Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 2 - Chương 22: Chuyện Ở Nhân Gian (3)
Đ
ang bận rộn giao dịch thì Lại Bát nhìn thấy con con ly ngưu màu trắng, hắn liền biết đầu nhân tới rồi, là người tôn quý nhất ở mảnh đất này, Nạp Tây chính là quản gia của đầu nhân.
Đầu nhân là Hùng Ưng vương của bộ tộc Hùng Ưng đang kiểm soát khu vực này.
Lại Bát mở cái bọc trong cùng, hai tay dâng lên, cùng Nạp Tây từ từ trải một tấm gấm màu trắng ra trước mặt đầu mục, chỉ thấy con hùng ưng vỗ cánh bay cao xuất hiện, trừ đầu mục và hai người cầm tấm lụa, những người khác đều quỳ xuống, bao gồm mấy huynh đệ của hắn.
Người Thổ Phồn không thiếu kim châu mã não, chỗ bọn họ là nơi sản xuất mã não, nhìn trang sức trên người họ là rõ rồi, bọn họ không thiếu những viên đá quý lấp lánh, nhưng châu báu không ăn được khi đói, không uống được khi khát, không giữ ấm được khi lạnh, những người này thuộc Hùng Ưng bộ, vậy tặng tấm lụa trắng thêu hùng ưng thì không thể tốt hơn được nữa.
Thế là Lại Bát được mời vào cái lều to nhất, được chiêu đãi long trọng nhất.
Sáng hôm sau Lại Bát dậy rất sớm, mặc dù cử động một chút là lưng kêu răng rắc, nhưng hắn vẫn chăm chỉ đem hàng hóa còn dư đi đổi, vải vóc đổi da trâu, muối ăn thành gân trâu, nồi sắt thì lấy đuôi ngựa, thương đội của hắn bây giờ đã thành tổ hợp lẫn lộn cả lừa và ly ngưu.
Lớn tiếng gọi một tiếng, đám huynh đệ trong tộc của hắn quyết luyến từ mấy cái lều chiên khác nhau đi ra, ngày mới bắt đầu, chuyện làm ăn của họ lại lần nữa khai trương.
Tới bên cái hồ nhỏ thì mục dân đã tụ tập đông lắm rồi, bọn họ lùa những đàn trâu, đàn cừu từ rất xa tới, tin tức truyền bá trên thảo nguyên rất chậm, đa phần tới nơi khi chợ phiên đã tan.
Từ Lại Bát nghe thấy nhiều nhất là "hưu ba đức lặc", ý là ta lấy, chẳng ai hỏi giá cả, bọn họ không thích mặc cả, vác đi những xếp vải hoặc bao muối, sau đó nhét dây thừng buộc trâu vào tay Lại Bát, sau đó xoay người đi luôn, nhanh gọn dứt khoát.
Trao đổi nhanh như thế chẳng mấy chốc là hết sạch hàng, nhưng xung quanh vẫn còn nhiều mục dân, thấy ánh mắt thất vọng của họ, Lại Bát áy náy lắm, từng là một sơn dân sống thiếu thốn đủ bề, hắn hiểu cái tâm tình của họ.
Thôi thì ăn đồ khô vài ngày cũng chẳng chết được, Lại Bát đem cả nồi với muối ăn khi đi đường đổi cho họ, cởi đai lưng ra rũ rũ áo, ý bảo không còn gì nữa, mục dân dần dần tản đi.
Chút gạo cuối cùng cũng đem đổi cho một nhà có đứa bé bị ốm rồi, bây giờ bọn họ chỉ đành ăn thịt cừu nướng.
Sơn dân thì vốn không thiếu thịt ăn, cái họ thiếu là gạo, cầm cái đùi cừu trong tay, một người trong tộc hỏi: - Bát ca, chúng ta còn đi bao nhiêu chuyến nữa, đệ thấy chỉ cần đi vài chuyến là đủ ăn cả năm rồi, hơn nữa người Thổ Phồn đãi khách nhiệt tình, ở lại thêm vài ngày được không?
Lại Bát trừng mắt: - Đồ vô dụng, mới chỉ có thế đã quên hết mọi thứ rồi, không biết bao nhiêu người ở nhà đang đợi chúng ta sao?
Người kia gãi gãi đầu: - Ý đệ không phải thế, mọi người sống kham khổ cũng quen rồi, đợi thêm vài ngày có chết đâu, với lại Vân công tử...
- Im. Lại Bát nhìn quanh một lượt: - Đừng nói nhiều, ta cảnh cáo các ngươi đừng nảy sinh bất kỳ tâm tư nào không nên có, chúng ta chỉ làm một việc thôi, đó là đem hàng đi đổi, mang hàng về, lấy tiền hàng từ Vân công tử, đi sớm về sớm, hiểu chưa?
Ở trong quần thể nhỏ sơn dân, Lại Bát có tiếng nói lớn, không phải vì hắn khỏe hay thủ đoạn hơn người, mà vì hắn đem lại nhiều lợi ích, vì thế không ai dám nói thêm nữa dù nhiều người bối phận trên hắn.
Hùng Ưng bộ là bộ tộc mạnh mẽ, bọn họ nổi danh thiện chiến, phàm là hán tử cắm lông ưng trên đều thì đều là dũng sĩ trong tộc, Lại Bát nhìn thấy rất nhiều người như thế, chứng tỏ bộ tộc này rất cường đại.
Người Thổ Phồn đã chia tách hơn hai trăm năm, kể từ khi anh hùng bình dân Khoa Tây Lai của họ tạo phản, làm từ đó trở đi Thổ Phồn bạo loạn không ngớt, từ Công Bố tới Tháp Bố, Tàng Đôi, Phan Vực, phản loạn cuốn khắp vùng đật Tạng tuyết phủ này. Về sau các lộ nghĩa quân tập kết ở Nhã Long Quỳnh, lần lượt phá hủy lăng mộ của tán phổ các đời, chỉ mỗi lăng mộ của Tùng Tán Cán Bố là không bị phá, vì công lao vĩ đại của ông ta vẫn khắc ghi trong lòng người Tạn.
Thế là Thổ Phồn từ một vương triều thành tình trạng chư hậu cát cứ, các bộ tộc chém giết nhau không ngớt khiến mỗi người trưởng thành đều là một dũng sĩ.
Có cơ hội thì cứ vui, đó là thái độ của người Thổ Phồn với vận mệnh, vì hôm nay sống sờ sờ ra đó, nhưng chẳng ai dám chắc mai có thành thi thể lạnh giá không. Đó là vận mệnh của hán tử thảo nguyên, nên khi còn sống phải bay cao hơn hùng ưng, khi sáo vang lên thì nhiệt tình nhảy múa, khi không có ai thì tự hát vang cho mình nghe, bọn họ sống luôn hết mình.
Lại Bại rất có thiện cảm với người Thổ Phồn, vì ở đây hắn được đối xử công bằng, điều mà hắn vô cùng khao khát ở Đại Tống.
Thương đội đã dừng lại bên cái hổ nhỏ này mười ngày, hàng hóa bán hết, phải đi rồi, Lại Bát muốn ở lại lắm, nhưng trăng sắp tròn, không đi không kịp.
Khi đi qua bãi cỏ quen thuộc, một người Thổ Phồn hùng tráng như ngọn núi giang tay ôm Lại Bát vào trong lòng, dù cũng là hán tử nổi tiếng to khỏe, hắn vẫn cảm giác sắp bị siết chết. Nghe thấy người đó nói "đồ cập kỳ", Lại Bát mới yên tâm, người ta cám ơn mình, tức là không bị mất mạng.
Một thanh niên hư nhược đi tới, cực kỳ chân thành ôm hai tay trước ngực thi lễ với Lại Bát, hắn không nói được, vì mồm vẫn còn cắm một cái ống.
Thấy người này còn sống Lại Bát nhảy cẫng lên, chẳng lẽ mình có tố chất làm thần y, vội vàng kiểm tra lại thương thế của hắn, mình khoét một miếng thịt lớn như vậy ở mồm, chắc là sau này không mở miệng ăn được cái gì nữa, muốn sống thì uống cháo loãng qua ốc trúc, nhìn bộ dạng tiều tụy của hắn, chắc lâu rồi không được ăn no.
Tên này hẳn thân phận không thấp, vì ở đây đâu phải ai cũng có cháo mà húp.
Khám bệnh xong thì cuồng hoan, cái này giống như ở Đại Tống cứ có chuyện bất kể vui buồn đều muốn uống rượu vậy, Lại Bát quen cách sống cuồng nhiệt của người Thổ Phồn rồi, nhưng mà nằm mơ không ngờ có một ngày được uống rượu nho, nhìn rượu màu đỏ sậm trong cái bát gỗ, Lại Bát cẩn thận uống một ngụm, sau đó nín thở, không muốn thứ rượu tuyệt vời nhất nhân gian đó bay ra ngoài, dù chỉ chút hơi.
Người Thổ Phồn xung quanh cười ha hả, đua nhau mời rượu hắn, tới khi Lại Bát say bất tỉnh nhân sự vẫn ôm lấy nửa bình rượu nho không muốn buông tay.
Lại Bát ngủ nguyên một ngày, tới lúc tỉnh lại thì lửa đã tàn từ lâu, người Thổ Phồn đã đi hết mất rồi, đám huynh đệ của hắn nằm la liệt trên mặt đất, không cần kiểm tra hàng hóa, người Thổ Phồn không làm việc bỉ ổi ấy, đi đá đám huynh đệ, phải nhanh chóng lên đường thôi...
Rời khỏi thảo nguyên, Lại Bát liên tục quay đầu nhìn vùng đất rộng bao la kia, trong tai như vẫn văng vẳng tiếng ca uyển chuyện của Thổ Phồn nữ...
Vào núi một cái là nguy hiểm bốn bề, không những đề phòng đá từ trên núi lăn xuống, còn cẩn thận né tránh nơi có thú dữ, dù đi sáu chuyến rồi, Lại Bát vẫn không dám lơi lỏng.
Đi qua hẻm núi, phía trước không xa là Nguyên Sơn, cũng là nơi nguy hiểm nhất, đám cường đạo mặc dù không dựa vào cướp bóc chốn hoang sơn cùng cốc này kiếm sống, nhưng gặp cơ hội là chúng không tha.
Cả đội nhân mã nấp trong rừng tùng đợi trời tối, Lại Bát lựa chọn trăng tròn vì chỉ có lúc như thế mới nhanh chóng vượt qua được Nguyên Sơn.
Mỗi con ly ngưu đều buộc miếng vải ở mõm, đề phòng chúng kêu, còn la, bọn chúng bị câm, chẳng sợ. Trời đã tối, bảy người lặng lẽ dẫn đàn gia súc men theo con đường nhỏ gập ghềnh hồi hộp đi về.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2