Chương 12
rma Andersen mở tiệc. Lý do đích thực là bà thích tiệc tùng, thích mọi thứ trong bữa tiệc - quang cảnh, âm thanh, mùi vị, sự hưng phấn…mà ngay những giấc mơ thời thơ ấu của bà cũng không hề thấy. Chẳng bao giờ có được không khí đó trong căn phòng nhỏ ở phía sau cái quán ăn bé tẹo tại Akron, Ohio, nơi bà lớn lên. Ở đấy chẳng có gì ngoài món xúc xích gan, salad khoai và bánh mì đen giá vài xu.
Cũng từ đó, Irma ghét cay ghét đắng xúc xích gan, salad khoai và vì thế, bà không bao giờ cho phép hai món này xuất hiện trong thực đơn của mình. Thay vì xúc xích gan, là patê gan béo và thay vì salad khoai là món lê lát mỏng trộn với thứ nước xốt đặc biệt.
Bà nhìn quanh, thoả mãn. Tất cả chỉ còn là xếp chỗ sao cho hợp lý. Những người nói và những người nghe. Phải có được sáu nhăm phần trăm người nói. Bao giờ cũng nên nhiều nói ít nghe. Bữa tiệc trầm lặng là bữa tiệc chết. Một thất bại.
Irma vốn có những cơn ác mộng về việc mở một bữa tiệc mà khách khứa chẳng ai nói năng gì mấy. Chỉ ý nghĩ ấy đã đủ làm bà trắng đêm. Nhưng thời ấy đã qua lâu rồi.
Giờ thì bà có lý do đích đáng để mở tiệc. Đó là nguồn bất tận của thông tin. Ngay trong mấy phút đầu bà đã nhặt được vài mẩu lý thú qua những câu chuyện tầm phào.
Chuyện giữa Caroline Xenos và James Hadley chẳng hạn. Nó thật kỳ quặc, nhưng ngon miệng. Nào sự khác biệt về tuổi tác, nào chồng Caroline nổi tiếng bồ bịch, và là tay chơi thứ dữ. Sue Ann đã từng nói gì nhỉ? "Với Dax, hệt như người ta có khẩu súng máy ở trong mình. Nó không bao giờ ngừng bắn".
Nhưng đó cũng là điều kỳ diệu về con người. Không bao giờ biết được người ta thực sức muốn gì. Rõ ràng là Caroline ước ao một cái gì khác. Và cô hầu như chẳng quan tâm đến việc có ai biết hay không, cứ bằng vào cách cô nhìn Hadley thì rõ.
Irma sẽ hỏi xem Sergei có biết không. Dù sao thì anh đã từng là bạn thân của Dax. Anh có thể biết. Không phải để dùng cho bài viết. Bà không loại chuyện đó lên trang báo của mình. Những người này là bạn của bà, và bà sẽ không bao giờ làm điều gì có thể tổn thương đến họ.
Ở một góc độ nào dó, Irma yêu mến tất cả mọi người. Bà nhìn vượt lên mọi vụn vặt, nhỏ nhen và ích kỷ đến phi luân của họ. Họ đâu biết ăn xúc xích gan và salad khoai thế nào. Họ thực sự là những người đẹp. Và chỉ ở cùng họ cũng đã khiến bà thấy mình đẹp luôn.
Gần nửa đêm họ rời bữa tiệc. Khi chờ xe, Caroline nói "Em mừng cho Sergei".
"Em có cho là thành công không?" James Hadley hỏi một cách sắc sảo. "Hay chỉ là ảo tưởng của đêm khai mạc?"
"Thành công! Có vài việc Sergei rất giỏi, cực kỳ giỏi là khác. Mai anh ấy sẽ cần đến cảnh sát để giữ cho đám đông trật tự".
"Vậy cơ à?"
Caroline gật đầu. "Em sẽ không thể hoàn tất tủ váy áo mà không tham vấn Sergei".
Xe của họ tới. Người gác mở cửa xe. Hadley nhét tờ năm franc vào tay ông ta rồi đỡ Caroline lên. Xe lăn bánh.
"Bảo tài xế để em xuống nhà cha em".
Hadley ngạc nhiên. "Chờ đến sáng mai có hơn không?"
"Chiều nay em đã bảo là sẽ về sau bữa tối".
"Cha em có khoẻ không? Anh rất kính trọng ông".
"Em không bao giờ hiểu nổi ông. Đối với em, ông cũng bí ẩn như anh đối với các con anh vậy".
"Ông có nói vì sao muốn gặp em không?"
Một cái nhìn ngỡ ngàng. "Ông là cha em. Em đã ở đây cả tuần mà chưa đến thăm ông. Vậy là ông gọi điện cho em".
"Nhưng ông phải nói gì chứ".
"Ông không cần nói. Em biết ông cần gì".
Hadley thấy hối tiếc ngay sau khi ông hỏi. "Thật à?"
Cô nhìn vào mắt ông. "Hệt như điều anh cũng muốn biết nếu con gái anh có một cuộc tình với ông ấy. Con bé tính làm gì đây? hẳn anh sẽ tự hỏi mình thế".
Hadley lặng thinh, nhưng không tập trung suy nghĩ được. "Em có biết mình sẽ trả lời cha thế nào không?"
Caroline gật đầu. "Em biết chính xác điều em sẽ nói".
Hadley biết, nếu ông hỏi thì cô cũng chẳng giấu. Nhưng ông không hỏi. Có cái gì đó từ sâu thẳm giữ ông lại. Có lẽ do cảm nhận là đã biết được quyết định của cô, mà ông thì không muốn nghe điều đó.
Ông bước ra khi xe dừng trước cửa ngôi nhà trong thành phố của Nam tước. "Anh có cần đưa xe lại đón em không?"
"Không, em sẽ gặp anh vào bữa trưa mai". Cô đưa má để ông hôn. "Tạm biệt anh".
Khi cô hôn trả lên má ông, Hadley nhận ra rằng thế là hết. Ông thấy mình nên nói điều gì đó galant, hoặc thông cảm, nhưng nó không sẵn trên môi ông. Chỉ có cảm giác trống rỗng mênh mông khi ông nhìn cô chạy lên các bậc thềm.
Nam tước đang chờ trong phòng thư viện. Ông đứng lên khi cô bước vào. Mặt ông như mệt mỏi và mớ tóc ông như bạc hơn là ký ức của cô. Một nụ cười thầm kín nở trên môi ông khi ông thấy cô.
"Cha!" cô kêu lên, chợt nước mắt dâng đầy.
"Caroline, con gái bé bỏng của cha!" Nam tước ôm lấy cô rồi những ngón tay ông gạt nước mắt trên má cô. "Rồi sẽ ổn thôi".
"Con gái cha thật là con ngốc" cô thì thầm trên ngực ông. "Con đã làm bao điều sai trái".
"Con không sai cũng chẳng ngốc" ông nhẹ nhàng. "Con chỉ có một cái tội - là đàn bà, lại trẻ trung nữa. Cả hai đều chứa đựng một lề rộng cho lỗi lầm".
Cô nhìn ông. "Con phải làm thế nào bây giờ?"
Ông nhìn vào mắt cô. "Con biết rồi mà…nói cho cha nghe đi. Chuyện với Hadley qua rồi chứ?" cô gật đầu. "Thế thì không là vấn đề nữa. Chỉ còn Dax?" cô lại gật đầu.
Nam tước rót ly cherry nhỏ cho cô. "Nó sẽ làm cho dễ chịu".
Ly rượu khiến cô ấm áp hẳn. "Con tính sao về Dax?"
"Ly dị. Những năm qua con đã không phải với anh ấy. Giờ thì con biết. Con đã làm anh ấy phải chờ đợi, vờ như con đang cố trở thành cái mà con không thể trở thành. Giờ thì con phải nói với anh ấy, song không biết nói thế nào".
Cặp mắt cha cô bình thản. "Nói sự thật với nó. Hệt như vừa nói với cha. Cha nghĩ nó hiểu".
"Làm sao anh ấy hiểu được? Làm sao mọi người hiểu được? Con đã tự dối mình".
"Cha nghĩ Dax hiểu rồi".
Âm hưởng lạ trong giọng ông làm cô chú ý. "Sao cha nói thế?"
"Dax đã ở Paris cả tuần nay".
"Ở Paris? Sao chẳng ai nói gì với con? Sao Dax không đến những nơi thường đến? Thậm chí cả không gọi điện thoại".
Nam tước gật đầu. "Đấy là điều dẫn cha tới kết luận là Dax hiểu. Nó ở trong lãnh sự quán cả tuần, thậm chí không thò đầu ra nữa. Chỉ một lý do duy nhất. Để con khỏi bối rối" Ông cầm tay cô. "Một cách gián tiếp thì đấy là lý do cha gọi con". Caroline lúng túng. "Dax có kế hoạch về Corteguay vào sáng mai. Cha nghĩ hai đứa nên gặp nhau trước khi nó đi. Nó đang chờ con".
Dax đứng lên khi Caroline bước vào. Nụ cười trên môi anh chân thành và ấm áp. "Dax, em là đứa con nít. Em chưa bao giờ là vợ anh cả".
Anh cầm tay cô. "Em ngồi xuống đi".
"Em không biết nói thế nào. Em xin lỗi".
"Đừng xin lỗi. Anh cũng không phải là người chồng tôi đến mức để em phải nợ anh lời xin lỗi".
Caroline dụt dè. "Thường người ta nói gì ở thời điểm này?"
Dax lấy khăn cho cô lau nước mắt. "Chúng ta sẽ nói như sau. Có hai người bạn, vì hoàn cảnh, đã lấy nhau, và họ là những người bạn đích thực nên khi hôn nhân tan vỡ, họ thấy nó không phá vỡ tình bạn của họ".
"Điều đó có thể à?"
"Đúng thế, nếu đấy là sự thật".
Sự trĩu nặng như được nhấc khỏi trái tim Caroline. Lần đầu tiên cô mỉm cười. "Anh là người đàn ông kỳ lạ, Dax. Nhiều người tưởng hiểu anh, nhưng không phải. Họ chỉ thấy những gì muốn thấy thôi. Cả em nữa, em cũng ngu như họ, cũng chỉ thấy ở anh điều em muốn thấy".
"Thế bây giờ em đã thấy gì nào?"
Caroline dướn lên hôn anh. "Em thấy một người đàn ông đích thực là đàn ông".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu