Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 78
B
arley và tôi ngồi nhìn nhau, trước mớ bưu thiếp của mẹ tôi.Giống như những lá thư của cha, chúng quá ít thông tin để tôi có thể hiểu nhiềuhơn về tình hình hiện tại. Điều chính yếu, cái điều như đang cháy bỏng sôi sụctrong đầu tôi chính là ngày tháng ghi trên các tấm bưu thiếp. Mẹ tôi đã viếtchúng sau ngày bà mất.
"Cha em đã đến tu viện đó," tôi buột miệng.
"Đúng vậy," Barley đáp. Tôi gom các tấm thiệp lại đặt lênmặt đá cẩm thạch của chiếc bàn phấn.
"Đi nào," tôi nói, lục trong xắc tay của mình lấy ra con daobạc nhỏ vẫn nằm nguyên trong vỏ bao và thận trọng đút vào túi áo.
Barley chồm tới, hôn lên má tôi. Nụ hôn làm tôi ngạc nhiên."Đi nào," anh nói.
Con đường dẫn đến tu viện Thánh Matthieu hóa ra dài hơn sovới trí nhớ của tôi, bụi bặm và nóng nực dù đã là cuối buổi chiều. Ở thị trấnLes Bains không có taxi - ít ra là trước mắt không thấy chiếc nào cả - vì vậychúng tôi đành phải cuốc bộ, sau khi nhanh chóng vượt qua các trang trại, chúngtôi đến một bìa rừng. Từ đó, con đường bắt đầu lên dốc. Bước vào rừng, giữanhững gốc ô liu, thông, và những thân sồi cao vút, không khác gì bước vào mộtthánh đường; chúng tôi trầm giọng xuống giữa cái không gian lờ mờ và mát lạnhđó, mặc dù cũng chẳng nói gì nhiều. Giữa lúc đang lo lắng, tôi vẫn cảm thấyđói, lúc nãy thậm chí chúng tôi còn không kịp chờ món cà phê. Barley bỏ chiếcmũ lưỡi trai xuống lau trán.
"Mẹ không thể sống sót với một cú rơi như vậy," tôi nói, cảmthấy cổ họng như đang bị bóp nghẹt.
"Đúng vậy."
"Cha em chưa bao giờ băn khoăn - ít nhất là trong các lá thưcủa ông - liệu mẹ có bị ai đó đẩy xuống hay không."
"Đúng vậy thật," Barley hưởng ứng, đội lại mũ lên đầu.
Tôi im lặng một lát. Chỉ có tiếng bước chân chúng tôi trênnền đá lát gập ghềnh - con đường đến chỗ đó vẫn còn lát đá. Dù tôi không muốnnói ra những điều này nhưng không hiểu sao chúng vẫn tuôn ra: "Giáo sư Rossiviết là hành động tự tử đưa con người vào nguy cơ có thể trở thành... trởthành..."
"Anh nhớ điều đó," Barley đáp đơn giản. Tôi ước gì mình đãkhông nói ra câu này. Con đường bây giờ quành lên cao hơn. "Có thể có ai đó sẽlên đây bằng xe," Barley nói thêm.
Nhưng chẳng có chiếc xe nào xuất hiện và chúng tôi càng lúccàng đi nhanh hơn, vì vậy sau một lúc thay vì trò chuyện cả hai đều hổn hển.Khi ra khỏi cánh rừng, ở khúc quanh sau cùng, những bức tường quanh tu viện làmtôi thoáng ngạc nhiên; tôi không nhớ khúc quanh đó, hoặc khoảng trời đột ngộtmở ra trên đỉnh núi, buổi chiều mênh mông bao quanh chúng tôi. Tôi chỉ nhớkhoảnh đất bằng phẳng bên dưới cổng trước, hôm nay không có chiếc xe nào đậu ởđó. Khách du lịch đâu hết rồi nhỉ? Tôi thầm hỏi. Một lát sau, chúng tôi đã đếngần hơn để đọc được tấm bảng: sửa chữa, tháng này không tiếp khách. Nhưng thếcũng không đủ làm cho bước chân chúng tôi chậm lại. "Đi tiếp nào," Barley thốtlên, rồi cầm lấy tay tôi, tôi cảm thấy nhẹ lòng, vì tay tôi đã bắt đầu run lên.
Hiện tại, những bức tường phía trước xung quanh cổng đầynhững giàn giáo. Một máy trộn xi măng di động đứng chắn trên lối đi - xi măngư? ở nơi chốn này? Chúng tôi rụt rè đưa tay kéo chiếc chuông sắt khi nhận racác cánh cửa dưới cổng đóng kín nhưng không khóa. Tôi chẳng thích đột nhập vàochút nào, chẳng thích cái thực tế không thấy có dấu vết gì của cha mình. Có thểcha vẫn còn dưới thị trấn Les Bains hoặc một nơi nào khác. Có thể nào cha đangsục sạo dưới chân vách đá kia như đã từng sục sạo những năm trước đây, hàngtrăm thước sâu tít phía dưới kia, khuất tầm mắt chúng tôi? Tôi bắt đầu thấy hốitiếc vì đã đi thẳng đến tu viện trong lúc bốc đồng. Hơn nữa, dù có lẽ phải mộtgiờ nữa mới đến hoàng hôn, mặt trời vẫn nhanh chóng chìm dần ở phía Tây dãyPyrénées, trông thấy rõ đang khuất dần sau những đỉnh núi cao nhất. Cánh rừngmà chúng tôi vừa ra khỏi đã chìm trong bóng tối ảm đạm, và chẳng bao lâu nhữngtia nắng đỏ cuối cùng của ban ngày cũng biến mất trên những bức tường tu viện.
Chúng tôi bước vào bên trong, thận trọng, rồi đi ngược lênkhoảnh sân trong và khu hành lang. Đài phun nước bằng cẩm thạch đỏ róc ráchchảy ở giữa sân. Tôi nhớ có những cột hình xoắn ốc xinh xắn, khu hành lang dàihun hút, một vườn hồng ở cuối sân. Ánh nắng chiều vàng cũng không còn nữa, thayvào đó là những hình bóng nhờ nhờ tối. Không thấy người nào cả. "Anh có nghĩchúng ta nên quay trở lại Les Bains?" tôi thì thầm vào tai Barley.
Khi Barley có vẻ như sắp trả lời thì chúng tôi chợt nghe mộtâm thanh - tiếng cầu kinh, vọng ra từ nhà thờ bên kia dãy hành lang. Các cánhcửa đều đóng kín nhưng chúng tôi có thể nghe rõ ràng buổi lễ đang diễn ra bêntrong, với những khoảng lặng nửa chừng. "Tất cả mọi người đang ở trong đó,"Barley thốt lên. "Có thể cha em cũng ở trong đó."
Nhưng tôi không tin. "Nếu có ở đây, hẳn ông ấy cũng đã đixuống rồi..." Tôi dừng lại và quan sát quanh sân. Đã gần hai năm từ lần tôicùng cha tới thăm viếng nơi này nên trong chốc lát tôi chưa thể nhớ ra lối vàokhu hầm mộ ở đâu. Đột nhiên, tôi nhận ra lối cửa vào, dường như nó đã mở sẵngần bức tường khu hành lang mà tôi không chú ý. Bây giờ tôi đã nhớ ra những conthú kỳ lạ được tạc thẳng vào đá quanh lối cửa vào đó: sư tử và điểu sư, rồng vàchim, những con thú quái dị mà tôi không nhận dạng được, những đứa con lai giữathiện và ác.
Barley và tôi nhìn về phía nhà thờ, các cánh cửa vẫn đóngchặt im lìm, chúng tôi rón rén bước ngang qua khoảng sân tiến về lối cửa vàokhu hầm mộ. Đứng lặng ở đó một lát, dưới ánh mắt trừng trừng của những con thúđã hóa đá kia, tôi chỉ nhìn thấy trong đó cái bóng tối mà chúng tôi sẽ bướcvào, tôi cảm thấy tim mình như chùng xuống. Rồi tôi chợt nhớ lại là cha mình cóthể ở dưới đó - thực ra là có thể đang lâm vào một rắc rối kinh khủng nào đó.Và Barley vẫn đang nắm lấy tay tôi, cao lớn, lặng thinh và đầy tự tin bên tôi.Tôi gần như mong anh sẽ lên tiếng càu nhàu về những điều kỳ quái mà gia đìnhtôi tự lao vào, nhưng anh vẫn nghiêm nghị bên cạnh tôi, cũng như tôi, ở tư thếsẵn sàng cho bất kỳ chuyện gì. "Bọn mình không có đèn,’ anh thì thầm.
"Mình có thể vào nhà thờ xin một cây," tôi nêu ý kiến hơithừa.
"Anh có bật lửa đây." Barley lấy bật lửa ra khỏi túi. Tôikhông biết anh hút thuốc. Anh bật quẹt lên, soi trên các bậc thang, chúng tôicùng nhau bước xuống, vào trong bóng tối.
Thoạt tiên, quả đúng là tối om om, chúng tôi cảm thấy nhữngbậc cấp cổ xưa dưới chân mình rất dốc, và sau đó tôi nhìn thấy ánh sáng lập lòeđầu kia mái vòm sâu thẳm - không phải bật lửa của Barley, vài giây anh mới bậtlửa một lần - tôi sợ chết khiếp. Không hiểu vì sao, cái thứ ánh sáng mờ mờ ảoảo kia có vẻ như còn tồi tệ hơn cả bóng tối. Barley nắm chặt tay tôi đến độ tôicảm thấy như tay mình không còn cảm giác. Phần cầu thang ở dưới cùng uốn congvà khi đến đoạn quanh cuối cùng tôi mới chợt nhớ đến điều cha nói, rằng chỗ nàycó thể là gian giữa của nhà thờ trước đây. Ở đây có cỗ quan tài đá khổng lồ củacha tu viện trưởng, cây thánh giá mờ mờ chạm khắc ở gian hậu cung cổ kính, máitrần hình vòm thấp lè tè trên đầu chúng tôi, một trong những công trình kiếntrúc cổ xưa nhất theo phong cách Roman còn tồn tại ở châu Âu.
Tuy nhiên, tôi chỉ nhớ thoáng qua điều đó, bởi ngay sau đómột cái bóng ở bên kia cỗ quan tài đá liền tách mình ra khỏi một cái bóng đenhơn và đứng thẳng dậy: một người đang cầm ngọn đèn lồng. Đó là cha. Gương mặtcha trông tiều tụy dưới ánh đèn chập chờn. Tôi nghĩ, cha cũng nhận ra chúng tôingay khi chúng tôi nhìn thấy ông và thốt lên "Chúa ơi!" Chúng tôi nhìn nhausửng sốt. "Con làm gì ở đây?" cha trầm giọng, hỏi, nhìn từ tôi đến Barley, đưacao ngọn đèn lồng trước mặt chúng tôi. Giọng cha dữ dội - đầy giận dữ, sợ hãi,yêu thương. Tôi bỏ tay Barley ra chạy đến bên cha, vòng qua cỗ quan tài. Cha ômtôi trong vòng tay. "Lạy Chúa Jesus," cha nói, vuốt ve mái tóc tôi một lát."Con không nên đến nơi này chút nào."
"Con đã đọc chương cuối cùng ở trung tâm lưu trữ tạiOxford,’ tôi thì thầm. "Con sợ rằng cha đã..." Tôi không thể nói hết câu. Giờkhi chúng tôi đã tìm thấy cha, và cha vẫn còn sống, trông vẫn là cha, tôi lạirun lên.
"Con phải ra khỏi đây ngay," cha nói, nhưng rồi lại kéo tôisát hơn. "Không, trễ quá rồi - cha không muốn các con ra ngoài đó một mình.Chúng ta chỉ còn vài phút trước khi mặt trời lặn. Đây," - cha dúi cây đèn vàotay tôi - "con cầm lấy, còn cháu" - cha hướng về Barley - giúp ta đẩy cái nắphòm này." Barley bước đến ngay, mặc dù tôi nghĩ mình nhìn thấy đầu gối anh runrun, và giúp cha tôi chầm chậm đẩy trượt nắp cỗ quan tài ra. Tôi đã nhìn thấycha dựng một cây cọc dài vào vách tường gần đó. Chắc hẳn cha đã chuẩn bị choviệc nhìn thấy trong cỗ quan tài đá kia một con quỷ mà cha đã bỏ công tìm kiếmtừ lâu, chứ không phải cho thứ mà cha thực sự nhìn thấy. Tôi nâng cao ngọn đèncho cha, nửa muốn nửa không muốn nhìn, nhưng rồi tất cả chúng tôi đều nhìntrừng trừng xuống cái khoảng không trống rỗng kia: chỉ có bụi bặm. "Ôi trời,"cha thốt lên. Đó là một tiếng than mà từ trước đến nay tôi chưa từng bao giờnghe trong giọng nói của cha, một âm thanh thất vọng não nề, tôi nhớ cha đãnhìn vào chỗ trống đó một lần nữa. Cha loạng choạng về phía trước, tôi nghetiếng cây cọc rơi loảng xoảng trên nền đá. Tôi nghĩ cha sắp khóc, hoặc vò đầubứt tai, cúi xuống cái hầm mộ trống rỗng kia, nhưng cha chỉ đứng bất động, mặthằn lên nét khổ đau. "Trời ơi," cha lại rền rĩ, gần như thì thào. "Ta cứ tưởngta đã tìm ra đúng chỗ, đúng thời điểm, vậy mà rốt cuộc thì... cha cứ tưởng..."
Cha không nói hết câu vì lúc đó bỗng có tiếng bước chântrong bóng tối vang lên từ gian ngang cổ kính bên cạnh, nơi ánh đèn không thểchiếu đến, một hình bóng hoàn toàn khác hẳn với bất cứ những gì mà bất kỳ aitrong chúng tôi đã từng trông thấy. Một bộ dạng quá đỗi kỳ quái đến độ tôikhông thể hét lên cho dù cổ họng không hề nghẹn lại ngay tức khắc. Ngọn đènlồng trong tay tôi chỉ soi được bàn chân, cẳng chân, một cánh tay và bờ vai chứkhông chiếu đến được gương mặt hắn, tôi quá khiếp đảm đến độ không thể đưa ngọnđèn lồng cao hơn. Tôi nhích sát gần cha hơn và Barley cũng vậy, như vậy không ítthì nhiều tất cả chúng tôi cũng đứng sau một rào chắn là cỗ quan tài đá trốngrỗng đó.
Hình bóng kia lướt đến gần hơn một chút rồi dừng lại, khuônmặt vẫn chìm trong bóng tối. Lúc đó, tôi đã có thể nhận ra nó có hình dáng củamột người đàn ông nhưng là một kẻ không di chuyển giống như con người. Hai bànchân giấu kín trong đôi ủng đen chật cứng hoàn toàn chẳng giống bất cứ đôi ủngnào tôi từng nhìn thấy, chúng chỉ vang lên âm thanh đùng đục trên nền đá khihắn bước tới. Phủ xuống toàn thân hắn là một áo choàng không tay, hoặc có lẽchỉ là một hình bóng lớn hơn, và đôi chân mạnh mẽ của hắn bọc kín trong hai ốngquần nhung đen. Hắn không cao bằng cha, nhưng đôi bờ vai dưới lớp áo choàngnặng nề lại rất rộng và có điểm gì đó trong cái hình dáng lờ mờ kia tạo ấntượng như hắn cao to hơn. Chắc hẳn chiếc áo choàng có mũ trùm bởi khuôn mặt hắnvẫn chìm hoàn toàn trong bóng tối. Sau những giây phút kinh hãi lúc đầu, giờtôi đã có thể thấy tay hắn, trắng bệch như xương và nổi bật trên nền quần áomàu sậm, trên một ngón tay là chiếc nhẫn gắn đá quý.
Hắn hiện diện quá thực, quá gần gũi bên chúng tôi đến độ tôigần như không thở nổi; nhưng rồi tôi bắt đầu cảm thấy nếu buộc được mình đếngần hắn hơn thì tôi có thể thở lại được, và rồi tôi bắt đầu nôn nóng muốn đếngần hơn một chút. Tôi có thể cảm nhận lưỡi dao bạc trong túi áo mình, nhưng tôisợ không dám chạm đến nó. Một cái gì đó lấp lánh ở nơi chắc hẳn là khuôn mặthắn - đôi mắt đỏ ngầu? hàm răng, hắn cười chăng? - và rồi hắn thốt lên, phun ramột tràng tiếng nói. Tôi gọi đó là một tràng bởi chưa bao giờ nghe một âm thanhnào như vậy, một dòng tuôn trào từ yết hầu những từ ngữ rất giống như lấy từnhiều ngôn ngữ khác nhau gộp lại hoặc là từ một thứ ngôn ngữ lạ lẫm nào đó màtôi chưa bao giờ nghe. Một lúc sau, dòng âm thanh đó tựa như tự phân giải thànhnhững từ tôi có thể hiểu được, và tôi có cảm giác đó là những lời mà tôi đãbiết từ trong máu thịt chứ không phải từ đôi tai mình.
Xin chào. Ta chào mừng các ngươi.
Nghe thấy thế, cha như tỉnh lại. Tôi không biết cha tìm đâura sức lực để nói. "Cô ấy ở đâu?" cha hét lên. Giọng run run vừa giận dữ vừa sợhãi.
Ngươi đúng là một học giả đáng nể đấy.
Tôi không hiểu gì cả, nhưng ngay khoảnh khắc đó thân thể tôimuốn tự động di chuyển về phía hắn. Gần như đồng thời ngay lúc đó cha đưa tayra chộp chặt cánh tay tôi, ngọn đèn lồng chao đảo, những hình bóng khủng khiếpvà ánh sáng đèn như nhảy múa quanh chúng tôi. Trong giây phút chớp chớp lòa lòađó, tôi nhận ra một nét gì đó trên khuôn mặt Dracula, chỉ là hàng râu mép đencong quặp xuống, một gò má có thể thực sự chỉ còn toàn xương.
Ngươi đúng là kẻ quyết tâm cao nhất so với tất cả. Hãy đếnvới ta, ta sẽ trao cho ngươi kiến thức của cả vạn đời người.
Tôi không biết, vẫn không biết, làm sao tôi có thể hiểu đượchắn, nhưng tôi nghĩ hắn đang mời gọi cha. "Không!" tôi thét lên. Trong khoảnhkhắc, tôi quá khiếp đảm trước việc mình vừa thực sự mở miệng nói với cái dángngười kia đến mức đầu óc quay cuồng như không còn ý thức. Tôi có cảm giác hắnđang mỉm cười, dù khuôn mặt hắn đã lại chìm vào bóng tối.
Hãy đến với ta, hoặc để con gái của ngươi đến.
"Cái gì?" cha hỏi tôi, giọng gần như không thể nghe được.Đến lúc đó tôi biết là cha không thể hiểu được tiếng nói của Dracula, và thậmchí có lẽ cũng chẳng nghe được hắn. Cha chỉ hỏi vì tiếng hét của tôi.
Hình dáng kia như im lặng suy nghĩ một lúc. Hắn ngọ nguậyđôi ủng kỳ lạ trên nền đá. Trong hình dạng dưới những thứ trang phục cổ xưa cócái gì đó không chỉ là gớm ghiếc mà còn thanh nhã, một kẻ vốn đã quen với quyềnlực.
Ta đã chờ đợi quá lâu một học giả tài ba như ngươi.
Giọng nói đó vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ hăm dọa. Chúng tôiđứng như bị chìm ngập trong một thứ bóng tối phát xuất từ cái hình dáng đen kịtkia.
Hãy tự nguyện đến với ta.
Lúc đó, cha có vẻ như khẽ chồm về phía hắn, vẫn nắm chặt cánhtay tôi. Có vẻ như cha cảm nhận được những gì mình không thể nghe thấy. Draculaco vai, chuyển sức nặng kinh khủng qua bên chân kia. Bóng dáng thân hình hắngiống như sự hiện diện thực sự của thần chết, vậy mà hắn vẫn sống và đang dichuyển.
Đừng để ta chờ đợi. Nếu ngươi không đến, ta sẽ tìm đếnngươi.
Lúc đó, có vẻ như cha gom hết tất cả sức lực của mình. "Côấy ở đâu?" cha thét lên. "Helen đâu?"
Dáng người kia bật lên, và tôi nhìn thấy răng, xương, mắthắn ánh lóe lên giận dữ, bóng tối từ chiếc mũ trùm lại đong đưa trên mặt hắn,trong cái bàn tay không phải của con người đang nắm chặt lại trong vùng rìa ánhsáng đèn. Ngay cả trước khi hắn chuyển động, tôi đã có cảm giác khủng khiếprằng hắn như một con thú đang thu mình để chuẩn bị ra đòn, chồm tới chúng tôi,rồi bỗng có tiếng bước chân trên cầu thang tối mờ mờ phía sau hắn và một ánhchớp do sự chuyển động mà chúng tôi chỉ cảm nhận trong bầu không khí vì khôngthể nhìn thấy. Tôi đưa cao ngọn đèn lồng với một tiếng thét nghe như thể vọngđến từ đâu đó bên ngoài tôi: tôi đã nhìn thấy khuôn mặt Dracula - một gương mặtkhông bao giờ có thể quên được - và rồi, kinh ngạc tột độ, tôi nhìn thấy mộtdáng người khác, đứng ngay sau lưng hắn. Người thứ hai này dường như vừa đixuống cầu thang, một hình dáng đen và lờ mờ như hắn, nhưng vạm vỡ hơn, mang vócdáng của một người sống. Người đó di chuyển rất nhanh, cầm một vật gì đó sánglóe trong bàn tay đang giương lên. Nhưng Dracula đã cảm nhận được sự hiện diệncủa người đó, hắn xoay người vung tay xô bật người kia văng ra. Sức mạnh củaDracula chắc hẳn vô cùng kinh khủng, bởi bóng dáng mạnh mẽ của con người kia đãlập tức văng mạnh vào vách tường hầm mộ. Chúng ta nghe một tiếng uỵch câm lặngvà rồi là một tiếng rên. Dracula quay lại, trong một vẻ điên cuồng khủng khiếp,trước tiên là về phía chúng tôi và sau đó là về con người kia, giờ đang rên rỉ.
Đột nhiên lại có tiếng bước chân trên cầu thang, lần này lànhững bước chân nhẹ nhàng, đi cùng là một chùm ánh sáng của ngọn đèn pin cựcmạnh. Dracula bị mất thăng bằng, hắn xoay người quá trễ, một hình ảnh lờ mờ đenkịt. Người đó giương đèn chớp nhoáng quan sát hiện trường, rồi nâng súng bắnngay.
Dracula không di chuyển giống như tôi đã nghĩ một lát trướcđây: lao đến phía trên cỗ quan tài đá về hướng chúng tôi. Thay vì vậy hắn ngãxuống, trước tiên là ngã vật về phía sau, vì vậy khuôn mặt tái nhợt như tượngcủa hắn lại một lần nữa bị phơi bày dù chỉ trong khoảnh khắc, và sau đó là gụcvề phía trước, về phía trước, cho đến lúc có một tiếng thịch trên nền đá, mộtâm thanh khô khốc như tiếng xương gãy nát. Hắn nằm đó, co giật một lát và saucùng bất động hẳn. Rồi thân xác hắn dường như biến thành tro bụi, không còn gìcả, thậm chí những trang phục cổ xưa kia cũng đang mục rã chung quanh hắn, tanbiến trong ánh sáng chập chờn.
Cha buông tay tôi ra, chạy về hướng chùm ánh sáng đèn, vòngqua cái đống trên sàn. "Helen," cha kêu lên - cũng có thể đó là tiếng khóc,hoặc tiếng thì thầm.
Rồi Barley cũng lao đến, chộp lấy ngọn đèn lồng của cha. Mộtngười đàn ông to lớn nằm sóng soài trên nền đá, lưỡi dao găm bên cạnh. "Ôi,Elsie," một giọng tiếng Anh run rẩy thốt lên. Đầu ông ta rỉ một ít máu đen bầm,và ngay cả khi tất cả chúng tôi đang kinh hoàng sững sờ nhìn vào, đôi mắt ôngta vẫn bất động.
Barley vật mình xuống đất bên cạnh hình dáng tả tơi kia. Cóvẻ như anh đang bị sự ngạc nhiên lẫn nỗi khổ đau bóp nghẹt. "Thầy James phảikhông?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova