa chôn vùi mình.
Thế giới một mảng tối đen.
Gió tuyết vẫn rít gào bên tai, tiếng roi lọc xọc chói tai vang lên như muốn xé rách màng nhĩ nàng, theo đó là cái đau vào tận xương tủy trên lưng, đau đến tê liệt.
“Đứng lên!” Có người hét thô lỗ bên tai nàng. Toàn thân nàng lạnh cóng, đôi chân tê liệt, gian nan ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người trong bộ dạng quan binh đang cầm roi múa trước mặt nàng, hắn mở miệng không biết đang la hét điều gì.
Sau lưng nàng là một đôi nam nữ trung niên mặc y phục tù nhân đang khóc lóc ngăn cản, roi của tên quan binh hết lần này đến lần khác vụt lên người nàng, nàng muốn trốn nhưng không thể cử động. Cảm giác này… chắc là sắp chết rồi.
Trong lòng A Lâm đột nhiên dâng trào một nỗi hoảng sợ kỳ lạ, chân thực đến mức khiến nàng run rẩy.
“Dừng tay.”
Một giọng nói trong trẻo lướt qua, không vang dội nhưng lấp đi tất cả mọi tiếng ồn. Nàng rùng mình dời mắt nhìn, trong ánh sáng ngược ở chân trời nàng nhìn thấy một bóng dáng mỏng manh. Nàng không biết tên quan binh đang nói gì, chỉ nghe thấy bóng dáng đó mở miệng, giọng nói trầm ổn không cho phép có sự phản bác nào:
“Ta có thể cứu mạng nó.”
Lúc này A Lâm gần như muốn khóc, hắn là ai, tại sao lại cứu nàng, tại sao giọng nói lại khiến nàng thấy thân quen như vậy…
“A Lâm, trên Thương Thuật sơn, chỗ hoa Kết hương nở là nơi có thể tìm được Lục Nhận đao, con có thể giúp ta tìm nó về không?” Khuôn mặt của sư phụ bỗng hiện lên trong đầu. A Lâm lập tức tỉnh táo, đó là sư phụ… Không sai, có thể khiến nàng cảm thấy thân quen như vậy chỉ có thể là sư phụ!
Lục Nhận đao, nàng vẫn chưa lấy được Lục Nhận đao…
Nàng lập tức mở mắt, ánh sáng ban ngày khiến mắt nàng nhói lên, nhưng cơn đau như xé rách lồng ngực lại thức tỉnh nàng rằng vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng sau khi nàng hôn mê.
“Cô tỉnh rồi à?”
Không ngờ bên cạnh có người, A Lâm hoảng hốt, mặc kệ cơn đau trong ngực, nàng lập tức ngồi dậy giữ chặt kiếm, đề phòng nhìn nam nhân ngồi trong bóng tối. Chỗ này dường như là một sơn động, giọng của nam nhân vang trong không trung một hồi rồi mới từ từ biến mất.
“Ha, đừng khẩn trương.” Giọng hắn ôn nhuận trầm xuống, không nhanh không chậm mang ý an ủi. Hắn từ từ di động đến chỗ ánh sáng ngoài động có thể chiếu đến.
A Lâm nhíu mắt im lặng xem xét nam nhân thân mặc lam y. Hắn rất anh tuấn, trông giống một thư sinh, chỉ là người này ngồi trên xe lăn gỗ, là một phế nhân… Nhiều năm lăn lộn trong giang hồ khiến A Lâm không dễ dàng tin bất cứ người nào có bộ dạng vô hại, nàng vẫn đề phòng, giọng khàn khàn căng thẳng: “Ngươi là ai? Đây là chỗ nào?”
Nam nhân cười cười nhìn nàng hồi lâu: “Tại hạ Dung Dữ, đây là nhà ta.”
A Lâm quét mắt nhìn bốn phía, trong không gian một mẫu đất cao hai trượng, trên vách đá màu xám có những giọt nước tí tách nhỏ xuống, ánh nắng chiếu vào qua một khe hở dài chừng ba trượng trên đỉnh đầu. Người một chân tàn phế mà một mình sống ở chỗ này sao? A Lâm cười lạnh: “Đúng thật là nhà chỉ có bốn vách tường.”
Đối diện với lời mỉa mai khó nghe Dung Dữ cũng không giận, chỉ tốt tính mỉm cười như cũ.
A Lâm nhíu mày, nàng cảm thấy nụ cười của hắn quen thuộc đến kỳ lạ, nàng xua đi cảm cảm kỳ quái trong đầu rồi lại hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”
Dung Dữ chỉ lên khe hở có ánh nắng lọt vào trên đỉnh đầu: “Tuyết lở, cô bị tuyết đẩy lăn xuống đây rồi ngã bất tỉnh, ngủ hai ngày rồi.
A Lâm biến sắc, hai ngày… nếu còn không tìm thấy Lục Nhận đao chỉ e là sư phụ sẽ nóng lòng lắm. Nàng lập tức đứng dậy trèo lên vách đá, Dung Dữ ngẩn ra, hắn đẩy xe lăn đi một đoạn gọi: “Phổi cô còn hàn khí, gân cốt tổn thương, tốt nhất là nghỉ ngơi mấy ngày đã.”
A Lâm mặc kệ hắn, Dung Dữ im lặng một hồi rồi lại nói: “Nếu cô muốn đi thì ta cũng không cản, nhưng mà hoa Kết hương trên đó nở rồi, người thường hít vào sẽ chóng mặt phát sốt, ít ngày sau sẽ bị nổi mụn đỏ, cô chú ý một chút.”
Đôi chân đang trèo lên chợt dừng, A Lâm quay người nhảy xuống đến trước mặt Dung Dữ, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Vừa rồi ngươi nói là hoa Kết hương à?”
Dung Dữ gật đầu: “Ở ngay trên động huyệt.”
“Vậy ngươi có biết Lục Nhận đao ở đâu không?”
“Ừ, hình như là nhớ.” Hắn dừng một lúc, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, thấy A Lâm như muốn nhìn xuyên qua mình, Dung Dữ nhịn cười khó xử nói: “Chuyện lâu lắm rồi, ta nhớ không rõ nữa…”
A Lâm rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm loang loáng chiếu lên cổ Dung Dữ, lạnh đến kinh người, gương mặt nàng còn lạnh hơn kiếm ra lệnh: “Cần ta giúp ngươi nhớ lại không?”
Giống như không cảm giác được sát ý trên cổ, Dung Dữ bật cười: “Thật không biết đùa chút nào. Lục Nhận kiếm ở đây, cô muốn thì lấy thứ quan trọng bằng Lục Nhận kiếm ra đổi với ta.”
A Lâm cau mày, không dám tin nói: “Ngươi là người hộ kiếm”
“Không sai.”
A Lâm khó xử, nàng nhớ trước lúc đi sư phụ dặn đi dặn lại, nếu gặp người hộ kiếm thì phải nghe lời của hắn, nếu người đó không muốn ượn thì trăm ngàn lần không thể cưỡng đoạt, càng không thể có chút mạo phạm. Nàng không hiểu tại sao sư phụ lại kính trọng một tên què như vậy. A Lâm tỉ mỉ thăm dò hơi thở của Dung Dữ, muốn tra xem võ công của hắn thế nào, lúc này nàng mới kinh hãi phát hiện, nàng vốn không thể tra được hơi thở của hắn, chắc võ công của người này đã đạt mức xuất thần nhập hóa.
Nàng lập tức thu kiếm, bị hành động vừa rồi của mình làm toát mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ người có nội lực như vậy nếu vừa rồi hắn muốn lấy mạng của nàng chỉ e nàng đã chết từ lâu. Nàng lui về sau hai bước ôm quyền nói: “Tại hạ mạo phạm, tiểu nữ tên A Lâm, được gia sư phó thác đến mượn Lục Nhận đao để dùng. Vẫn mong…” Nhất thời nàng không tìm ra xưng hô thích hợp, tùy tiện chộp lấy một cái trong đầu, “Vẫn mong đại nhân thành toàn.”
Dung Dữ cười: “Đại nhân thì gánh không nổi, ta không lớn hơn cô bao nhiêu đâu. Ta nói rồi, mượn đao cũng được, nhưng phải đem đồ đến đổi.”
“Đồ gì?”
“À, ví dụ như là… cô.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bách Quỷ Tập
Cửu Lộ Phi Hương
Bách Quỷ Tập - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=bach_quy_tap__cuu_lo_phi_huong