Chương 78: Sự Thật
HƯƠNG 78 SỰ THẬT
Hạc Phù viện
- Tinh nhi,em nói đi,rốt cuộc chuyện này là sao? - Mạc Phù nằm dựa nửa người lên giường,khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt,vô lực ngẩng đầu hỏi Hà Tinh.
- Tiểu thư,em........em chỉ........
Hà Tinh lo sợ,lắp bắp nói không nên lời,cô thật sự không hề làm chuyện này,cô chỉ vì quá bất bình thay tiểu thư nên mới mất lí trí như vậy.Cô không hề hạ độc nàng ta,cô chỉ muốn dạy bảo nàng ta một chút thôi.Nỗi sợ hãi ập đến tâm trí Hà Tinh,cô biết mình sẽ không thoát khỏi cái chết,chủ thượng rất tức giận,giờ mọi người đang tìm cô khắp nơi,cô chỉ dám trốn trong mật thất dưới phòng tiểu thư mà thôi.
- Tiểu thư,em.......em không hề biết gì cả......em......việc đó.......không liên quan đến em........hức hức........
- Tinh nhi,em nói rõ xem nào,ta không hiểu
- Tiểu thư,hôm đó em định vào thư phòng gặp chủ thượng đòi lại công bằng cho người,nhưng ra khỏi Hạc Phù viện,em bị người ta đánh ngất.........đến khi em tỉnh lại,em thấy mọi người truy đuổi mình,em rất sợ........tiểu thư,em không hạ độc nàng ta.......em không có.......- Hà Tinh kể lại mọi việc xảy ra cho Mạc Phù,cô biết tiểu thư sẽ tin mình và sẽ giúp cô giải oan
- Em bị đánh ngất? Ai đánh em?
- Em không biết........em.......khi tỉnh dậy,em liền trốn dưới mật thất trong phòng tiểu thư.......em không dám ra khỏi Hạc Phù viện
- Vậy là,có người dịch dung thành em,ra tay hạ độc tẩu tẩu - Mạc Phù nghe Hà Tinh kể lại mọi việc,suy nghĩ một lúc lâu liền đưa ra kết luận này - Nhưng ai lại muốn hại tẩu tẩu cơ chứ?
- Tiểu thư,em không rõ........em rất sợ.......chủ thượng sẽ giết em mất.......xin hãy giúp em......tiểu thư
- Ta.......ta không biết làm thế nào nữa,tẩu tẩu trúng độc,sư huynh đã vào hoàng cung lấy thuốc giải,ai cũng nghĩ là em vì bảo vệ ta mới hạ độc tẩu tẩu,mọi người không hề tin em cũng như không hề tin ta vậy - Mạc Phù cũng gấp gáp,mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô,ai đã hạ độc nàng ta cơ chứ,Hà Tinh sẽ không làm vậy,điều này chỉ mang bất lợi cho cô mà thôi.Đoạn hồn độc ư,độc này chỉ có hoàng thất mới dùng,Hà Tinh không thể có,vậy là ai?
Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh,Mạc Phù thì chăm chú suy nghĩ về những việc đã xảy ra,còn Hà Tinh thì quá sợ hãi,chỉ run run quỳ trên mặt đất.
- Ta tin các người
Một giọng nói thanh thúy,nhẹ nhàng vang lên,đôi mắt Mạc Phù lóe lên tia đầy cảnh giác,Hà Tinh đang quỳ liền bật dậy,lo lắng nhìn xung quanh căn phòng,mong tìm được chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
- Ai vậy? - Giọng Mạc Phù vang lên sắc bén,đôi tay nhanh chóng lần xuống nắm tay con dao nhỏ dưới giường.
- Là ta!
Một bóng hình nhỏ nhắn bước ra từ đằng sau tấm bình phong,khuôn mặt đó,hình dáng đó,chẳng phải là nữ tử đang nằm hấp hối trong phòng đó sao.
- Ngươi.......?
- Tẩu tẩu.......?
Hai tiếng nói bất ngờ vang lên,không thể tin được vào điều chính mình nhìn thấy.
- Chưa chết sao? - Đồng thanh vang lên lần nữa
- Chưa chết,ta chưa thể chết - Nhược Linh nhàn nhạ bước vào chiếc ghế đặt trước bàn trang điểm,bỏ qua hai đôi mắt ngạc nhiên đang nhìn mình,lạnh lùng nói - Ta muốn xem xem ai gan lớn đến mức có thể hạ độc Nhược Linh ta
- Không phải là ta,cô nương - Hà Tinh vội vàng bước đến trước mặt nàng lên tiếng giải oan ình
- Ta biết - Liếc nhìn Hà Tinh,nàng ung dung đáp lời,nha hoàn mang canh đến cho nàng bước đi rất nhẹ,là một người biết võ công,còn Hà Tinh này thì khác,không hề có một chút nội lực nào,bước chân gấp gáp lại còn rối loạn nữa
- Vậy cô đến đây làm gì? - Mạc Phù lúc này mới lên tiếng hỏi,cô ta không trúng độc còn giả vờ hôn mê làm gì,hại nàng và Tinh nhi bị sư huynh nghi ngờ
- Ta muốn hai người các ngươi giúp ta tìm ra hung thủ thật sự - Giọng nàng vẫn lạnh tanh vang lên đều đặn,giải đáp thắc mắc của Mạc Phù.
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương