Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nạp Thiếp Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 82: Thổ Lộ Chân Tình
T
ống Vân Nhi và Bạch thiên tổng đều cảm thấy rúng động, tên Hồng lão đại này có võ công cao như thế, rất may là lúc nãy lão muốn bắt sống, nếu không thì hai người hiện giờ đã phơi thây ra đất rồi. Hai người liền cùng giơ binh khí lên, giới bị rất cẩn thận. Những Cẩm y vệ còn lại đều sợ đến nỗi hồn phi phách tán, lòng nghĩ lần này nói không chừng lập không được công, mà cái đầu trên cổ còn phải dọn nhà. Tuy nhiên, họ không dám lùi lại, cùng giơ binh khí lên nhìn Hồng lão đại chằm chằm.
Hồng lão đại không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, toàn bộ vai phải đã bị huyết thấm ướt sũng. Lão bước từng bước về phía Dương Thu Trì, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi ngươi phóng ám khí làm ta bị thương?"
Dương Thu Trì không ngừng lùi lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta..." Chưa nói dứt lời, hắn đã thấy hắc ảnh bay vụt tới trong không trung, Hồng lão đại đã phi thân đánh tới, một đạo hàn quang lấp lóe nhắm chẻ thẳng vào mặt Dương Thu Trì.
"Đoàng...!" Lại một tiếng nổ cực lớn vang lên. Thân thể trên không trung của Hồng lão đại chợt giật một cái, rồi giống như con chim ưng bị chặt cánh, rơi phịch xuống đám cỏ, giãy dụa vài cái rồi bất động.
Rất may là lần này Dương Thu Trì vẫn còn cầm súng trong tay, tuy đã dùng tay áo thụng lớn phủ lên, nhưng đạn vẫn còn trên nòng, tùy thời có thể bóp cò. Khi hắn thấy Hồng lão đại phóng người lên không nhào đến mình, căn bản không còn tính toán so đo gì về chuyện cần phải lưu lại nhân chứng sống, cứ theo bản năng nâng súng lên bắn một phát. Từ chuyện Hồng lão đại bị rớt xuống đám cỏ mà xét, thì phát súng này đã bắn trúng lão, chỉ không biết trúng vào bộ vị nào thôi.
Nhưng mà Dương Thu Trì không có điểm hiếu kỳ đối với việc bắn trúng vào bộ vị nào. Nhân vì hắn biết, quá hiếu kỳ đều là người chết sớm. Dùng súng đối phó với võ lâm cao thủ dạng như thế này, cự li là điều an toàn nhất. Do đó hắn vội vã lùi lại phía sau, cho đến khi cách Hồng lão đại hơn mười mét mới dừng lại.
Cẩm y vệ đã ngăn trước mặt Dương Thu Trì, vây phủ đoàn đoàn xung quanh Hồng lão đại. Ai nấy cùng vung binh khí lên, nhưng không ai dám nhào tới.
Tên bịt mặt vận áo xanh đang kề đao vào cổ Ân lão gia tử lớn tiếng gọi: "Hồng đại ca, huynh sao rồi?" Hai tên bị trúng tên ở đùi ngã lăn ra ở đất cũng đồng loạt kêu lên.
Không có phản ứng, Hồng lão đại vẫn hoàn toàn bất động.
Dương Thu Trì bảo Cẩm y vệ: "Các ngươi kiểm tra lại coi lão già này chết hay chưa."
Lúc này, Hồng lão đại tuy nằm đó không động đậy, nhưng những Cẩm y vệ vây quanh vẫn sợ mất cả hồn vía, nên không dám đến gần. Hai người bèn móc phi tiêu trong người ra, phóng vào người Hồng lão đại vài cái, trúng vào đầu vào lưng lão, nhưng lão vẫn hoàn toàn không động đậy. Lúc này, chúng mới ráng lấy hết can đảm bước tới, tra xét tử tế, lúc này mới phát hiện một nửa bên trán và sọ não của Hồng lão đại đã bị vỡ nát, máu và não đều chảy ra ngoài, đã sớm chết rồi.
"Lão chết rồi!" Cẩm y vệ vui mừng hoan hô. Nghe lời này, Bạch thiên tổng, Dương Thu Trì cùng mọi người thở dài nhẹ nhõm. Dương Thu Trì cắm súng trở lại vào bao ở trên đùi, bước lại xem xét, thấy Hồng lão đại trúng đạn ở đầu, lập tức cảm thấy rất may mắn, vì bản thân hắn trong lúc hoảng loạn bắn đại một phát, nếu như không bắn trúng, hay bắn vào bộ vị không yếu hại nào đó, thì chỉ sợ cái mạng của hắn đã ô hô ai tai với cú đánh trí mệnh vừa rồi. Và người nằm lăn ra đất hiện giờ là hắn, chứ không phải là ai khác, do đó khiến hắn hiện giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Hồng lão đại đã chết rồi, Cẩm y vệ cũng không còn đối thủ nào đáng sợ nữa, nên chúng bèn vây công hai tên che mặt bị trọng thương, nháy mắt là chế ngự được. Chỉ còn lại một tên thanh y che mặt chưa thụ thương, hắn đang dùng hai vợ chồng Ân lão thái gia làm con tin, nên tạm thời không bị tấn công.
Uy lực cú đánh vừa rồi của Hồng lão đại đương nhiên Tống Vân Nhi biết, nhưng trên đùi nàng thụ thương, không kịp cứu viện, vừa định thét bảo ca ca cẩn thận, thì một tiếng nổ cực lớn vang lên, Hồng lão đại đã rơi xuống cỏ chết tốt.
Cho dù là thế nào, Tống Vân Nhi vẫn sợ toát mồ hôi khắp người, nhưng khi thấy Dương Thu Trì vẫn còn đứng yên yên ổn ổn ở đó, kêu một tiếng mừng rỡ, chạy vội lại ngay, rồi nhào mạnh vào trong lòng hắn.
Dương Thu Trì ôm lấy Tống Vân Nhi, thấy trên đùi nàng bị thương, toàn thân đầy máu, vừa kinh hãi vừa đau lòng: "Vân nhi, muội có sao không? Bị thương có nặng lắm không?"
Tống Vân Nhi ôm chặt cổ Dương Thu Trì, lắc người qua lại vừa khóc vừa cười: "Huynh sao bây giờ mới tới! Vân nhi đã nghĩ không còn gặp được huynh nữa rồi! Hu hu hu..."
Tuy chỉ là một câu rất là phổ thông, nhưng Dương Thu Trì đã cảm thụ được tình cảm lưu luyến của Tống Vân Nhi đối với bản thân mình.
Tống Vân Nhi mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn là một cô bé, tuy có một thân võ công, nhưng từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều, lần này trải qua một trận đấu tranh sinh tử như vậy, cắn răng mà chịu ráng chờ Dương Thu Trì đến cứu viện, thế mà mãi không thấy tung ảnh, để rồi vào lúc sinh tử tồn vong, cuối cùng hắn lại hiện thân... Nhưng rồi sau đó lại là một tràng ác chiến máu huyết đầm đìa, tận mắt thấy Dương Thu Trì tìm lại mạng sống trong cái chết, nên trong lúc vui mừng sợ sệt chen lẫn như thế, không còn lưu ý gì đến sự dè dặt của thiếu nữ nữa, nhào đại vào lòng Dương Thu Trì, đem hết lời trong tim thể hiện thông qua một lời đơn giản.
Xét cho cùng thì Bạch thiên tổng cũng thụ thương không nhẹ, nhưng lão cũng cố nhịn cơn đau, bước tới thi lễ: "Dương huynh đệ, đa ta ngươi lại một lần nữa cứu con gái ta, còn cứu luôn chúng ta nữa."
Dương Thu Trì vừa an ủi Tống Vân Nhi trong lòng, vừa khiêm tốn nói vài lời với Bạch thiên tổng. Tống Vân Nhi nghe tiếng của Bạch thiên tổng, lúc này mới phát hiện mình đang ôm chầm cổ của Dương Thu Trì, nên vội vã bỏ ra, mặt ửng đỏ hồng, gạt lệ trên mi mắt, chuyển thân bước đến bên cạnh Tống tri huyện, hỏi: "Cha, cha không sao chứ?"
Cảnh vừa rồi Tống tri huyện nhận thấy hết, nhưng chỉ khe khẽ mỉm cười, nhẹ vuốt tóc con gái: "Cha không sao, con... con mau đem vết thương... thương trên đùi băng bó lại cho cẩn... cẩn thận đi."
Tống Vân Nhi vâng dạ, lấy kim sang dược từ chỗ của Cẩm y vệ, tự rửa sạch vết thương, đắp thuốc rồi xé một vạt áo băng bó lại.
Hiện giờ chỉ còn lại một địch nhân, tuy là nắm giữ con tin, nhưng đã bị bao vây kín mít, không còn chỗ nào để chạy. Tống Vân Nhi đối với Ân Đức không mấy hảo cảm, nên đối với người của Ân gia cũng chẳng mấy ưa gì. Do đó, đối với chuyện hai vợ chồng Ân lão thái gia bị bắt làm con tin, nàng không hề để tâm tới. Hơn nữa, từ cuộc giao thủ vừa rồi Tống Vân Nhi cũng biết, tên thanh y nhân còn lại này có võ công chẳng giỏi là bao, so với bản thân còn thấp kém một bậc, nên tâm tình trong lòng nàng rất thoải mái.
Tống Vân Nhi một mặt băng bó, một mặt hỏi Dương Thu Trì: "Đúng rồi, ca ca, huynh vừa rồi dùng ám khí gì mà làm bị thương Hồng lão đại vậy? Muội vừa nghe một tiếng đoàng cực lớn, thì Hồng lão đại đã xí lắc léo rồi. Ám khí này lợi hại quá, cho muội coi cái có được không?"
Bạch thiên tổng cũng rất hiếu kỳ: "Đúng đó, Dương công tử, ám khí của ngươi quả thật là bá đạo, nếu ngươi không dùng ám khí đó, chỉ sợ chúng ta đều không thoát nạn cả rồi. Rốt cuộc là ám khí gì mà lợi hại thế?"
Dương Thu Trì lấp liếm: "Là một thứ ám khí gọi là Phích Lịch đạn, chỉ có hai viên, tôi đã dùng hết rồi. Rất may là không thất thủ."
"Phích lịch đạn? Sao huynh bắn ra được? Chẳng lẽ huynh có ngón Đàn Chỉ thần thông?" Tống Vân Nhi kinh ngạc.
"Ta không biết Đàn chỉ thần thông, nhưng ta có Đạn nê cầu."
"Nói điêu!" Tống Vân Nhi lườm mắt nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ, nhưng miệng thì nhoẻn cười nói: "Ám khí của huynh từ đâu mà có? Giúp muội làm hai cái chơi thử, được không?"
"Cái này là do một tăng nhân ngao du thiên hạ tặng cho ta. Ta giúp người làm mấy việc vặt, người cho ta hai viên, vừa rồi dùng xong rồi. Người lại rời khỏi Quảng Đức huyện đã lâu, muội thử nghĩ coi ta làm cách nào tìm giúp cho muội bây giờ?"
"Hừ! Bịa đặt, không tìm giúp thì thôi vậy, ai cần!" Tống Vân Nhi cúi đầu chăm chú băng bó vết thương, không thèm lý gì Dương Thu Trì nữa.
Bạch phu nhân lúc này ngồi trên bãi cỏ, ôm con gái Bạch Tố Mai vào lòng thật chặt. Vừa rồi tận mắt chứng kiến con gái sắp sửa bị chém bay đầu, một lần nữa suýt mất con, khiến cho bà kinh khủng vô cùng, cứ một mực ôm chặt con gái, không nói nên một lời nào cả.
Dương Thu Trì thấy Bạch phu nhân ôm chặt Bạch Tố Mai, hai người kinh hãi hồn vía chưa thể định thần, liền cảm thấy đồng tình, bước đến trước mặt Bạch Tố Mai, thấp giọng hỏi: "Bạch tiểu thư, cô khỏe không?"
Sắc mặt Bạch Tố Mai tái nhợt, toàn thân phát run, còn chưa khôi phục khỏi kiếp nạn vừa rồi, nên không nói được lời gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nạp Thiếp Ký
Mộc Dật
Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=nap_thiep_ky__moc_dat