Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 64
ecker phóng thẳng đầu vào Leopold, cuối cùng cũng hoàn thành cú cản phá mà hai thập kỉ trước anh đã không làm được trên sân đấu sau cú giao bóng. Cảm giác thật tuyệt.
Leopold đổ nghiêng người ngã xuống với một cú chạm đất sấm sét. Decker không rõ gã đó, trong đời mình, đã bao giờ bị va đập mạnh đến thế hay chưa. Những người chỉ bình yên ngồi xem thi đấu bóng bầu dục chuyên nghiệp trên những khán đài hoặc trước màn hình TV sẽ không bao giờ có thể hình dung được sức mạnh hủy diệt khi những người đàn ông to lớn va vào những người đàn ông to lớn khác ở một tốc độ cao. Nó giống như gặp phải tai nạn ô tô hết lần này đến lần khác. Không chỉ đơn thuần là bị thương; người ta sẽ bị choáng váng. Nó làm thân thể bị sốc theo rất nhiều cách khiến cho từ đó về sau, người ta không bao giờ có thể là mình của ngày trước được nữa. Nó dồn xương, cơ, dây chằng và bộ não tới những nơi mà chúng không hề định tới. Chẳng lấy gì làm lạ khi rất nhiều người từng chơi môn này giờ đây đang phải chịu đựng những di chứng lâu dài làm sức khỏe yếu đi từ việc tạo ra thú tiêu khiển cho hàng triệu người và kiếm được những khoản tiền lớn từ việc đó.
Decker đáp đè thẳng lên người Leopold, toàn bộ sức nặng của anh đè lên một gã nhỏ con hơn rất nhiều với cân nặng chỉ bằng nửa anh. Một vài giây sau, Decker ngửi thấy mùi thối. Anh đã va vào Leopold quá mạnh khiến cho ruột của gã xả tháo dù không có chủ ý.
Leopold đạp anh. Rồi hắn cố giương khẩu súng lên để bắn anh, nhưng Decker, giống như lúc ghì kẹp Bogart, dùng sức nặng của mình đè chặt lên người gã và cảm nhận thấy gã không còn thở được nữa. Bờ vai rộng và nặng của anh ép chặt cánh tay phải của Leopold, buộc nó phải giữ nguyên tư thế duỗi thẳng.
Leopold đang cố gắng hết mức có thể để xoay khẩu súng hướng trở lại vào Decker để hắn có thể nổ súng, nhưng hắn không thể nào đổi góc bắn. Nòng súng chĩa theo hướng đó, ngón tay của hắn không thể với tới cò. Món vũ khí trở nên vô dụng. Điều đó có nghĩa là chỉ có sức người đấu với sức người. Và với sự chênh lệch về kích thước, sẽ chỉ có thể có duy nhất một kết quả.
Leopold có vẻ hiểu điều này, bởi vì hắn thúc đầu gối vào vết thương của Decker. Decker gào lên vì đau đớn. Nhưng anh nhắm chặt mắt và nghiến chặt răng, từng chút từng chút, cố gắng duỗi thẳng hai chân khỏi cái tư thế ngồi mà anh đang bị băng dính quấn chặt vào ghế. Anh cảm nhận được băng dính nhão ra, mặc dù chưa đứt hẳn. Decker cứ từng phân từng phân một đẩy và kéo và đẩy thêm một chút nữa cho đến lúc sau cùng khi anh vươn được thẳng người và toàn bộ cái sức nặng trên một trăm năm mươi cân của anh đè trực tiếp lên gã đàn ông nhỏ con hơn anh nhiều lần.
Hơi thở của Leopold lúc này bắt đầu hổn hển. Cơ thể cùa hắn lảo đảo nhổng lên, cố gắng đẩy Decker ra. Nhưng cứ như thể có một con voi đang đè lên ngực hắn.
Và rồi sau đó Decker bắt đầu làm một việc mà anh không hề làm với Bogart, bởi vì anh chưa bao giờ có ý định lấy mạng cùa vị đặc vụ FBI đó. Anh cực kì có ý muốn chấm dứt mạng sống của gã đàn ông này. Nếu không có đống băng dính vải giữ lại, có lẽ anh đã giết chết được Leopold. Nhưng anh vẫn sẽ lấy mạng hắn, anh chỉ cần kiên nhẫn chút là được.
Thế là anh bắt đầu nhích vai phải của mình sang một hướng mới, nhích từng chút một, trong khi vai còn lại và cánh tay để phía trên vẫn tiếp tục ghì cánh tay cầm súng, để về cơ bản, khiến đối thủ của mình tay không tấc súng.
Khẩu Smith anh Wesson sẽ không thể giết được người nữa.
Leopold tiếp tục đạp và đẩy và oằn người, nhưng không gian cho hắn cử động giờ đây vô cùng hạn chế và ngày một thu hẹp nhiều hơn. Decker nhắm mắt nhưng nước mắt bắt đầu lăn xuống gương mặt anh vì đau. Mật đã trào lên cổ họng anh và anh nôn vào người Leopold.
Gã nhỏ con nôn khan, nhổ nước miếng và chửi thề và ráng sức thoát ra. Hắn biết hắn sắp hết thời gian rồi, nên hắn sẽ không chịu ra đi mà không chống cự.
Decker đang đau đớn khủng khiếp; vết thương lại đang tuôn máu trở lại. Anh cảm thấy sức lực bắt đầu cạn kiệt vì mất máu. Nhưng thật sự thì anh không cần nhiều sức mạnh cho lắm. Anh chỉ cần toàn bộ sức nặng của mình tập trung vào một điểm cụ thể mà thôi. Thế nên anh vẫn tiếp tục gắng sức và cuối cùng vai của anh cũng tì đến kẽ hở mà anh đang dốc hết sức lực nhắm tới.
Bên dưới cằm cùa Leopold và chính thẳng ngang cổ họng của gã.
Và rồi sau đó Decker để toàn bộ sức nặng của mình dồn hét xuống vị trí này. Đôi chân trần của anh chạm xuống sàn bê tông, lấy sức kéo và lực đòn bẩy, và anh húc khung xương chậu của mình về trước và cùng với đó là một bên bờ vai khổng lồ của mình, ấn chặt đường thở của gã kia và ép sát ngực của Leopold để hai lá phổi của hắn không thể bơm phồng được nữa. Cái bụng bự của anh nhô ra thụt vào qua khe áo theo nhịp anh cố gắng hít thở hết sức có thể. Mồ hôi trên người anh nhỏ xuống mặc dù trong căn phòng khá lạnh. Anh sẽ không dừng lại cho đến khi xong việc. Tim cùa anh đang đập thình thịch vượt ngoài tầm kiểm soát. Anh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Đầu của anh cảm tưởng như chuẩn bị nổ tung. Nhưng anh không để tâm đến bất cứ điều gì trog số đó. Suy nghĩ duy nhất mà anh đang tập trung đó là giết chết gã này.
Decker để thân thể mình gục xuống, dồn nhiều trọng lượng trên thân xuống nhất có thể. Anh ước gì mình nặng cả tấn. Anh tiếp tục ghì và ghì như thể anh đang đâm đầu vào cái máy tập phòng ngự của cầu thủ bóng chày, lần này rồi thêm lần nữa. Trên sân bóng, anh chưa bao giờ có thể so kè tài năng với những người khác, nhưng anh chưa bao giờ chịu dừng lại. Và không một ai, từ những ngôi sao cho tới những cầu thủ thông thường, từng gắng sức hơn anh.
Thế nên đây là thời khắc cùa anh. Đây là một pha để đời.
Anh nghe thấy tiếng thở gáp, thế là chưa đủ.
Anh tiếp tục đè. Anh chính là nút thắt của pháo thủ. Anh là nút thắt constrictor đôi. Anh sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi mọi chuyện kết thúc. Không bao giờ.
Anh nghe thấy tiếng ồng ộc, thế vẫn là chưa đủ.
Anh đè xuống mạnh hơn nữa. Anh là con cá voi đè lên con cá cơm. Anh chưa bao giờ cảm thấy bị béo phì lại được việc đến thế. Anh muốn nuốt gọn thằng chó chết này cả dalaanx xương. Anh muốn khiến cho hắn biến mất khỏi Trái Đất này.
Anh nghe thấy một tiếng thở nhẹ và dài, như thế chưa bao giờ là đủ.
Anh ghì cả thân hình của mình xuống bằng hết sức lực. Trong đầu anh, cái máy ghi hình đang tua lại. Từng nạn nhân, từng khuôn mặt lướt nhanh trong tâm trí anh khi anh chầm chậm lấy mạng kẻ đa sát hại họ.
Và rồi chiếc máy ghi hình chạy chậm lại và hai gương mặt giữ nguyên tại đó. Cassie và Molly. Đó là tất cả những gì anh nhìn thấy được trong cái bộ óc khổng lồ của anh bây giờ. Nó chứa cả vũ trụ trong đó; nó có thể chứa rất nhiều và không bao giờ ngừng mở rộng. Ấy thế nhưng, ngay lúc này, nó chỉ chứa hai gương mặt đó. Tất cả chỉ có vậy. Thế nhưng như thế lại thích hợp làm sao. Lại cảm thấy đúng đến vậy.
Anh vừa thúc mạnh xuống thêm một lần nữa vừa lẩm bẩm trong miệng, “Anh yêu em Cassie. Ba yêu con, Molly. Ba yêu cả hai rất nhiều.”
Rồi anh không nghe thấy gì nữa. Không gì cả.
Hai lá phổi không phập phồng, bởi chúng đã không còn cò thể làm thế được nữa.
Và cơ thể của Leopold cuối cùng cũng đã lịm đi và khẩu súng đã rơi xuống sàn bê tông.
Thế là đủ rồi.
Anh ngẩng đầu dậy và cúi nhìn gã ta.
Trong cuộc sống có rất ít thứ mang tính bất biến.
Nhưng trong sự chết thì lại có nhiều thứ mang tinh bất biến hơn cả.
Anh đang nhìn chăm chăm vào ba thứ trong số đó.
Hai mắt mở to.
Con ngươi bất động.
Miệng không ai ép mà tự động chùng xuống.
Đã chết rồi.
Trong tâm trí của Decker, hình ảnh của vợ và con gái của anh chầm chậm phai đi, giống như một bộ phim đi vào hồi kết.
Và ba nhớ hai người nhiều lắm. Ba sẽ mãi mãi nhớ hai mẹ con.
Anh lăn người tách ra khỏi Leopold và nằm đó thở gấp trong vòng vài phút. Anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế trong đời. Ruột gan anh đang quặn thắt, hai chân và đầu anh giật đùng đùng. Anh cảm nhận được mặt anh đang sưng vù lên ở chỗ mà Leopold đã đập báng súng vào. Và giờ khi nhịp tim tăng, máu đang bắt đầu tuôn ra nhanh hơn ở chỗ cái chân bị thương.
Nhưng hầu hết toàn thân anh - nói chung là những phần quan trọng nhất trong anh - vẫn đang cảm thấy rất ổn. Thật ra mà nói là thấy tuyệt vời.
Mất gần năm phút, nhưng cuối cùng anh vẫn gắng đứng dậy cùng chiếc ghế và dải băng dính đã bị kéo chùng vẫn đang quấn quanh người anh. Anh lao người vào tường nhiều lần cho tới khi chiếc ghế vỡ tan. Rồi anh kéo và xé cho đến khi thoát ra khỏi đống băng dính, và rồi bước ra khỏi nơi giam lỏng mình.
Anh quay người lại và nhìn vào trog căn phòng.
Trước đó anh không nhìn thấy trong lúc vật lộn với Leopold, thế nhưng anh đã biết rồi.
Từ đầu đến cuối cô ta không tham gia vào cuộc đấu, không về phe anh cũng chẳng về phe Leopold.
Chắc chắn phải có lí do.
Giờ thì anh đang nhìn thấy cái lí do đó.
Anh đã sai. Khẩu súng hiệu Smith and Wesson đó đã tước thêm mạng người nữa. Hoặc đúng hơn là sắp tước xong.
Anh loạng choạng đi tới chỗ Wyatt đang nằm trên sàn, máu vẫn đang trào ra ở ngực cô ta, nơi viên đạn bắn trúng.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô ta. Cô ta trông giống đàn ông hơn là phụ nữ. Nhưng với anh cô ta sẽ vẫn luôn luôn là một người phụ nữ. Thật ra là một cô gái mười sáu tuổi đã phải chịu đựng quá nhiều. Quá nhiều. Nhiều hơn bất cứ một người bình thường nào đáng phải chịu.
Bác sĩ Marshall đã nói rằng ngày nay người liên giới tính như Belinda luôn có tiếng nói trong việc quyết định lựa chọ giới tính toàn diện cuối cùng. Nhưng đáng lý họ không bao giờ nên khiếp sợ việc là một người phụ nữ.
Cô ta vẫn chưa chết, nhưng cũng sẽ sớm hôi. Vũng máu quanh cô ta dường như đã vượt quá những gì còn lại bên trong nườ. Anh không thể làm gì để cầm máu.
Và thực lòng mà nói, Decker cũng không có khao khát làm điều đó.
Trước tiên anh nhìn đôi bàn tay của cô ta. Đôi bàn tay đã siết chết con gái anh. Rồi sau đó đến ngón tay đã bóp cò khẩu súng giết chết vợ của anh. Đôi bàn tay đã cắt cổ, nổ súng và quấn xác cha mẹ mình trong ni lông và đâm thẳng tim một đặc vụ FBI.
Rồi anh cúi nhìn gương mặt. Đôi mắt đang bắt đầu dần dần bất động, hơi thở bắt đầu giãn ra. Chuyển biến của cơ thể từ người sống sang người chết đang bắt đầu cụ thể hơn. Bộ não đang nói với phần còn lại của cơ thể là mọi chuyện đã kết thúc, và tất cả sẽ sớm ngừng hoạt động thôi. Nó đang làm tất cả theo một cách tuần tự nhất có thể, với nguyên nhân là cái lỗ trước ngực được tạo ra bởi phương thức tàn bạo.
Decker trước đây cũng đã từng chết. Anh không nhớ từng thấy ánh sáng trắng, hay đường hầm dẫn tới ánh sáng, hoặc các thiên thần hát ca. Với một người không bao giờ có thể quên điều gì, anh lại chẳng thể nhớ gì về lúc sắp chết. Anh không biết như thế là an ủi hay không. Anh chỉ muốn còn được sống.
Anh ngồi xổm bên cạnh cô ta. Một phần trong anh muốn cầm lấy khẩu súng của Leopold và thổi bay não của cô ta. Một phần trong anh muốn dùng đôi bàn tay to lớn của mình bóp nghẹt chút hơi thở còn sót lại của cô ta. Để đẩy cô ta nhanh nhanh tới nơi mà trước sau gì cũng sẽ phải đến.
Nhưng anh không làm vậy. Mắt của cô ta chỉ chớp có một lần và dường như dán chặt vào anh. Cô ta đang nhìn anh, trong một thoáng, cũng có thể là do anh tưởng tượng ra, Decker không biết nữa, anh nghĩ là anh đang nhìn cô gái mười sáu tuổi bị hoảng sợ cái hồi còn ở Viện.
Anh thở dài và nhắm mắt lại một lát, nhưng không buồn suy nghĩ thêm về những gì đã biến thành một tấn thảm kịch chỉ toàn sự đau khổ ngoài sức tưởng tượng.
Thế là anh chỉ ngồi im đó và nhìn cô ta chết. Và rồi khi cô ta đã ra đi, anh vuốt mắt cho cô ta để chúng khép lại. Nhưng anh chẳng thể khép lại những chuyện trước đó. Và Decker biết anh sẽ không bao giờ có thể làm được.
Và bất luận anh có muốn nó hay không, Amos Decker, Sebastian Leopold và Belinda Wyatt, khi còn sống hay là bây giờ, khi đã chết, cả ba luôn gắn kết với nhau.
Vĩnh viễn.
Nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh nổi khi là người cuối cùng còn trụ lại.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu