Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thịnh Thế Tuyệt Sủng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 81: Gặp Mạnh Tắc Cường
T
iếng trống giòn giã vang vọng phía chân trời.
Trên cửa thành, Quân Mặc Hàn đang quan sát.
Thanh âm nặng nề khi mở cửa thành hòa theo tiếng vó ngựa, Lục Ngưng Nhiên mặc một thân kim khải thiết giáp, cưỡi tuấn mã màu trắng, đi qua cửa thành. Bạch Phi Dương ở bên cạnh mặc áo giáp màu bạc, chỉ có hai người bọn họ, trên thành có một nam nhân mặc áo đỏ dựa vào góc tường.
“Tu! Tu!” Đại đội nhân mã nghênh đón đối diện, áo giáp màu xanh, có tố chất huấn luyện, bọn lính vung trường mâu trong tay tạo thanh thế to lớn.
Tướng lĩnh cầm đầu mang bộ dáng cao lớn, khinh miệt liếc mắt nhìn Lục Ngưng Nhiên, cười ra tiếng, “Chẳng lẽ Vân Triêu quốc không còn ai, cư nhiên lại để một tiểu nữ tử ra trận, chẳng lẽ nam nhân Vân Triêu quốc đều đã chết sao? Ha ha!”
“Chớ vô lễ!” Ánh mắt Bạch Phi Dương lạnh lùng, nổi giận nói, trong lòng có chút hối hận bản thân vì sao lại đáp ứng cho Lục Ngưng Nhiên lên chiến trường làm chi để bây giờ bị nhạo báng. Nhưng ngại thân phận của Lục Ngưng Nhiên, nói xấu nàng thì đó là nói xấu quốc gia, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ chứ! Hét lớn một tiếng, liền cầm trường thương đi lên.
“Khoan đã!” Lục Ngưng Nhiên túm cánh tay đang vung lên của Bạch Phi Dương, lạnh lùng, “Vân Triêu quốc mênh mông của ta, nam tử người người dũng mãnh thiện chiến, nữ tử cũng không ngoại lệ, ngay cả một tiểu nữ tử như ta ngươi còn đánh không lại thì chẳng phải ngươi chỉ là một bao cát thôi sao?”
“Ngươi…” Tướng lĩnh kia chưa từng nghĩ sẽ bị chế nhạo như thế, cầm trường đao trong tay, “Bản tướng quân sẽ không cùng nữ nhân so đo, ngươi đã nói năng lỗ mãng thì cũng đừng trách bản tướng quân thủ hạ vô tình.” Nói xong hai chân đạp ngựa, một tay kéo dây cương, một tay vung đại đao bổ tới Lục Ngưng Nhiên.
Bạch Phi Dương giục ngựa nghênh đón lại bị Lục Ngưng Nhiên đi trước một bước, bên tai quanh quẩn thanh âm nhàn nhạt của nàng, “Để ta.” Nắng hè chói chang, một vàng một xanh, đao quang kiếm ảnh, lóe sáng vô số ánh mắt.
Quân Mặc Hàn khoanh tay, tay giấu trong ống áo, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lãnh liệt nhìn chăm chú, còn Quý Như Phong vẫn tùy ý như cũ. Tuy biết nàng sẽ không làm việc không nắm chắc nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng.
Tướng lĩnh quân địch vung đại đao, không có một tia thủ hạ lưu tình liền chém thẳng về phía Lục Ngưng Nhiên. Lục Ngưng Nhiên kéo dây cương, thân thể ngã phía sau, linh hoạt tránh thoát đại đao của hắn. Ngay sau đó xoay người một cái, một tay kéo dây cương, thân thể đã nằm bên phải của bạch mã, đan chân, đá vào cổ tay của tướng lĩnh quân địch nhưng lại để hắn né tránh được, ngay sau đó hắn liền bổ một đao về phía tay cầm dây cương của Lục Ngưng Nhiên. Lục Ngưng Nhiên cấp tốc nới dây cương, dùng sức vỗ lưng ngựa, phi thân lên, thuận thế hai chân đá vào ngực của tướng lĩnh, ngay sau đó hai chân vững vàng đứng trên lưng ngựa…
Cách đó không xa truyền đến tiếng trống, mà tướng lĩnh kia thật không ngờ nữ tử trước mắt lại có thuật cưỡi ngựa cao siêu như thế. Thân là tướng quân, hắn có thể nào thua một nữ tử chứ!!! Hắn không khỏi giận dữ, một tay kéo cương ngựa, tiếp tục vung đại đao hướng về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên khóe miệng nhếch lên ý cười, hai chân khẽ điểm liền rời lưng ngựa, phi thân, lộn vòng trên không trung. Khi tướng quân bên địch còn chưa phản ứng kịp thì nàng đã xoay chân đá vào đỉnh đầu của hắn.
“A!” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vung loạn đại đao. Lục Ngưng Nhiên thừa thế xoay tròn một cái, chậm rãi rơi xuống trước mặt hắn, cấp tốc rút kiếm. Trong lúc hắn kinh ngạc thì trường kiếm đã cắt vỡ yết hầu của hắn.
Lục Ngưng Nhiên nhanh nhẹn đáp xuống đất, khẽ điểm chân, nhẹ nhàng ngồi trên bạch mã, cuồng ngạo đứng ở giữa, mà tướng lĩnh bên địch thì đã từ từ rớt ngựa.
Ai cũng không đoán được lúc nãy trên trận địa của địch chúng vẫn còn kiêu ngạo hét hò, nhưng bây giờ đổi lại chỉ là tiếng quát tháo, Lục Ngưng Nhiên hỏi, “Ai dám đến đây?”
“Tướng quân!” Chính mắt thấy tướng quân cư nhiên bị một nữ nhân cắt vỡ yết hầu, bọn họ sao có thể tin được? Phó tướng của chúng lòng đầy căm phẫn, nâng thương đâm về phía Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên ánh mắt thanh lãnh, không đem người này để vào mắt. Chỉ thấy tên phó tướng kia vọt tới, Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng cười, nghiêng người một cái, trường kiếm trong tay đâm vào yết hầu của hắn ngay lúc hắn vừa lướt qua bên cạnh nàng. Phó tướng kia mặt đầy vẻ không thể tin, miệng phun máu tươi, ngã xuống ngựa, mất mạng.
Trên thành, binh lính ở đây người người trợn mắt há mồm. Trong suy nghĩ của họ thì nữ nhân chỉ như quần áo, yếu ớt vô cùng, không chịu nổi một kích, lại không ngờ rằng nữ tử trước mắt so với nam tử còn uy vũ hơn. Tư thế nàng oai hùng, cao ngạo, làm người khác không thể nhìn thẳng, khí thế bễ nghễ thiên hạ càng làm cho người ta kính sợ.
“Ai còn dám đến!” Thanh âm lạnh băng của Lục Ngưng Nhiên vang lên, binh lính đối diện kinh sợ, bọn họ hoảng sợ nhìn nữ tử trước mặt, lui dần về phía sau.
Bạch Phi Dương đứng ở cách đó không xa, đối với nữ tử trước mặt, trong lòng hắn trừ bỏ rung động vẫn là rung động, chưa từng có một nữ tử nào ảnh hưởng đến hắn như thế. Hắn đã có cái nhìn mới đối với nàng.
Quân địch chạy trối chết, binh lính trên thành đều phất cờ hò reo, “Tu! Tu!“, Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nhìn đôi mắt ôn nhu của Quân Mặc Hàn trên thành, nàng chỉ lạnh nhạt cười, liếc mắt nhìn Bạch Phi Dương, giục ngựa vào thành.
Trong doanh trướng, hai tròng mắt của nam tử mặc cẩm bào đầy vẻ âm lãnh. Ngũ quan của hắn sáng sủa nhưng mày kiếm nhíu lại, khí thế đế vương, uy hiếp mọi người ở đây.
“Mạt tướng đáng chết! Mạt tướng đáng chết!” Phó tướng run run thân thể quỳ trên đất, không ngừng lặp lại.
“Theo như lời ngươi thì chỉ có bấy nhiêu thôi mà đã làm ngươi cúp đuôi trở lại?” Thanh âm lãnh khốc của nam tử, mỗi khi phát ra tiếng, phảng phất như đến từ địa ngục, khiến cho người ở đây mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Dạ…” Phó tướng tất nhiên biết cái chết của mình đã đến, “Đúng vậy, nữ tử kia võ công cao cường, đại tướng quân cùng phó tướng chết ở trong tay nàng.”
“Ngươi quả thật đáng chết, kẻ dám ở trên chiến trường lâm trận bỏ chạy, giết!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, “Người đâu, mang ra ngoài chém!”
Binh lính ngoài cửa lĩnh mệnh, mang phó tướng trên đất ra ngoài, trong phòng lại trở về vẻ tĩnh mịch nặng nề, “Ngày mai tiếp tục đến!”, thanh âm lạnh như băng đánh vỡ sự yên tĩnh, nam tử lạnh lùng mở miệng.
“Vâng, bệ hạ!”
“Lui ra đi.” Nam tử mặc cẩm bào vẫy tay, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi lui ra ngoài.
Đợi mọi người lui ra, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện hắc y nhân, “Đi tra rõ ràng, nữ tử kia là ai?”
“Thuộc hạ đã phái người dò xét.” Nam tử kia hồi bẩm.
“Nói.” Trong thanh âm của hắn cư nhiên có thể nghe ra một tia hiếu kỳ.
“Nàng là hoàng hậu của Vân Triêu quốc, gọi là Lục Ngưng Nhiên.” Hắc y nam tử trả lời.
“Thì ra là nàng.” Khóe miệng hắn hiện lên ý cười, nghe đồn hoàng hậu Vân Triêu quốc độc ác, lòng dạ hẹp hòi, ghen tị ngốc nghếch. Nhưng vì sao lại gan dạ sáng suốt như thế này?
“Một năm trước, vị hoàng hậu này từng khiêu khích nhiều người tức giận, khiến cho hoàng cung nghiêng trời lở đất. Nhưng sau chuyện đó, hoàng hậu này tính cách đại biến, tra ra nhiều nghi án, đánh phi tần giết cung nữ, mà đương kim hoàng thượng cũng đối với nàng vô cùng sủng nịch. Mấy tháng trước, nàng cùng Quân Mặc Hàn cải trang vi hành, cũng tra ra vài đại án.” Hắc y nam tử tiếp tục bẩm báo, “Nhưng xác thực cho tới bây giờ chúng ta cũng không biết vị hoàng hậu này còn có võ công.”
“Thú vị, thật sự là thú vị.” Nam tử cẩm bào mang ý cười càng sâu, “Âm thầm quan sát cho trẫm, đem hành tung của nàng hồi báo mỗi ngày.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nam tử lĩnh mệnh, sau đó không thấy bóng dáng.
Lục Ngưng Nhiên chẳng những cho quân địch một kích, giành thắng lợi, càng gia tăng sĩ khí trong quân. Binh lính trong quân đối với Lục Ngưng Nhiên cũng dần dần kính sợ, nhưng cũng tích đầy một bụng lửa: Ra trận giết địch đều là chuyện của nam tử, bây giờ lại để một nữ nhân giành được thắng lợi, làm cho bọn họ thật sự không cam lòng! Bọn họ âm thầm thề rằng lần sau nhất định phải tranh giành vinh quang này.
Trong lòng Lục Ngưng Nhiên rất thoải mái, đã lâu không vận động tay chân đã như thế! Trận chiến hôm nay đúng là làm lòng người vui vẻ, trong lòng nàng lại có một ngọn lửa bùng lên.
Trong doanh trướng mọi người không nói gì. Quân Mặc Hàn tuy rằng ngoài mặt hiền lành, kì thực trong lòng không vui. Lần sau hắn nhất định phải cùng nàng kề vai chiến đấu, quyết không để nàng lẻ loi một mình lên chiến trường.
“Theo bản cung thấy, trận chiến hôm nay, quân địch chắc chắn không phục, ngày mai chắc chắn sẽ đến khiêu khích.” Lục Ngưng Nhiên phân tích tình thế. Trước đó nàng cũng cẩn thận nghiên cứu Hàn Ngọc quốc, cũng đại khái hiểu cách làm người của Hiên Viên Hạo. Hắn là người theo chủ nghĩa bá quyền, hắn sẽ không thoái nhượng. Trong mắt hắn chỉ có không ngừng hướng về phía trước, bởi vì hắn có dã tâm.
Mà Lục Ngưng Nhiên vừa đúng là tính cách gặp mạnh tắc cường (gặp người mạnh thì sẽ cố gắng cường đại hơn), chỉ cần hắn dám đến, như vậy nàng sẽ phụng bồi đến cùng.
“Ngày mai, trẫm cùng hoàng hậu cùng xuất chiến.” Quân Mặc Hàn trực tiếp nói ra. Về công: Hắn thân là vua một nước, phải làm gương tốt. Về tư: Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng ở trên chiến trường mà bản thân lại thờ ơ.
“Ngàn lần không thể a!” Chúng tướng sĩ đều mở miệng ngăn cản.
“Ý trẫm đã quyết, không cần nói nhiều! Lui ra đi!” Quân Mặc Hàn không cho kẻ nào có cơ hội ngăn cản. Chuyện hắn quyết định, ai cũng không thể thay đổi.
Bạch Phi Dương lại một lần nữa ngạc nhiên, lòng lại nghĩ đến muội muội của mình, còn có Lục Ngưng Nhiên, còn có Quân Mặc Hàn. Ngài cư nhiên vì một nữ nhân mà lên chiến trường, nhìn cách đối xử của Quân Mặc Hàn đối với Lục Ngưng Nhiên trong mấy ngày nay thì Bạch Phi Dương đã biết rằng Quân Mặc Hàn thật sự động tâm. Hắn không khỏi cảm thấy mất mát: Muội muội hắn dùng hết cả đời, cũng không đổi được tình yêu của Ngài.
Hắn vẫn nghĩ Quân Mặc Hàn không biết yêu, ở trong lòng Ngài chỉ có sinh tồn cùng giang sơn. Hiện tại xem ra Ngài cũng là phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục.
Mọi người lui ra, Lục Ngưng Nhiên không nói nhiều, qua thời gian ở chung thì lòng nàng đã chậm rãi phát sinh biến hóa, đối với quyết định của hắn nàng biết rất rõ: Đó là vì nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thịnh Thế Tuyệt Sủng
Ninh Mông Tiếu
Thịnh Thế Tuyệt Sủng - Ninh Mông Tiếu
https://isach.info/story.php?story=thinh_the_tuyet_sung__ninh_mong_tieu