Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ý Râm Vạn Tuế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 80: Dương Thị Cực Hình.
C
ổ lão tam bị bốn tên đàn em đè lên, giờ phút này đã như chết lặng rồi, không còn để ý đến việc mình đang bị đè khó thở, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người. Cổ lão tam hắn là người có tiếng tàn nhẫn trong tranh đấu hắc đạo, mỗi lần ra tay là thấy máu, có chuyện thì sẽ có người chết, bây giờ thì hay rồi, hơn mấy chục người mà đánh không lại một người, thậm chí là còn bị hù dọa sợ hãi quỳ xuống đất mà khóc lóc!
Nhưng Cổ lão tam cũng thấy rất sợ hãi, hắn ta thậm chí nghĩ rằng, hèn chi nghe nói lực lượng của Dương thị gia tộc khổng lồ, thực lực vô cùng hùng hậu, hèn chi nghe nói năm đại gia tộc này căn bản là không e sợ bất kỳ kẻ nào cả, không sợ bất kỳ kẻ thù nào! Bởi vì bọn họ căn bản là không có kẻ thù, làm gì có ai mà dám chống đối bọn họ? Lấy Dương đại thiếu gia mà nói, vốn tưởng rằng là một tên thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng mà sự thật đã thắng tin đồn, sự lợi hại của Dương đại thiếu gia thế nào bản thân hắn đã tận mắt chứng kiến! Chứ đừng nói là người chấp chưởng Dương thị Dương Chấn Quỳ lão gia tử...
Dương Dạ thở hổn hển mấy hơi, làm ình bình tĩnh lại, giơ tay ra chỉ vào mấy tên thủ hạ của Cổ lão tam đang quỳ trước mặt mình: "Bọn mày... quỳ úp vào tường... cho tao!"
Mấy người kia không dám chậm trễ, nhanh chóng bò nhanh đến tường, rồi quỳ một loạt chỉnh tề.
Trên lầu, Phì Sỏa Vương Tài và những tên đàn em khác đều đã đứng dậy khỏi lan can, vỗ tay khen:
"Lão đại thật lợi hại!"
"Lão đại thật kinh khủng!"
"Lão đại vô đối"
"Lão đại là trùm cuối rồi, không còn từ gì để diễn tả được nữa!"
"Lão đại, em yêu anh lắm lắm!"
Tiếng vỗ tay, tiếng hét chói tai cộng lại, giống như là một đám người hâm mộ cuồng nhiệt vậy, chỉ thiếu mấy tấm băng rôn ví dụ như "Dương đại thiếu gia thân hữu đoàn" hay là "Hội những người điên cuồng vì Dương đại thiếu gia"...
Dương Dạ ngửa đầu lên, sửng sốt một chút, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn, ngay lập tức, tiếng động trên lầu đều dừng lại, ngay cả mấy người đang trầm trồ khen ngợi cũng không khỏi lui lại một bước. Dương Dạ chụp đạn, dễ dàng như gấp đồ ăn vậy, đã gây ra một nổi ám ảnh quá lớn và chấn động tâm lý đối với những người này.
"Bọn mày sao lại... Hai người kia đâu?" Dương Dạ ngẩng đầu lên hỏi.
"Yên tâm đi lão đại! Đánh bất tỉnh cả rồi!" Phì Sỏa giành nói trước.
"Kêu nhảm cái gì vậy? Ai là lão đại của mày?" Dương Dạ tức giận hô lên.
"Ngài đấy! Lão đại!" Mười mấy người trên lầu cùng nhau hô lớn, cả đám đều lộ ra vẻ hưng phấn.
"Câm miệng lại cho tao!" Dương Dạ tức đến méo mỏ, cái chuyện quỷ quái gì đang diễn ra vậy? Mình tự nhiên lại thành lão đại của cả đám ăn bám này sao? "Xuống đây cho tao!"
"Vâng lão đại!" Phì Sỏa và Vương Tài đi đầu, mười mấy người hùng hổ đi xuống, đến trước mặt của Dương Dạ.
"Tìm cái gì đó, trói mấy tên này lại cho tao!" Dương Dạ ra lệnh.
Cả đám người Phì Sỏa Vương Tài đều đồng thời đáp một tiếng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi tìm dây. Dương Dạ nhìn trái nhìn phải một chút, rồi liền đi lại hướng ông chủ đang nằm bên bên tường, nét mặt trở nên âm trầm lên.
Ông chủ đồ đen này coi như là tỉnh táo một chút, thấy Dương Dạ đi đến, sợ đến nổi thân thể bám sát vào tường, hai tay cào lên tường liên tục như muốn làm thằn lằn leo lên tường vậy, sự kinh khủng trên mặt hiện lên đủ loại hình dáng, giống như là đang ước gì mình có cánh mà bay khỏi đây vậy.
Dương Dạ đi qua, túm lấy cổ áo của ông chủ, không nói hai lời, trực tiếp kéo lên lầu. Ông chủ bị túm cổ áo, cái nón và kính râm trên đầu bị xốc rớt xuống, hơn nữa còn bị mấy bậc thang đập vào đủ chổ trên người, không biết là đau hay là do sợ, mà dọc đường đi gào khóc rất thảm thiết.
Ở bên dưới cũng vô cùng náo nhiệt, Phì Sỏa và Vương Tài cùng đám người tự nhận là đàn em của Dương Dạ, ồn ào xôn xao chạy lăn xăn đi kiếm dây trói mấy tên đàn em của Cổ lão tam lại. Lúc trói Cổ lão tam lại, có vài người cũng hơi khách khí một chút, dù sao thì trước đây lúc còn làm đệ của Bì Cẩu cũng có gặp mặt, ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi Cổ lão tam.
Trong khoảng thời gian đó, Dương Dạ lôi ông chủ đi lên sảnh trên lầu hai, sau đó ném vào trong sảnh. Còn bản thân hắn thì đi qua phòng đang nhốt Quân Hinh và Dương San nhìn một chút, thấy hai nha đầu này vẫn còn đang ngủ, liền yên tâm lại, sau đó đi đến cái sô pha trong sảnh, kêu chị Tinh Tinh nhường chổ một chút, hoàn toàn rất giống dáng dấp của một tướng quân thắng trận trở về.
Dương Dạ liếc nhìn Bì Cẩu và Đại Đầu bị đám người Phì Sỏa đánh cho bất tỉnh, hai người này đang dần dần có dấu hiệu tỉnh lại, rồi không thèm để ý nữa, quay đầu lại nhìn ông chủ đang nằm úp xuống đất, sợ đến run cả người lên, nhẹ nhàng nói: "Ê, ông chủ gì gì đó, tôi có thể hỏi vài câu hay không?"
Ông chủ sợ đến nổi cả người co lại như con tôm rồi, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Dương Dạ một cái, rồi lại lập tức cúi đầu, sự đến nỗi đã đái ra quần luôn.
"Xưng hô ngài thế nào đây?" Dương Dạ cười hỏi.
"Tôi.. tôi họ... Châu... tên Khiết Luân..." Trong lúc nói chuyện mà cái đầu vẫn không dám ngẩng lên.
"Ơ? Sao nghe giống quá vậy? Dám đặt cả tên này nữa à?" Dương Dạ sửng sốt một chút, lúc còn ở trong cái không gian cũ, hắn không hề xa lạ gì với cái tên Châu Kiệt Luân cả, cười nói: "Nào nào nào, tượng gỗ, lấy khẩu trang xuống cho nhìn mặt cái coi"
Ông chủ tên Châu Khiết Luân kia run rẩy tháo khẩu trang trên mặt xuống, ngẩng đầu nhưng vẫn không dám mở mắt ra nhìn.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, đừng nói là Dương Dạ, ngay cả Tinh Tinh cũng bật cười, hình dung thế nào ọi người hiểu nhĩ, hẳn là hình tượng con ếch mắt lồi và cá trê mỏ trề tổng hợp lại, hèn chi suốt ngày cứ đeo mắt kính và mang khẩu trang... haizzz, âu cũng là do ăn ở...
"Ông nhìn ông kìa, không thành thật chút nào cả!" Dương Dạ cười, nhìn Châu Khiết Luân nói: "Ông đẹp trai như vậy, hẳn phải gọi là Châu Nhuận Phát mới đúng! Ông nhìn cái mũi khổng lồ của ông kìa, rất có thần tượng của tôi đó!"
Ông chủ Châu không dám lên tiếng, biết là Dương Dạ đang chửi xéo mình, nhưng mà có thể nói gì? Hắn len lén suy nghĩ:Nếu như có thể giữ được tính mạng, cho dù có hủy cả khuôn mặt cũng đáng giá!
"Nói cho tôi biết một chút, ông là người muốn bắt cóc chúng tôi, đúng không?" Con mắt của Dương Dạ bỗng trở nên lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi.
Ông chủ Châu kia liền gật đầu.
"Bắt cóc tôi và Nam Vinh tiểu thư, có mục đích gì?"
"Bắt... cóc tống tiền" Ông chủ Châu nhỏ giọng trả lời một câu.
Dương Dạ "hừ" lạnh một tiếng, đứng dậy tát cái bốp vào mặt của ông chủ Châu, làm cho cả người ông chủ Châu xoay một vòng, trong nháy mắt cảm thấy hai mắt chợt lóe qua lóe lại, còn trên đầu thì đầy sao trời.
"Tiền? Ông nói ông bắt cóc người của Dương thị và Nam Vinh gia, chỉ vì tiền?" Dương Dạ hô lên: "Tôi cho ông mười lá gan cũng không dám! Nói thật cho tôi biết!"
"Thật thật thật thật thật... thật mà!" Ông chủ Châu bị đánh đến choáng váng, vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu, khóc lóc cầu xin: "Dương đại thiếu gia, tôi nói thật mà!"
Dương Dạ nhìn ông chủ Châu chằm chằm, rồi lại quay đầu nhìn chị Tinh Tinh, bởi vì chị Tinh Tinh đã hai lần ra tay cứu hắn, cho nên lúc này hắn đã hoàn toàn xem chị Tinh Tinh như là người thân rồi, mà ngoại trừ kinh ngạc ra, chị Tinh Tinh cũng hoàn toàn tin tưởng Dương Dạ. Bởi vì trong lúc nguy hiểm mà Dương Dạ cũng ra mặt ình, nổi giận khi Bì Cẩu tát vào mặt mình một cái bạt tai.
Lúc Dương Dạ nhìn về hướng chị Tinh Tinh, thì chị Tinh Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đương nhiên là không tin có người can đảm bắt cóc người của Dương thị và Nam Vinh gia chỉ vì tiền, thời gian nàng ở cùng với Dương Chấn Quỳ cũng không tính là lâu, nàng cũng rõ ràng Dương thị gia tộc có địa vị như thế nào. Có người vì tiền mà bắt cóc người nhà họ Dương? Không nói giỡn chứ?
Dương Dạ nhìn biểu tình của chị Tinh Tinh, mỉm cười, d9i đến chổ của Bì Cẩu và Đại Đầu, ngồi xổm người xuống, tát cho Bì Cẩu đang giả bộ hôn mê một cái: "Này, tỉnh chưa?"
Bì Cẩu đã sớm tỉnh lại rồi, nghe thấy tiếng hỗn loạn dưới lầu, lại thấy Dương đại thiếu gia dễ dàng lôi ông chủ lên, trong lòng cũng đã hiểu rõ! Đám người Phì Sỏa đều đang nói thật! Vì vậy khi Dương Dạ vừa vào hắn liền giả bộ hôn mê, nhưng mà một cái tát này làm cho hàm răng của hắn rung rinh muốn rụng luôn, vì thế vội vàng mở mắt ra: "Tỉnh rồi tỉnh rồi! Dương đại thiếu gia! Đừng đánh nữa!
Dương Dạ tháo sợ dây đang trói trên người Bì Câu ra, sau đó chậm rãi giơ tay của Bì Cẩu lên, cầm lấy cổ tay của hắn, sau đó quay đầu lại hô với ông chủ Châu: "Ê, ông chủ! Nhìn nè!"
Châu Khiết Luân vội vàng ngẩng đầu nhìn về hướng này, nhưng nửa phần dưới của hắn ta đã hoàn toàn nhũn ra.
Dương Dạ nắm lấy cổ tay của Bì Cẩu, hung hằng trừng mắt nhìn ông chủ Châu, nói: "Xem cho kỹ đây, cái này sẽ là cái cổ của ông, nếu ông không nói thật..." Dương Dạ không một chút khách khí, cánh tay dùng lực một chút, liền bẻ ngang cổ tay của Bì Cẩu, tiếng xương gãy "rắc" nghe rất rõ ràng, quanh quẩn trong đại sảnh.
Châu Khiết Luân vô thức sờ lên cái cổ của mình, mặt đổi màu thành màu trắng, sợ đến trắng bệch cả mặt.
Mà người kích động và xui xẻo nhất chính là Bì Cẩu, khi Dương Dạ buông tay ra, thì hắn liền lăn qua lăn lại một cách đau đớn trên mặt đất, gào hét thảm thiết: "A.... a... ai da má ơi! Hắn không nói thật... sao lại bẻ tay tôi làm gì... a... a..."
Dương Dạ đứng lên, trở về trước mặt của Châu Khiết Luân, bước đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi cứ như muốn dẫm nát lòng ngực của Châu Khiết Luân vậy, khi đến trước mặt của Châu Khiết Luân rồi, liền ngồi xổm xuống, nghiêm mặt hỏi: "Ông chủ Châu, ông có chịu nói thật hay không?"
"Tôi... Dương đại thiếu gia... tôi thật sự chỉ muốn kiếm một chút tiền mà thôi!" Tuy Châu Khiết Luân sợ chết, nhưng mà hắn vẫn không nói thật, cũng bởi vì hắn sợ chết.
Dương Dạ khẽ thở dài, nói: "Muốn tiền thì cần gì bắt cóc người của Nam Vinh gia? Ông cho rằng tôi bị não phẳng à?" Nói xong, liền chụp lấy cổ tay của Chu Khiết Luân: "Tôi cho ông một cơ hội cuối..."
Dương Dạ dùng sức một chút, nhưng lần này không phải là dùng hết sức, mà là từ từ tăng sức lên, khớp xương trên cánh tay của Châu Khiết Luân chậm rãi phát ra những tiếng động "răng rắc".
Chu Khiết Luân kinh ngạc mở to mắt nhìn cánh tay của mình, giống như là không thể tin rằng đây là âm thanh phát ra từ cánh tay của mình, cho đến khi cảm giác đau đớn kịch liệt đã kích thích thần kinh của hắn, thì hắn mới gào khóc lên: "A! Tôi nói! Đừng mà! Tôi nói tôi nói!"
Dương Dạ dừng sức lại, nhưng vẫn không buông tay, nhìn chằm chằm vào ông chủ Châu: "Nói đi, ông là kẻ không có gan, là ai đã sai khiến ông?"
"Là..." Châu Khiết Luân do dự một chút: "Dương đại thiếu gia, tôi nói ra cũng phải chết thôi!"
"Bây giờ ông không nói chính là chết, còn không thì tôi sẽ giữ cho ông an toàn!" Biểu tình trên mặt của Dương Dạ đã hòa hoãn lại một chút.
Chu Khiết Luân sửng sốt một chút, lập tức cố gắng đưa miệng đến gần lổ tai của Dương Dạ, nói: "Dương đại thiếu gia, ông chủ của tôi là... là... là đại thiếu gia của Nam Vinh gia tộc, Nam Vinh Huyễn..."
Cái gì? Nam Vinh gia?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ý Râm Vạn Tuế
Khuyết Danh
Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh
https://isach.info/story.php?story=y_ram_van_tue__khuyet_danh