Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Scandal Đình Đám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 79: Ngoại Truyện: Scandal Phi Thường
P
hần 1
Mười danh nhân phúc kiến trên bảng tiền, phòng bán vé lớn nhất Hollywood có lực thu hút nam diễn viên gốc Hoa, đứng nhất là các nam minh tinh đứng đầu xa xỉ phẩm bài ưu ái...... Nếu như tất cả những danh hiệu này đều tập trung ở trên người một người, rất vô địch, có đúng không?
Nếu như quả có người có thể theo trong tay một người cướp được nhân vật như vậy, càng vô địch, có đúng không!
Đạo diễn Mễ Kỳ nổi danh trù bị kịch bản mới, tất cả công ty đại diện tranh đoạt vai nam chính cạnh tranh rất là kịch liệt.
Mà biết được đối thủ có được là Thẩm Phi đã sở hữu danh hiệu, cơ hồ tất cả công ty đại diện cũng hành quân lặng lẽ, lui ra khỏi chiến trường.
Duy chỉ có Thường Gia Duyệt không cam tâm.
Lúc nghe nói Gia Duyệt vẫn muốn phóng tay một lần, ngay cả bạn bè tốt nhất của cô cũng không nhịn được dội nước lã.
"Tớ cầu xin cậu bỏ bớt hơi sức đi, chớ có ý nghĩ kỳ lạ, lãng phí tài nguyên của công ty. Bây giờ ra tay với Thẩm Phi ư! Huống chi đạo diễn bộ phim này là Thẩm công tử Bá Nhạc, Thẩm Phi lại nguyện ý tự mình xuống giá báo đáp ân tình ngày xưa. Cậu đấy? Trên tay cậu bày ra đến cùng là có mấy bộ tác phẩm, nhưng mà cũng chỉ là chút danh tiếng. Chỉ bằng điểm lợi thế này, làm sao có thể thắng? Trừ phi có kỳ tích xảy ra. Chẳng qua tớ nhớ cậu thường nói, trên thế giới này căn bản cũng không tồn tại kỳ tích."
Ừ, nói không sai, cho tới bây giờ Thường Gia Duyệt vẫn cảm thấy trên cái thế giới này không tồn tại kỳ tích.
Bởi vì tỷ lệ kỳ tích xảy ra quá nhỏ, mà cô tin tưởng năng lực của mình có thể nắm trong tay tất cả hơn......
"Hôm nay, Mễ đạo diện khởi động máy tuyên bố siêu sao trong thước phim mới, diễn viên rối rít dắt tay nhau tới thể hiện thái độ. Làm truyền thông rất là khiếp sợ, nên vai nam chính cũng không phải là trước đây đồn đãi là Thẩm Phi, mà là Đại Tân sinh tiểu sinh Hugh Nguyên Tu......"
Trên vách tường tường phòng làm việc treo TV, giọng nói ngọt ngào của chủ bá tin tức giải trí vẫn còn tiếp tục.
Chỗ làm việc SHINE an tĩnh chốc lát, đợi đến khi mọi người lấy lại tinh thần, lại trở nên sôi trào.
"Phốc!!"
"Không phải chứ?"
"Người đâu, mau tới bấm tôi một cái!"
"Dựa vào, xem ra những công ty khác đồng hành không nói lung tung, gần đây nhất là Thẩm Phi cái gì mà ở nước ngoài luyến đồng, đồng tính luyến ái...... Liên tiếp không ngừng nhô ra mặt trái tin tức tất cả đều là kiệt tác của Thường Gia Duyệt thôi."
"Ha, ha ha, còn phải hoài nghi sao? Trừ Thường Gia Duyệt ta thì còn có ai sẽ không chừa thủ đoạn nào chứ."
"Lão bản lại vui vẻ hỏng rồi, khó trách hôm nay cô ta cả vú lấp miệng em như vậy."
"Ngày nào cô ta không phải cả vú lấp miệng em?"
"Cũng đúng. Ai, nhắc tới cô gái này sẽ tức giận, các người nói xem rốt cuộc cô ta đắc ý cái gì, về điểm hư hỏng của cô ta trong vòng luẩn quẩn ai mà không biết...... Đừng đẩy tôi, còn chưa mắng đủ đấy. Không có trình độ học vấn không có bối cảnh, cô ta dựa vào cái gì trở thành người đại diện lá bài chủ chốt? Còn không phải là dựa vào việc bán đứng ôn cụ cộng thêm leo lên giường lão bản của chúng ta......"
"Xuỵt xuỵt xuỵt."
"Xuỵt cái gì mà xuỵt, tôi lại không nói sai......" Một cỗ sát khí trực bức từ sống lưng mà đến, viên chức nhỏ mơ hồ bắt đầu nhận ra có cái gì không đúng, cô quét mắt nhìn sắc mặt của những đồng nghiệp khác, trong lòng đại khái đã đoán được bảy tám phần. Mặc dù như thế, khi cô máy móc từ từ quay đầu, vẫn nhịn không được cũng hút ngụm khí lạnh, "Gia Duyệt tỷ......"
Đứng ở sau lưng cô, cách đó không xa chính Thường Gia Duyệt với tư thái xinh đẹp nghiêng người dựa vào bàn làm việc. Những thứ đối thoại kia, không kém mà rơi vào trong tai cô.
Cô trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người, như không có việc gì quệt quệt khóe môi, đuôi lông mày nhảy lên: "Ừ, muốn tán gẫu bát quái tan việc tán gẫu tiếp."
Lạnh lùng ném qua một câu nói, cô vén vén mái tóc dài hơi xoăn, xoay người, nện bước chân phong tình vạn chủng nghênh đón người đàn ông cách đó không xa.
Đám đồng nghiệp kia xúm lại bát quái đều ngốc trệ hồi lâu, thật vất vả mới từ giữa mùi nước hoa cô lưu lại lấy lại tinh thần.
"Ừ, muốn tán gẫu bát quái tan việc tán gẫu tiếp." Lúc trước bị cô hù vị đồng nghiệp kia nắm cổ họng, cảm thấy quái lại bắt chước Thường Gia Duyệt nâng giọng, "Phi, không chịu nổi, rốt cuộc cô ta tới làm hay đến để lẳng lơ, mười mấy độ, trời ạ, mặc ít như vậy cũng không sợ lạnh đổ bệnh à, ngày già rồi nhất định bị phong thấp hành hạ á!"
Bị phong thấp hành hạ sao?
Thường Gia Duyệt nhún vai cười khẽ, so sánh với những thứ kia rủa cô ra cửa liền bị xe đụng chết, cái nguyền rủa này còn nhẹ hơn, tối thiểu trả lại cho cô tuổi già.
Nghĩ tới đây, Gia Duyệt dừng ở trước đài bên, mắt liếc các tiểu muội đang trêu đùa trước sân khấu, ngay sau đó liền nghiêm mặt gõ bàn một cái nói: "Tư liệu ghi chép tôi muốn đâu rồi?"
"Vừa rồi Vương tỷ dùng máy copy......"
"Vậy bây giờ?" Cô nhíu mày hỏi ngược lại.
"Em sẽ đi ấn." Cô bé ở quầy thu ngân ủy khuất chép miệng, ôm lấy một xấp tài liệu rời đi.
Không ngoài dự tính, còn chưa kịp xoay người, cô liền len lén tặng Thường Gia Duyệt một đạo xem thường.
Gia Duyệt không phải xem không hiểu trong mắt đối phương là không thoải mái, nhưng cô không có tâm tư so đo, vội vàng huấn luyện nghệ sĩ nhà mình: "Còn đứng ngây đó làm gì, không cần làm việc hả? Chê tôi đem hành trình của các cô sắp xếp không đủ mãn sao?"
Người đàn ông bên cạnh có thâm ý khác quan sát cô, khẽ cúi đầu chê cười, làm cái thủ thế"Xin", theo đuôi cô đi tới bên thang máy.
Bước vào thang máy, tay Nguyên Tu tự nhiên bò lên đầu vai của cô.
Ấm áp rồi xúc cảm không thành thật khiến Gia Duyệt nheo tròng mắt lại.
"Mới vừa rồi em là đang ghen phải không?"
"Đúng vậy." Cô mặt lạnh, thản nhiên thừa nhận, thuận thế hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ em không có thân phận để ghen sao?"
"A, em có mà có mà, chỉ là......" Nguyên Tu dừng một chút, đang suy nghĩ phải hình dung như thế nào, "Chỉ là nhớ thân phận của chính em là có thể, nhưng anh không hy vọng em quên thân phận của anh."
Nghe vậy, Gia Duyệt rung một cái, mặt không thay đổi đẩy đôi tay trên vai kia ra: "Ừ, có đạo lý, vậy thì giữ vững cự ly thật an toàn."
"Ngoan." Vừa nói, Nguyên Tu vừa ranh mãnh véo gương mặt của cô.
Nụ cười của anh cùng lúc đối mặt trước ống kính truyền thông giống nhau như đúc, không có tỳ vết nào cũng không có tình cảm.
Trước kia, Gia Duyệt giống như anh mê những thứ điện ảnh kia, sẽ bị nụ cười như thế đầu độc, thậm chí nghĩ thét chói tai; mà bây giờ...... Cô cười lạnh thay đổi ánh mắt, giải quyết công việc chung theo sát anh hồi báo hành trình xế chiều hôm nay.
"Tốt lắm tốt lắm, sau đó trực tiếp cho anh xem lịch hành trình là được, đi mua cho anh ly cà phê." Dằn lại tính khí nghe cô nói đâu đâu một đống, rốt cuộc Nguyên Tu không nhịn được cắt đứt lời của cô.
Khom người chui vào xe trước tài xế, anh với tư thái Đại Thiếu Gia ném ra ra lệnh.
Gia Duyệt bất đắc dĩ dừng lại lời nói, tức giận đem lịch hành trình nhét vào trong tay anh, không nói hai lời hướng quán cà phê phố đối diện đi tới.
Cô càng ngày càng cảm giác mình giống như là người giúp việc của Nguyên Tu.
Được rồi, làm người đại diện vốn là nên chịu mệt nhọc, cùng người giúp việc không khác biệt.
Nhưng là!
Bình thường người đại diện không cần giống như cô như vậy, lưng đeo nhiều tiếng xấu như vậy chứ?
Bình thường người đại diện không cần luôn mạo hiểm, lúc nào cũng có thể sẽ thất thân nguy hiểm thay nghệ sĩ của mình tranh thủ tiền đồ chứ?!
Bình thường người đại diện không cần......
Tóm lại, cô làm quá nhiều chuyện không phải trách nhiệm của mình.
Lúc ban đầu là vì bác Quân Nhất Tiếu, sau lại...... Sau lại Thường Gia Duyệt không thoát thân được rồi.
Những năm này, theo Nguyên Tu từ diễn viên vắng vẻ vô danh lột xác chống đỡ Quốc Nội một đường tiểu sinh thảm đỏ, cô đắc tội với người ta cũng càng ngày càng nhiều, cùng người đắn đo chân đau tự nhiên cũng đếm không xuể, một khi thu tay lại không đấu nữa, sợ rằng cô cũng chỉ có tể mặc người chém giết.
——Kít.
Tiếng thắng xe chói tai kéo thần của Gia Duyệt về.
Cô theo bản năng cau mày, theo tiếng kêu nhìn lại.
Một chiếc xe tải màu xanh dương đậm dừng ở bên đường, sườn xe nghiêng, có thể thấy được nó cũng không tính lưu lại quá lâu.
Quả nhiên, cửa xe rất nhanh bị kéo ra, năm sáu người thuận thế nhảy xuống, xông thẳng hướng cô mà đến.
Tình huống thế nào?
Ban ngày ban mặt bắt cóc?
Không đến nỗi đi, cô bao lâu đắc tội với chủ chơi lớn như vậy rồi?
Bày ra này xuất diễn con ngựa, người này thật là chơi rất lớn, đủ để kinh động động tĩnh cả con đường cùng trận chiến, khiến tài xế bên trong xe nhìn thấy bên phố, muốn Nguyên Tu không chú ý cũng rất khó.
Nguyên Tu thả lịch hành trình trong tay ra, khẽ nhếch môi mỏng hấp dẫn, kinh ngạc nhìn một màn cách đó không xa.
Người đàn ông nắm trong tay khăn lôn lau đầu xuống, nhanh che miệng Thường Gia Duyệt, cũng không lâu lắm, ly cà phê trong tay cô rớt trên đấy, cả người mềm nhũn, bị người vác lên xe.
"Thật là một cô gái rất biết gây ra phiền toái." Nguyên Tu phản ứng rất nhanh, lầm bầm lầu bầu một câu, ngay sau đó liền hướng về phía tài xế ra lệnh, "Lái xe đi."
"...... Ồ! Trước kia tôi thế nhưng được xưng Thần Xe, tuyệt đối có thể đuổi theo chiếc xe kia."
"Ai nói muốn anh đuổi theo?"
"Ai?"
"Tôi bảo anh lái xe đi thông báo."
"Nhưng Gia Duyệt tỷ......"
"Tôi sẽ báo cảnh sát, thế tới của đối phương dũng mãnh, nếu hai người chúng ta đi cũng chỉ gặp chuyện không may mà thôi."
"......"
"Lái xe!"
"À." Cảm thấy Nguyên Tu tức giận, tài xế lại không dám phản bác.
Từ sau kính thấy Nguyên Tu móc điện thoại ra báo cảnh sát, tài xế liền mím môi không nói, đem xe chậm rãi lái ra khỏi nơi dừng xe.
Quả nhiên là nổi danh máu lạnh vô tình, dù là người đại diện của mình gặp chuyện không may, anh đều có thể tỉnh táo lựa chọn phương thức không đếm xỉa đến, bo bo giữ mình. Phần 2
Sau khi tác dụng của thuốc rút đi, Thường Gia Duyệt dần dần tỉnh táo, cô mơ hồ có thể cảm giác được mình đang nằm trên nền đất cứng rắn.
Những hình ảnh bắt cóc thường thấy trong phim truyền hình nhanh chóng hiện lên ở trong đầu cô.
Cô không dám mở mắt, cũng không dám có bất kỳ động tác, suy nghĩ bay lộn, tưởng tượng xem mình sẽ có kết quả như thế nào.
Bọn cướp yêu cầu bao nhiêu tiền chuộc? Nguyên Tu cấp nổi sao? Nếu là cấp không nổi thì con tin là cô có thể bị giết hay không?
Chà, CMN! Quá thảm đi, làm người đại diện, cô đây không có tận đến mức gặp được mặt mũi của Diêm Vương chứ!
Một tiếng đóng cửa thanh thúy truyền đến, Gia Duyệt lập tức ngừng thở, thân thể căng thẳng.
Bọn cướp sao?
Ngay sau đó vang lên lời nói bác bỏ suy đoán của cô: "Đều nói với mày, chờ tao đem con vịt nỳ đun sôi ăn xong sẽ tới, mày là điếc hay là choáng váng, nghe không hiểu tiếng người sao? Còn dám gọi điện thoại tới phiền tao...tao sẽ để ày tráng niên mất sớm!"
Hí!
Gia Duyệt không nhịn được cũng âm thầm hút ngụm khí lạnh.
Con vịt đã đun sôi? Sẽ không phải chỉ cô chứ? Bọn cướp này lại còn tính toán ăn cô?
Không thể nào! Cướp tiền lại cướp sắc? Thật không có đẳng cấp!
"Khụ." Vị kia cúp điện thoại với bọn cướp, rõ ràng thanh nơi cổ họng, trầm mặc hồi lâu.
Lúc Gia Duyệt cho rằng bọn họ tính toán đại khai sát giới thì đối phương chợt mở miệng: "Tỉnh cũng chớ giả bộ."
"......" Nếu như không phải là trường hợp không đúng, Gia Duyệt tuyệt đối sẽ khen lớn giọng nói này đậm đà khêu gợi, nhưng bây giờ, cô tuyệt đối đồng nhất một câu chữ đều giống như bùa đòi mạng.
Như là đã mặc người chém giết "Nấu chín con vịt", chỉ là giả bộ ngủ hình như cũng né tránh không được cái gì?
Vì vậy, cô mở mắt, mắt híp lại, vụng trộm dò xét bọn cướp.
Giọi vào trong mắt cô là gương mặt đó từ từ từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng......
Gia Duyệt ngạc nhiên.
Lại là anh?!
Người đàn ông trước mặt ngồi xổm người xuống, chứa đựng nụ cười yếu ớt như không có chuyện gì xảy ra: "Thật sự là Thường Gia Duyệt sao? Ngưỡng mộ đã lâu rồi, tôi là......"
"Thẩm Phi chứ sao." Không đợi đối phương nói hết lời, Gia Duyệt liền cắt đứt lời anh, "Gương mặt này của anh giống trên danh thiếp, còn cần giới thiệu sao? Thẩm Công Tử, đừng lãng phí thời gian, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được."
Cô tận lực để ình giữ vững cảm xúc bình tĩnh, vừa để ý sợ hãi vần chưa vì vậy mà rút đi nửa phần.
Vừa nói, Gia Duyệt vừa tự nhận là không để lại dấu vết chuyển đến bên tường, sau lưng có bức tường, có thể CMN tối thiểu sẽ cảm thấy có chút cảm giác an toàn.
Đầu kia, Thẩm Phi ngẩn người.
Không phải chứ? Đối thoại quê mùa như vậy mà cô có thể nói ra? Vậy kế tiếp anh không phải là nên phối hợp đưa lên một chuỗi cười nịnh?
"Ha ha ha ha ha......" Vậy cũng tốt, làm thân sĩ nên dưới sự phối hợp của nữ sĩ, "Cô nương yên tâm, tại hạ chỉ là gần đây bị lời đồn đãi quấn thân, không chịu nổi quấy nhiễu, cho nên cần người khởi xướng tới tự mình thể nghiệm với tôi, đến cùng là có đồng tính luyến ái hay không?"
"Nghĩ, suy nghĩ một chút, nghĩ... Muốn làm cái gì......"
"Cô nói đi?" Anh mím môi nhíu mày, cười khẽ hỏi ngược lại.
Cười mị hoặc, giống như ánh chiều tà làm cho người ta không kìm hãm được muốn nắm chắc ánh sáng mờ.
Mà bây giờ, ánh "Sáng mờ" chiếu xa đến cuối chân trời đang ở trước mặt cô nở rộ, còn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......
Anh cư nhiên đang hôn cô?
Bao phủ ấm áp bên môi cô từ từ trở nên nóng bỏng, Gia Duyệt đần độn trợn to cặp mắt, như bị người điểm huyệt.
Cho đến khi đầu lưỡi của anh không chút kiêng kỵ cạy ra bờ môi cô, cô mới đột nhiên phản ứng kịp.
—— Ầm.
Cửa phòng bị người nặng nề một cước đá văng, ngoài dự đoán, tiếng vang phá vỡ mập mờ trong phòng.
Cho dù thân là người đại diện Thẩm Phi, Lâm Cẩm cũng không ngờ tới phá cửa mà vào, sau đó bắt gặp tình cảnh như vậy, anh ngốc trệ chốc lát, chợt rống to: "Họ Thẩm, cậu lại đang làm cô gái này? Còn là loại phụ nữ này?!"
Tiếng la cuồng loạn khiến Thường Gia Duyệt hoàn toàn tỉnh táo, cô chợt tránh Thẩm Phi, luống cuống tay chân bò dậy, ghét bỏ, không ngừng lấy mu bàn tay lau cánh môi.
"Này, Thường Gia Duyệt." Anh cũng không để ý tới người đại diện đang rít gào, mà trước lúc Thường Gia Duyệt tông cửa xông ra thì gọi cô lại.
"......" Ngại vì mình vẫn còn ở trong phạm vi thế lực của kẻ địch, cô không thể không dừng bước.
"Nghe nói cô rất am hiểu đem đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay?"
"Quá khen."
"A." Anh không khỏi cười lạnh, "Không phải đối với tất cả đàn ông cô đều có khả năng, chớ nhóm lửa tự thiêu."
Gia Duyệt âm thầm hếch môi, xem thường, như một làn khói biến mất ở cuối hành lang.
Bên trong phòng nhất thời khôi phục tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu, Lâm Cẩm mới chuyển con mắt, duy trì trạng thái nhìn chằm chằm Thẩm Phi: "Cậu hoang phí bao nhiêu khổ tâm mới bắt cô ấy trói đến, liền vì tự thể nghiệm dọa cô ấy một chút?"
"Nếu không đấy? Cậu cũng ngu ngốc đến mức cho rằng tôi muốn giết người róc xương lóc thịt sao?"
"È hèm." Lâm Cẩm miễn cưỡng hừ nhẹ. Có loại ý nghĩ này cũng không kỳ quái đi, dù sao chứng kiến những thứ mặt trái tin tức tầng tầng lớp lớp kia thì Thẩm Phi xác thực nói qua có loại ý nghĩ muốn giết ném loạn tin tức đó.
"Làm ơn, tôi là diễn viên, không phải Mafia."
"Hành động hôm nay của cậu cùng Mafia có sai biệt sao?" Giật giây bạn bè của mình giả trang bọn cướp, một nhóm người công khai ở trên đường áp dụng bắt cóc, đây không phải là Mafia thì là cái gì?
"Ai da, giải buồn chứ sao."
"Ha, ha ha ha ha!" Vai Lâm Cẩm run rẩy, trả lại cho anh mấy tiếng cười gượng, sắc mặt chợt nghiêm, "Thay quần áo! Không cần làm việc phải không!"
"Đương nhiên là muốn. Sau đó nói không chừng còn có kịch hay có thể nhìn, tại sao tôi có thể bỏ qua."
"......" Đại Thiếu Gia, cậu lại muốn làm cái gì à?!
Xuyên qua hành lang, thấy đại sảnh cùng phòng nghỉ ngơi. Địa hình trước mắt cùng bố cục khiến Gia Duyệt lập tức nhận ra, đây là một khách sạn cấp năm sao.
Tròng mắt cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nếu như nhớ không lầm, thời gian này vừa lúc có một trường ở khách sạn này cử hành tiệc rượu ban sản phẩm bố, Nguyên Tu sẽ đồng ý lời mời xuất tịch.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh lại đầy đủ lý trí, sẽ không bởi vì cô bị bắt cóc mà hoang phế công việc.
Nghĩ tới đây, cô vừa vội vã chạy thẳng tới hội trường, vừa thử gọi điện thoại cho Nguyên Tu.
Không người nào nghe, rất tốt, điều này chứng minh anh hiện đang làm việc.
Gia Duyệt thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại dâng lên sơ qua không thoải mái, đó là loại tâm tình rất mâu thuẫn.
Cô nghĩ, Thẩm Phi huy động nhân lực như vậy mà đem cô bắt đi, hẳn là không chỉ dọa cô một chút, đặt xuống mấy câu ngoan thoại đơn giản như vậy chứ? Hoặc là, anh căn bản là muốn làm trễ nãi công việc của Nguyên Tu, chọc giận cô thiên tân vạn khổ (trăm nghìn cay đắng) dụ dỗ tiền tài trợ. Cho nên, cô cũng không hi vọng Nguyên Tu như ý nguyện của Thẩm Phi, lại không hy vọng Nguyên Tu hoàn toàn không chú ý tới sống chết của cô.
"Tôi muốn khẩn cầu các vị bạn bè truyền thông giúp một chuyện, trước lúc tôi xuất tới hoạt động, toi vừa nhận được tin tức, người đại diện của tôi bị bắt cóc rồi. Đến nay, tôi vẫn không nhận được điện thoại của bọn cướp, không hiểu mục đích của đối phương là gì, mà tôi lại không biết được bọn cướp đến tột cùng là người nào, chỉ có thể xuyên thấu qua ống kính kêu gọi đầu hàng...... Mặc kệ các người muốn cái gì. Tôi đều nguyện ý phối hợp, chỉ cần... Chỉ cần không làm tổn hại đến người đại diện của tôi, những năm gần đây cô ấy đã giúp tôi rất nhiều, đối với tôi mà nói cô tựa như người thân......"
Đoạn tình ái dào dạt này xuyên qua cánh cửa truyền vào trong tai Gia Duyệt.
Tay cô muốn đẩy cửa ra như ngừng lại giữa không trung, cả người ngốc trệ hồi lâu.
Nguyên tưởng rằng quan hệ của bọn họ đã sớm biến chất, còn sót lại chỉ có lợi ích; nguyên tưởng rằng bọn họ để ý lẫn nhau, sớm bị cái chảo nhuộm của Làng Giải Trí làm thay đổi hoàn toàn.
Thì ra là...... Thì ra là Nguyên Tu cũng không giống suy nghĩ của cô mà lại bạc tình phụ nghĩa như vậy.
"Chậc chậc, hắn ta trơ mắt nhìn cô bị bắt đi, không rảnh cứu cô, ngược lại còn rảnh rỗi ở nơi này diễn trò hề kìa."
Sau lưng có lời gì thốt nhiên vang lên, mắt Gia Duyệt trợn trắng, không cần quay đầu lại cũng đoán được là ai.
Vị siêu sao này từ Hollywood trở về thật đúng là rảnh rỗi đây nè.
"Bớt ở bên này lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi!" Cô siết chặt lòng bàn tay, sẵng giọng.
"Haizz......" Anh làm như có thật mà than nhẹ, "Tôi không phải lấy lòng tiểu nhân mà cũng không quan trọng, quan trọng là...... Nghệ sĩ nhà cô chơi thật lớn."
Một lời trúng đích.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Gia Duyệt chậm chạp không đẩy cánh cửa kia ra, Nguyên Tu đem chuyện này chơi lớn rồi.
Nếu như vào lúc này co xông vào nói ra nguyên nhân, không chỉ có không ai tin cô, còn có thể hại Nguyên Tu bị hiểu lầm.
——Tiểu sinh thảm hồng kết hợp với người đại diện nói láo để lăng xê được đăng báo.
Tựa đề tin tức ngày mai nhất định sẽ là như vậy thôi.
Nhưng nếu cô cứ như vậy rời đi, truyền thông sẽ cổ động tuyên dương, tất cả chỉ biết càng ngày càng mất khống chế.
Mặc kệ như thế nào, cũng sẽ hấp dẫn ánh nhìn của người đàn ông sau lưng này.
"Tôi nói rồi, không phải tất cả đàn ông cô đều có khả năng." Sau lưng, giọng nói Thẩm Phi chợt lạnh, giống như là Phán quan, cao cao tại thượng thưởng thức cô luống cuống.
Sống lưng cứng đờ, lửa giận đạt tới cực điểm, ngược lại làm lạnh rồi.
Một hồi lâu sau, Gia Duyệt nghiêng người sang, cánh môi giơ lên đường cong xinh đẹp: "Tôi dám chơi, liền nhất định sẽ không thua."
Thẩm Phi còn chưa hiểu nu cười thắng lợi của cô từ đâu mà tới, liền nhìn thấy cô gái trước mắt chợt bắt đầu xé y phục của mình.
Muốn làm cái gì? Anh nghi ngờ vặn nâng đuôi lông mày, không hiểu nhìn quần áo tả tơi, cô chậm rãi đẩy cánh cửa trước mặt kia ra, khập khiểng nhảy vào hội trường đang hoạt động.
Có thể nghĩ, Thường Gia Duyệt xuất hiện dẫn đến xôn xao không nhỏ.
Ống kính truyền thông lục tục tập trung đến trên người cô.
Vô luận là Nguyên Tu trước người của cô hay là Thẩm Phi sau lưng cô cũng nhất thời không thể phản ứng kịp.
"Thực xin lỗi, để cho anh lo lắng......" Dừng ở trước mặt Nguyên Tu, cô không còn hơi sức nâng lên mỉm cười, nói xong âm đều là hơi thở mong manh.
"Gia Duyệt, cô thật bị bắt cóc sao?"
"Bọn cướp là ai? Cô trốn ra thế nào?"
"Có thể nói một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra không?"
Một chút ký giả quen biết Thường Gia Duyệt bắt đầu đặt câu hỏi.
"Tôi...... Tôi rất may mắn còn có thể sống mà đứng ở chỗ này. Mọi người cũng biết, chuyến đi này cạnh tranh từ trước đến giờ rất kịch liệt, nhất là nhà Hugh chúng tôi gần đây tranh thủ vai nam chính trong tác phẩm mới của đạo diễn Mễ, khó tránh khỏi sẽ khiến cho những người khác bất mãn......" Nói đến đây, cô cười rất bất đắc dĩ, tầm mắt hàm chứa khiêu khích lại vượt qua tầng tầng đám người rơi vào trên người Thẩm Phi cách đó không xa, "Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát điều tra tìm hiểu rõ, trước tạm thời không tiện nhiều lời, mọi người vẫn đem tiêu điểm thả vào hoạt động lần này đi."
Thường Gia Duyệt muốn nói mà ngừng, đến điểm là dừng, nhưng điều này cũng đủ để cho những ký giả truyền thông am hiểu nhất phát huy suy nghĩ tưởng tượng khuếch tán.
Vì vậy, liên tiếp bàn luận xôn xao.
"Thì ra là do cạch tranh vai diễn trong tác phẩm mới của đạo diễn Mễ đưa tới, chẳng lẽ cùng Thẩm Phi có liên quan?"
"Khó nói lắm, tôi nghe mấy đồng nghiệp nói, Thẩm Phi làm việc rất cực đoan đấy."
"Nhưng anh ấy lại không lo không diễn, không đến nỗi vì kiểu người như vậy nhỉ."
"Mất nhân vật là nhỏ, mất thể diện là lớn. Hơn nữa gần đây mặt trái tin tức của anh ấy nhiều như vậy, rất nhiều đạo diễn cũng tạm thời không dám cùng anh ấy ký hợp đồng diễn viên đấy."
......
Gia Duyệt thu hồi tầm mắt, thời điểm không ai lưu ý cô, quay đầu liếc nhìn Nguyên Tu, hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.
Mà Thẩm Phi lại hoàn toàn không cười nổi, nhưng cũng không nhịn được mà chê cười ra tiếng.
"Cậu điên rồi, lại còn cười, bị chỉnh nghiện rồi có phải không." Lâm Cẩm tức giận lườm anh.
"Thả lỏng." Anh vỗ vỗ vai người đại diện, nụ cười sâu hơn, sửa lại áo khoác tây trang một chút, xoay người rời đi.
"Này, cậu đi đâu đấy, hoạt động còn chưa có kết thúc đấy......"
"Anh thích bị ký giả bao vây thì cứ ở lại nhé."
"......"
Phần 3
"Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát điều tra tìm hiểu rõ, trước tạm thời không tiện nhiều lời, mọi người vẫn đem tiêu điểm thả vào hoạt động lần này đi......"
Hình ảnh tin tức còn đang tiếp tục.
Trên ghế sa lon, một Thái Tử Gia nổi tiếng không thật, người ta gọi là một trong Tứ thiếu gia trong thành, Liễu công tử thuận tay cầm hộp điều khiển ti vi, cau mày, tầm mắt chợt dừng lại ở trong TV, chợt quan sát lại cô gái trước mặt.
Hồi lâu, anh mới mở miệng: "Cô ta chính là Thường Gia Duyệt?"
"Ừ." =_= nói nhảm, còn có Thường Gia Duyệt thứ hai sao?
"Oh, My God! Sống ư!"
"Ừ......" Nếu không thì sao! Chết còn có thể ngàn dặm xa xôi lái xe hai giờ, chạy tới làng du lịch vắng vẻ tìm anh?!
Liễu Đình lại nhìn kỹ cô một hồi lâu, ánh mắt kia giống như là đang nhìn cái gì đó hiếm có.
Lúc Gia Duyệt cho là anh căn bản không có ý định nói chuyện hẳn hoi thì tâm tình của anh hình như trong lúc bất chợt liền bình phục, rất là nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi Thường tiểu thư vội vã gặp tôi có chuyện gì không?"
"Là về chuyện phát ngôn sản phẩm của quý công ty, nghe nói hợp đồng trước kia của các anh đã đến hạn, hơn nữa cũng chưa tìm được người phát ngôn kế tiếp?"
"Ừ, cho nên?" Liễu Đình nhíu mày.
"Cho nên muốn hỏi thăm Liễu tiên sinh có ý hợp tác cùng Hugh hay không."
Liễu Đình dường như có chút mê mang nói: "Ngại quá, tôi mới vừa trở về nước, đối với Làng Giải Trí ở trong nước cũng không quen, trong miệng cô thì Hugh chính là cái kia...... Rất đỏ sao?"
"Năm ngoái Hugh mới vừa tiến vào quân màn ảnh lớn liền nhận giải thưởng cao nhất, kế hoạch năm nay của công ty là thay anh ấy thu album, đã cùng mấy người nổi tiếng thảo luận về ca khúc, không có ngoài ý muốn, sự phát triển của anh ấy trong tương lai sẽ là ảnh thị ca. Hơn nữa, phim mới sẽ hợp tác cùng đạo diễn Mễ, Vấn Đỉnh ảnh đế sắp tới rồi." Mặt Thường Gia Duyệt mỉm cười, chữ chữ câu câu đều đem Nguyên Tu tán dương đến cực hạn.
Nhưng trước mặt Liễu Đình chỉ là không chút để ý thưởng thức bút trong tay, một hồi lâu sau, anh mới dừng lại động tác, tầm mắt không tự chủ phiêu hướng góc trên bên phải công ty chính là máy theo dõi, mỉm cười hỏi: "Anh ta có thể có lực thu hút hơn Thẩm Phi sao?"
Nghe vậy, Gia Duyệt ức chế không được phát ra một nụ cười lạnh lùng, đối với cái vị Liễu công tử đột nhiên đề cập đến Thẩm Phi, cô không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn.
Nói xác thực, hôm nay cô lại xuất hiện tại nơi này, chính là vì giúp Nguyên Tu giành phát ngôn của Thẩm Phi. Sớm đã có lời đồn đãi nói công ty này muốn đem hợp đồng phát ngôn giá trị ngàn vạn đưa cho Thẩm Phi.
"Chuyện lực thu hút, mỗi người một ý. Nhưng mà tôi lại khẳng định có thể, hình tượng Hugh nhất định khỏe mạnh, không có bất kỳ tin tức mặt trái, tuyệt đối phù hợp phát ngôn sản phẩm của quý công ty, hơn nữa......" Cô có thể liếc mắt trên màn hình TV đang phát hình về tin tức cô bị bắt cóc, "A, Hugh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu xa."
"Như vậy à, vậy ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng."
Nói gì suy tính, cô muốn chuyện một kích phải trúng: "Liễu tiên sinh, tôi......"
"Thật xin lỗi, tôi còn ước hẹn."
"Vậy... Vậy thì phiền anh nghiêm túc suy tính, không quấy rầy. Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại liên lạc với tôi."
Liễu Đình mỉm cười nhìn theo bóng lưng hơi có vẻ mất mác của cô, tròng mắt quét tới tấm danh thiếp trên bàn làm việc.
Đó là tờ danh thiếp rất đơn giản, nền trắng chữ màu đen, trừ tên điện thoại, cơ hồ không có bất kỳ tin tức dư thừa.
Loại phong cách trắng trong thuần khiết đơn giản này cùng với trước đó anh nghe được bình luận về Thường Gia Duyệt, đúng là một trời một vực.
"Không có ngoài ý muốn, sự phát triển của anh ấy trong tương lai sẽ là ảnh thị ca. Hơn nữa, phim mới anh ấy sẽ hợp tác với đạo diễn Mễ, Vấn Đỉnh ảnh đế sắp tới rồi......" Cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra, một giọng nói quái thanh rất pha ngay sau đó vang lên, nghe ra được, người tới cố ý bắt chước Thường Gia Duyệt, "Ai da, dựa vào đâu mà cô gái này sẽ làm mèo khen mèo dài đuôi đây, ngay cả loại diễn kỹ như Nguyên Tu còn làm ảnh đế đấy, thật thua thiệt khi cô ấy nói ra miệng được."
"Ha ha, buồn cười nhất còn là câu kia ‘Hugh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu xa’ đi, bàn về xấu xa ai có thể thắng được hai người bọn họ đây."
Không sai, đây chính là Thường Gia Duyệt trong ấn tượng Liễu Đình —— xấu xa, ti tiện lại tự phụ.
Mà chút đánh giá tất cả đều đến từ chính bạn bè tốt nhất của anh, trong đó cũng bao gồm Thẩm Phi.
Chỉ là gần đây, vị Thẩm Phi này trực tiếp bị người hại dần dần không có ngày sắc bén cay nghiệt như trước.
Giống như trước mắt, cho dù các bạn bè khí thế ngất trời châm chọc cười nhạo, anh cũng chỉ treo nụ cười nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến.
Ngược lại Lâm Cẩm thân là người đại diện của anh, hồi tưởng lại mình vừa mới thông qua máy theo dõi thấy một màn kia, không nhịn được cảm khái: "A, thân là người đồng hành, không thể không nói cô gái này thật đúng là liều mạng. Người nào không biết Nguyên Tu chính là loại người vì hồng cái gì cũng có thể hy sinh, cô lại có thể vì loại người như vậy mà bán mạng, nói không chừng ngày nào đó bị bán còn giúp đỡ hắn ta thức đêm kiếm tiền."
"Một chữ, ngu chết rồi!" Rốt cuộc, Thẩm Phi thủy chung giữ vững trầm mặc rốt cuộc lên tiếng.
"...... Là ba chữ mà." Lâm Cẩm bất đắc dĩ nhắc nhở.
Một bên, Liễu Đình ngược lại hoàn toàn không có tâm tư so đo Thẩm Phi có thể đếm một chút hay không, anh có chút hăng hái tiến lên trước, trêu nói: "Nhưng đáng tiếc ơi là đáng tiếc, bên cạnh cậu ngay cả một người ngu đến mức nguyện ý vì cậu bán mạng đều không có."
"Ha, cô gái này không phải là muốn có một phen thành tựu, người đại diện này đứng vững gót chân sao? So với tên Nguyên Tu kia, tôi có thể nhanh để cho cô ấy đạt thành mục đích hơn. Chỉ cần tôi mở miệng, tùy thời cô ấy đều trở về bán mạng cho tôi thôi." Thẩm Phi khinh thường xì khẽ.
"Thật sao?" Liễu Đình nửa tin nửa ngờ bĩu môi, "Không bằng đánh cuộc một lần nhé."
"Tiền đánh cuộc là cái gì?"
"Nếu như cậu thắng, hiệp ước phát ngôn lần này của nhà chúng tôi về tay cậu; nếu như thua, cũng chỉ có thể tiện nghi cho tiểu tử Nguyên Tu kia."
"...... Tiền cũng chưa có hấp dẫn hơn người đánh cuộc sao?"
Đối với Thẩm Phi mà nói, phần hiệp ước phát ngôn này có cũng được mà không có cũng không sao, điểm này Liễu Đình thân là bạn tốt nhiều năm tự nhiên sẽ rõ ràng, chỉ là phía sau hiệp ước nào đó ít thứ anh nhất định quan tâm.Liễu Đình cố ý nói: "Vai nam chính tới tay mà còn bị cướp đoạt đã thật mất mặt rồi, nếu như ngay cả phần phát ngôn dễ như trở bàn tay cũng không lấy được, vẫn thua mặt hàng như Nguyên Tu đó, chậc chậc...... Thẩm Phi, cậu không cảm thấy không còn mặt mũi gặp người sao?"
"Được, tôi cá."
"Trong một tháng."
"È hèm, quá hạn tính tôi thua."
...... Nhìn hai bọn họ có qua có lại, Lâm Cẩm ý thức toàn bộ nguy cơ thức tỉnh.
Người có tiền thật đúng là cái gì cũng có thể lấy ra đánh cuộc! Nhưng làm ơn! Hiện tại bọn họ cũng đang đánh cuộc chén cơm của anh đấy.
"Wey wey Wey, các người để ý cảm thụ của tôi có được không? Nếu Thường Gia Duyệt vì Thẩm Phi bán mạng, vậy tôi đây thân là người đại diện thì đi làm gì?!"
"Cậu? Cậu tạm thời có thể đi hưởng thụ ngày nghỉ dài hạn. Ánh mặt trời, bờ cát, Bikini Girls, có muốn hay không?" Liễu Đình mỉm cười hướng dẫn từng bước.
"Tôi không phải thứ người như thế!"
"Tiểu Cẩm, anh quá làm cho tôi cảm động, về sau tôi cũng sẽ không cho anh ngày nghỉ đâu." Thẩm Phi phối hợp tiếp lời.
Rốt cuộc, người khác bị thua: "Ưmh......đánh cuộc vui vẻ, tôi... Tôi...tôi cá Liễu Đình thắng! Đình ca, thế chấp đúng có thể nhiều Bikini Girls 24h cận thân đi theo hay không?"
"Người kia sao thật tinh mắt, đương nhiên là không có vấn đề." Liễu Đình tán thưởng vỗ vỗ vai Lâm Cẩm.
Đạt thành một chiến tuyến, hai người nhìn nhau chốc lát, cùng nhau phát ra tiếng cười gian, không kịp chờ đợi ngóng nhìn kịch hay mở màn.
Chương trước
Mục lục
Scandal Đình Đám
An Tư Nguyên
Scandal Đình Đám - An Tư Nguyên
https://isach.info/story.php?story=scandal_dinh_dam__an_tu_nguyen