Chương 82: Phiên Ngoại 01 Mộc Mộc Tham Thân Kí
ét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng…
Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt.
“Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.”
“Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng.
Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a!
Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách.
“Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.”
Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!”
Tần Vọng Thiên vừa cởi y phục vừa lau mồ hôi, quay đầu lại hỏi Mộc Lăng: “Còn lạnh a? Nóng như vậy.”
Mặt mũi Mộc Lăng nhăn nhăn, nói: “Lúc nào cũng có tuyết rơi, đông chết rồi, không thể ra ngoài được.”
Tần Vọng Thiên cười hì hì kề đến, nói: “Lăng Lăng, không phải ngươi lạnh sao, chúng ta làm chút vận động cho ấm thân thể đi!”
Mộc Lăng nhấc chân đá qua, cầm nồi canh bồ câu trốn sâu vào giường, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn một chút, ta không muốn!”
Tần Vọng Thiên cởi giày ngồi lên giường, dán qua, nói: “Nếu ngươi sợ lạnh, vậy thì đừng ra ngoài.”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Thục Trung thời điểm này cũng không lạnh!” Nói đến đây, Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, nghiêng đầu, “A? Ta có thể mùa đông quay về Thục Trung, mùa hè trở lại Tu La Bảo a!”
Tần Vọng Thiên nghe xong hai mắt trợn trừng, nhào đến ôm thắt lưng Mộc Lăng, gào to: “Không được a Lăng, ngươi đi rồi ta phải làm sao a?”
Mộc Lăng nhấc chân đá Tần Vọng Thiên: “Ai biết a, ngươi ở lại đây chấp chưởng đại cục!”
“Ta không muốn! Ta muốn đi với ngươi!” Tần Vọng Thiên liều mạng ôm lấy Mộc Lăng không chịu buông, Mộc Lăng vùng vẫy nửa ngày không kết quả, cuối cùng không thể làm gì hơn phải thỏa hiệp… Đem theo Tần Vọng Thiên về Hắc Vân Bảo thăm người thân.
Tần Vọng Thiên chuẩn bị một chiếc mã xa rất lớn, bên trong có chậu than, cực kì vô trách nhiệm đem Tu La Bảo bỏ lại cho Giáp Ất Bính Đinh, Phùng Ngộ Thuỷ đánh xe, đưa Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên, Nhạc Tại Vân… Cùng về Hắc Vân Bảo thăm nhà.
Phùng Ngộ Thuỷ có lẽ là nhớ cơm của Hắc Vân Bảo rồi, cho nên liều mạng đánh xe, qua khoảng năm ngày, mọi người rốt cuộc cũng tới dưới chân núi Hắc Vân Bảo ở Thục Trung.
Mộc Lăng chui ra khỏi mã xa nhìn nhìn, thoải mái tán thán một tiếng: “Hảo ấm áp a, ở đây quả thật là xuân kì a!” Xuống mã xa, Mộc Lăng cười nhe răng chạy lên núi, vừa chạy vừa la: “Lão tử đã về rồi!”
Thủ vệ trước cửa Hắc Vân Bảo chỉ thấy dưới chân núi có người chạy như bay lên, tập trung nhìn… “A! Nhị đương gia đã về! Phùng phó trại chủ cũng về rồi!”
Toàn bộ Hắc Vân Bảo đều náo động lên.
Trên núi, Tư Đồ đang ôm Tiểu Hoàng “tránh đông”, dựa trên lý luận của Tư Đồ, trời lạnh phải bớt vận động, hay nhất là trốn trên giường, “ngủ đông”.
Có điều, Tiểu Hoàng chỉ là chui trong lòng hắn đọc sách mà thôi, Tư Đồ ngồi lột nhãn cho Tiểu Hoàng.
Tư Đồ tính toán, chờ một lát đến khi Tiểu Hoàng thấy mơ mơ màng màng, nói không chừng mình có thể… Còn chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe từ dưới chân núi có người hô lớn: “Nhị đương gia đã về rồi!”
“A! Mộc Lăng về rồi!” Tiểu Hoàng đặt sách xuống một bên, liền đứng lên: “Tư Đồ, Mộc Lăng về rồi!”
Tư Đồ híp mắt nhìn cổ áo mở rộng của Tiểu Hoàng, ngực hận a, đậu hũ đã đến trước mắt nay bay rồi! Thối mộc đầu kia a, lúc này lại về, trễ thêm mấy canh giờ sẽ chết hay sao a!
Tiểu Hoàng vội vàng muốn bò xuống giường, thế nhưng Tư Đồ còn đang ôm hắn, liền nói: “Tư Đồ, nhanh lên, Mộc Lăng đến.”
Tư Đồ nghe vào tai, lại thành: “Tư Đồ, nhanh lên, ăn tươi ta.”
“Ai nha!” Tiểu Hoàng dụng lực đẩy Tư Đồ đang áp tới hôn mặt mình ra: “Đừng nháo!”
Đang lăn qua lăn lại, chợt nghe bên ngoài có người rống: “Tiểu Hoàng Hoàng, ta đã về rồi!” Tiếng vừa dứt, cửa đã bị Mộc Lăng một cước đá văng.
Hai người trong phòng vẫn còn đang y phục bất chỉnh cuộn vào một chỗ, Mộc Lăng bay nhào đến, ôm lấy Tiểu Hoàng cũng đang chạy đến chỗ hắn: “Hoàng Hoàng a, nửa năm không gặp ngươi rồi!”
Tần Vọng Thiên cũng theo vào, thấy mặt Tư Đồ trướng đen, lại thấy y phục Tiểu Hoàng lộn xộn mất trật tự, liền minh bạch Mộc Lăng đã phá hư chuyện tốt của Tư Đồ rồi.
“Bang chủ!” Phùng Ngộ Thuỷ cũng chạy vào. Tư Đồ gật đầu với hắn, liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói: “Hai ngươi cọ xong rồi chưa?” Vừa nói, vừa kéo Tiểu Hoàng qua ấp vào lòng, hung hăng trừng Mộc Lăng: “Sao ngươi lại về? Không phải đã xuất giá rồi sao?”
Mi mắt Mộc Lăng giật giật, vén tay áo chỉ vào Tư Đồ: “Tư Đồ, ngươi nhìn ta thấy không vừa mắt có phải không, lão tử ở Mạc Bắc sắp đông chết rồi, về thăm nhà không được a?!”
Tư Đồ nhướng mày: “Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, không phải ngươi đã là người của Tu La Bảo rồi sao?” Vừa nói, vừa nhìn Tần Vọng Thiên: “Mau tha người của ngươi về, đừng thả ra gây hại nhân gian!”
Mộc Lăng nghiến răng giậm chân mắng: “Tư Đồ, công phu của ta đã khôi phục rồi, ngươi còn dám nói, hai ta đơn đấu!”
Tư Đồ nhếch nhếch khóe môi: “Ngươi đánh thắng được ta sao? Không bằng để phu quân ngươi lên, còn có thể đánh với ta một trận.”
Mộc Lăng phát hỏa, tìm độc dược muốn độc cho Tư Đồ câm luôn, Tiểu Hoàng vội vàng khuyên can, kéo Tư Đồ, nói: “Tư Đồ, sao lại khi dễ Mộc Lăng như thế a, hắn đã lâu mới trở lại.”
Tư Đồ bĩu môi, chỉnh lại y phục cho Tiểu Hoàng, nói với Mộc Lăng: “Viện của ngươi để trống, trở về đó đi, ở đây làm gì?”
“Hừ.” Mộc Lăng nhướng mày, đột nhiên xoay người vừa đi vừa lầm rầm nói: “Vốn đang định cho ngươi mấy loại dược liệu tùy tâm sở dục[thuận theo lòng người], quên đi, không thấy được tấm lòng người tốt.”
“Cái gì?” Tư Đồ lập tức túm Mộc Lăng, Mộc Lăng rút tay về, nháy mắt mấy cái với Tư Đồ: “Không nói cho ngươi!” Nói xong, cùng Tần Vọng Thiên nhàn nhã đi ra.
Tư Đồ híp mắt tính toán… Dược liệu tùy tâm sở dục? Quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàng đang bò lên giường lấy áo lông cừu mặc vào: “Tiên Tiên, ngươi đi đâu a?”
Tiểu Hoàng cười nói: “Mộc Lăng lâu ngày trở lại, phân phó trù phòng làm chút thức ăn ngon cho hắn.”
Tư Đồ nhăn mặt: “Chưa từng thấy ngươi tốt với ta như vậy.”
Tiểu Hoàng lắc đầu, đưa tay kéo tay Tư Đồ, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi trù phòng, ta biết ngươi thấy Mộc Lăng trở về kì thật rất cao hứng, có phải không a?”
Tư Đồ không nói gì, cùng Tiểu Hoàng đến trù phòng.
Mộc Lăng chạy về viện của mình, trước tiên đã thấy Tiểu Lộc chạy đến chào hỏi với hắn, đã lớn thành một con nai lớn rồi, phía sau còn có một con nai đực uy phong lẫm liệt đi theo, với ba con nai con rất khả ái đang hiếu kì nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tiểu Lộc nga, ngươi đã làm mụ mụ rồi a.” Mộc Lăng đưa tay sờ sờ Tiểu Lộc, còn ôm mấy con nai con vào lòng sờ sờ, thấy khả ái lại bóp bóp, tán thán: “Thật không hỗ là nai Tiểu Hoàng nuôi, vừa mềm vừa mượt, thật đáng yêu.”
Tần Vọng Thiên cũng lấy hồ la bặt[cà rốt] từ đống cỏ khô bên cạnh ra cho nai con ăn, lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm non nớt từ phía sau hô một tiếng: “Mộc Mộc…”
Mộc Lăng quay đầu lại, liền thấy chính là Tiểu Hân Hân đã được bốn tuổi rưỡi.
“Ai nha! Hân Hân nha, ngươi còn nhớ ta a!” Mộc Lăng vội vàng chạy đến ôm lấy oa oa béo mềm mềm, hôn lên má một cái, chọc cho Hân Hân cười khanh khách không ngừng, Phùng Ngộ Thuỷ cũng chạy đến cùng đùa với Hân Hân.
Vân Tứ Nương và Lô Ngự Phong cũng đi tới, hai người quan sát trên dưới Tần Vọng Thiên cùng Nhạc Tại Vân, đều cảm thấy rất là hài lòng.
Đến giờ ăn của Hắc Vân Bảo, tràng cảnh náo nhiệt oanh oanh liệt liệt khiến cho Tần Vọng Thiên lẫn Nhạc Tại Vân giật mình một cái. Mọi người ai cũng nhìn Tần Vọng Thiên như nhìn sinh vật lạ.
“Nga, đây chính là Tần Vọng Thiên đã thành công tóm được Nhị đương gia a?”
“Đúng nga, rất có khí phách ngày trẻ của bang chủ a.” [cháu nó mới ba mươi, nói vậy cứ như Đẹp-Chai đại hiệp đã 60 vậy =)) ]
“Đúng vậy, có thể giữ chân được Nhị đương gia thật đúng là không tầm thường a.”
“Đúng vậy!”
Mộc Lăng nghiến răng, đưa tay nhéo Tư Đồ đang gắp thức ăn cho Tiểu Hoàng một cái: “Tiểu tử ngươi nói bậy cái gì rồi?”
Tư Đồ thản nhiên nói: “Các huynh đệ ai cũng hỏi ta ngươi đi đâu rồi, ta cũng không có cách nào gạt người, nên nói là đã gả ngươi đi rồi a.”
“Con bà nó ai nói là lão tử được gả đi?!” Mộc Lăng giậm chân.
Tư Đồ dùng vẻ mặt hiểm ác nhìn hắn, cười nói: “Cả sính lễ Tần Vọng Thiên cũng đã đưa đến rồi, còn không tính là gả?”
Mộc Lăng sửng sốt, hỏi: “Sính lễ cái gì a?”
“Hai rương vàng lớn a.” Tư Đồ chậc chậc hai tiếng: “Thật đúng là, sớm biết vậy ta đã không đưa bao nhiêu đó của hồi môn rồi, ta vốn nghĩ, ngươi ăn nhiều như vậy, có khi ăn cho nhà người ta nghèo luôn không, nhưng xem ra người ta nuôi ngươi vẫn dư dả.”
Mộc Lăng thiếu chút nữa là lật bàn: “Ai nói hắn nuôi lão tử!”
Tư Đồ ngáp một cái, cười: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ở trên hay ở dưới?”
… Chỉ một câu khiến Mộc Lăng nghẹn lời.
“Ha ha ha…” Tư Đồ hoan hỉ cười ha ha, Mộc Lăng giận đến nghiến răng, ngồi lại cào cơm ăn, Tần Vọng Thiên thâm tình giúp thức ăn cho hắn, Mộc Lăng hung hăng lườm một cái: “Ta bảo ngươi đưa vàng về, ai cho ngươi nói là sính lễ?”
Tần Vọng Thiên cười lớn nói: “Không lý do bỗng dưng đưa tiền sao? Nhận hồi môn rồi đương nhiên là phải trả lễ.”
Mộc Lăng căm giận, chân dưới bàn nhấc lên hung hăng giẫm Tần Vọng Thiên một cái.
Nhưng dù sao, nói tóm lại là mọi người đều rất vui vẻ, đêm đó, có lẽ quá nửa huynh đệ trong Hắc Vân Bảo đều uống say, lúc về phòng vừa hát vừa nói, Mộc Lăng cũng say mềm, được Tần Vọng Thiên bế về phòng. Tư Đồ ước ao nhìn, lại cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Hoàng ngồi bên cạnh uống hết mấy bình rượu mà chân mày vẫn chưa nhăn một cái. Khe khẽ thở dài, Tư Đồ cũng đành đứng lên, kéo tay Tiểu Hoàng, lại thấy Tiểu Hoàng bất động.
“Tiên Tiên? Làm sao vậy?” Tư Đồ cúi xuống nhìn: “Đã khuya rồi, về phòng ngủ.”
Tiểu Hoàng hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước, sau đó chậm rãi quay đầu lại Tư Đồ, chậm rãi hỏi: “Ân?”
Tư Đồ bị dọa giật mình, cúi xuống hôn lên trán Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, ngươi làm sao vậy?”
“Ân…” Tiểu Hoàng ngơ ngác một lúc, mới nghiêng đầu: “Ân?”
Tư Đồ bị dọa sợ, kéo Tiểu Hoàng, định dùng nước lạnh vỗ tỉnh Mộc Lăng, để hắn xem thử. Thế nhưng Tiểu Hoàng theo hắn đi được vài bước, chân bỗng nhiên bị vấp nhẹ một cái, ôm lấy một thân cây bên cạnh.
Tư Đồ quay đầu lại định trực tiếp bế về, không ngờ Tiểu Hoàng lại ôm cây ngốc a a cọ cọ, nhỏ giọng lầm bầm: “Tư Đồ… Sao ngươi gầy quá?”
“A…” Tư Đồ hít sâu một hơi, đưa một tay bế Tiểu Hoàng lên, hỏi: “Tiên Tiên, ngươi có thích Tư Đồ không?”
“Ân… Thích.” Tiểu Hoàng ngây ngây gật đầu, nhìn Tư Đồ cười tủm tỉm.
Đến lúc này Tư Đồ mới hiểu được, Tiểu Hoàng uống say rồi! Thật sự say rồi! Thì ra say rồi lại thành ngốc như thế a! Nuốt một ngụm nước bọt, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng nhanh chân chạy trở về.
Trở về phòng, đá cửa, đóng cửa, thả Tiểu Hoàng xuống giường, Tư Đồ cởi y phục lên đường, áp xuống!
Sau đó, chợt nghe từ trong phòng truyền ra tiếng Tiểu Hoàng cười hì hì.
Tần Vọng Thiên bế Mộc Lăng về phòng, Mộc Lăng uống đến say mơ màng, miệng lầm rầm: “Lão tử không phải bị gả, là thú thê!”
Tần Vọng Thiên lắc đầu, đi vắt khăn lau mặt cho Mộc Lăng, muốn cho hắn tỉnh tỉnh một chút, không ngờ Mộc Lăng lại nhấc chân… Đá hài xuống đất.
“Ân, sao lại nóng như vậy a…” Mộc Lăng kéo y phục.
Bàn tay đang vắt khăn của Tần Vọng Thiên ngừng lại, nhìn chằm chằm khoảng ngực mở rộng của Mộc Lăng.
“Ân… Nóng chết.” Mộc Lăng thò tay vào trong khố gãi gãi mông, nằm trên giường lăn lăn: “Vọng Vọng, nóng chết.”
Tần Vọng Thiên mừng rỡ, đi tới gần, nói: “Nóng a, để ta cởi y phục cho ngươi!”
“Ân.” Mộc Lăng ân một tiếng, nằm trên giường xoay xoay vặn vặn.
Tần Vọng Thiên thuần thục cởi sạch y trên người phục Mộc Lăng, cũng cởi luôn y phục trên người mình, hỏi: “Đã mát hơn chưa?”
Mộc Lăng hừ hừ hai tiếng, đụng phải cánh tay Tần Vọng Thiên, lao đến ôm: “Mát mẻ…”
“A…” Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, nhào đến, áp xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên và Tư Đồ thần thanh khí sảng rời giường, việc đầu tiên là tìm trù tử hô: “Hôm nay chuẩn bị nhiều rượu một chút! Sau này ngày nào cũng phải có rượu!”
Kết quả là, hằng năm vào thời điểm mùa đông lạnh nhất, Mộc Mộc và Vọng Vọng đều chạy đến Thục Trung trú đông.
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã