Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 78: Hồi 33 – Cố Nhân Tương Phùng (2)
C
uối cùng nắp rương cũng mở, bên trong chỉ có một phong thư. Thẩm Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Thư viết… “Thuộc hạ nay đã tàn phế, tuy vẫn có lòng phục vụ vương gia không tiếc mạng, nhưng lại không đủ sức. Vương gia lấy nghĩa quốc sĩ đối đãi, thuộc hạ hận không thể lấy mạng báo ân. Từ nay xin lưu lạc thiên nhai… Cũng bởi ơn cao hơn núi, thù sâu hơn biển, nên thuộc hạ chưa dám tự hủy mình. Ngày sau nếu có duyên, báo ân trả oán, nguyện quỳ dưới trướng, chết cũng không màng.”
Thẩm Lãng đọc thư, máu nóng dâng lên đỉnh đầu.
Khoái Lạc Vương: - Ân oán phân minh, chết vẫn không quên, Kim Vô Vọng thật là một nhân gian kỳ nam tử.
Thẩm Lãng ảm đạm thở dài: - Mong sao hắn được toại nguyện, ân đền oán trả!
Khoái Lạc Vương chợt phá lên cười: - Tứ sứ của bốn vương, người chết, kẻ bỏ đi, coi như hôm nay đã chẳng còn ai, vậy mà bổn vương lại vui vẻ như thế này, ngươi có biết vì sao chăng?
Thẩm Lãng: - Tại hạ không biết.
Khoái Lạc Vương: - Vì bổn vương đã có ngươi. Một mình ngươi hơn cả bốn người kia hợp lại.
Vừa cười nói, lão vừa kéo tay Thẩm Lãng đi về hướng hậu cung.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả hậu cung của Khoái Lạc Vương.
Trong cung có hơn mười thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, kẻ nằm người đứng. Có nàng khoác áo lụa dài chấm đất, cũng có nàng để lộ chân trần.
Các nàng mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Khoái Lạc Vương dẫn vào một thiếu niên, bao cặp mắt chằm chằm nhìn Thẩm Lãng.
Chốn hậu cung được coi là mật thất. Đây là lần đầu tiên có nam tử được đưa vào… Thiếu niên này là ai? Sao Khoái Lạc Vương lại coi trọng hắn như vậy? Không những đưa hắn vào cấm cung, lại còn kéo lôi tay hắn? Thiếu niên này từ đâu tới? Sao nụ cười của hắn lại khả ái dường kia? Nụ cười khiến người hận sao không hôn được lên khoé miệng ấy.
Khoái Lạc Vương cười to: - Thường ta chỉ thấy nam nhân hồn phi phách tán khi nhìn mỹ nữ. Đâu ngờ nữ nhân cũng thất hồn lạc phách khi gặp một mỹ nam.
Các thiếu nữ thẹn thùng cúi đầu, rồi lại không nhịn được, lặng lẽ ngẩng lên lén nhìn Thẩm Lãng.
Khoái Lạc Vương vỗ vai Thẩm Lãng: - Ngươi thấy các nàng sao?
Thẩm Lãng: - Đẹp như thiên tiên, diễm như đào lý. Chà trách nào vương gia chẳng để mắt đến bọn tiểu quỷ nữ kia.
Khoái Lạc Vương: - Nếu ngươi thấy nàng nào ưng mắt, bổn vương sẽ tặng cho.
Thẩm Lãng cười: - Tại hạ không dám!
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Chuyện cổ nhân dứt tình tặng thiếp để thành đại sự là thường, sao bổn vương lại không thể làm? Huống chi, mấy nha đầu này nhìn ngươi như vậy, ắt đêm nay họ sẽ chỉ mơ mộng đến ngươi, chi bằng bổn vương hào phóng trước. Bất kể là ai, nói ra được ngay.
Thẩm Lãng chỉ mỉm cười không nói. Đối với chàng, những thiếu nữ đẹp xinh này, những đường cong quyến rũ, những đôi chân ngọc trắng nõn thon dài, chẳng khác gì những người gỗ.
Khoái Lạc Vương nhìn chàng chằm chằm, rồi lớn tiếng: - Ta không muốn tự khen, nhưng dù hậu cung của hoàng đế, phi tần bất quá cũng cỡ này. Chẳng lẽ ngươi không ưng được một ai?
Thẩm Lãng chỉ cười: - Hiềm phấn son làm nhạt phai nhan sắc.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười lớn: - Thẩm Lãng, ánh mắt của ngươi cũng không vừa.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Chỉ tiếc vương gia chưa nhìn qua dung mạo của U Linh quỷ chúa…
Khoái Lạc Vương: - Ngươi cho rằng nhan sắc của quỷ chúa kia là thiên hạ vô song?
Thẩm Lãng chỉ cười không nói.
Khoái Lạc Vương: - Được, để bổn vương mở rộng tầm mắt cho ngươi, tuyệt sắc nhân gian thật sự ra sao.
Thẩm Lãng cười: - Người đẹp tuy có, nhưng tuyệt sắc khó tìm!
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc: - Để bổn vương đưa ngươi đi gặp một nàng. Sau đó, nếu ngươi vẫn cho U Linh quỷ chúa là tuyệt sắc vô song, thì bổn vương chịu thua.
Lão vừa kéo tay Thẩm Lãng vừa cười: - Nhưng sau khi ngươi thấy nàng, đừng điên đảo thần hồn. Bổn vương có thể tặng cho ngươi cơ thiếp nào cũng không tiếc, chỉ riêng nàng…
Ngửa mặt cười hăng hắc, ra vẻ rất đắc ý.
Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Chỉ mong tại hạ không thất vọng …
Chàng vốn có ý khác, Khoái Lạc Vương lại không hiểu.
Trong mật thất lại có thêm mật thất.
Thẩm Lãng đi theo Khoái Lạc Vương qua mấy tấm rèm to nặng. Những thiếu nữ hờn dỗi, khẽ gắt, giậm chân…
Khoái Lạc Vương tủm tỉm: - Thẩm Lãng, ngươi không nên tổn thương các nàng như vậy! Ngươi không thấy bao thiếu nữ thương tâm thất vọng chỉ vì ngươi lãnh đạm thờ ơ.
Thẩm Lãng: - Tại hạ vốn là một nam nhân lỗ mãng, sao sánh được với vương gia thật tình tiếc ngọc thương hương.
Khoái Lạc Vương cười to: - Một nam nhân lỗ mãng…
Đột nhiên ngưng cười, nói khẽ: - Suỵt suỵt… phải khẽ giọng, bước chân cũng phải nhẹ nhàng. Thể chất nàng yếu nhược, ta không thể ồn ào.
Thẩm Lãng lặng yên, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm… “Không ngờ lão cưng chiều nàng như vậy. Chẳng khác Phù Sai, dù có hơn ba ngàn mỹ nữ, lại chỉ yêu một Tây Thi… Hy vọng nàng là người ta nghĩ.”
Sau bức rèm che là một khung cửa nhỏ.
Thẩm Lãng đã thấy qua nhiều cửa… bằng gỗ, bằng đồng, bằng gạch, kể cả bằng vàng, nhưng cửa này lại được kết bằng hoa tươi, muôn màu muôn sắc hòa hợp làm mê hoặc mắt người.
Hai ả nha hoàn tóc búi trái đào đang đứng nơi cửa khe khẽ nói đùa. Cả hai còn rất trẻ, ánh mắt linh hoạt, gương mặt đẹp xinh.
Vừa thấy Khoái Lạc Vương, hai nàng vội vái chào cung kính: - Vương gia hôm nay tới sớm.
Khoái Lạc Vương cười: - Không phải sớm, mà là quá muộn.
Nha hoàn bên trái cười: - Vương gia nói không sai! Hằng đêm người đều đến trước khi trời sáng. Đêm nay… cô nương ngóng mãi mà không thấy vương gia, khiến người lo lắng.
Khoái Lạc Vương: - Nàng thật lo lắng chờ ta?
Nha hoàn: - Nếu vương gia không tin Oanh Nhi, thì hỏi Yến Nhi đi.
Nha hoàn Yến Nhi vội nói: - Yến Nhi không biết cô nương có lo lắng hay không, chỉ thấy trong lúc ấy, tay người bóp nát cả đóa hoa lài.
Khoái Lạc Vương như muốn bật cười, nhưng cố nén, thấp giọng: - Cô nương đã yên giấc?
Oanh Nhi: - Mới uống chén thuốc, hình như đã ngả lưng…
Khoái Lạc Vương thở dài. Tuy lão lộ vẻ thất vọng, nhưng như không muốn đánh thức nàng.
Oanh Nhi: - Cho phép Oanh nhi kính vương gia hai chén. Khi cô nương tỉnh dậy, Oanh Nhi và Yến Nhi sẽ đến thỉnh vương gia.
Khoái Lạc Vương mỉm cười ôn nhu, không chút dáng vẻ của một kẻ cả đời kiêu hùng: - Ta chỉ muốn nhẹ nhàng bước vào nhìn nàng, được không?
Oanh Nhi chu miệng: - Vương gia muốn vào, ai dám ngăn trở.
Yến Nhi: - Vương gia đã biết cô nương rất dễ bị đánh thức. Chính vương gia đã nói… ‘Lúc cô nương ngủ, không ai được quấy rầy!’
Khoái Lạc Vương xuýt xoa: - Như vậy… như vậy…
Quay đầu nhìn Thẩm Lãng, cười khổ: - Bổn vương không thể làm ngược lời mình trước mặt hai nha đầu này, phải không?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Đúng vậy!
Khoái Lạc Vương: - Như vậy… như vậy… chúng ta đi thôi?
Thẩm Lãng không ngờ Khoái Lạc Vương oai phong, lại chiều chuộng vị cô nương này đến thế. Nếu nàng là người chàng đang nghĩ tới, thì thật không ngờ nàng có thủ đoạn cao siêu dường này.
Khoái Lạc Vương tuy đã quay người, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn cánh cửa.
Bỗng một giọng nói dịu dàng từ sau cửa vọng ra: - Là vương gia?
Khoái Lạc Vương lộ vẻ vui mừng, nhưng miệng lại nói: - Thôi nàng ngủ đi!
Oanh Nhi bĩu môi nói khẽ: - Rõ ràng đánh thức người ta…
Khoái Lạc Vương làm như không nghe: - Khi khác bổn vương trở lại…
Tiếng cười khẽ dịu dàng sau cửa: - Vương gia đã tới, sao không vào?
Khoái Lạc Vương cười: - Ta không muốn làm kinh động nàng!
Thanh âm ôn nhu: - Vương gia đã tới, dù bao ngày không ngủ, tiện thiếp vẫn vui vẻ đón mừng.
Giọng nói thùy mị, tiếng cười e thẹn, dễ say lòng người.
Vừa nghe giọng nói tiếng cười, mắt Thẩm Lãng chợt sáng.
Khoái Lạc Vương cười to: - Nếu vậy, bổn vương vào. Có một khách nhân muốn gặp nàng. Nàng bằng lòng cho hắn vào chăng?
Giọng kia: - Người vương gia đưa tới đây, ắt phải là một kẻ siêu quần xuất chúng. Tiện thiếp may mắn được thấy nhân vật như vậy, cũng rất cao hứng.
Khoái Lạc Vương kéo tay áo Thẩm Lãng, nói nhỏ: - Nàng nói chuyện thật dễ nghe.
Thẩm Lãng cười nhẹ: - Quả nhiên bất phàm!
Khoái Lạc Vương mỉm cười đắc ý.
Yến Nhi đưa tay mở cửa: - Xin mời vương gia!
Tuy nói xin mời, nhưng ả tỏ vẻ như không muốn.
Trong phòng đầy hoa… Hoa tươi khắp nơi khiến gian phòng rực rỡ sắc màu.
Giữa bao hoa hồng hoa tím là một tuyệt sắc giai nhân, áo trắng tóc mây bồng bềnh. Nét đẹp tự nhiên không son không phấn nổi bật giữa hoa tươi muôn màu muôn vẻ.
Tim Thẩm Lãng đập mạnh. Nàng quả nhiên là người chàng đang nghĩ tới, người bấy lâu vô tin tức… Bạch Phi Phi!
Bạch Phi Phi chớp mắt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt thay ngàn câu vạn lời. Ánh mắt u oán, vui mừng, trách cứ… như cầu tha thứ, như nhàn nhạt hận, như nồng nàn yêu… Chỉ một cái chớp mắt, mà dù có ba ngày ba đêm cũng không nói hết tình.
Nàng dịu dàng: - Tiện thiếp vô lực đứng lên nghênh giá, xin vương gia thứ tội.
Khoái Lạc Vương: - Cứ nằm… nàng cứ nằm…
Kéo Thẩm Lãng: - Đây là Thẩm Lãng, Thẩm công tử.
Ngàn vạn ý nghĩ thoáng qua trong đầu Thẩm Lãng… “Khoái Lạc Vương không biết cô ấy sẽ nhận ra mình? Cô ta giả vờ không nhận ra mình? Có nên làm bộ không nhận ra cô ấy?”
Thẩm Lãng thường quyết định rất nhanh, nhưng lúc này chàng không tự chủ được. Chàng biết không thể phạm một sai lầm nhỏ trước mặt Khoái Lạc Vương.
Bạch Phi Phi thở dài: - Vương gia biết tiện thiếp nhận ra Thẩm công tử, sao cố ý hỏi như vậy?
Khoái Lạc Vương vỗ trán, cười gượng: - A, thì ra Thẩm công tử mà nàng thường nói tới chính là Thẩm công tử này.
Bạch Phi Phi: - Ngày đó tiện thiếp lưu lạc giang hồ, nếu không được Thẩm công tử nhiều phen cứu giúp, có lẽ bây giờ đâu có phúc hầu hạ vương gia.
Khoái Lạc Vương cười: - Nếu vậy, bổn vương phải cám ơn hắn.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Không dám!
Bạch Phi Phi: - Hôm nay Thẩm công tử đến đây, tiện thiếp cũng hết sức vui mừng.
Khoái Lạc Vương: - Cho nàng biết, hắn cùng bổn vương đã là người một nhà.
Bạch Phi Phi: - Thật sao?
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương có thể gạt cả thiên hạ, quyết không dối nàng.
Bạch Phi Phi: - Chuyện vui như vậy, tiện thiếp nhất định phải kính hai người vài chén rượu.
Nàng như cố sức bước xuống giường hoa.
Khoái Lạc Vương vội vàng đỡ nàng: - Chớ lao nhọc, có kẻ khác hầu rượu bổn vương.
Bạch Phi Phi: - Vương gia yên tâm, tiện thiếp đã khỏe nhiều.
Nàng khẽ cười nói tiếp: - Huống chi, hôm nay là ngày hai tuyệt đại anh hùng hội kiến, tiện thiếp nếu không tự tay kính rượu, sẽ tiếc nuối cả đời.
Nàng yểu điệu vịn tay Khoái Lạc Vương, yêu kiều bước xuống giường.
Khoái Lạc Vương nhìn thân thể yếu ớt của nàng, thở dài: - Nàng cái gì cũng tốt, chỉ có thể chất quá yếu nhược.
Nháy mắt nhìn Thẩm Lãng: - Ngươi nghĩ sao?
Thẩm Lãng mỉm cười, cố ý thở dài: - Hoa của chủ, Thẩm Lãng không dám…
Khoái Lạc Vương vuốt râu: - Thẩm Lãng, ngươi sợ bổn vương ghen?
Thẩm Lãng cười: - Không phải chính vương gia hy vọng Thẩm Lãng ghen sao?
Khoái Lạc Vương bật cười: - Tài năng của Thẩm Lãng vạn người không so được. Mồm mép của Thẩm Lãng cũng vạn kẻ không sánh bằng. Nếu bổn vương phải chọn giữa Bạch Phi Phi và Thẩm Lãng, ta dứt khoát sẽ chọn Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười nhẹ: - Chỉ một câu này, vương gia đã thắng muôn ngàn câu của Thẩm Lãng.
Khoái Lạc Vương chợt ngưng cười, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Lãng, trầm giọng: - Ta đối đãi với ngươi như thế, hy vọng ngươi sẽ không phụ lòng ta.
Thẩm Lãng nghiêm nghị: - Ơn tri ngộ, suốt đời không quên!
Khoái Lạc Vương vỗ vai Thẩm Lãng cười to: - Tuyệt! Đệ nhất anh hùng cùng đệ nhất mỹ nhân đều thuộc về ta. Bổn vương hôm nay không thể không say.
Bạch Phi Phi yêu kiều đi tới, áo trắng phiêu diêu như tiên tử lướt mây.
Yến Nhi và Oanh Nhi theo sau nàng. Yến Nhi bưng mâm bát trân. Oanh Nhi bê khay rượu vàng.
Bạch Phi Phi: - Tiện thiếp không có gì đãi Thẩm công tử, chỉ có bầu rượu Khổng Tước Khai Bình tự pha. Vương gia cho là không tệ. Hy vọng công tử hài lòng!
Thẩm Lãng cười: - Vương gia là cao nhân thưởng rượu, nếu người vừa ý, tất nhiên…
Chợt Yến Nhi vấp chân ngã chúi vào ngực chàng.
Thẩm Lãng vội đưa tay ra đỡ, cảm thấy một tờ giấy nhỏ dúi vào lòng bàn tay.
(Hết hồi 33)
Chương 79: Hồi 34 – Liên Hoàn Diệu Kế (1)
Vong Mạng
4078 từ
12 view
07/03/21-19:15
Nguồn: Vnthuquan
Thẩm Lãng kín đáo nhận mảnh giấy từ tay Yến Nhi.
Mặt không đổi sắc, chàng mỉm cười: - Cô nương, cẩn thận!
Khoái Lạc Vương thì giận dữ mắng: - Ngươi ngã không sao, nhưng làm bẩn xiêm y của Thẩm Công tử, làm đổ cả rượu cô nương pha…
Bạch Phi Phi lập tức đỡ lời: - Không sao! Tiện thiếp sẽ pha lại!
Tay ngọc vội nâng bình châm rượu vào chén của Khoái Lạc Vương. Lão đổi giận thành vui.
Bạch Phi Phi chẳng những có khả năng thu phục kẻ dưới, mà còn có bản lãnh lấy lòng người trên. Cô khiến cho Khoái Lạc Vương vui vẻ hài lòng, cũng làm cho Yến Nhi cảm kích mà hết lòng vì chủ.
Thẩm Lãng vuốt cằm mỉm cười.
Vừa nhấp hớp rượu, Thẩm Lãng đã nhận ra “Khổng Tước Khai Bình” hương thơm ngọt lịm không gì sánh được, mà nồng độ cũng nặng khôn lường.
Bình rượu này là hỗn hợp của các loại rượu mạnh như Đại Khúc, Mao Đài, Cao Lương, Phần Tửu, Trúc Diệp Thanh… và những loại rượu nhẹ như Trạng Nguyên Hồng, Bồ Đào, Quế Viên, Đẵng Nhuyễn… Mười mấy thứ rượu hương vị nồng độ khác nhau hòa lẫn, khiến tửu lực phát tác mau hơn, mạnh hơn.
Thẩm Lãng cẩn trọng khi nâng chén. Dù ngửa cổ uống, nhưng chàng luôn chừa lại quá nửa. Bạch Phi Phi cũng chủ ý rót ít rượu vào chén của chàng.
Khoái Lạc Vương đang hồi cao hứng, cứ thế mà nốc. Tuy là tay kiêu hùng, lão cũng có nhược điểm… tửu sắc.
Khoái Lạc Vương đã say, ánh mắt lờ đờ, cử chỉ chậm chạp, giọng nói lè nhè.
Thẩm Lãng xoa cằm: - Tửu lượng của tại hạ còn kém, xin phép cáo từ!
Giọng Khoái Lạc Vương nhừa nhựa hơi men: - Say, ai say?
Thẩm Lãng: - Vương gia chưa say, là tại hạ say.
Khoái Lạc Vương phá lên cười: - Thẩm Lãng, xem ra bản lãnh của ngươi còn thua bổn vương xa. Ta uống hai chén thì ngươi uống một, lại ngã trước…
Thẩm Lãng: - Tại hạ sao so được với vương gia.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Khoan hẵng đi! Uống thêm vài chén nữa.
Lão lại nâng chén, rồi vỗ bàn: - Rượu ngon, thêm một bình nữa… không… phải tám bình…
Tuy lão coi trời bằng vung, tự cao tự đại, tuyệt đại kiêu hùng, nhưng khi say cũng không khác phường phu xe. Lúc thì đánh rơi chén rượu, khi thì hát nghêu ngao, ại có lúc vuốt râu cười khì…
Lão chợt nằm dài trên bàn, lẩm bẩm: - Bạch Phi Phi, sao nàng nhất định bắt bổn vương chờ đợi khổ sở thế này… Ta chịu hết nổi rồi… đêm nay nhất định ngủ lại đây…
Thẩm Lãng nhìn Bạch Phi Phi… không ngờ cô gái mảnh mai này lại rất quật cường, tự giữ gìn tấm thân trong sạch. Khoái Lạc Vương chưa động đến cô. Thẩm Lãng vừa vui vừa phục.
Bạch Phi Phi liếc nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt nhu hiền chứa chan tình ý, ẩn đầy tâm sự, như đang muốn nói với chàng… “Vì chàng, tấm thân này em tận giữ?”
Bạch Phi Phi mỉm cười nhìn Khoái Lạc Vương.
Thẩm Lãng đứng lên vuốt áo: - Tại hạ xin phép cáo từ! Khi vương gia tỉnh rượu, xin nói giùm Thẩm Lãng đã say.
Khoái Lạc Vương lè nhè: - Khoan đi… vài chén nữa…
Lão nắm lấy vạt áo của Thẩm Lãng. Chàng khẽ gỡ mấy ngón tay của lão, lặng lẽ đi ra.
Khoái Lạc Vương vẫn đang lảm nhảm…
Yến Nhi chờ sẵn ngoài cửa: - Yến Nhi xin đưa công tử ra ngoài.
Thẩm Lãng: - Đa tạ cô nương!
Yến Nhi chúm chím: - Thẩm công tử hòa nhã lễ nghĩa, khó trách sao cô nương muốn…
Cô che miệng cười khúc khích, bước vội ra ngoài.
Khi đi qua bức rèm trướng ngang gian phòng phía trước, nhiều thiếu nữ đã ngủ, vài nàng đang săm soi trước gương, có nàng đang nắn bóp chân, có nàng đang sơn móng tay…
Thẩm Lãng ngẩng cao đầu, không nhìn một ai.
Có tiếng gắt khẽ, có tiếng lầm bầm…
- “Sao kiêu ngạo vậy, có gì hơn người? Bổn cô nương còn chưa thèm để mắt tới!”
- “Nụ cười của hắn thật đáng ghét!”
- “Sao cứ cười như vậy? Hắn nghĩ có thể hớp hồn tất cả thiếu nữ trong thiên hạ sao?”
Yến Nhi mím môi cười: - Một lũ đàn bà ghen xằng ghen bậy!
Thẩm Lãng bật cười: - Thiếu nữ nào khi ghen cũng đáng yêu.
Ra đến ngoài sân, trời đã rạng sáng, hương cỏ thoang thoảng, bóng đêm u trầm quỷ dị đã tan.
Độc Cô Thương đâu không thấy. Nếu hắn chưa chết, ắt rất đau lòng.
Thẩm Lãng vươn vai: - Cô nương dừng bước được rồi.
Yến Nhi nguýt dài: - Sao công tử khách sáo với tôi vậy.
Nói rồi xoay người trở gót.
Thẩm Lãng lắc đầu cười: - Con nít quỷ càng ngày càng nhiều.
Yến Nhi chợt quay đầu lại: - Đừng quên nha…
Chỉ vào lòng tay của mình, rồi chỉ chỉ vào tay Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gật đầu.
Chàng thả bước dưới ánh ban mai. Một đêm dài gian khổ đã qua, chàng được đền bù xứng đáng. Chàng đã chinh phục được lòng tin của Khoái Lạc Vương.
Thẩm Lãng cảm thấy tràn đầy sức sống, những mỏi mệt đêm qua đã không còn. Chàng tự tin mình có thể đối phó với bất kỳ tình huống nào, dù trong lòng còn vài thắc mắc chưa nghĩ ra. Thẩm Lãng lặng lẽ nhìn mảnh giấy Yến Nhi giúi vào tay khi nãy, tin rằng hôm nay mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Vừa bước vào phòng, Nhiễm Hương đã lao đến ôm chầm lấy chàng.
Tóc tai rối bời, áo quần nhăn nhúm, mắt đỏ sưng húp, như cô đã không chợp mắt cả đêm qua.
Cô ôm Thẩm Lãng, run giọng: - Chàng đã trở lại. Tạ ơn trời, chàng được bình yên. Chàng… chàng không sao chứ?
Thẩm Lãng: - Không sao cả!
Nhiễm Hương: - Chàng cảm thấy sao?
Thẩm Lãng cười: - Thoải mái dễ chịu!
Nhiễm Hương thở dài: - Chàng… chàng cũng nên cho người báo tin. Chàng… chàng có biết tôi… tôi lo lắng đến dường nào chăng? Cả đêm rồi tôi không ngủ được.
Thẩm Lãng: - Bây giờ cô ngủ đi.
Nhiễm Hương ngước nhìn chàng, ánh mắt chan chứa tình nồng. Cô nhẹ giọng: - Còn chàng?
Thẩm Lãng cười: - Từ thuở chào đời, tôi đã không có phúc được ngủ.
Nhiễm Hương: - Chàng không ngủ, tôi cũng không ngủ.
Thẩm Lãng cười: - Tại sao?
Nhiễm Hương cắn môi: - Nếu chàng không ngủ, tôi không ngủ được.
Thẩm Lãng lắc đầu: - Thế trước khi biết tôi, cô không ngủ à?
Nhiễm Hương: - Chàng… chàng… đồ vô lương tâm!
Cô cắn nhẹ vào cổ Thẩm Lãng.
Chàng sờ cổ, cười khổ… Bị nhiều cô gái yêu thích thật phiền toái, phiền toái hơn nhiều so với không được ai thương.
Thẩm Lãng rót chung trà, chưa nhấp môi đã quay phắt người, kéo cửa mở ra.
Quả nhiên Xuân Kiều đang đứng nghe trộm bên ngoài. Mụ giật mình nhảy nhỏm. Đầu tóc mụ rối bời, mắt đỏ, chắc cả đêm cũng không ngủ.
Thẩm Lãng gắt: - Lại có chuyện gì?
Xuân Kiều cúi đầu lắp bắp: - Không có… dạ không có gì… tiện thiếp chẳng qua… chẳng qua muốn hỏi thăm Thẩm công tử… mạnh khỏe?
Thẩm Lãng cười: - Không lẽ bà cũng lo lắng cho tôi? Sợ tôi bị Khoái Lạc Vương giết sao?
Xuân Kiều vân vê vạt áo, cười nịnh: - Dạ dạ… trong lòng thiếp có chút bất an. Chỉ cầu… cầu xin… dạ mong công tử… dạ dạ… đại nhân không trách tội tiểu nhân…
Thẩm Lãng cười: - Thì ra lòng bà cũng bất an.
Xuân Kiều: - Xin công tử… dạ… xin …
Thẩm Lãng: - Nếu tôi trách bà, còn để đến lúc này sao?
Xuân Kiều thở phào: - Đa tạ công tử!
Thẩm Lãng chợt trầm mặt: - Nhưng nếu bà cứ cái thói nghe trộm, tôi…
Nhiễm Hương lướt tới, lớn tiếng: - Tôi mà bắt gặp bà nghe lén lần nữa, sẽ cắt tai, móc mắt bà… rồi đem luôn chuyện vụng trộm của bà mách cho Lý Đăng Long.
Xuân Kiều cúi đầu, mặt trắng bệch,: - Dạ dạ… không dám. Dạ… sẽ… sẽ không có lần sau…
Mụ lặng lẽ xoay người lầm lũi bước.
Thẩm Lãng chợt gọi: - Chậm đã!
Xuân Kiều giật mình run người: - Công tử… dạ… công tử có chuyện chi sai khiến?
Thẩm Lãng cười: - Muốn nhờ bà… nhờ bà dọn cho tôi một tô canh cá, mấy con cua rang muối, một đĩa măng xào, một chén dưa muối, một thố cơm to… Mau mau giùm chút! Bây giờ tôi chẳng mong gì ngoài một bữa cơm ngon.
Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, ngoài vườn ánh nắng rực rỡ.
Thẩm Lãng lẳng lặng thưởng thức. Tuy cơm canh đơn sơ, nhưng ở nơi Khoái Lạc Lâm hẻo lánh này, lại là một bữa ăn thịnh soạn.
Nhiễm Hương rốt cuộc cũng đã yên giấc, hơi thở đều đều.
Thẩm Lãng giở mảnh giấy Yến Nhi trao… “Bấy lâu xa cách, lòng vẫn nhớ nhung. Giờ Ngọ trưa nay, đình vườn tĩnh lặng, mong chàng dời bước, theo lối cửa tây. Thiếp xin nghênh đón, dưới tàn cây xanh.”
Giữa trưa giờ Ngọ là thời khắc yên tĩnh nhất ở Khoái Lạc Lâm. Nếu đã trải qua một đêm dài uống rượu, đây là giờ phút nghỉ ngơi dễ chịu nhất.
Thẩm Lãng chậm rãi đi về phía tây.
Bốn bề vắng lặng, không một tiếng người, chẳng tiếng chim muông. Gió lay rừng lá… du dương như bản nhạc của thiên nhiên, thoang thoảng như lời tự tình đôi lứa.
Xa xa dưới tàn cây rợp bóng, một cô gái áo trắng nghiêng người dõi mắt về phía Thẩm Lãng. Tóc mây áo trắng nhẹ bay trong gió.
Lòng Thẩm Lãng lâng lâng một nỗi niềm khó tả, buồn vui lẫn lộn.
Một cô gái xinh đẹp hiền hoà, cũng lạ lùng khó hiểu. Cô mang vẻ thuần khiết ngây thơ của tuổi trẻ, nhưng khó ai đoán được lòng của người con gái ấy.
Vừa thấy cô, trong lòng Thẩm Lãng chợt dâng lên những đợt sóng nhớ nhung Chu Thất Thất.
Nhớ… Chu Thất Thất… ngang bướng, quật cường, nghịch ngợm, hài hước… dễ thương nhất, cũng bực mình nhất…
Nhớ… Chu Thất Thất… thông minh, trong sáng, hồn nhiên, tốt bụng… có những lúc dịu dàng ôn nhu như làn nước, cũng có lúc nóng bỏng nhiệt tình như ngọn lửa…
Nhớ… Chu Thất Thất… đáng yêu đáng hận, dào dạt sóng tình, nồng nàn khả ái…
Chu Thất Thất và Bạch Phi Phi hoàn toàn khác biệt, hai thái cực, hai mẫu người.
Tuy một nóng như lửa, một lạnh như băng, nhưng cả hai đều khả ái.
Có lẽ trên đời không ai khả ái hơn hai nàng.
Thẩm Lãng thở dài… “Sao hai thiếu nữ khả ái như thế, lại bất hạnh như vậy?”
Bạch Phi Phi thấy chàng, nở nụ cười tiên tử. Gương mặt cô rạng rỡ hơn nắng xuân. Cô đưa tay vẫy, rồi xoay người đi về phia rừng.
Bốn bề thanh vắng, không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích.
Hoa đã nở, xuân đã nồng, xuân năm nay đã không tới trễ.
Bạch Phi Phi dừng lại trước rặng cây rợp bóng, tà áo trắng của cô ánh lên màu xanh nhạt. Cô cúi đầu bước qua tán lá, chớp đôi mi dài cong vút.
Nơi đó là một hõm núi, xung quanh có dây mây che phủ như một bức rèm.
Thẩm Lãng lặng lẽ bước tới trước mặt cô.
Cô cũng lặng yên.
Không gian trầm lắng, chỉ nghe nhịp thở của hai người.
Cô ngả đầu vào ngực Thẩm Lãng.
Gió lay nhè nhẹ, ý xuân sâu sắc.
Thẩm Lãng thở dài: - U Linh cung chủ vẫn mạnh khỏe?
Bạch Phi Phi ngẩng mặt lên, mỉm cười: - Không lẽ chàng quên cả tên em?
Thẩm Lãng nhìn cô chăm chú.
Gương mặt cô không chút kinh hoàng, không chút ác ý… chỉ có nhu tình. Tình ý ngọt ngào, sóng mắt êm ái…
Thẩm Lãng khẽ thở dài: - Quên tên cô?
Bạch Phi Phi chớp mắt: - Chàng gọi em là…
Thẩm Lãng: - Bạch Phi Phi, một cô gái thông minh.
Bạch Phi Phi ôn nhu: - Vừa rồi chàng gọi em… ‘U Linh cung chủ’!
Thẩm Lãng cười nhạt: - Bạch Phi Phi không phải là U Linh cung chủ sao?
Bạch Phi Phi khẽ đẩy chàng ra, lui bước về sau, ánh mắt dỗi hờn.
Cô cắn môi: - U Linh cung chủ là ai? Sao chàng lại nhắc đến người ấy? Không lẽ đó là một thiếu nữ xinh đẹp?
Thẩm Lãng: - Không sai! Nàng rất xinh đẹp, rất thông minh, võ công cũng rất cao cường.
Bạch Phi Phi cúi đầu: - Chắc nàng hơn em nhiều, nhưng xin chàng đừng khen người con gái khác trước mặt em.
Thẩm Lãng: - Nàng ta cũng độc ác vô song, đã làm những chuyện người khác không thể làm, không dám làm.
Bạch Phi Phi ngước mắt nhìn chàng: - Chàng đã thấy nàng?
Thẩm Lãng: - Không sai, tôi đã cùng nàng giao thủ.
Bạch Phi Phi: - Dung nhan của nàng?
Thẩm Lãng: - Nàng ta dùng sa lụa che mặt để không ai nhìn ra dung nhan. Nhưng đêm qua, tôi đã giở sa lụa kia…
Chàng nhìn xoáy vào Bạch Phi Phi, gằn từng tiếng: - Nàng ta chính là cô! Cô… cô chính là U Linh cung chủ!
Bạch Phi Phi lui về phía sau la thất thanh: - Em? Chàng… chàng lầm rồi!
Thẩm Lãng: - Tôi không lầm. Tuy gương mặt cô người khác có thể giả mạo, nhưng đôi mắt… ánh mắt của cô không ai giả được!
Bạch Phi Phi run rẩy: - Nên chàng khẳng định em chính là U Linh cung chủ độc ác kia?
Thẩm Lãng: - Tôi phải nghĩ sao?
Bạch Phi Phi run giọng: - Nếu em là U Linh cung chủ, sao lại lưu lạc đến Giang Nam bị người khác bán làm nô? Nếu em một thân võ công, sao để người khi dể?
Mắt hoe đỏ long lanh ngấn lệ.
Thẩm Lãng: - Tôi còn chưa hiểu ra chuyện này.
Nước mắt lưng tròng… Bạch Phi Phi: - Không lẽ chàng chẳng tin em?
Thẩm Lãng: - Tôi cũng muốn tin, nhưng tôi tin vào mắt mình hơn.
Bạch Phi Phi: - Có những lúc chính mắt thấy vẫn chưa hẳn là thật.
Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, rồi lẩm bẩm: - Không sai! Có những lúc chính mắt thấy vẫn chưa hẳn là thật.
Bạch Phi Phi bụm mặt, khóc nức nở: - Em là một cô nhi, không cha không mẹ, trên đời không một người thân. Chỉ một mình chàng đối đãi tốt với em… chỉ một mình chàng…
Cô nhào tới ôm chặt lấy Thẩm Lãng: - Nếu chính chàng cũng không tin em, thì em… em sống trên đời này để làm gì?
Thẩm Lãng ảm đạm: - Tin cô?
Bạch Phi Phi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ: - Chàng nhìn em có phải là loại người ác độc chăng?
Thẩm Lãng nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, thở dài lắc đầu: - Không!
Bạch Phi Phi: - Sao chàng hoài nghi em?
Thẩm Lãng thở dài: - Nếu cô không phải là U Linh cung chủ, trên đời lại có hai người giống nhau như đúc vậy sao?
Bạch Phi Phi: - Cũng có thể là tỷ muội song sinh, nhưng vận mạng khác nhau. Em cả đời bị người khinh bạc, còn nàng một đời khi dể người ta.
Thẩm Lãng giật mình: - Song sinh?
Bạch Phi Phi: - Mặc dù khó tin… nhưng chuyện khó tin trên đời cũng nhiều, phải không?
Thẩm Lãng: - À!
Bạch Phi Phi nói tiếp: - Huống chi, đêm qua, chàng chỉ thoáng nhìn trong bóng tối, lại có thể kết luận hoàn toàn nhìn đúng hay sao?
Thẩm Lãng nhíu mày: - Tôi…
Bạch Phi Phi rơi lệ: - Nếu chàng không thể kết luận thì đừng nói như thế. Chàng biết chăng, hạnh phúc của em ở trong tay chàng. Chàng nỡ lòng nhẫn tâm đoạn nghĩa?
Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói: - Có lẽ tôi đã lầm. Cô trách tôi?
Bạch Phi Phi vùi đầu vào ngực chàng: - Toàn thân em trao cả cho chàng, sao em trách chàng.
Gió nhẹ hiu hiu, tuyệt sắc giai nhân, lời nói dịu dàng, trữ tình êm ái…
Dù Thẩm Lãng có lòng gang dạ sắt, trong thoáng đó cũng không khỏi rung động. Chỉ có ôn nhu mới chinh phục được anh hùng.
Thẩm Lãng khẽ hỏi: - Thời gian qua, cô ra sao?
Bạch Phi Phi: - Ngày đó nơi tiểu điếm, chàng cùng Kim Vô Vọng đi rồi, Chu cô nương rất giận. Em… em biết mình làm phiền lòng nàng, em cũng rất khó chịu.
Thẩm Lãng cười khổ: - Thất Thất không cố ý đâu… Nàng rất tốt bụng…
Bạch Phi Phi: - Em biết… Chu cô nương dù hơi khó tính, nhưng tâm rất tốt. Hơn nữa, nàng lại thông minh, trong sáng, đẹp xinh… Em kém nàng xa…
Thẩm Lãng mỉm cười, ánh mắt xa xăm, âm thầm thở dài: - Cô nói tốt cho người khác, điểm này coi như hơn Thất Thất rồi.
Bạch Phi Phi nhoẻn miệng cười xinh như hoa xuân: - Thật sao?
Nụ cười thoáng đó mất ngay.
Cô nhăn mặt, nhíu mày thở dài: - Lúc đó, em muốn lặng lẽ ra đi, tránh chọc giận Chu cô nương. Không ngờ cái tên ghê tởm Kim… Kim…
Thẩm Lãng: - Kim Bất Hoán.
Bạch Phi Phi: - Không sai, Kim Bất Hoán xông vào, bịt miệng em. Hắn… hắn… hắn đưa em đến Vương… Vương công tử.
Thẩm Lãng buồn rầu: - Tôi đã biết chuyện này.
Bạch Phi Phi: - Lúc đó em rất sợ, vì biết Vương công tử là… là một người không tốt. Cũng may, lúc đó hắn… hắn như bề bộn trăm chuyện, nên không để ý gì đến em.
Cô như phải cố hết sức khi nói Vương Lân Hoa là… “người không tốt”, hai gò má đang tái nhợt, chợt ửng đỏ như ráng chiều.
Cô cúi đầu nói tiếp: - Sau đó, họ đưa em ra mắt Vương phu nhân. Bà ta đẹp lộng lẫy. Tuy là phận nữ nhi, em cũng không khỏi động lòng khi nhìn thấy bà.
Thẩm Lãng cười nhạt: - Bà ta đối với cô ra sao?
Bạch Phi Phi thở dài: - Bà ấy đối đãi em rất tốt. Bà thật chẳng khác gì tiên tử trời cao, có một sức hấp dẫn lạ kỳ. Bà như có thể đem hạnh phúc đến cho kẻ bi thương.
Thẩm Lãng: - Nên cô nghe lời bà ta?
Bạch Phi Phi cúi đầu: - Bà ta rất tốt, em sao có thể cự tuyệt yêu cầu của bà.
Thẩm Lãng: - Bà muốn cô làm gì?
Bạch Phi Phi: - Bà muốn em lẫn vào chốn hậu cung của Khoái Lạc Vương để dò la tin tức. Em vốn không dám, nhưng bà ta nói rằng Khoái Lạc Vương cũng là thù nhân của chàng, nên em đồng ý.
Thẩm Lãng dịu dàng: - Cám ơn cô!
Bạch Phi Phi cười: - Chỉ cần nghe được lời này của chàng, cực khổ tới đâu em cũng cam lòng.
Thẩm Lãng: - Cô cực khổ nhiều?
Bạch Phi Phi buồn bã: - Vì muốn thu thập tin tức của Khoái Lạc Vương, bà phải giam em cùng với tên kia… cái tên cực kỳ ghê tởm, đáng hận… thứ yêu ma…
Thẩm Lãng: - Chắc cô sợ lắm!
Bạch Phi Phi đỏ mặt: - Em thà bị giam chung cùng rắn độc mãnh thú, chứ không muốn thấy hắn thêm một lần. Nhưng… vì Vương phu nhân… vì chàng… em… em…
Thẩm Lãng: - Không ngờ cô dũng cảm như thế!
Mặt Bạch Phi Phi càng thêm đỏ: - Sau đó Vương phu nhân nói cho em một bí mật… Tên yêu ma kia không phải là nam, mà là… là nữ. Tuy em biết mụ là nữ, nhưng cứ thấy đôi mắt của mụ là toàn thân em phát run. Nếu mụ chạm vào người, chắc em chết mất.
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân cố ý để mụ cùng cô trốn thoát?
Bạch Phi Phi: - Vương phu nhân biết rằng nếu mụ có thể trốn, nhất định sẽ mang em theo. Dọc đường…
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, cô ngẩng đầu nói tiếp: - Dù sao mụ cũng chết rồi.
Thẩm Lãng: - Mụ tới đây mới chết?
Bạch Phi Phi: - Vừa vào cửa là chết.
Thẩm Lãng: - Mụ chết ra sao?
Bạch Phi Phi rầu rầu: - Là em giết mụ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên: - Cô?
Bạch Phi Phi: - Không sai, là em! Chàng ngạc nhiên lắm sao?
Cô đưa tay vén tóc nói tiếp: - Vương phu nhân cho em một chiếc nhẫn, trên có một kim châm thật nhỏ đã tẩm độc. Em chỉ cần vỗ nhẹ vào vai mụ, mụ ta ngộ độc chết ngay lập tức. Mụ đã coi em là món đồ trong túi, nên chẳng đề phòng.
Thẩm Lãng suy tư hồi lâu, rồi thở dài: - Thì ra là vậy!
Bạch Phi Phi buồn buồn: - Em đã giết người, chàng có trách em chăng?
Thẩm Lãng cười: - Ai ở vào cái thế của cô cũng phải làm vậy thôi.
Bạch Phi Phi: - Chàng vừa nghĩ ra chuyện gì sao?
Thẩm Lãng thở ra: - Có một chuyện trước giờ tôi vẫn băn khoăn chưa hiểu, bây giờ thì biết rồi.
Bạch Phi Phi: - Chuyện gì?
Thẩm Lãng: - Tôi không hiểu sao bọn Triển Anh Tùng vừa vào Nhân Nghĩa Trang là cùng nhau lăn đùng ra chết. Hôm nay tôi mới biết, đó chính là vì độc châm của Vương phu nhân.
Bạch Phi Phi chớp mắt: - Nhưng chiếc nhẫn độc châm đó chỉ có thể dùng một lần, giống như đuôi ong độc, qua một lần là chất độc không còn.
Thẩm Lãng cau mày: - A!
Bạch Phi Phi: - Mấy người đó chết không còn một mống. Vậy là ai đã hạ thủ?
Thẩm Lãng lại tự suy một hồi, mặt giãn ra: - Tôi hiểu!
Bạch Phi Phi: - Chuyện ra sao?
Thẩm Lãng: - Lúc Vương phu nhân thả họ, nhất định có ra một điều kiện.
Bạch Phi Phi: - Điều kiện gì?
Thẩm Lãng: - Mỗi người trong bọn họ phải giết một người.
Bạch Phi Phi lắc đầu: - Em không hiểu!
Thẩm Lãng: - Vương phu nhân gặp từng người trong bọn họ, trao cho một chiếc nhẫn độc châm. Họ lại hoàn toàn không biết. Cho nên, khi đến Nhân Nghĩa Trang, giáp giết ất, ất giết bính, bính giết đinh, đinh lại giết giáp… Kết quả là ai cũng chết.
Bạch Phi Phi: - Mưu kế thâm độc, thủ đoạn nham hiểm.
Thẩm Lãng thở dài: - Tuy thâm độc nham hiểm, nhưng nếu họ là những chánh nhân quân tử, thì Vương phu nhân cũng chẳng làm nên chuyện.
Bạch Phi Phi: - Hại người hại mình!
Chợt có tiếng cười hăng hắc… “Hai ngươi cũng đang
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long