Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng tử rắn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 18.2
L
ucy gẩy nhẹ lớp vỏ bánh ra. Nhân bánh nhanh chóng bị đông lại, lớp mỡ trắng đông cứng lại trên bề mặt của nước xốt. Nàng nhăn mũi và đẩy chiếc đĩa sang bên cạnh. Đầu nàng giờ đã bắt đầu ong ong bởi những tiếng dội vang lên mạnh mẽ.
“Hãy hiểu và thậm chí là cảm thông, chia sẻ”, cha nàng đột nhiên lên tiếng, làm nàng giật nảy người. Ông bật dậy rời khỏi ghế và bắt đầu đi tới đi lui. “Phải, cảm thông, chia sẻ với người đàn ông của mình, cái thằng nhóc chết tiệt đó. Đó chính là cái mà nó đòi hỏi nhiều hơn ở con đó, con yêu”.
Lucy cứng người lại. “Con nghĩ con hiểu lý do mà Simon thách đấu với những người đàn ông đó. Và con có thể thông cảm với sự mất mát người thân của chàng”.
“Nhưng con có bày tỏ sự thông cảm và chia sẻ điều đó với nó không? Có không hả?”
“Con không thấy có điều gì khác biệt”.
“À há!”, cha nàng nhìn chằm chằm vào nàng trong giây lát, lông mày ông nhướng lên.
Nàng có cảm giác chùng xuống rằng, nàng, bằng cách nào đó đã làm cho tâm trạng của cha nàng trở nên tồi tệ. Những giọt nước mắt ngoài ý muốn bất ngờ chảy xuống. Nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài, những tranh cãi với Simon và tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó. Một nơi nào đó trong tâm trí mình, nàng đã nghĩ chắc chắn là cha nàng phải là trong số những người đã dẫn nàng tới bi kịch này.
Cha nàng bước tới phía cửa sổ và nhìn ra ngoài, mặc dù ông không biểu hiện cho thấy ông đang nghĩ gì nhưng ông có vẻ trầm tư. “Mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng biết”
Lucy cau mày. Sao cơ ạ?
“Ta chỉ mới có 22 tuổi, khi ta gặp mẹ con – một trung úy còn rất trẻ. Bà là một thiếu nữ duyên dáng với những lọn tóc đen và cặp mắt màu nâu sáng”. Ông quay lại và nhìn vào nàng. “Cùng màu với con đấy, bé cưng”
“Con đã được nghe kể”, nàng nói thầm. Nàng vẫn nhớ mẹ – giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười và sự ấm áp, sự kiên định toát ra từ bà là chỗ dựa cho gia đình. Lucy nhìn xuống, đôi mắt nàng phủ một tầng sương. Đó hẳn là do sự mệt mỏi.
“Mmph”, cha nàng lại lẩm nhẩm. “Có lẽ là bà ấy đã có thể lựa chọn các quý ông quanh đây. Thực tế là, mọi chuyện đã kết thúc ngay khi bà ấy lấy ta, một thuyền trưởng – một đô đốc hải quân”. Ông khịt mũi. Trong bộ quân phục màu đỏ thắm. Luôn ngoái đầu nhìn theo các quý bà, quý cô – và là một kẻ đáng khinh cao lớn.
“Nhưng mẹ đã chọn cha”
“Đúng vậy, bà ấy đã chọn ta”. Cha nàng chậm rãi lắc đầu. “Nó đã gây cho ta cú sốc, tác động đến ta tới tận chân tơ kẽ tóc, ta đã rất ngạc nhiên về điều đó. Nhưng rồi chúng ta cũng đã kết hôn và ổn định cuộc sống tại đây”
“Và cha đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau”, Lucy thở dài. Nàng đã nghe mãi câu chuyện về mối quan hệ và cuộc hôn nhân của cha mẹ mình, rất nhiều lần trước kia, từ khi nàng còn là một cô con gái bé bỏng. Nó đã từng là một câu chuyện được kể trước giờ đi ngủ mà nàng yêu thích nhất. Tại sao cuộc hôn nhân của nàng lại không–
“Không, con lầm rồi”
“Sao ạ?”, Lucy nhăn mặt. nàng không hiểu được hoàn toàn ý cha mình. “Cha có ý gì?”
“Cuộc sống không giống như một câu chuyện cổ tích, con gái của ta”. Cha xoay hẳn người lại đối mặt với nàng. “Năm thứ năm sau khi chúng ta kết hôn, ta trở về nhà sau chuyến đi biển, và phát hiện ra mẹ con đã có một người tình.”
“Người tình?”, Lucy ngồi bật thẳng lên vì kinh ngạc. Mẹ nàng, người phụ nữ tốt bụng, dịu dàng và tuyệt vời. Chắc chắn…”Cha hẳn đã nhầm rồi, thưa cha”
“Không”. Ông mím môi, cau có nhìn xuống đôi giày đang mang dưới chân. “Bà ấy gần như đã ném thẳng vào mặt ta sự thật ấy”.
“Nhưng, nhưng…” Nàng cố tiêu hóa thông tin này và đã hoàn toàn thất bại. Nó chỉ đơn giản là thật quá khó để có thể tin được. “Mẹ rất tốt”
“Phải. Bà ấy là người phụ nữ tốt nhất mà ta từng biết. Ta đã nói điều đó rồi”. Cha nhìn vào quả địa cầu như thể ông đang nhìn thấy một chuyện hoàn toàn khác. “Nhưng ta đã ra biển suốt nhiều tháng liền, và bà ấy có hai đứa trẻ phải chăm sóc, một mình làm tất cả trong cái thị trấn nhỏ bé này”. Ông nhún vai. “Bà ấy nói với ta rằng bà đã rất cô đơn. Và bà ấy đã nổi giận với ta”
“Cha đã làm gì?” Lucy nói thầm.
“Tức giận. Quát tháo, nổi cơn thịnh nộ về tất cả mọi thứ, nguyền rủa số phận và la hét. Con biết rõ ta mà”. Cha quay quả địa cầu. “Nhưng đến cuối cùng ta vẫn tha thứ cho bà ấy”. Ông ngẩng đầu nhìn lên. “Ta cũng chưa từng hối hận vì đã làm điều đó”
“Nhưng…” Lucy nhăn nhó, cố gắng dò tìm từ ngữ. “Làm thế nào mà cha có thể tha thứ ột tội lỗi như thế?”
“À há. Bởi vì ta yêu bà ấy, đó là lý do”. Cha gõ gõ vào quả địa cầu, ngón tay ông đi lướt ngang qua châu Phi. “Và còn bởi vì ta nhận ra rằng cho dù có là người phụ nữ tốt nhất thì cũng chỉ là một con người và ai cũng có thể mắc sai lầm”.
“Làm thế nào mà…”
“Bà ấy dù sao cũng chỉ là một phụ nữ, không phải là một hình mẫu lý tưởng”. Giờ thì cha nàng đang thở dài. Ông trông già hẳn đi, đứng đó trong chiếc áo và cái mũ ngủ của mình, nhưng cùng lúc đó vẫn có được dáng vẻ nghiêm khắc và oai vệ. “Con người ai cũng đều có thể phạm sai lầm. Nhưng hình mẫu lý tưởng thì không. Ta nghĩ đó là bài học đầu tiên phải được học cho bất kì cuộc hôn nhân nào”.
“Simon đã giết người”. Lucy hít sâu, hơi thở nàng run rẩy. Dù cha có nghĩ thế nào thì hoàn cảnh của họ rất khác biệt. “Và chàng còn dự tính sẽ làm thế lần nữa. Chàng chuẩn bị cuộc đấu kiếm với một người bạn thân, người đàn ông ngưỡng mộ chàng, và Simon chắc chắn sẽ giết chết anh ta mất. Con biết chàng không phải hình mẫu lý tưởng, thưa cha, nhưng cha muốn con tha thứ cho điều đó bằng cách nào đây?”. Sao ông có thể hi vọng nàng sống với một người đàn ông luôn có khuynh hướng tiến tới sự hủy diệt”
“Ta không hề”. Cha quay quả cầu lần cuối và đi lộp cộp tới cửa ra vào. “Hãy đi ngủ thôi nào, con gái. Cả ta nữa. Đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi”
Lucy nhìn ông chăm chú, ngập ngừng, mệt mỏi, và bối rối.
“Nhưng hãy nhớ điều này”. Ông dừng lại ở cửa và quay lại ném một nhìn bén nhọn xiên qua nàng. “Ta không mong đợi con tha thứ, nhưng Chúa thì có. Những lời này có trong kinh thánh của con đó. Hãy nghĩ về nó”
NÓ LUÔN LÀ ĐIỀU KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI, sự thật, rằng Lucy đã rời khỏi chàng, Simon đăm chiêu. Điều ngạc nhiên duy nhất sẽ mất bao lâu trước khi nó khiến nàng phải ra đi. Chàng nên thấy biết ơn vì chàng đã có được vài tuần trong cuộc hôn nhân của họ – cùng nhau, những ngày tháng hạnh phúc bên nhau và những đêm ân ái ngọt ngào. Chàng cẩn thận rót ình một ly rượu brandy nữa. Thật cẩn thận, bởi đó đã là ly thứ hai thậm chí là ly thứ ba, và bởi tay chàng đã bắt đầu run rẩy như một lão già bị chứng bệnh bại liệt.
Nhưng hiển nhiên đó không phải là sự thật.
Tay chàng đã bắt đầu bị như vậy kể từ lúc Lucy rời đi chiều qua. Chàng run rẩy như thể bị lên cơn sốt rét, như thể tất cả những con quái vật bên trong chàng đột nhiên quyết định làm cho cơ thể chàng nhận biết đến sự tồn tại của chúng.
Những quái vật của sự thịnh nộ, những quái vật của sự đau đớn, những quái vật của sự tự ti, và cả những quái vật của tình yêu. Chúng nhảy múa, rung chuyển và gây chấn động lên cơ thể chàng, đòi hỏi được biết tới. Chàng đã mất đi khả năng kiểm soát chúng, và giờ thì chúng đã được tự do nắm giữ lấy linh hồn chàng.
Chàng nhăn nhó với chính mình và nuốt xuống một ngụm rượu màu hổ phách. Nó thiêu đốt cổ họng chàng, thiếu đốt tất cả mọi thứ trên đường nó đi xuống. Chàng chắc có lẽ sẽ không thể nhấc cầm nổi thanh gươm của mình trong ngày diễn ra trận quyết đấu. Chẳng phải điều đó sẽ khiến Fletcher ngạc nhiên lắm sao? Chứng kiến chàng đứng đó, run rẩy và sợ hãi, kiếm rơi xuống dưới chân, hoàn toàn vô dụng. Christian chỉ cần đơn giản là mổ bụng chàng ra rồi trở về nhà ăn sáng. Hầu như không đáng phải mất thời gian của bạn khi nghĩ về nó. Và Simon thì không có gì cả – hoàn toàn chẳng có gì – để làm trong khoảng thời gian từ giờ cho đến lúc cuộc đấu diễn ra – vào lúc bình minh của ngày mai.
Chàng lại nhấc cốc lên và để cho những ý nghĩ của mình tiếp tục trôi giạt. Căn phòng lớn trông tối và có vẻ lạnh lẽo, ngay cả khi chỉ mới là buổi chiều. Chẳng lẽ không có một ai có thể giữ cho ngọn lửa cháy đủ để thắp sáng và sưởi ấm cho chàng hay sao? Chàng đã có rất nhiều người hầu; dù sao thì chàng cũng là một Tử tước, và sau tất cả, chàng sẽ cảm thấy xấu hổ khi có ít hơn 50 linh hồn cực nhọc sẵn sàng chờ đợi những ý thích bất chợt của chàng, cả ngày lẫn đêm. Chàng muốn rống lớn tiếng gọi Newton, nhưng anh chàng quản gia này đã lỉnh trốn đi đâu đó suốt ngày hôm nay. Đồ hèn nhát! Chàng rời khỏi phòng, tiếng bước chân của chàng vang lên, vọng lại sự cô đơn và buồn tẻ trong ngôi nhà lớn tĩnh mịch. Điều gì đã khiến chàng nghĩ dù chỉ trong giây lát rằng chàng và thiên sứ của mình sẽ có thể có một cái kết thúc tốt đẹp? Rằng chàng có thể che dấu nàng sự dữ dội ẩn giấu trong trái tim hay sự hoen gỉ và thối nát trong linh hồn chàng?
Điên rồ, thuần túy chỉ là sự điên rồ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng tử rắn
Elizabeth Hoyt
Hoàng tử rắn - Elizabeth Hoyt
https://isach.info/story.php?story=hoang_tu_ran__elizabeth_hoyt