Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Theo Dòng Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngoại Truyện 2: Chu Yến Hồi 2
A
Trung cảm thấy cô gái tên là Tần Tang kia đúng là tai họa, bởi vì anh ta chưa bao giờ thấy lão đại không hút thuốc, không uống rượu, không chơi gái trong thời gian dài như vậy.
"A Trung?" Chu Yến Hồi giơ chân đạp tâm phúc của mình, "Sao tự dưng ngơ ra thế?"
"Trước kia anh sẽ nói —— Con mẹ nó nghĩ vớ vẩn gì thế?" A Trung nói chậm rãi, Chu Yến Hồi chỉ cười.
"Lão đại, cô nàng Tần Tang kia không thể giữ lại, anh bị cô ta dạy hư rồi." A Trung vẫn nói chậm rãi.
Chu Yến Hồi khua khua hàng mới trong tay, nhíu mày, buồn cười "Ồ?" một tiếng.
"Cô ta quá kỳ quái! Cả ngày toàn nói mấy thứ mà em chẳng hiểu. Hôm qua em nghe lén điện thoại của cô ta, cô ta lại không cầu cứu, còn nói với Lý Vi Nhiên và bạn gái của Trần Ngộ Bạch là cô ta rất khỏe!" A Trung cau mày, anh suy nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu nổi.
Chu Yến Hồi cong khóe miệng, "Anh biết rồi."
"Lão đại!" A Trung chưa từ bỏ ý định, "Em không khéo miệng cũng chẳng hiểu mấy thứ lý luận của cô ta. Nhưng em hiểu một chuyện: Người như cô ta hoàn toàn không biết anh phải trải qua cuộc sống thế nào, cô ta muốn thứ gì cũng quá dễ dàng! Còn, còn anh lại vô cùng...... sâu sắc!" A Trung bí từ.
Chu Yến Hồi buồn cười, khoảng thời gian này tâm trạng của anh rất tốt.
"Em thấy lão đại thích cô ta, nhưng anh lại không ngủ với cô ta!" A Trung cau mày, "Việc trong nhà không thèm quan tâm, cả ngày cứ quấn lấy cô ta, nhìn cô ta cười. Dạo này các thiếu gia trong nhà đều khác thường, chỗ thuốc chúng ta mới nhập này bán chạy như tôm tươi, họ tức điên lên rồi......"
Chu gia cấu xé lẫn nhau, súng, thuốc, địa bàn...... Khi chốn bồng lai tiên cảnh, thần tiên quyên lữ đẹp đẽ được lột bỏ, thực tế vẫn lạnh lùng kiềm hãm Chu Yến Hồi như vậy. Ở bên Tần Tang một thời gian anh như bị tẩy não. Anh cười sầu thảm, A Trung đúng là mù rồi mới quan tâm. Thật ra thì chính anh còn rõ hơn bất kỳ ai khác, chẳng qua cũng giống như phụ nữ giảm cân —— Đợi ngày mai? Ngày mai bắt đầu!
Anh phất tay ngắt lời thủ hạ, "A Trung, anh có suy nghĩ riêng."
"Em biết anh bực mình với em. Bực mình với em em cũng phải nói, anh cứ tiếp tục như vậy sẽ hại chết anh và anh em đấy." A Trung ngốc nghếch vò đầu, nhỏ giọng lầm bầm rồi đi ra ngoài.
Chu Yến Hồi lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha hồi lâu, chậm rãi giơ cánh tay lên, lặng lặng nhìn thuốc gây ảo giác mới được đưa vào trong mạch máu mình.
o O o
"A!" Cái miệng nhỏ nhắn ấm áp, cái lưỡi thơm tho linh hoạt, Chu Yến Hồi khoan khoái rên rỉ ra tiếng, níu lấy tóc Tần Tang cuốn lấy vài vòng, khống chế đầu cô để miệng câu vào càng sâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Tần Tang ngẩng cao, tủi thân khó chịu đến mức phát khóc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng ngậm lấy anh, há to ra. Cô ngậm lấy anh lâu như vậy nên đã tê dại, nước bọt sáng trong chảy xuống bộ ngực sữa trắng như tuyết của cô.
Chu Yến Hồi vô cùng hứng thú, đưa mạnh vào, cô kêu ai oán, cổ họng nhỏ nhẹp kẹp chặt vật khổng lồ của anh, cảm giác ấm áp dâng lên ào ạt. Anh thở hổn hển, kích động đến mức tê dại từng cơn. Trong tiếng khóc của Tần Tang, anh bộc phát, không còn kịp mà phải nuốt chất lỏng màu trắng nơi khóe miệng. Cô dàn dụa nước mắt gục trên gối, khóc như con cún đáng thương.
Chu Yến Hồi đưa tay lau thứ hỗn độn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi người xuống bôi chất lỏng sềnh sệch màu trắng vào nơi ướt át giữa hai chân cô. Bàn tay nóng bỏng vân vê, tiếng nước mập mờ vang lên.
"Đừng mà......" Tần Tang khẽ nức nở. Anh không để ý mà kéo chiếc đùi trắng noãn của cô, vắt lên chiếc giường anh ngồi, bây giờ cô lúng túng ôm lấy đầu gối anh.
Anh cười, dịu dàng vuốt ve mặt cô. Dục vọng đang nghỉ ngơi giữa hai chân anh lại ngẩng cao đầu. Tần Tang dịu dàng nhìn anh, cong môi ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn lại ngậm lấy.
Người trên của cô gục trên đùi anh, một chân chống dưới đất, chân kia bị anh kéo lên trên giường. Tay anh rời khỏi bờ lưng trần trụi của cô, mò tới giữa chân cô. Cô đã rất ướt, cánh hoa nhỏ nhắn động tình mà không ngừng phập phồng. Anh vuốt ve, ba ngón tay bỗng đưa vào trong huyệt.
Tần Tang kêu lên, vừa đau vừa thoải mái, lắc eo, bên trong đã bắt đầu co rút.
"Đồ phóng đãng......" Chu Yến Hồi cười mắng, động tác tay càng lúc càng nhanh. Tần Tang cũng không ngậm nổi nữa, lớn tiếng rên rỉ, một bàn tay khó chịu xoa lấy ngực mình.
Hai mắt anh đỏ rực, rút ngón tay ướt đẫm ra rồi bôi nước dịch trong suốt lên miệng cô. Tần Tang thức thời vươn đầu lưỡi ra liếm sạch sẽ.
"Mẹ nó!" Chu Yến Hồi không chịu nổi, nhấc cô ném lên giường, thô lỗ xoay thành tư thế quỳ, nâng cao hung khí khổng lồ màu tim tiến thẳng vào, "Đồ lẳng lơ! Dám quyến rũ tôi...... hả? Tôi giết chết em!"
Một tay anh đặt ngang hông cô, tay kia bóp mông cô, xâm nhập cô vừa nhanh vừa mạnh. Tần Tang rên rỉ dứt quãng, không biết liêm sỉ đáp lại những lời lẽ thô bạo của anh, căn phòng đầy những âm thanh dâm đãng.
Anh đưa đẩy vật sưng to đó, chất dịch nóng bỏng bắn ra. Ba lần liên tiếp, thay đổi tư thế nhưng không rút ra. Phần lớn chất lỏng ở trong cơ thể Tần Tang. Cô trướng bụng không chịu nổi, khẽ cầu xin anh ra ngoài.
Chu Yến Hồi xấu xa đưa vào nơi sâu nhất, vuốt ve phần bụng phồng lên rồi ép chặt tay. Nhìn cô giãy giụa nức nở, anh cực kỳ vui sướng, cắn môi cô hôn thật sâu, hành hạ cô đến mức choáng váng, trong lúc mơ hồ vươn đầu lưỡi, cất tiếng hừ như có như không.
Tần Tang...... Anh không ngừng lẩm bẩm, phát tiết từng lần từng lần.
Trời sáng, Chu Yến Hồi ôm chặt người đẹp trong lòng, mắt chưa mở ra nhưng khóe miệng lại nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Người trong lòng sợ hãi cử động.
"Cô bé ngoan...... " Anh cất giọng khàn khàn nhẹ nhàng gọi cô, cúi đầu cọ lên cô, nhắm mắt tìm lấy cánh môi mềm mại đùa giỡn.
Đáng tiếc tác dụng của thuốc chỉ trong vài giờ mà thôi, Chu Yến Hồi thở dài một tiếng, buông người trong lòng rồi ngồi dậy.
Cô gái nhỏ nhắn nép bên người anh, anh không nói gì nên cô cũng không dám nhúc nhích. Đôi chân thon dài thẳng tắp xanh tím, bởi vì giao hoan trong thời gian dài mà đến bây giờ vẫn chưa khép lại được. Nơi sưng đỏ giữa hai chân dấp dính, hai cánh hoa run rẩy, chất lỏng trắng đục chảy ra......
Chu Yến Hồi ngồi yên một lúc rồi cất giọng khàn, "Cô dùng phòng tắm ở đây, tôi ra ngoài." Anh nói xong thì xuống giường, khoác áo ngủ, châm điếu thuốc mở cửa đi ra ngoài, dặn A Trung phải nhìn cô uống thuốc mới để cô ta đi.
Tần Tang...... Trong đầu tràn ngập Tần Tang. Chu Yến Hồi lắc mạnh đầu, ý nghĩa cuộc đời cái gì gì đó, cuộc đời của Chu Yến Hồi anh có ý nghĩa gì đây?
"Lão đại!" Anh đang định dứt khoát thả con bé kia đi cho xong thì một tiếng súng vang lên, thủ vệ lớn tiếng cảnh báo. Kiếp sống chạy trốn nhiều năm khiến anh cực kỳ nhạy cảm với cái chết, lập tức lăn một vòng ngay tại chỗ tránh đạn.
Rõ ràng đối phương đến có chuẩn bị, từng đợt đạn rượt theo Chu Yến Hồi. Nhưng trong biệt thự cũng đều là tâm phúc được anh huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc này bình tĩnh hợp tác với nhau, Chu Yến Hồi lùi về sau biệt thự nhanh chóng.
A Trung chạy vội tới, mở cửa chờ Chu Yến Hồi lên xe.
Chu Yến Hồi không chút hoang mang, đang định chạy tới thì bất chợt nghĩ tới điều gì, đoạt súng của một người anh em rồi chạy như điên về phía biệt thự.
A Trung lập tức nghĩ đến do Tần Tang còn ở trong biệt thự, muốn ngăn cản anh cũng không được nên đành gầm nhẹ một iếng, rút súng rồi dẫn theo anh em đã chuẩn bị rút lui tiếp tục đuổi đánh.
Chu Yến Hồi vướng phải luồng đạn của địch, dựa vào sự quen thuộc địa hình và bản lĩnh hơn người, anh băng theo đoạn đường ngắn nhấ, cuối cùng đã tới biệt thự phía tây – phương hướng của Tần Tang.
Giơ chân đá văng cửa phòng, Chu Yến Hồi thở phào nhẹ nhõm, trong phòng không có dấu hiệu bị tập kích.
"Tang Tang!" Anh hô lên. Rèm cừa lay động, anh lập tức nhào đến kéo cô ra ngoài.
Tần Tang sợ hãi giãy giụa kịch liệt. Chu Yến Hồi nóng lòng như lửa đốt, bên ngoài là anh em đang quên mình chống cự, anh không thể chần chừ. "Đừng sợ, có tôi ở đây." Anh kẹp cô dưới nách xông ra ngoài. Tần Tang cắn lên thắt lưng anh, run rẩy khóc lóc.
Đối phương càng lúc càng tiến tới gần, Tần Tang làm chậm tốc độ của Chu Yến Hồi, mà tiếng súng ngày càng dày đặc. Anh ôm chặt cô vào lòng.
"Tang Tang, hãy nghĩ đến Lý Vi Nhiên. Nếu em còn muốn gặp anh ta thì dũng cảm lên!" Liên quan đến sống chết, Chu Yến Hồi phải dũng cảm mà tàn nhẫn thừa nhận: Lý Vi Nhiên mới là người có thể dấy lên sự động lực sống ở cô. Cô chỉ dũng cảm sống sót vì anh ta.
Tần Tang quả nhiên đã dần dần trấn định lại, vỗ vỗ anh ý bảo cô có thể đi tiếp. Trong màn mưa đạn dày đặc, Chu Yến Hồi quay đầu nhìn cô gái sau lưng đang run sợ, rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng kiên cường.
"Cẩn thận!" Chu Yến Hồi liếc thấy súng bắn tỉa trên nóc nhà, đưa tay kéo Tần Tang. Một viên đạn sượt qua cây cột Tần Tang vừa chạy tới, cô khẽ cắn răng, tiếp tục đi theo Chu Yến Hồi.
Phía sau núi giả có thứ gì đó chói mắt lóe lên, Tần Tang gần như không còn lựa chọn lập tức nghe theo bản năng mà ngả người về phía Chu Yến Hồi. Viên đạn này không thể bắn trúng vị trí tim mà vào vai Chu Yến Hồi.
Xe chống đạn màu đen để lại vết phanh dài ngoằng dưới đất. Chu Yến Hồi tái mặt, tay trái trúng đạn buông thõng, tay phải ôm lấy Tần Tang, bỏ lại vũ khí, lao đi trong màn mưa đạn nhào lên xe.
Không tới hai phút sau đoàn xe với những người mặc trang phục giống thủ hạ của Chu Yến Hồi ầm ĩ xông tới. Anh che vết thương cười lạnh lùng, A Trung ngồi ghế trước báo cáo quân tiếp viện đã tới, hỏi làm thế nào để trừng trị đám tập kích.
Anh chậm rãi xé tay áo băng bó vết thương, "Bao vây trước, cứu người của chúng ta ở trong ra. Sau đó —— Cái đám cấp cao ngày hôm trước vẫn chưa động đến, lấy ra cho các anh em làm quen."
"Có gây động tĩnh quá lớn không?" A Trung liếc mắt về phía Tần Tang ám chỉ, ý là lo lắng Lương thị biết rồi sẽ điều tra ra Tần Tang còn ở trên tay anh.
Chu Yến Hồi không thèm để ý, cười tươi để lộ hàm răng trắng, "Không sao, không được để lại kẻ nào cả."
A Trung im lặng, xoay người truyền lệnh.
Tay chân Tần Tang nhũn cả ra, không muốn nhưng vẫn dựa vào lòng Chu Yến Hồi, cả người run rẩy. "Chu Yến Hồi...... Tôi buồn nôn...... " Cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhắm mắt lại, yếu ớt nói.
Chu Yến Hồi cười đẩy cô về phía cửa sổ, hạ kính xuống. Gió mát thổi qua, sắc mặt cô mãi mới bớt vẻ khó coi.
"Sợ à?" Chu Yến Hồi lưu loát lấy hòm thuốc trên xe, thành thạo cầm máu. Anh xé toạc tay áo sơ mi. Nhiệt độ của viên đạn khiến phần da thịt gần vết thương đen lại, thêm phần máu bên trên nên càng khủng khiếp.
"Thấy chưa? Đây chính là cuộc sống của tôi." Chu Yến Hồi cầm kẹp đã khử trùng đưa vào trong vết thương, tìm vị trí viên đạn. Giọng nói hơn run vì đau đớn nhưng vẫn nhẹ nhàng ung dung, "Tần Tang, tôi trải qua những thứ này, em làm sao có thể yêu cầu tôi giống em mà đi yêu ai đó."
Tần Tang tái mặt, đưa tay nhận lấy băng vải trong tay Chu Yến Hồi, kiềm chế những ngón tay run rẩy cầm máu băng vết thương cho anh.
"Nếu nhưng có hoàn cảnh sống bình thường thì sao chúng ta có thể trở thành người như vậy?" Giọng Tần Tang hơi khàn, có lẽ quá đỗi sợ hãi, "Yến Hồi, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Chu Yến Hồi không nói gì, ánh mắt nhìn cô thăm thẳm sâu xa.
"Bạn bè mà, không cầm cảm ơn."
o O o
Chu Yến Hồi dưỡng thương tại một lâm viên ở ngoại thành.
Tần Tang kinh ngạc phát hiện cô ở thành phố C lâu như vậy mà không phát hiện ra có lâm viên cổ xưa như vậy tồn tại.
Chu Yến Hồi buồn cười nhìn cô cả ngày đi dạo trong vườn, rơi lệ ở hồ nước hoang vắng trong sân sau, chân trần bước đi trong hành lang quanh co.
Trong lúc rảnh rỗi cô dồn hết sự tiếc nuối không được đi Giang Nam vào việc tu sửa biệt thự.
Những thủ hạ đáng thương của Chu Yến Hồi bị cô biến thành công nhân xây dựng. Mười hai gian phòng được bố trí thành mười hai phong cách, đều có chủ đề sắc thái riêng. Cuối cùng còn được tiểu thư Tần Tang đích thân đề tên.
Yến Tự Hồi Thì (*) —— Phòng của Chu Yến Hồi được treo bức hoành với nét chữ Tiểu Khải thanh thú. A Trung méo miệng nhìn lão đại ngay cả giết người phóng hỏa cũng có thể lại treo cái thảm họa này. Anh không dám nói anh đã học thơ của Lý Thanh Chiếu.
* Câu này giống một câu thơ của Lý Thanh Chiếu: Nhạn Tự Hồi Thì, Nguyệt Mãn Tây Lâu ~~~~
Ngày sửa sang xong xuôi, Tần Tang khăng khăng đặt một cái bàn nhỏ giữa sân uống rượu ngắm cảnh.
"Thật ra thì....! Chu Yến Hồi do dự, "Tần Tang, tôi phát hiện em hơi.... hơi hơi," Anh nhấn giọng, bởi vì ánh mắt giận dữ của Tần Tang đã quét tới, "Hơi hơi quái lạ."
Tần Tang cầm chén rượu sứ men xanh, khuôn mặt ngà ngày say lại càng xinh đẹp. Cô cầm đũa gõ lên đống bát đĩa hỗn độn trên bàn, "Anh ấy cũng từng nói vậy. Nhưng anh ấy lại nói thích dáng vẻ quái lạ của tôi."
Chu Yến Hồi ghét nhất việc cô cứ khoe khoang Vi Nhiên nhà cô, gào lên, quay mặt qua chỗ khác nâng chén nhưng lại bị Tần Tang đoạt lấy, "Tưởng tôi say thật à?! Không được ốm trộm rượu!" Cô đổi chén rượu trong tay anh thành chén nước lọc, Chu Yến Hồi thở dài một tiếng.
Từ sau khi nói câu "Bạn bè", hai người trở nên ăn ý như hiểu rõ lòng dạ đối phương. Cô biết mình không có năng lượng lớn để cứu rỗi anh, mà anh cũng hiểu thứ có thể cứu rỗi anh không phải thân thể của cô.
Ít nhất Tần Tang cũng nói đúng, họ cùng một loại người —— Ích kỷ lạnh lùng, nhưng may là nhận thức cũng khá khẩm. Cho nên Tần Tang được Lý Vi Nhiên cảm động. Còn Chu Yến Hồi bằng lòng thử cái thứ gọi là cuộc sống.
Đêm khuya, đèn trong vườn nhấp nháy. Tần Tang uống say chuếnh choáng, gục trên lưng Chu Yến Hồi trong màn mưa lất phất.
Chu Yến Hồi bị thương tay trái, khom người nâng cô bằng tay phải, bước đi chậm rãi. Tần Tang cười nói ca hát trên lưng anh, cực kỳ vui vẻ tự đắc.
Mưa phùn dịu dàng dần nặng hạt, ngọn đèn đằng xa có cảm giác mông lung. Những hạt mưa bụi mơn trớn mặt Chu Yến Hồi, dính lên môi anh, làm anh mềm lòng.
"Tang Tang......" Lòng Chu Yến Hồi như thể có ngọn cỏ dịu dàng làm ngứa ngáy, "Em...... hay là em đi cùng tôi? Chúng ta cùng tới Giang Nam nhé?"
Anh vừa mới nói xong, Tần Tang đang nói linh tinh bỗng ngừng lại, anh bỗng hối hận. Nếu thật sự yêu cô thì nên để cô hạnh phúc, để cô trở lại bên người đàn ông thích vẻ quái đản của cô. Nếu vẫn muốn làm Chu Yến Hồi trước kia, như vậy phải có được cô để làm gì?
Màn mưa phùn đêm đó để lại trong hồi ức Chu Yến Hồi cảm giác tinh khiết như tuyết đầu mùa.
Tần Tang lắc đầu như trống bỏi, mái tóc quăn lướt qua mặt anh, hơi ngứa. Anh nhẹ nhõm vì sự cự tuyệt của cô.
Tần Tang nhảy xuống, đôi mắt sáng ngời như dạ minh châu trong màn mưa phảng phất, cô cười rộ với anh. Trong bóng đêm mờ ảo nụ cười của cô thanh khiết thuần mỹ. Cuộc đời của Chu Yến Hồi cũng có được mùi hương thoang thoảng sắc xanh đó.
Cô vui vẻ đứng bên bờ ao, ngẩng đầu nhìn trời hồi lâu rồi chợt cúi đầu cười gian xảo, khua tay trước ngực. Cô hỏi anh: "Anh có thấy gì không?"
Chu Yến Hồi xoa cằm ra chiều ngẫm nghĩ: "Hơi nhỏ nhưng cảm xúc cũng được."
Anh nói xong thì tự cười một mình. Tần Tang lườm anh rồi đi tiếp.
Tóc ướt dần, quần áo có mùi mưa. Chu Yến Hồi lo lắng cô say rượu ngã vào hồ nước nên thỉnh thoảng đưa tay đỡ, Tần Tang cười khanh khách. Có lẽ đây là đêm mưa đẹp nhất, tiếc nuối nhất trên đời.
"Tang Tang, em...... vừa viết gì lên ngực thế?"
"Lý Vi Nhiên, đóng ngoặc kép."
Trên đời luôn có một người bạn gặp rồi sẽ cảm thấy không thể dứt bỏ. Trước khi gặp, hết thảy những gì bạn trải qua đều là vì chờ đợi. Mà sau khi gặp, hết thảy những gì bạn phải trải qua cũng chỉ vì được ở bên nhau.
Tôi không phải là người "Không thể dứt bỏ" của anh. Thế nên Yến Hồi, hãy chờ tiếp nhé.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Theo Dòng Tình Yêu
Sói Xám Mọc Cánh
Theo Dòng Tình Yêu - Sói Xám Mọc Cánh
https://isach.info/story.php?story=theo_dong_tinh_yeu__soi_xam_moc_canh