Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 20
G
iang Diệc Hãn rốt cuộc ngóng đến thứ năm, ngày hai người đoàn tụ! Hạ Vị Vãn, em thật ngốc nghếch! Em để lọt hai chũ! Là hai chữ rất mấu chốt! Anh muốn đến tìm cô, hung hăng hôn tỉnh cô, để cho cô nhớ lại một chút, mình rốt cuộc sót cái gì!
Tốn thời gian một đêm, anh xem xong “Hợp đồng tình yêu”, đau lòng khó nhịn.
Anh nghĩ thầm thật lâu, mới nhớ ra, trong trí nhớ lúc học đại học của anh, mơ hồ có một bóng dáng của một cô bé rất mập.
Đó là một cô bé mập luôn tự ti xấu hổ, anh đá bóng trúng người cô, làm hại cô chảy máu, cho nên, sau lại thấy cô đang bị mấy nữ sinh bắt nạt, anh thuận tay dắt cô đi.
Dường như, lúc ấy hai người còn đi xem một bộ phim, về phần trong rạp chiếu phim anh có mua bỏng ngô vào cola cho cô hay không, trong lúc xem phim anh có ngủ hay không, anh hoàn toàn không nhớ ra.
Trai đẹp cùng quả bóng mập, làm sao có thể tổ hợp lại với nhau? Thấy cô năm đó mang tâm sự thầm mến, anh cảm thấy buồn cười lại đau lòng.
Là bởi vì đã từng rất mập sao? Thật ra thì, Vãn Vãn thật sự thiếu hụt tự tin.
Để anh hai giúp cô mài giũa, quả thật sẽ có chỗ tốt. Về phần anh? Anh thật sự không thể xuống tay mà mài được!
Không thể chờ đợi, anh ngồi máy bay chuyến sớm nhất trở về Thượng Hải, vốn có thể móc cái chìa khóa trực tiếp mở cửa, anh cố ý ấn chuông cửa.
Bởi vì, anh muốn lớn tiếng tuyên bố: "Hạ Vị Vãn, anh thích em, anh muốn theo đuổi ngươi một lần nữa!" Sẽ không còn nước mắt, sẽ không còn đau khổ, tâm sự của cô, anh đều đã hiểu!
Cửa mở ra, đôi mắt to đen trắng rõ ràng kia, quả nhiên sau khi thấy anh, cứng lại.
"Diệc Hãn..." Vãn Vãn nhìn anh chằm chằm, có chút không tin vào mắt của mình.
"Anh từ chức, đến Thượng Hải rồi!" Anh cười nói lời dạo đầu.
Đón lấy, nên là thổ lộ như vậy.
Anh hít vào một hơi thật sâu, thật ra thì, mặc dù tính tình hướng ngoại, nhưng mà, anh rất sợ buồn nôn, rất sợ loại tình cảnh này.
Nhưng mà, nếu như ba chữ kia là tâm kết của cô, anh nguyện ý tự tay cởi ra.
"Vãn Vãn, ai tới vậy?" Bên trong nhà, lại có thể truyền đến giọng nói lạnh lẽo của đàn ông.
Giọng nói kia, rất quen, Giang Diệc Hãn sau khi nhìn rõ Giang Thiệu Cạnh đang bước ra ngoài, ngây ngẩn cả người.
"Anh hai." Sáng sớm, anh hai sao lại đến viếng thăm nhà Vãn Vãn? Cho dù có chuyện nói, không phải nên nói ở công ty sao?
"Diệc Hãn, trở lại sao không thông báo trước một tiếng?!" Thấy anh, Giang Thiệu Cạnh dường như cũng không ngoià ý muốn.
Anh cười cười, kéo hành lý bước vào nhà, vừa tiến đến, anh đã cảm thấy có cái gì không đúng, trong nhà bày biện đều đã bất đồng.
Gối dựa trên ghế sa lon cũng là thành đôi.
Vãn Vãn ở một mình, sao lại đem căn phòng trở nên lãng mạn như vậy? Anh đã không nói với cô, anh sẽ trở về Thượng Hải mà!
"Đúng rồi, Diệc Hãn, nên gọi chị dâu rồi." Giang Thiệu Cạnh đột nhiên tuyên bố chủ quyền, ôm bả vai Vãn Vãn.
Chị dâu? Cả người anh sững sờ, nghe không hiểu lời nói cua anh hai, kinh ngạc xoay người lại, anh nhìn bàn tay cường thế của Giang Thiệu Cạnh trên vai cô.
"Chúc mừng chúng tôi đi, chiều hôm tôi cùng Vãn Vãn đã đi đến cục dân chính lĩnh giấy giấy hôn." Giang Thiệu Cạnh cười nhạt nói.
Giang Diệc Hãn không thể động đậy, đầu nhất thời trống rỗng.
Cái chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười! Ánh mắt của anh bình tĩnh chuyển sang mặt của Vãn Vãn, cùng với trên ngón vô danh tay trái của cô nhiều hơn chiếc nhẫn, hi vọng cô có thể nói cho anh biết, đây chỉ là nói đùa mà thôi.
Mà Vãn Vãn chỉ là bế tắc lúng túng không nói gì, dường như trốn tránh cúi đầu không dám nhìn anh một cái.
"Ăn sáng chưa?" Giang Thiệu Cạnh một dạng như giống nam chủ nhân muốn chiêu đãi anh, "Để cho chị dâu cậu làm cho cậu chút điểm tâm đi!"
Giang Diệc Hãn cả người cương cương.
Anh đến bây giờ cũng không rõ được, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hai người bọn họ, liên hiệp cố ý chỉnh anh sao? Hôm nay là ngày Cá tháng Tư? Dường như không phải đâu.
"Vãn Vãn không biết làm cơm." Giọng nói anh tối tăm.
Hiện tại, có thể tuyên bố ác chỉnh kết thúc chứ? Anh nghĩ xin anh hai buông ra Vãn Vãn, anh hai thân mật ôm Vãn Vãn như vậy, anh cực kỳ không thoải mái!
"Đó là trước kia chứ?! Hiện tại, Vãn Vãn rất biết nấu cơm, mấy ngày này, đều là cô ấy nấu cho tôi ăn." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt nói: "Cậu rất vinh hạnh đấy, là người thứ hai có thể nếm thử tay nghề của vợ tôi."
Lời nói của Giang Thiệu Cạnh, không chỉ để cho anh trở nên cứng ngắc, ngay cả Vãn Vãn cũng thế.
"Anh hai, đủ rồi, cười giỡn có thể kết thúc." Anh không cách nào nhịn được, cắt đứt lời nói của Giang Thiệu Cạnh.
Mọi người sau này vẫn còn phải làm người một nhà, ba chữ “vợ tôi” (lão bà tôi) này cũng có thể nói giỡn nói ra, thật là quá đáng.
"Tôi chưa bao giờ là nugời thích nói đùa, chẳng lẽ cậu không biết sao?!" Giang Thiệu Cạnh sưng mặt lên hỏi ngược lại.
Giang Diệc Hãn hóa đá.
"Mặc dù sau này có thể sẽ có chút lúng túng, nhưng mà, cậu với Vãn Vãn cũng đã chia tay, tôi cùng cô ấy tu thành chính quả, cũng rất bình thường đúng không?!"
Ba người, tất cả cương theo một hướng.
"Tôi... Tôi đi phòng bếp!" Vãn Vãn lúng túng chạy trước.
"Dể tôi bảo Vãn Vãn làm cho cậu vài món ăn, tôi đi giúp cô ấy, cậu cứ ở phòng khách chò một chút!" Giang Thiệu Cạnh quả nhiên ở trước mặt của anh, đóng cửa phòng bếp lại.
Chỉ còn lại Giang Diệc Hãn cứng ngắc tại chỗ.
...
"Giang Thiệu Cạnh, anh thật là quá đáng!" Trong phòng bếp, Vãn Vãn giận đến phát run.
Anh có cần trực tiếp như vậy sao? Còn "Vợ ta", cô thật sự muốn khóc.
Nhưng mà, đây là sự thật, thứ này lại có thể là sự thật! Chiều hôm qua, bọn họ quả thật đi cục dan chính lĩnh giấy hôn thú.
Thứ bảy trước, cho dù anh hung ác, nhưng mà cô thật tâm coi anh như thầy tốt bạn hiền, nhưng mà, thứ bảy sau, quan hệ của bọn họ hoàn toàn vỡ nát rồi!
"Quá đáng? Tôi cảm thấy tôi đối với em đã rất khẳng khái, nghe lén được bí mật của người khác, bình thường đều không còn mạng sống!" Giang Thiệu Cạnh mở tủ lạnh ra, hừ lạnh, "Nhưng mà, tôi biết rõ bây giờ em khẳng định không muốn chết, cho nên, bây giờ em sống không bằng chết tối thiểu cũng không phải là đợi trong phòng giải phẫu hoặc là phòng chứa thi thể, đã tốt hơn rất nhiều, không phải sao?"
Vãn Vãn mím chặt môi đến trắng bệch.
Anh nói không sai, cô muốn chết, cô không thể chết được, cô có người nhất định phải bảo vệ!
Giang Thiệu Cạnh đem trứng gà lạnh lẽo đặt vào tay cô, đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, khiến con mắt Vãn Vãn thoáng qua vẻ rầu rĩ.
"Muốn bảo vệ ‘Nó’, liền lấy ra dáng vẻ vợ con tân hôn, đừng để cho Diệc Hãn có bất kỳ nghi ngờ gì, nếu không tôi không bảo đảm mình có hối hận hay không, dễ dàng như vậy bỏ qua cho em, khẳng khái cùng em đạt thành hiệp nghị!" Giang Thiệu Cạnh khom tay, nâng cằm của cô lên, "Em không phải đã nói, vì ‘Nó’, cái gì cũng có thể nhịn?"
Đúng vậy, vì ‘Nó’, cô cái gì cũng có thể nhịn.
"Nói em sau này sẽ không phản kháng tôi nữa!" anh Lãnh Băng Băng ra lệnh.
Cứng ngắc mấy giây, Vãn Vãn theo nhàn chằm chằm vào anh, cuối cùng thỏa hiệp, nhẹ giọng nói, "Sẽ không phản kháng anh nữa."
"Tôi nói cái gì chính là cái đó." Anh lại nói.
"Anh nói cái gì chính là cái đó." Vãn Vãn lẩm bẩm đáp ứng.
Giang Thiệu Cạnh rốt cuộc hài lòng, "Nếu nhiều thức ăn một chút chào đón em trai của tôi!"
Nói xong, đầu anh cũng không quay lại đẩy cửa phòng bếp ra, đem Vãn Vãn một mình ở lại phòng bếp.
Con mắt lạnh lẽo của anh ở lại trong đầu Vãn Vãn, làm cho người ta không chút nào nghi ngờ anh đang nói giỡn.
...
Bữa sáng rất phong phú.
Bánh trứng chiên, dưa chuột trộn ga tia, ớt chuông khổ qua, dưa muối thịt băm, canh cải nấm hương.
Mấy món ăn này, căn bản đều là anh thích.
Cả người Giang Diệc Hãn vẫn còn cương cứng.
Vãn Vãn lại thật sự biết làm cơm, hơn nữa, chỉ vì anh hai làm.
"Ăn đi, chị dâu cậu thiên phú không đủ, nhưng mà tôi lại ăn thử rất nhiều lần, sẽ không để cho cậu đau bụng." Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt vang lên.
Vãn Vãn từ trong phòng bếp đi ra, nhu thuận ngồi xuống cạnh Giang Thiệu Cạnh, một bộ dáng vẻ vợ chồng ân ái.
Giang Diệc Hãn cương đến không cách nào nhấc đũa.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi đến Thượng Hải, anh sẽ nhìn thấy một màn đáng đánh như vậy.
Mới vừa rồi, anh có đi thăm dò qua, gian phòng trên giường là hai chiếc đầu, trong phòng tắm, cũng là hai bàn chãi đánh răng.
Cho nên, bọn họ thật sự cùng một chỗ? Anh biết, gần đây anh hai cùng Vãn Vãn rất gần gũi, nhưng mà, anh không ngờ bọn họ có thể nảy sinh ra tình cảm!
Vãn Vãn từ đầu tới đuôi cũng không nói tiếng nào, cô vùi đầu ăn sáng, chiếc đũa hướng về phía dưa muối.
Mặc dù cô đã chia tay với Diệc Hãn, hai người chỉ là bạn bè, nhưng mà, hiện tại cô như cũ cảm thấy vô cùng lúng túng, lúng túng đến muốn khóc.
Cô mới vừa gắp chiếc đũa lên, dưa muối đã bị ngang trời cắt đi.
Dưa muối vào miệng, ăn cùng cháo trắng, Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt nói, "Thức ăn mặn không hợp với em."
"Ừ." Vãn Vãn nhu thuận đáp nhẹ một tiếng, nhấc đũa muốn gắp khổ qua (mướp đắng).
Khổ qua còn chưa vào bát, đã bị cướp đi, "Không thích hợp với em." Vẫn là mấy chữ lạnh lẽo.
Giang Thiệu Cạnh gắp cải dầu đặt vào bát của cô, "Ăn cái này." Giọng nói ra lệnh.
Vãn Vãn giống như con thỏ nhỏ, không có bất kỳ phản kháng nào thuận theo gặm cây cải dầu.
Một màn vợ chồng bọn họ hỗ động này, rơi vào trong mắt Giang Diệc Hãn, lạnh ở đáy lòng.
Tính tình anh hai lạnh nhạt, mặc dù đối với Vãn Vãn ác thanh ác khí, nhưng nếu như không phải là người để ý, anh thế nào lại trông nom chết sống của đối phương? Chẳng bao lâu sau khi bắt đầu, anh hai có phần "Tâm" này? Cho nên, Phó Vịnh Bội mới có thể bị thoái hôn? Anh nhờ anh hai chăm sóc Vãn Vãn, thật sự là đưa dê vào miệng cọp!
"Mặt của em tròn rồi." Giang Diệc Hãn mặt không chút thay đổi nói.
Cô vừa mở cửa, anh liền phát hiện, cô ở Thượng Hải sinh hoạt rất tốt, sắc mặt đỏ thắm, thân thể cũng mập một chút.
Sau khi chia tay, cô tìm được hạnh phúc của mình? Thế mà anh lại bị người thân cận nhất phản bội!
Vãn Vãn sờ sờ gương mặt tròn một vòng của mình, cảm thấy rất thẹn thùng, "Tôi... Ăn được rất nhiều..." Hai tháng ở Thượng Hải này, sầu muộn chia tay với anh lại tăng thêm áp lực công việc rất lớn, cô mỗi ngày đều mãnh liệt ăn, bất tri bất giác, trong hai tháng lại tăng gần chục cân, sắp tự biến mình thanh tiểu mập mạp rồi.
"Lòng thoải mái thân thể sẽ béo mập." Giọng nói Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt thay cô giải vây, "Dù sao cũng lập gia đình, mập thì có quan hệ gì? Mập một chút mới dễ nuôi."
Lời nói của Giang Thiệu Cạnh khiến Vãn Vãn lúng túng đến sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Nhìn bọn họ, Giang Diệc Hãn có cảm giác như bị tách ra khỏi một thế giới khác.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Đản Đản 1113
Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Đản Đản 1113
https://isach.info/story.php?story=khong_yeu_dung_quay_ray__dan_dan_1113