Hoàn Hảo epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 80
5 phút sau Zack không còn cười. Anh đang ngồi đối diện cha Julie qua cái bàn làm việc nhỏ xíu, căng mình chịu đựng vì Mục sư Mathison đang đi qua đi lại một cách giận dữ ngay trước mặt anh. Anh đã mong đợi bị cằn nhằn, anh thậm chí còn chấp nhận việc đó như một phần tất yếu, nhưng anh đã mong cha Julie là một vị mục sư nhỏ con, dễ tính, và sẽ đều đều giảng đạo cho anh vì bất kì điều răn nào ông cảm thấy Zack đã phá vỡ. Anh đã không mong đợi mục sư Mathison là một người cao lớn, tráng kiện, có khả năng phê phán nghiêm khắc, và trình bày những tràng diễn văn tố cáo một cách hùng hồn có thể khiến bài giảng mở màn của George C. Scott trong Patton trở thành một trò cười.
"Tôi không thể bào chữa hay tha thứ cho bất cứ điều gì anh đã làm! Không một điều nào!" Cuối cùng Jim Mathison cũng nói xong, và gieo mình xuống chiếc ghế da đằng sau bàn làm việc. "Nếu tôi là một người thích dùng vũ lực thì tôi đã sử dụng roi với anh rồi. Tôi vẫn muốn được làm! Vì anh mà con gái tôi đã trở thành mục tiêu của nỗi kinh hoàng, sự chỉ trích của công chúng, và bị đau buồn xé lòng! Anh đã quyến rũ nó ở Colorado, tôi biết anh đã làm. Anh có chối không?"
Chuyện này thật điên khùng, nhưng giây phút đó Zack thật lòng ngưỡng mộ người đàn ông đối diện - ông là người cha Zack luôn muốn có - và muốn trở thành một ngày nào đó - bậc phụ huynh thật sự quan tâm đến những chuẩn mực cái gì có thể chấp nhận còn cái gì thì không - một người đàn ông chính trực đòi hỏi những đức tính tương tự ở những người xung quanh. Ông định làm Zack cảm thấy hổ thẹn. Và ông đang thành công.
"Anh có chối việc đã quyến rũ con gái tôi không?" Ông giận dữ lặp lại.
"Không" Zack thú nhận.
"Và rồi anh gửi nó về nhà để đương đầu với giới truyền thông và bảo vệ anh! Hèn nhát, vô trách nhiệm làm sao - làm thế nào mà anh còn dám đối mặt với nó hay với tôi vậy hả?"
"Thật ra gửi cô ấy về nhà là điều đứng đắn duy nhất con đã làm" Zack nói, lần đầu tiên kể từ bài khiển trách bắt đầu anh tự lên tiếng bảo vệ bản thân.
"Tiếp đi, tôi đang đợi xem anh diễn giải ra sao".
"Con biết Julie đã yêu con. Con từ chối cùng cô ấy sang Nam Mĩ và đưa cô ấy về nhà là vì lợi ích của cô ấy, không phải của con".
"Ý thức về tính đứng đắn của anh ngắn ngủi lắm phải không. Mới vài tuần trước anh còn lập kế để nó đi theo anh".
Ông lại chờ đợi câu trả lời của Zack trong sự im lặng lạnh người và Zack miễn cưỡng tuân theo.
"Con nghĩ cô ấy đã có thai, và con không muốn cô ấy phá bỏ hoặc chịu nỗi nhục làm bà mẹ đơn thân trong một thị trấn nhỏ".
Zack đánh hơi thấy sự gay gắt của ông có giảm đi đôi chút, nhưng sự thay đổi đó không có trong câu nói chua cay tiếp theo của ông.
"Nếu anh có chút đứng đắn nào đó, và kiềm chế lại tính dâm đãng của anh ở Colorado thì anh đâu cần phải lo lắng chuyện con gái tôi có thai đúng không?"
Bị lẫn lộn giữa tức giận, xấu hổ, và thích thú khi mục sư đã dùng cụm từ đầy tôn giáo có khinh bỉ là "dâm đãng", Zack nhíu mày nhìn ông.
"Tôi sẽ cảm ơn câu trả lời lịch thiệp của anh, chàng trai trẻ".
"Câu trả lời là hoàn toàn chắc chắn".
"Và bây giờ" ông giận dữ nói và ngả ra ghế "Anh quay lại thị trấn trên một chuyên cơ và khiến con bé trở thành mục tiêu của công chúng lần nữa, và tại sao? Anh có thể làm con bé đau khổ lần nữa. Tôi đã nghe và xem đủ thứ về anh trước và sau khi anh ở tù để có thể biết cuộc sống của anh ở California là như thế nào, cái thứ phóng túng, hời hợt, không có luân lý - những buổi tiệc hoang đàn, phụ nữ trần truồng, say xỉn, những bộ phim dơ bẩn. Anh trả lời thế nào?"
"Con chưa từng làm một bộ phim dơ bẩn nào trong đời" Zack đáp, ngụ ý thừa nhận mấy cáo buộc còn lại.
Jim Mathison gần như mỉm cười.
"Ít nhất anh cũng không nói dối. Anh có biết Paul Richardson đã yêu con bé. Anh ta muốn cưới Julie. Paul đã hỏi xin lời chúc phúc của tôi. Anh ta là người tốt, chỉn chu có những chuẩn mực đạo đức, chỉ muốn có một người vợ trong đời chứ không phải như ai kia hễ thấy có một ngôi sao điện ảnh tóc vàng nẩy nở là quay đầu đi. Anh ta muốn có con. Anh ta sẵn sàng hy sinh cho con gái tôi - thậm chí là đến California gặp anh. Anh ta có một gia đình thân thiết, đáng yêu giống Julie. Hai đứa chúng nó sẽ sống với nhau rất hạnh phúc. Vậy anh có thể nói gì?"
Trong cơn ghen tức, Zack chợt nhận ra mục sư Mathison chỉ dùng Richardson như một phương tiện cho Zack thấy những thiếu sót của anh trong vai trò người chồng lý tưởng của Julie, và ông ta đã khéo léo đặt Zack vào vị trí phải tự khẳng định bản thân hoặc rút lui mãi mãi. Bỏ qua sự khó chịu Mathison đã sắp đặt cho anh, sự ngưỡng mộ của Zack dành cho ông tăng lên gấp đôi và anh nhấp nhỏm trên ghế.
"Điều con cần nói chính là" anh bắt đầu đáp trả bảng danh sách những phầm chất tốt đẹp của Richardson vừa được mục sư Mathison cung cấp "Richardson có lẽ là một ông thánh, và có lẽ anh ta yêu Julie, nhưng con cũng vậy. Hơn nữa Julie yêu con. Con không có hứng thú với cô nàng tóc vàng đẫy đà hay tóc đỏ hay ai khác ngoại trừ Julie. Con cũng muốn có con cái ngay khi Julie sẵn sàng. Con sẽ hy sinh mọi thứ cho cô ấy trong trường hợp cần thiết. Con không thể thay đổi cuộc sống trước kia của con, nhưng từ thời điểm này con sẽ làm. Con không thể giúp gì cho chuyện gia đình con không hòa thuận, nhưng con có thể để cô ấy dạy con hiểu gia đình là gì. Nếu con không để có được lời chúc phúc của cha thì ít nhất cũng là một sự chấp nhận khiên cưỡng".
Mục sư Mathison khoanh tay nhìn thẳng vào anh.
"Tôi vẫn chưa nghe được chữ hôn nhân từ anh".
Zack cười "Con nghĩ đó là chuyện tất nhiên".
"Trong đầu ai? Julie đã đồng ý lấy anh chưa, ý tôi là từ lúc anh đến đây?"
"Con chưa có thời gian hỏi cô ấy".
Chân mày ông nhíu lại "Trong cả tiếng đồng hồ điện thoại nhà nó bị ngắt tối nay? Hay là anh quá bận rộn thuyết phục con bé bắt đầu cái gia đình anh nói anh muốn có?"
Zack có một cảm giác kinh hoàng là anh đang đỏ mặt như nam sinh trung học.
"Có vẻ như" Mathison cộc cằn tiếp tục "quan điểm của anh về quy tắc và tính nghiêm túc hơi bị méo mó. Trong thế giới của anh thì các cặp phải làm tình, rồi có em bé, sau khi họ quen với chuyện đó thì mới tính đến kết hôn. Nhưng điều đó là không thể chấp nhận được trong thế giới của Julie, của Chúa Trời hay của tôi".
Kiểm soát tình trạng lúng túng trên ghế, Zack nói ngắn gọn.
"Con định sẽ hỏi cưới cô ấy tối nay. Cháu nghĩ tụi con sẽ dừng ở Lake Tahoe trên đường về California ngày mai và kết hôn ở đó".
Mathison bật dậy "Anh làm gì! Hai người biết nhau được 7 ngày, đã ngủ chung, và giờ anh bảo con bé bỏ lại mọi thứ để theo anh và đám cưới trong một buổi lễ nhếch nhác. Con bé có công việc, gia đình và những người xung quanh cần phải quan tâm. Anh nghĩ con bé là ai, một con thú cưng không có não chỉ cần cho ăn ngủ và dẫn tới Disneyland hay sao? Tính công bằng và ưu tiên của anh để ở đâu hả? Tôi đã mong đợi nhiều hơn từ anh sau những gì anh tuyên bố vài phút trước".
Zack đi thẳng vào bẫy "Con không nghĩ là con hiểu. Cha muốn con làm gì?"
Mathison chộp ngay lấy "Tôi muốn anh cư xử như một quý ông, và có vài hy sinh. Nói ngắn gọn là tôi muốn chồng tương lai của Julie bỏ chút thời gian tìm hiểu con bé, và đối xử tôn kính với Julie như những gì Chúa đã sắp đặt cho phụ nữ, và rồi hỏi cưới con bé. Cứ cho là Julie đồng ý thì hai người sẽ đính hôn trong một khoảng thời gian thích hợp, và sau đó kết hôn. Và tuần trăng mật" ông kết thúc dứt khoát "sẽ diễn ra sau lễ cưới. Nếu anh đồng ý hy sinh vài điều như vậy, tôi sẽ sẵn sàng chúc phúc và chủ trì lễ cưới, điều mà tôi chắc chắc sẽ mang đến cho Julie một hôn lễ thật sự hạnh phúc. Ý tôi vậy anh đã rõ chưa?"
Anh sững sờ "Rất rõ".
Jim Mathison nhìn thấy vẻ lo âu đó và tấn công.
"Nếu những hy sinh tiện ích và ham muốn cá nhân là quá nhiều với anh thì - ".
"Con không nói đó là quá nhiều" Zack cắt lời, những suy nghĩ của anh đang rối tung lên vì anh nhận ra Julie sẽ vô cùng mong muốn được cha cô cử hành hôn lễ.
"Được lắm, Zack" ông gọi tên anh lần đầu tiên. Với nụ cười ấm áp thân thương, ông nói "vậy là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa".
Thức tỉnh khỏi những suy nghĩ riêng tư, Zack bắt gặp thêm một nụ cười mãn nguyện của người đàn ông, nhận ra anh đang bị ép buộc phải đồng ý một vài chuyện nằm ngoài phạm vi câu hỏi, nên anh nói ngắn gọn.
"Không phải mọi chuyện. Con sẵn lòng ở lại thị trấn một khoảng đủ lâu nhưng chẳng có lý do gì để con và Julie phải 'quen biết nhau' trước khi con hỏi cưới cô ấy, và con sẽ không đợi nhiều tháng nữa để được làm đám cưới. Con sẽ hỏi cưới cô ấy ngay lập tức. Một khi Julie đồng ý thì con xem như tụi con đã đính hôn".
"Hai con sẽ đính hôn khi nào nhẫn được đeo vào ngón tay con bé. Nghi lễ và truyền thống tồn tại là có lý do đó chàng trai trẻ. Như việc sống riêng trước khi cưới sẽ khiến cho sự kiện đó trở nên đặc biệt và dài lâu".
"Tốt thôi" Zack nói với chút gắt gỏng.
Mathison cười "Khi nào hai con kết hôn?"
"Càng sớm càng tốt. Vài tuần trở lại là nhiều nhất. Con sẽ nói chuyện với Julie".
***.
"Mẹ có chắc không cần con giúp không ạ?" Julie hỏi khi mẹ cô đặt khay bánh vào lò.
"Không cần đâu con yêu. Các con cứ ngồi trong phòng khách và trò chuyện. Nhìn thấy các con vui là được rồi".
Julie gần như căng thẳng nhiều hơn là hạnh phúc. Liếc mắt về phía cánh cửa đóng kín, rồi cô nhìn Ted và Katherine đang ngồi trên ghế sô pha, đang chọc ghẹo cô vì mấy lời Zack nói ở khán phòng.
"Chuyện quái gì đang diễn ra trong đó ấy nhỉ?" cô hỏi.
Ted toét miệng cười và nhìn đồng hồ.
"Em biết chuyện gì mà. Cha đang rao giảng bài học tiền hôn nhân nổi tiếng cho chú rể tương lai".
"Zack vẫn chưa hỏi cưới em lần nữa".
Katherine tỏ ý hoài nghi "Sau những câu ngọt ngào anh ấy đã nói trước nửa thị trấn tối nay thì cậu còn nghi ngờ gì chuyện anh ấy muốn cơ chứ?"
"Không, không hẳn. Nhưng cha giảng bài lâu hơn thường lệ".
"Lần này phải lâu hơn" Ted nói với vẻ thích thú không giấu giếm "Vì cha thấy cần phải giáo huấn anh ta một trận vì tội bắt cóc em và mấy chuyện khác nữa".
"Zack đã chịu đựng nhiều hơn những gì anh ấy gây ra cho em" cô xúc động.
Katherine nuốt tiếng cười khúc khích và ly cô ca của cô.
"Anh ấy còn phải chịu đựng nhiều hơn khi lỡ cắn câu và đồng ý điều cha mặc cả".
"Mặc cả điều gì?" Julie hỏi.
"Em biết đó, truyền thống - là - tất cả, không-quan hệ- trước lễ cưới, đính hôn-lâu dài- là tốt nhất là những gì cha luôn mặc cả với chú rể tương lai".
Julie cười. "Ổ cái đó. Zack sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Anh ấy già đời, thông minh và từng trải hơn tất cả những người cha đã đối phó".
"Anh ấy sẽ đồng ý" Ted cười nói "Anh ta còn sự lựa chọn nào khác đâu kia chứ? Cha không chỉ khéo léo hay là mục sư cử hành hôn lễ mà còn là cha của em. Zack tự biết bản thân đã có 3 tội lỗi trong sổ tay của cha. Anh ta sẽ đồng ý vì lợi ích của em và sự hòa thuận trong gia đình".
"Anh hy vọng anh ấy đồng ý chứ gì" Katherine trêu "Vì anh đã đồng ý".
Anh quay qua đùa giỡn với vành tai cô "Ngừng đi, em đang làm Julie đỏ mặt đó".
"Julie đang cười. Anh mới đang đỏ mặt".
"Anh đỏ mặt, cô vợ lắm lời, vì anh nhớ lại đó là tháng dài nhất,đau khổ nhất trong đời anh và thế là đêm tân hôn của chúng ta trở thành kết quả của một tháng xa cách".
Katherine nhìn anh và Julie trở nên không còn tồn tại.
"Nó rất tuyệt" cô tranh cãi "đặc biệt - giống như lần đầu tiên. Em nghĩ đó chính là lý do cha đã yêu cầu những đôi sắp cưới hãy hoãn làm tình đến tận đêm tân hôn cho dù họ đã từng quan hệ trước rồi".
"Có ai để ý là tôi còn đang nghe không vậy?" Julie rung rung đùa.
Cánh cửa phòng làm việc bật mở và mọi người quay đầu lại. Mục sư Mathison trông có vẻ hài lòng, Zack thì trông ngạc nhiên và bực tức, vai Ted bắt đầu run rẩy vì cười.
"Anh ta chấp nhận rồi" anh nghẹn giọng "anh ta có cái nhìn sửng sốt và cáu tiết y như mọi người, anh hùng phim ảnh của tôi" anh lắc đầu "Tất cả những tấm poster của anh tôi từng giữ trong phòng và giờ anh trở thành một người tuân thủ đạo lý, một con cờ dễ điều khiển trong bàn tay cha. Nhà tù không làm anh ta quỵ lụy, nhưng cha đã làm được".
Zack ném cái nhìn bao biện vào nhóm người vui vẻ đang ngồi trong phòng khách, khi anh đi ra bà Mathison chặn anh lại và mời anh vào phòng ăn dùng bánh nhưng anh quay đi.
"Không được, cảm ơn bà Mathison." Anh liếc nhìn đồng hồ "Trễ qua rồi. Cháu phải kiếm khách sạn và đặt phòng".
Bà quăng tia nhìn dò hỏi sang chồng, ông cười và chậm rãi gật đầu và bà nói.
"Tôi rất muốn có cậu ở cùng chúng tôi".
Zack cân nhắc đến những cuộc gọi anh có thể nhận được khi còn ở Keaton và những chia rẽ anh có thể gây ra cho gia đình Julie nên anh lắc đầu.
"Cảm ơn bác. Nhưng cháu ở khách sạn sẽ tốt hơn. Cháu đã đem công việc theo và sẽ còn nhiều nữa, thậm chí còn có những buổi họp," anh nói thêm khi bà trông thật lòng thất vọng "Cháu nghĩ một dãy phòng khách sạn sẽ phù hợp hơn".
Anh bỏ qua cái nhìn khó khăn kì quặc của Julie khi anh đề cập đến dãy phòng, nhưng anh nôn nóng rời khỏi đây, để đặt sâm panh mang lên tận phòng và kéo cô vào vòng tay anh, và hỏi cưới cô trong khung cảnh lãng mạn.
"Cảm phiền đưa anh đến khách sạn nhé, Julie?" anh hỏi cô.
Hoàn Hảo Hoàn Hảo - Judith Mcnaught Hoàn Hảo