Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ái Hậu Dư Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 83
C
HƯƠNG 83
“Tôi thấy rõ ràng là ông không bao giờ suy nghĩ cho nó! Nhiều năm như vậy rồi con nó đã mang bạn gái về nhà lần nào đâu. Ông chỉ giả ngu không biết thôi. Mục đích của ông không phải là muốn hy sinh con trai để củng cố địa vị của công ty à?! Đừng tưởng là tôi không biết ông đang suy nghĩ cái gì!”
“Aizz, đó chính là dục gia chi tội a. Đến ba mươi mấy tuổi tôi mới có thêm được đứa con trai, cưng chiều còn không kịp sao lại nỡ hại nó. Lão Cố bên kia sớm đã ngỏ ý về chuyện hôn nhân của chúng nó rồi. Với lại gần đây trông con nó sầu não không vui nên tôi muốn mượn cơ hội này thử xem ý nó ra sao. Dù gì Cố Mộng cũng là một đứa nhỏ hoạt bát, tôi nghĩ không chừng con bé có thể giúp được con trai mình…”
*Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: muốn làm gia tộc hưng thịnh thì việc gì cũng không từ
“Con bé kia có thể giúp được gì chứ? Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ông không biết sao? Ông đừng tìm cớ nữa. Loại doanh nhân các người đều dối trá hết! Đối với tôi, chỉ cần con nó được được hạnh phúc thì nó có trở lại với người kia cũng được. Dù sao tôi cũng mặc kệ!”
“Sao những lời như vậy bà cũng nói ra được…”
Thấy hai ông bà càng nói càng đi xa, Tần Văn vội chạy đến hòa giải: “Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa. Rốt cuộc có phải tiểu Qua tự nguyện đi theo Lâm Hi Liệt hay không chúng ta còn chưa biết. Vô luận thế nào cũng phải gặp được tiểu Qua rồi nói tiếp. Hiện giờ chúng ta cũng không biết em nó ở đâu. Nếu nó không muốn thì bằng mọi giá chúng ta cũng phải mang được nó về. Nhưng nếu tiểu Qua quyết tâm muốn ở bên người đàn ông kia, chúng ta sẽ tính sau. Ba mẹ thấy được không?”
Tần mẹ lau nước mắt, không nói gì. Còn Tần cha vội bắt lấy bậc thang bước xuống: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta phải gặp được tiểu Qua đã rồi hỏi ý nó. Nhưng nếu thằng con riêng kia sống chết không giao người thì sao? Kêu lão La điều cảnh sát tới à?”
“Ba, nếu cảnh sát can thiệp vào việc này thì mọi người sẽ biết hết. Vả lại, cảnh sát và xã hội đen bây giờ gần như người một nhà rồi. Chỉ cần chúng không giết người phóng hỏa, không buôn lậu thuốc phiện hay mở câu lạc bộ đêm, sòng bạc gì đó thì cảnh sát cũng mặc kệ thôi. Như vậy không phải ba làm khó cho bác La sao. Dù sao hiện tại ai cũng đều kiêng nể Lâm Hi Liệt, không ai muốn đắc tội hắn cả.”
Tần cha trợn tròn mắt: “Vậy thì làm sao sao? Chúng ta phải nuốt cục tức này xuống sao?!”
“Ba, ba đừng lo lắng. Ngày mai con sẽ đến trụ sở Long Đằng tìm Lâm Hi Liệt nói chuyện. Nếu không được thì con sẽ đến nhà hắn. Trước tiên ba cứ ở nhà chờ tin tức của con đã.”
“Aizz, chỉ có thể làm vậy thôi. Chúng ta cũng đang đắc tội Cố gia rồi. Lão Cố mới nói với ba, xe căn bản không phải bị hư, mà bị tay chân của tên con riêng kia cướp. Thế này thì thông gia cũng không thành. Nhà người ta đã phải chuẩn bị hết một tháng. Bây giờ mà để bọn họ biết con trai chúng ta bị bắt cóc là do bị thằng khốn kia coi trọng thì…thật là thiếu nợ lớn!”
“Lần này tên Lâm Hi Liệt kia quả là liều lĩnh… Ba à, dù sao chúng ta cũng là người bị hại, chắc hẳn Cố gia sẽ thông cảm cho chúng ta thôi.”
“Chỉ mong như thế…”
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì Tần gia quả thực sẽ thành trò cười trên thương trường.
Tần lão gia thở dài, cúi đầu nhìn tấm thảm dưới chân.
Mới mấy ngày gần đây công ty vừa gặp biến chuyển lớn sau đó lại đến chuyện đính hôn bị hủy. Chỉ ngắn ngủn có một hai tháng mà Tần cha đã già đi nhanh chóng. Ban đầu còn tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời, một bộ lão luyện mưa trí trên thương trường, giờ đây thì sao, mái tóc đã hoa râm một mảnh, tinh thần ngày càng mệt mỏi, lưng cũng hơi còng xuống.
Thôi thôi, đợi sóng gió lần này qua đi, ông sẽ rút lui. Sóng to gió lớn về sau, hãy để các con đi đối mặt vậy.
Ngày hôm sau Tần Văn đến trụ sở Long Đằng nhưng người cần gặp lại không thấy đâu. Trong phòng chủ tịch chỉ có một người biểu cảm vạn năm không đổi – Lục Văn Thanh, một bên lật giấy tờ một bên thản nhiên nói: “Thật có lỗi, Liệt ca hôm nay không đến. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo lại sau.”
“Em trai của tôi đâu?”
“Ở nhà Liệt ca.”
“Anh có thể nói một lần cho rõ ràng không? Nhà Lâm Hi Liệt ở đâu?”
“Ở Vịnh Nước Cạn, cậu không vào được đâu.” Văn Thanh vẫn tỏ ra thản nhiên như vậy. Giọng nói không có sự mỉa mai hay khinh bỉ, chỉ như một câu trần thuật.
Khu nhà giàu ở Vịnh Nước Cạn là do Lâm Hi Liệt đầu tư xây dựng. Muốn mua một căn hộ hay ra vào khu vực đó, tất nhiên phải được Lâm Hi Liệt cho phép. Nói cách khác, cho dù Tần Văn biết Lâm Hi Liệt ở đâu, cũng không làm gì được hắn.
“Anh không cần lo lắng, Tần thiếu gia đang rất tốt.”
Rất tốt? Tốt cái con khỉ!
Nói nặng hay nhẹ Lục Văn Thanh đều không nghe. Một bên ứng phó Tần Văn, một bên còn có thể xem giấy tờ, thái độ bình thản đã đạt tới cảnh giới nhất định. Sau đó bất đắc dĩ Tần Văn phải đưa Tần cha tới, ngay cả Cố thị cũng góp mặt. Nhưng cho dù nói lí nói lẽ thế nào, Văn Thanh vẫn thản nhiên lặp lại lí do thoái thác trước đó. Cuối cùng Tần mẹ than thở khóc lóc, thiếu chút nữa thì quỳ xuống, Văn Thanh mới chịu nhả ra, ngày mai Liệt ca sẽ đến gặp.
***
Ý thức Tần Qua mông lung, cảm giác được người bên cạnh đứng dậy, tuy động tác rất nhẹ nhàng.
Cậu không muốn nhúc nhích, cũng không muốn nhìn mặt người kia, chỉ giữ nguyên tư thế nhắm mắt trên giường.
Người kia tựa hồ cũng biết cậu tỉnh. Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, hắn xoay người khẽ vuốt ve trán cậu, dịu dàng in dấu một nụ hôn. Mùi bạc hà của kem đánh răng và hơi nước thanh mát phả lên mặt cậu.
Một âm thanh ghé sát tai cậu thầm thì: “Buổi sáng anh có việc đi ra ngoài một chút, có lẽ chiều sẽ về. Ở nhà chờ anh, đừng đi lung tung. Tiểu khu này rất lớn, rào chắn và cảnh vệ ở khắp nơi. Em không ra ngoài được. Quần áo cho em để ở trên sofa. Nhớ ăn điểm tâm với cơm trưa đấy.”
Tần Qua vẫn giả bộ ngủ say không nghe thấy.
Người kia nhìn cậu trong chốc lát rồi mới quay người đi khỏi.
Nghe được cánh cửa nhẹ nhàng “cạnh” một tiếng, Tần Qua mới mở mắt ra, không tiêu cự mà nhìn trần nhà. Đến khi mặt trời lên cao nắng chiếu vào phòng, cậu mới chậm rãi đứng dậy.
Cậu không mặc quần áo Lâm Hi Liệt đặt trên sofa, mà tìm trong phòng ngủ, phòng tắm hồi lâu, xác định người kia đã quăng bộ lễ phục trắng hôm trước đi, cậu mới mở tủ quần áo tìm một bộ khác mang vào.
Tần Qua bước từng bước một xuống cầu thang. Vú Trương đang lau dọn phòng khách. Vừa thấy cậu đi xuống bà liền vội vàng nghênh đón hỏi: “Cậu học sinh muốn ăn chút gì không?”
“Canh gà ạ.”
“Cậu ngồi chờ ở phòng khách ngồi một chút, lập tức sẽ có ngay.” Vú Trương vừa lau tay vào tạp dề vừa vội vã vào phòng bếp.
Tần Qua đến bên cửa sổ nhìn xuống. Cửa ra vào bằng sắt khắc hoa đóng kín. Hai cảnh vệ đứng bên trong, hai bên ngoài. Tường rào bao quanh cao tới ba mét. Mỗi góc tường hình như còn có camera quan sát. Canh gác thế này quá chặt chẽ.
Xem ra đúng là Lam Hi Liệt quyết tâm muốn giam lỏng cậu.
“Cậu học sinh, canh gà xong rồi này, mau tới ăn đi!”
Trong bát miếng thịt gà trắng nõn được rắc vừng, hành lá bên trên, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Ngày hôm qua Tần Qua vốn đã không ăn no nên cậu liền ăn hết bát canh gà rồi đem vào bếp.
Vú Trương vừa lau mồ hôi vừa nói: “Cậu học sinh, cầm chén để đó là được, vú lau xong chỗ này sẽ rửa…”
Lời nói còn chưa dứt bà đã thấy Tần Qua từ phòng bếp đi ra, kề trên cổ là một con dao gọt hoa quả lóe sáng cùng ánh mắt đoạn tuyệt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ái Hậu Dư Sinh
Yên Thị
Ái Hậu Dư Sinh - Yên Thị
https://isach.info/story.php?story=ai_hau_du_sinh__yen_thi