Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Túy Linh Lung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 81: Chỉ Cùng Trời Thử So Cao Thấp
X
a giá Lăng vương phủ dừng ở ngoài cung, Tề tựa vào xe, xa xa thấy Khanh Trần đi ra vội vén màn xe lên: “Vương phi thỉnh!”
Bên trong xe Dạ Thiên Lăng vươn tay ổn định, Khanh Trần nắm tay hắn lên xe, hỏi: “Nhiều ngày không vào triều, lại không có việc gì quấn thân?”
Dạ Thiên Lăng tiêu sái tựa vào phía sau: “Ngóng trông ta làm việc sao? Ta đã qua Từ An cung một chuyến.”
Khanh Trần mỉm cười: “Cũng không phải, chỉ là tò mò, Bộ binh Hộ bộ cùng Tây Giao quân doanh, thời điểm trước việc thành núi, hôm nay như thế nào liền không có việc gì đây?”
Dạ Thiên Lăng đạn đạn ống tay áo, thản nhiên nói:“Ta đem hổ phù trình lên.”
Khanh Trần sửng sốt:“Cái gì?”
“Hôm nay lên triều, ta đem binh quyền đại doanh Tây Giao giao trình lên phụ hoàng.” Dạ Thiên Lăng lặp lại một lần.
Khanh Trần lăng lăng nhìn hắn sau một lúc lâu, binh quyền, đó là trọng yếu cần có trong hoàng tộc, bao nhiêu người mơ ước mà không thể, bao nhiêu người đối với binh quyền trong tay Dạ Thiên Lăng kiêng kị sâu sắc.
Nàng cũng rõ ràng, trận nhân duyên này của hai người là hoàng đế một tay thôi khởi, lúc này, hắn cũng nhất định muốn rát lui nhanh. Không đành lòng ảm đạm cúi mắt:“Là vì hôn sự của chúng ta?”
Dạ Thiên Lăng không để ý lắm nói: “Có lẽ.”
Khanh Trần rầu rĩ nói: “Thê tử ta này, lại làm cho chàng mất đi thứ trọng yếu.”
Dạ Thiên Lăng thấy nàng nghĩ vậy, ý cười trong mắt hơi hơi thu liễm: “Để ý như vậy?”
Khanh Trần bị thanh âm trầm định dắt ra một tia chua xót, mi đạm khóa: “Đây là lợi thế lớn nhất, đã không có binh quyền, tương đương mất đi nửa bầu trời.”
Dạ Thiên Lăng cười ngạo nghễ, mắt điểm này tinh quang vào trán nàng, khinh đạm, lại nhiếp lòng người: “Dẫn binh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ điều binh khiển tướng còn cần một đạo hổ phù kia? Chớ xem thường phu quân của nàng.”
Chăm chú nhìn phóng đãng trong mắt hắn hồi lâu, Khanh Trần nháy mắt thông suốt, nghĩ nghĩ nói: “Như thế, Đông Giao doanh bên Cửu hoàng tử kia sợ cũng phải giao đi?” Đông Giao quân mặc dù không bì kịp Tây Giao quân trong tay Dạ Thiên Lăng, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Dạ Thiên Lăng nhướng mi, rồi sau đó nói: “Vậy phải xem lão Cửu có phải người thông minh hay không.”
“Thông minh, chỉ tiếc có đôi khi thông minh quá.” Khanh Trần vẫn không thích Cửu hoàng tử:“Thiếp cá là hắn không giao.”
“Hắn giao hay không giao, đều không trở ngại.” Dạ Thiên Lăng giọng điệu có chút phong tuấn: “Chính là hắn ngàn không nên vạn không nên động đại ca, lại càng không nên đối với với nàng có tâm tư, ta liền muốn hắn trả giá đại giới.” Lời tuy nói tuấn túc, lại đưa tay đem Khanh Trần ôm chầm vào trong lòng.
Khanh Trần gật đầu, Cửu hoàng tử nếu giao binh quyền, chắc chắn trong tay mất quân cờ trọng yếu cuối cùng, ở trong quân, hắn,không có lực ảnh hưởng như Dạ Thiên Lăng; Nếu không giao binh quyền, như vậy trừ phi khởi binh đoạt vị, nếu không hoàng đế cũng dung hắn không được bao lâu.
Hoàng đế nếu đã muốn thu binh quyền hai quân, bước tiếp theo sợ sẽ là kinh đô vệ trong tay Ngũ hoàng tử đi. Khanh Trần nghĩ rất xa, lại sửng sốt, Cửu hoàng tử này hành động không an phận với nàng, nàng cũng không nói với Dạ Thiên Lăng, nhìn lại: “Chàng sao biết hắn đối với thiếp...... ừ......ừ?”
“Sao?” Dạ Thiên Lăng mày kiếm nhếch lên, tiện đà hừ lạnh một tiếng: “Hắn mỗi lần nhìn nàng, tựa như năm đó nhìn Tiêm Vũ tỷ tỷ của nàng, ta sao lại không biết?”
Khanh Trần đột nhiên cười nói: “Chàng sao biết được hắn đang nhìn thiếp, không phải là chàng cũng đang nhìn ta?” Đan môi mân lại, mắt đầy linh động, hơi có chút ý tứ hàm xúc nghịch ngợm.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của Khanh Trần, Dạ Thiên Lăng cúi người đem nàng khóa ở đáy mắt thâm u như bầu trời đêm, tựa tiếu phi tiếu có chút hàm nghĩa ái muội không rõ, trầm thấp, chậm rãi ở nàng bên tai nói: “Ừ, ta vẫn luôn nhìn nàng.”
Khanh Trần vốn trêu trọc hắn vẻ mặt lại không hề có sức chống cự chuyển thành ngượng ngùng, hướng khuỷu tay hắn trốn đi, âm thầm thề nữ nhân luôn chịu thiệt, kiếp sau nhất định phải làm nam nhân!
Dạ Thiên Lăng ôm nàng, có hứng thú cúi đầu, khóe môi nhếch lên tia mỉm cười sủng nịch. Khanh Trần tựa vào trong lòng hắn một lúc lâu sau, lẳng lặng nói: “Tứ ca, qua chút thời gian nữa thiếp đưa chàng thứ này, cũng có thể bù lại một hai, chỉ là muốn phí chút thời gian.”
Dạ Thiên Lăng cúi đầu hỏi: “Cái gì vậy?”
Khanh Trần mỉm cười nói: “Trước không nói cho chàng biết!”
Dạ Thiên Lăng cũng không có truy vấn, nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, đột nhiên nói: “Chỉ cần nàng ở đây, chớ nói thứ gì, cho dù khuynh tẫn thiên hạ lại thế nào?”
Một câu nói thản nhiên, lại đánh thẳng vào nội tâm, lật úp thần hồn, Khanh Trần khóe miệng gợi lên ý cười, trong lòng dâng lên cảm giác trước nay chưa có, ngạo nghễ như hắn bình thường nói: “Thiếp có thể cho chàng hồng tụ thêm hương liền có thể cùng chàng vượt mọi chông gai, thiếp muốn chàng cưới thiếp, cũng không phụ thiên hạ.”
Dạ Thiên Lăng trong mắt lóe lên, ngược lại cười nói: “Nữ nhân cường hãn như vậy, cũng chỉ có ta dám thú, người khác ai muốn?”
Khanh Trần không phục ngẩng đầu: “Chàng không cần, luôn luôn có người muốn!”
Dạ Thiên Lăng tay hơi căng thẳng, chậm rãi nói: “Hắn dám.”
Khanh Trần thấy hắn kia á đạo, lại vui vẻ không thôi, giương giọng thanh cười, Dạ Thiên Lăng cũng ức chế không được, nở nụ cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng, xuyên qua cửa sổ, ngay cả Tề bên ngoài cũng thấy cuốn hút vài phần, không khỏi nhếch môi, chỉ cảm thấy cuối xuân huân nhiên, nhân sinh như vậy, đúng là vô cùng tốt đẹp.
Thiên Cơ phủ là nơi mỗi ngày Dạ Thiên Lăng tất đến, hồi phủ, liền cùng Khanh Trần đến đó. Vừa vặn Minh Chấp từ bên ngoài trở về, mang theo mấy thứ Dạ Thiên Lăng mấy ngày trước cần, hỏi: “Tứ gia nhìn xem này đã đầy đủ hết?”
Dạ Thiên Lăng tiếp nhận laath lật, ném lại trên bàn, trên mặt nhưng lại giận tái đi: “Vô liêm sỉ, không nghĩ lại vô pháp vô thiên như thế!”
Khanh Trần đưa tay cầm lên, thấy đều là tội chứng mấy quan viên khi dân bá thế ăn hối lộ trái pháp luật, cũng khó trách Dạ Thiên Lăng tức giận.
Lục Thiên đã xem qua, nói: “Tứ gia, Hộ bộ không chỉnh đất nước lâm nguy! Ta biết có quan tất có tham, ai cũng không nghĩ đến đã ra dạng này.”
Dạ Thiên Lăng ánh mắt vi lăng:“Ta lần này đem quyền binh tướng tạm phóng, đó là muốn bắt khối u ác tính này khai đao.”
“A?” Đỗ Quân Thuật hỏi: “Tứ gia đem quyền binh tướng giao?”
Dạ Thiên Lăng nói: “Giao, giao để còn hảo hảo sửa trị đám không nên thân này.”
“Tứ gia tính động tay từ chỗ nào?” Tả Nguyên Tôn hỏi.
“Động chỗ nhỏ, hướng chỗ lớn mà đâm, đâm đến ai tính người đó.” Dạ Thiên Lăng lạnh lùng nói.
“Vì không chọc người soi mói, Tứ gia vẫn là không ra mặt thì tốt hơn,” Đỗ Quân Thuật nói: “Chớ để Hộ bộ tra ra, nếu không là ngàn vạn khó khăn.”
“Tra từ quân lương.” Khanh Trần buông tay, thản nhiên nói: “Tra quân lương, tra một cái chuẩn một cái, ở bộ binh đã thả tay, liền vừa vặn từ bộ binh tra đến. Từ chỗ binh lính mà làm, nhất binh nhất hướng có thể động quân tâm, Hoàng Thượng cũng sẽ không mặc kệ. Trực tiếp mượn tay Hình bộ, chỉnh đốn bộ binh từ đó hướng Hộ bộ ra tay.”
Đỗ Quân Thuật nói:“Quân lương cũng không phải chưa tra, nhưng tra không đến, đừng nói quan lại phía dưới bao che cho nhau, chính là chỗ Hoàng Thượng kia, làm như cũng không có quyết tâm lớn đi động. Tứ gia lúc trước cũng chỉnh qua vài lần, đều chỉ có thể điểm đến rồi thôi.”
“Lần này có thể đi xa chút.” phượng mâu Khanh Trần nhấc lên: “Sự tình nhất định phải từ Đông Giao quân doanh mà làm, nháo lớn đến chỗ Hoàng Thượng, đúng là đem đến cho Hoàng Thượng một cơ hội thu binh quyền, Hoàng Thượng chẳng phải mừng rỡ?” Nàng điểm điểm mấy trang giấy trên bàn: “Mấy thứ này, đến lúc đó một cái cũng chạy không được, mà việc này mấu chốt ở chỗ có thể động hắn.”
“Hắn? Vương phi là chỉ......” Lục Thiên nhìn qua hỏi.
“Ừ.” Khanh Trần gật đầu: “Mỗi người ốc còn không mang nổi mình ốc, là thời cơ tốt nhất.”
“Nếu giao ra binh quyền?” Lục Thiên nói.
Khanh Trần cười lắc đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Lăng:“Vẫn là câu nói kia, thiếp cá là hắn không giao. Hắn nếu thực giao ra, lại tốt, chúng ta đơn giản từ từ sẽ đến thôi.”
Tức giận trên mặt Dạ Thiên Lăng đã biến mất, lạnh lùng thanh thanh, nhưng nhìn Khanh Trần khi xẹt qua tia nhu hòa: “Quân lương không thể nghiêm chỉnh, trận đánh ác liệt về sau càng khó đánh, vừa vặn mượn lúc này làm cho chỉnh.”
Khi nói chuyện Nam Cung Cạnh, Hạ Bộ Phong cùng mấy viên đại tướng dưới tay Dạ Thiên Lăng cầu kiến. Hạ Bộ Phong vừa vào cửa cơ hồ ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều đã quên, chỉ hỏi: “Tứ gia, ngài vì sao thả quân quyền cùng việc bộ binh?”
Dạ Thiên Lăng liếc mắt nhìn hắn: “Nhượng cái gì mà nhượng? Dẫn binh nhiều năm như vậy, vẫn là một bộ tính tìnhvội vàng xao động!”
Hạ Bộ Phong đánh giặc là mãnh tướng khó có được, nhưng trời sinh gấp gáp ngay thẳng, vì thế cũng không thiếu gặp phải trách cứ Dạ Thiên Lăng, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Dạ Thiên Lăng nói: “Ngày thường muốn ngươi cùng Tả tiên sinh học chút binh pháp, ngươi lại không có việc gì liền đi Ủng Tinh lâu. Nam Cung, bao nhiêu lần bảo ngươi nhìn hắn, lời nói của ta cũng không quên đi?”
Hạ Bộ Phong nha nha nói: “Vẫn là để Tứ gia biết.”
Nam Cung cạnh cười nói:“Tứ gia, ta có nhìn hắn mà, ai ngờ nhìn chút mới biết Ủng Tinh lâu kia có Nghệ Nhi cô nương đối với lão Hạ thật sự là một lòng say mê, lão Hạ hắn cũng thích nàng ta. Hai tình tướng nguyện, ta cuối cùng cũng không thể bổng đánh uyên ương.”
Hạ Bộ Phong mặt đen nhưng lại đột nhiên hồng lên, chỉ vò đầu. Dạ Thiên Lăng nhìn hắn, nói: “Này tính là cái gì? Nếu thực thích liền cưới về phủ đi.”
Hạ Bộ Phong có chút ngoài ý muốn, trừng mắt nói: “Tứ gia nhưng lại chuẩn? Còn không phải phải vì xuất thân của nàng, ta sợ Tứ gia quở trách......”
Dạ Thiên Lăng nhíu mày nói: “Ta chỉ muốn các ngươi ít đi mấy chỗ thanh sắc đó, nàng ta mặc dù ở phong trần, nhưng ngươi nếu thực thích nàng, còn bất kể nàng là xuất thân gì? Hồ đồ!”
Khanh Trần hé miệng cười, Hạ Bộ Phong vì Dạ Thiên Lăng sớm có nghiêm lệnh tướng quân không thể giao tế nơi thanh lâu, vẫn không dám đem Nghệ Nhi cô nương mang về phủ đệ, lúc này đột nhiên được thỏa mãn tâm nguyện, đại khái lại không suy nghĩ cẩn thận lời này, chỉ buồn bực.
Nam Cung Cạnh bỏ lại đề tài này, chính sắc nói với Dạ Thiên Lăng: “Tứ gia, ngài thả quân quyền cùng bộ binh, mấy chục vạn người Tây Giao quân doanh nghe ai?”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói: “Nghe các ngươi.”
Nam Cung Cạnh sửng sốt, lập tức giật mình, trịnh trọng nói: “Ta nhất định không phụ Tứ gia nhờ vả.”
Hạ Bộ Phong hỏi: “Tứ gia, chuyện triệt phiên phải chờ tới khi nào?”
Dạ Thiên Lăng khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, nói: “Nam Tĩnh hầu cùng tam phiên cũng không thấy động tĩnh, còn chưa truyền vị, nếu ta sở liệu không sai, qua không lâu nữa, tam phiên vương sẽ có tự hành sổ con thỉnh triệt đến. Đến lúc đó nếu ổn không được, tứ phiên tất phản, nay Nghiệp châu, Định châu, Yến châu, Cảnh châu, Túc đều do Bắc yến hầu khống chế, lúc này hưng binh sợ là làm nhiều công ít.”
Tả Nguyên Tôn gật đầu nói: “Chiến hỏa khó bình, nền tảng lập quốc chưa củng cố, năm nay thiên tai lại nổi lên bốn phía, cũng không phải là thời cơ thích hợp. Đại Chính giang xuân năm nay lại có hồng tai, Duy Vân ở Hồ châu trị thủy, cũng không dễ.”
Lục Thiên nói:“Lúc này nếu triệt phiên, xác thực thắng bại khó liệu, làm không tốt kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Tả Nguyên Tôn châm chước nói:“Nếu có thể kéo dài tới sang năm, Nghiệp châu liền không còn trở ngại, chính là Yến châu...... Tứ gia, Kha Nam Tự kia thứ ta vô năng vô lực.”
Dạ Thiên Lăng nhìn hắn nói: “Kha Nam Tự người này cùng ngươi cũng xưng ‘Nam lăng song tuyệt’, nay có thể vừa thấy cao thấp.”
Tả Nguyên Tôn nhắm mắt cười, Khanh Trần trong nháy mắt thấy trong mắt hắn thống hận, xuất hiện trên một người nhàn sái thông đạm như vậy làm người ta tim đập nhanh, một khắc băng hàn kia, đúng là sát khí.
Nhưng mà Tả Nguyên Tôn giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:“Tứ gia có thể có nghĩ tới, nếu là triều đình lúc này cứng rắn muốn triệt phiên, phải làm như thế nào? Tứ phiên, nhất là Bắc Yến hầu, sợ là cũng sớm không chịu nổi.”
Muốn nắm trong tay, ngực có thượng sách mà không biết có thể thực hiện hay không, cảnh xuân ngoài cửa sổ đầy nắng ở trên mặt Dạ Thiên Lăng hạ rõ ràng thiển ảnh, có một đạo hàn quang sắc bén từ trong mắt hắn lộ ra: “Hắn không chịu nổi? Ta cũng nhịn nhiều năm như vậy. Mấy lần cùng Đột Quyết chi chiến đều vì hắn từ giữa làm khó dễ mà không thể phóng tay, hắn biết một khi không có hoạn dị tộc, phiên hầu liền yếu, triệt phiên ở thế phải làm. Lần này liền đảo, trước tĩnh nội sau nhương ngoại.” Hắn chậm rãi đứng ở trước án, mở bản đồ ra, ngón tay thon dài chỉ thẳng phía Bắc:“Triệt phiên tất đánh, sớm đến liền sớm có đấu pháp. An nội phiên trực tiếp chỉ binh Mạc Bắc, một lần là xong, ta muốn làm cho Đột Quyết một lần an tịch, không ngày xoay người.”
Mấy người không nói gì, đều ngưng thần tại trên bản đồ đánh giá, Nam Cung Cạnh nhìn một lúc lâu sau, nói:“Yến châu, dễ thủ khó công, sợ là một chỗ khó nhất, bất quá tại đây còn cần suy xét.”
Dạ Thiên Lăng nói với Tả Nguyên Tôn: “Phải làm phiền Tả tiên sinh.”
Tả Nguyên Tôn mỉm cười liếc mắt nhìn Khanh Trần một cái, nói:“Tứ gia còn có......”
Khanh Trần lặng lẽ lắc đầu, Tả Nguyên Tôn vừa chuyển: “Còn có thời gian, Tứ gia liền yên tâm.”
Lục Thiên ngẩng đầu lên:“Nếu toàn thắng, sau nghỉ ngơi lấy lại sức cũng phí năm tháng.”
Đỗ Quân Thuật cũng nói:“Tuy nói không phải không thể đánh, nhưng chỉ khổ quân sĩ cùng dân chúng, quả thật hạ sách.”
Mi phong Dạ Thiên Lăng nhíu lại, mọi người không nói, lại đều biết, nắm quyền, cũng là thế phải làm. Đều tự trong lòng tinh tế châm chước, trước sau đều cần tính toán, cũng cần thập phần ổn thỏa mới được.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, chí đồ cao xa, đợi hồi lâu một khắc, nay tên đã lên dây.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Túy Linh Lung
Thập Tứ Dạ
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
https://isach.info/story.php?story=tuy_linh_lung__thap_tu_da