Trái Tim Hoàng Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 78
ndi. Andi, tỉnh dậy đi.” Tôi nghe một giọng nói. Xa vắng. “Nào, Andi, tỉnh dậy đi.” Tôi muốn lắm, nhưng tôi không biết làm cách nào. Tôi đang nằm trong bóng tôi. Tôi mệt. Đầu đau như búa bổ. “Xin cậu đấy, Andi. Vì tớ mà.” Tôi hít một hơi thật sâu. Và mở mắt ra. “Virgil.” “Chúa ơi, cậu làm tớ sợ quá.” “Virgil, tớ đã đi mất.” “Ừ, tớ biết mà.” “Không, thực sự đi mất ấy,” tôi nói, bằng một giọng khàn khàn.
“Vào thế kỷ mười tám. Ở Paris. Tớ… tớ đang chạy. Cố tìm cậu. Nhưng không được. Thế rồi tớ ngã. Và vài gã… họ ở bãi biển… họ giúp tớ. Và tớ quay lại Paris nhưng không phải Paris này. Paris khác. Từ hồi 1795.” Trông cậu cực kỳ lo lắng. Cậu rọi đèn pin khắp mặt tôi, rồi sờ đầu tôi.
“Trán cậu đang chảy máu kìa,” cậu nói. “Chắc cậu bị bất tỉnh. Cậu đã nằm mơ hay gặp ảo giác. Gì đó.” “Tớ đã ở đó, Virgil. Tớ đã ở đó.” “Ừa. Cái gã người thiếc có ở cùng cậu không?” “Thật mà! Tớ thề là thế!” tôi nói, hơi kích động. “Được rồi, bình tĩnh nào.
Mình phải ra khỏi Oz. Bọn cớm vẫn còn quanh quẩn đâu đây và họ không ưa bọn trai ở khu ngoại ô lắm đâu.” Cậu cố giúp tôi đứng dậy. “Cậu có đứng được không?” Tôi cố. Tôi cố ngồi dậy nhưng đau kinh khủng. Virgil mở áo khoác của tôi ra rồi cau mày. Có một vết thương dài và sâu ở phần dưới lồng ngực tôi.
Nó cũng đang chảy máu. “Trông có vẻ tệ thôi,” cậu nói. “Không có gì bị xuyên qua hay gãy cả.” Virgil rọi đèn lồng xung quanh. Những khung sắt rỉ lơ lửng treo trên tường. Những mẩu sắt bị bẻ cong hay gãy chọc lởm chởm ra từ sàn và trần. “Đây là một hệ thống mạng điện cũ,” cậu nói.
“Cậu may là chỉ bị cắt thôi đấy, may là cậu không bị xiên qua. Thậm chí tớ không biết là đường hầm này lại ở đây. Nó không có trong bản đồ. Đồ đạc của cậu đâu rồi?” Tôi nhìn quanh. Túi của tôi nằm trên sàn cạnh tôi. Đàn guitar thì nằm ngay phía trước. Virgil rọi đèn pin tới rồi cầm lấy nó.
Cậu chửi thề khi nhặt nó lên. “Sao thế?” “Có một cái giếng. Ngay đó. Rất sâu. Nếu cậu không bị ngã khi đi. Nếu cậu chỉ đi vài bước nữa. Thực ra, chỉ một bước nữa…” Nhưng tôi không bước. Tôi đã không bước cái bước đó. Giờ tôi đã ngồi thẳng dậy và để ý thấy Virgil không mang theo đồ gì trừ cái đèn pin.
“Đồ của cậu đâu?” tôi hỏi cậu. “Ở chỗ Jules… tớ hy vọng thế. Tớ tìm thấy họ – cậu ấy với Khadija – ngay trước khi cảnh sát xuất hiện. Chỗ Rue D’Acheron. Tớ nghĩ họ bỏ ra.” Tôi nhớ Rue d’Acheron. Nó cách bãi biển khá xa. Lẽ ra cậu có thể đi tiếp một khi đã tới đó.
Cậu cũng có thể bỏ đi luôn. “Cậu quay lại,” tôi nói. “Không phải.” Chắc đó cũng chỉ là một giấc mơ. “Tớ chưa bao giờ rời khỏi đây cả. Nào giờ thì đứng dậy nào.” Cậu giúp tôi đứng dậy. Quàng tay qua eo tôi. Tôi choàng tay lên cổ cậu. Tôi quay đầu lại và nhìn lần cuối cùng – cái đường hầm mà suýt nữa tôi đã đi xuống.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia