Chương 77: Lực Lượng Chi Thần, Gia Gia Thật Sự Tới A !
(Thần Lực Lượng, Gia Gia thật sự tới )
Áo Tư Tạp nói: "Đây là vấn đề của ngươi và Đái lão đại, ta dù sao chỉ để ý cung cấp hương tràng là tốt rồi.Các ngươi hai người một là đội trưởng, một là chỉ huy, vậy phải trông cậy vào các ngươi thôi.Kỳ thật, ta cảm giác được cấp bậc không phải là vấn đề lớn, mấu chốt là, trong đội ngũ của chúng ta, có đến hai người là phụ trợ hệ hồn sư, như vậy đương nhiên sẽ khiến thực lực chúng ta tăng cường lên nhiều.Nhưng đồng dạng, người có thể trực tiếp chiến đấu lại sẽ ít hơn bọn họ một người.Như vậy cũng sẽ có hại."
Tiểu Vũ nói: "Chưa chắc đã là có hại, ngươi quên Vinh Vinh là Thất Bảo Lưu Ly Tháp, à không bây giờ phải nói là Cửu Bảo Lưu Ly Tháp chứ. Nàng đã có đệ tam hồn kỹ, đối với chúng ta tất cả đều có thể được phụ trợ tăng lên thêm mười phần trăm so với trước, hơn nữa lại thêm một phụ trợ nữa như vậy cũng đủ để triệt tiêu sự chênh lệch về nhân số so với đối phương, ta nói vậy có đúng không?"
Vừa nghe Tiểu Vũ nhắc tới Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp trên mặt không khỏi toát ra vài phần thần sắc quái dị, "Sáng hôm qua Vinh Vinh đã đi rồi, không biết nàng lúc nào mới có thể quay lại. Ta chỉ sợ người nhà nàng sẽ không cho nàng quay lại thì làm sao đây. Nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài tử, nếu ta là phụ thân nàng chỉ sợ cũng không yên lòng cho nàng đi như thế. Vinh Vinh đối với cha không chỉ là một đứa con yêu của cha mà nàng chính là người kế thừa trong tương lai của Thất bảo lưu ly tông."
Nghe Áo Tư Tạp vùa nói như vậy, Đường Tam cùng Tiểu Vũ không khỏi đồng thời sửng sốt, Tiểu Vũ nói: "Không thể nào. Nếu Vinh Vinh không trở lại, Sử Lai Khắc thất quái của chúng ta không phải thiếu đi một người sao?"
Áo Tư Tạp cười khổ nói: "Ai có thể nói chắc chắn đây? Đương nhiên ta hy vọng là nàng sẽ trở lại. Tiểu Vũ, ngươi cùng Vinh Vinh vẫn ở tại một gian phòng. Ngươi xem, ta theo đuổi nàng rốt cuộc tới cùng là có hy vọng hay không? Nếu một điểm hy vọng cũng không có, ta sẽ không để ý định đó trong đầu nữa để cho sau này đỡ phải thống khổ."
Tiểu Vũ le lưỡi rồi nói: "Vấn đề này ta cũng không rõ, cho tới bây giờ Vinh Vinh không cùng ta đề cập qua. Bất quá, ta xem nàng đối với ngươi khẳng định là có hảo cảm, nhưng đến cuối cùng ta lại có cảm giác không tốt. Phải do ngươi trực tiếp đi hỏi nàng thôi, ngươi là một người đàn ông, có cái gì phải sợ chứ. Hỏi rõ ràng không phải đơn giản hơn sao ?"
Áo Tư Tạp gật đầu, "Ngươi nói rất đúng, nếu lần này nàng trở lại. Ta nhất định phải hỏi rõ ràng. Thừa dịp chúng ta tuổi còn nhỏ, trước tiên phải chiếm tiện nghĩ rồi sau này hãy tính. Nếu không, sau này khi rời học viện, chỉ sợ ta càng không có cơ hội . "
"Cái gì mà chiếm tiện nghi, ngươi nói thật khó nghe. " Tiểu Vũ tức giận trừng hắn một cái.
Áo Tư Tạp lúc này đã khôi phục lại vẻ tươi cười vốn có của hắn, không thể không thừa nhận, sau khi hắn cạo ria mép đi trông tướng mạo có thể nói là tồn tại tuyệt vời, ngay cả Tiểu Vũ nhìn cũng không khỏi cảm ngây người một chút, trong lòng thầm mắng một tiếng."Thật là ẻo lả như đàn bà."
"Như thế nào mà bảo là khó nghe cơ chứ? Mặc dù ngươi không nói, nhưng ngươi sớm đã làm rồi a! Chẳng lẻ ngươi dám nói chính mình không độc chiếm Đường Tam sao? "
"Ta......" Tiểu Vũ nhìn trộm Đường Tam một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Đường Tam. Cuống quít dời mắt đi, "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau ăn sớm một chút đi, ta đã sớm đói bụng rồi."
Thực đường của Học viện tự nhiên là thống nhất, mặc dù ba người tới rất sớm, nhưng vẫn có một vài đệ tử dậy sớm đến ăn trước rồi.
Đường Tam vừa tiến vào thực đường, rõ ràng cảm giác được không khí có chút không đúng. Tất cả đệ tử nhìn ánh mắt hắn thấy thập phần quái dị. Có kính sợ, có ghen ghét, có ngưỡng mộ, còn có rất nhiều thứ khác nữa.
Mặc dù cùng Áo Tư Tạp đứng chung một chỗ, Đường Tam nhìn qua rất bình thường, nhưng trong đám đệ tử tại thực đường lại không có một người nào nhìn Áo Tư Tạp. Nhất là các nữ đệ tử, nếu theo hình dung của Tiểu Vũ thì những nữ đệ tử này rõ ràng là phát liễu hoa si (cái này là "điên tình" chứ ko phải "giàu quá rồi hóa ngốc" của lão đâu A Nèo à).
Dù sao, đây là một cao cấp hồn sư học viện. Mỗi một đệ tử đều là hồn sư. Hơn nữa thấp nhất cũng là hai mươi cấp. Tại hồn sư giới, thực lực là hết thảy. Tướng mạo cùng thực lực là hoàn toàn khác nhau, căn bản là không so sánh nổi. Tướng mạo anh tuấn đó là trời sanh, nhưng thực lực cường đại lại chỉ có số ít, phải thông qua thời gian dài không ngừng cố gắng cùng với thiên phú.
Mặc dù trong trận chiến ngày hôm qua Đường Tam vận khí (may mắn) không nhỏ nhưng dù sao hắn cũng đã chiến thắng một vị hồn vương năm mươi tám cấp, bản thân hắn thực lực cũng đã đạt đến ba mươi bảy cấp, trong toàn học viện tuyệt đối là đại đại cường giả. Như vậy mọi người sao lại không chú ý đến hắn cơ chứ?
Lúc này, nếu không phải đi bên cạnh Đường Tam là Tiểu Vũ thật sự quá xinh đẹp, lại vừa dùng ánh mắt hung hăng cảnh cáo chúng nữ đồng môn, sợ rằng đã có không ít nữ đệ tử đến làm quen rồi.
Đường Tam nhìn lướt qua một vòng rồi thu trở lại ánh mắt bình thường, tâm tính hắn không phải như những cậu bé mười ba mười bốn tuổi khác, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới như vây. Ba người mua bữa sáng rồi đến chiếc bàn ăn gần cửa sổ ngồi xuống.
Áo Tư Tạp vừa ăn vừa thấp giọng hướng Đường Tam nói: "Ta thật không nên cùng đi ăn cùng một lúc với các ngươi như thế này."
Đường Tam nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Áo Tư Tạp một điểm cũng không che dấu vẻ mặt ghen tị của mình, "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tất cả các nữ sinh đều chỉ nhìn ngươi thôi sao? Chỉ hận là không thể đem ngươi ăn sống. Phải biết rằng, những lúc không có ngươi thì tất cả ánh mắt đều rơi vào người ta cả."
Tiểu Vũ giọng nói có phần quỷ quyệt, "Hay cho cái hoa tâm của ngươi, lúc nào gặp Vinh Vinh ta sẽ nói hết với nàng. Cho nàng ấy không thèm nhìn đến tên Đào Hoa nhà ngươi nữa, để xem ngươi còn muốn chiêu hoa nhạ thảo nữa hay không?"
Áo Tư Tạp sắc mặt biến đổi, vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm trang, "Tiểu Vũ, ta xin ngươi, nếu ngươi nói lung tung trước mặt Vinh Vinh, cẩn thận ca ca ta tố cáo ngươi phỉ báng. Ta đâu có cái gì mà chiêu hoa nhạ thảo gì gì đâu chứ? Ta chỉ là ôm một loại thái độ thưởng thức đối với các nữ hài tử mà thôi. Càng huống chi, các nàng làm sao có thể so sánh được với Vinh Vinh của ta cơ chứ. Vinh Vinh của ta chính là quốc sắc thiên hương mà. Chỉ là, từng người đều có hư vinh tâm mà thôi. Là nam nhân, như thế nào không hy vọng mình được nhiều nữ nhi chú ý chứ? "
Tiểu Vũ tức giận hừ một tiếng, huých người Đường Tam, "Ca, ngươi có hy vọng được các nữ nhi chú ý như hắn chứ? "
Đường Tam tựa hồ căn bản không thấy ánh mắt Áo Tư Tạp đang nhìn mình, lập tức lắc đầu, rồi nói: "Không hy vọng, ta cũng không nghĩ muốn cho mình thêm phiền toái. Ngươi hãy xem Mộc Bạch với Trúc Thanh thì sẽ biết. Nếu không trước kia Mộc Bạch nhiều bạn gái như vậy, Trúc Thanh cũng sẽ tỏ thái độ như vậy với hắn. "
Nghe Đường Tam vừa nói như vậy, Tiểu Vũ nhất thời đắc ý vênh mặt hướng Áo Tư Tạp nói, "Thấy chưa, ca ta không có xấu xa giống ngươi đâu. Ngươi là đại hương tràng thúc thúc hèn mọn, còn ca ta là băng thanh ngọc khiết Thiên Thủ Tu La. "
"Ách......, Tiểu Vũ, ta đang ăn sáng đó, ngươi đừng làm cho ta phải phun ra có được hay không. Băng thanh ngọc khiết bốn chữ này có thể dùng trên thân phận nam nhân sao? "
Tiểu Vũ hì hì cười, rồi nói: "Như vậy thì có thể dùng hình ảnh gì để miêu tả nhỉ? Nhất trần bất nhiễm nhé?"(Là ko nhiễm một hạt bụi trần nào ấy mà )
Áo Tư Tạp nhanh bưng bát cơm của mình lên nói, "Chịu không được rồi, ta phải đổi sang bàn khác mất thôi. Tiểu Vũ, ngươi thật đúng là người sùng bái ca ca ngươi nhất, không biết là hắn đã làm gì để khiến ngươi như vậy nữa. "
Tiểu Vũ cả giận nói: " Ngươi mới thúi lắm, nhân gia ăn cơm đây. Cẩn thận ta cho ngươi một phát Yêu cung, đem ngươi vứt qua cửa sổ đấy. "
"Thôi đừng, ta sợ ngươi rồi. " Áo Tư Tạp một lần nữa đem chén cơm để lại trên bàn, nhỏ giọng hướng Đường Tam hỏi: "Ta nói, Tiểu Tam, ngươi như thế nào có thể dạy Tiểu Vũ muốn chết vì ngươi như vậy hả? Có thể dạy cách cho ta không? Nếu Vinh Vinh cũng có thể đối với ta như vậy, ta thật sự là chết cũng nguyện ý. "
Đường Tam liếc hắn một cái, nuốt thức ăn trong miệng xuống "ta tặng ngươi hai chữ, "chân thành". Ngươi chỉ cần làm cho nàng cảm nhận được sự chân thành của ngươi, nàng cũng sẽ đồng dạng có thái độ chân thành với ngươi. Kỳ thật, Tiểu Áo, ngươi có thể không tự cảm thấy, nhưng ta xem ra, Vinh Vinh đối với ngươi không giống với chúng ta đâu. Từ khi chúng ta ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm thì ta đã nhận thấy rồi, ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa. Muốn theo đuổi Vinh Vinh cũng không đơn giản như thế, dù sao nàng cũng là một tiểu công chúa của Thất bảo lưu ly tông. Ngoại trừ đối tốt với nàng ra, ngươi cũng phải tự tăng cường thực lực của bản thân, như vậy mới có thể làm cho người nhà Vinh Vinh chấp nhận ngươi. "
Áo Tư Tạp chăm chú gật đầu, "Ân, đây là một đề nghị có tính xây dựng rất hay, ta sẽ chăm chú mà làm theo."
"Đường Tam, Đường Tam ở nơi đâu?". Ba người đang vừa ăn vừa nói chuyện phiếm thì từ bên ngoài vội vã chạy đến vài tên đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, vừa vào thực đường đã hô to.
"Tìm ta? " Đường Tam sửng sốt một chút, những tên đệ tử này rõ ràng hắn không nhận ra, chính xác hơn ngoài Sử Lai Khắc Thất Quái ra thì hắn chỉ biết kẻ mà mình đã đấu cùng hôn qua là Thái Long mà thôi.
Mấy tên đệ tử chạy đến thực đường rất nhanh đã thấy được thân ảnh Đường Tam, lập tức không chút do dự mà chạy tới, một đệ tử chạy đến đầu tiên hô to: "Đường Tam, mau, mau đi xem một chút. Thái Long bọn họ tới nữa rồi. "
Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng không khỏi dâng lên một tia tức giận, "Như thế nào? Bọn họ còn không chấp nhận sao? Cha Thái Long lại đến à? "
Mặc dù hắn tự nhận nếu chiến đấu lại, sợ rằng mình không có cơ hội nào để chiến thắng Đại lực vương Thái Nặc, nhưng chớ quên, bây giờ bên người hắn còn có Áo Tư Tạp, chỉ cần Áo Tư Tạp cung cấp cực nhanh phi hành ma cô tràng, Đường Tam có thể thừa khả năng dùng ưu thế lớn nhất của mình là Ám Khí phát huy đến trình độ cao nhất, một khi Thái Nặc bị nhiễm một tia độc tố vậy thắng lợi chắn chắn lại thuộc về hắn. Khuyết điểm lớn nhất của lực lượng hình hồn sư chính là tốc độ cùng khoảng cách xa, chỉ cần nắm giữ điểm này thật tốt, bọn họ cũng không đáng sợ nữa. Chuẩn xác mà nói, chiến đấu với lực lượng hình hồn sư tốt nhất nên duy trì không gian chiến đấu lớn.
Vài tên đệ tử chạy đến mặt trước Đường Tam, ánh mắt có vẻ cực kỳ cổ quái, một gã cầm đầu nói: "Không chỉ là cha của Thái Long đến, lần này ngay cả gia gia hắn cũng tới nữa."
"Không thể nào."Tiểu Vũ cùng Áo Tư Tạp hai người đồng thanh kinh hô.Đường Tam cùng Thái Long, dù sao cũng chỉ là mâu thuẫn bên trong học viện giữa hai đệ tử mà thôi, Thái Long mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng đấy vẫn là Đường Tam còn hạ thủ lưu tình, ít nhất vẫn còn cho hắn có thể khôi phục được thương thế. Ngày hôm qua chiến thắng Thái Nặc, hắn dã lập tức giúp hắn giải độc. Mặc dù Thái Nặc bị nếm khổ đẩu không ít, nhưng thật ra vẫn là không có chút thâm cừu đại hận nào.
Đường Tam trong lòng khẽ động, hướng Tiểu Vũ bên cạnh nói: "Tiểu Vũ, ngươi đi tìm phó viện trường Triệu Vô Cực, Tiểu Áo, đi, chúng ta đi xem thế nào. "
Phất Lan Đức cùng với Liễu Nhị Long đi theo Đại Sư và Đái Mộc Bạch đi liệp sát hồn thú rồi, bọn họ vừa đi, trong học viện mọi việc sẽ đều do phó viện trưởng, cũng là cường giả mạnh nhất Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực còn có mặt trong trường phụ trách.
Mặc dù hồn sư không nhất định là tuổi càng lớn lại càng lợi hại, nhưng từ vũ hồn truyền thừa của dòng họ Thái Long, Đường Tam đoán, gia gia của Thái Long rất có thể là một vị cường giả, cũng không chừng có lẽ đã vượt qua bảy mươi cấp. Đối mặt với đối thủ bảy mươi cấp, hắn sẽ không có cơ hội gì cả. Việc này phải nhờ tới sự giải quyết của các vị sư phụ mới được. Đồng thời, Đường Tam cũng muốn biết cả nhà Thái Long này đến cuối cùng là muốn làm gì. Chẳng lẻ, bọn họ chính là muốn nhằm vào mình?
Tiểu Vũ nhanh chóng rời đi, Đường Tam cùng Áo Tư Tạp dưới sự ủng hộ của đông đảo đệ tử đi ra khỏi thực đường, đồng thời hướng cửa chính học viện mà đi ra. Trong thực đường còn có rất nhiều đệ tử chưa ăn cũng cố không ăn nữa mà chạy theo xem náo nhiệt .
Ngoài cửa lớn của Sử Lai Khắc học viện, Thái Long, Thái Nặc phân biệt đứng ở hai bên của một lão giả. Lão giả này râu tóc hoa râm, tóc trên đầu cắt ngắn như cương châm dựng đứng lên. Thân hình nhìn qua so với Đại Lực vương Thái Nặc không sai biệt lắm, chỉ là ánh mắt có vẻ thâm thúy hơn nhiều, đứng ở nơi đó khiến người ta có cảm giác không giận mà uy. Từ ánh mắt Thái Long cùng Thái Nặc hai phụ tử nhìn hắn toát ra đích kính sợ là có thể thấy địa vị của hắn trong nhà lớn như thế nào.
"Gia gia, con xin ngài đấy, ngài trở về đi thôi. Ngài mà như thế nữa ta không thể nào lăn lộn tại học viện nữa đâu." Thái Long vẻ mặt cười khổ cầu khẩn gia gia.
Người đứng giữa hắn và Phụ thân chính là gia gia hắn, Thái Thản, cũng chính là tộc trưởng gia tộc.
Thái Thản hai tay để sau lưng, lạnh lùng liếc đứa cháu một cái, "Câm miệng. " Hắn chỉ dùng hai chữ khiến Thái Long phải lui lại không dám nói thêm nữa.
Đừng nói Thái Long, ngay cả Thái Nặc cũng không biết vị gia gia này tại sao hôm nay lại theo chân bọn họ đến đây. Ngày hôm qua lúc trở về, Thái Nặc không hề giấu diếm, đem chuyện đã trải qua nói hết một lượt. Nói xong thấy miệng lão Thái Thản há to đến dọa người.
Sáng sớm hôm nay, Thái Long cùng Thái Nặc hai phụ tử vẫn bởi vì thương thế còn chưa hồi phục nên không có quay lại trường, chuẩn bị ngủ nhiều một chút nhưng lại bị lão gia tử bắt dậy rồi bắt quay lại học viện. Lão gia tử vẫn chưa nói là muốn làm gì, nhưng bộ dáng với khí thế hung hăng thế kia, ngay cả Thái Nặc cũng câm như hến.
Thái Nặc rất rõ ràng. Đã biết tính tình cha không được tốt cho lắm, thậm chí tính tình so với hắn còn khó chịu hơn. Rất có thể sẽ làm ra hành động xúc động nào đó ngay. Lúc trước nếu không như vậy chính gia tộc mình cũng sẽ không......, nghĩ tới đây, Thái Nặc không khỏi thở dài trong lòng, trong lòng cầu khẩn lão gia tử không nên quá xúc động mới tốt. Dù sao, cái tên Đường Tam kia mới chỉ là một hài tử hơn mười tuổi mà thôi. Lão gia tử sẽ không cùng hắn gây chuyện đấy chứ.
Lúc này, Đường Tam cùng Áo Tư Tạp theo sau một đám đệ tử đang từ học viện đi ra.
Khi Đường Tam nhìn thấy lão gia hỏa Thái Thản khiến tim hắn không khỏi thắt chặt một chút, Tử Cực Ma Đồng tăng lên tới Tử cảnh giới, khiến hắn không chỉ thấy được sự vật bên ngoài mà còn nhìn ra lão gia hỏa này so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn. Mặc dù hắn chỉ là một con người, nhưng đứng tại chỗ khiến người khác có cảm giác nguy nga như Sơn Nhạc, bất động như núi.
"Ai là Đường Tam? " Thái Thản nhàn nhạt hỏi, thanh âm của hắn mặc dù có chút già nua, nhưng làm cho người khác có cảm giác áp bức. Âm thanh nọ tràn ngập lực lượng tựa hồ làm không khí xung quanh bị chấn động.
"Là ta. " Đường Tam chậm rãi tiến lên, đồng thời đã đem hồn lực trong cơ thể tăng cao tới trạng thái tốt nhất, tùy thời chuẩn bị ứng biến.
"Ngày hôm qua là ngươi đánh bị thương con cùng cháu ta? " Thái Thản nhàn nhạt hỏi.
Đường Tam nhẹ gật đầu, "Đúng vậy. " Hắn không muốn giải thích nhiều, hắn xem ra, đối phương một người có thực lực mạnh như thế đã tìm đến thì cho dù mình có giải thích thế nào cũng không có ý nghĩa.
"Tốt. " Thái Thản trong mắt đột nhiên quang mang đại thịnh, một cỗ lực lựong vô hình chợt từ trên người hắn bộc phát ra. Đứng ở bên cạnh hắn, Thái Nặc và Thái Long phụ tử thân thể không tự khống chế bị đẩy lui ra phía sau bốn năm bước thân hình mới đứng vững. Kể cả Đường Tam cùng Áo Tư Tạp, cũng như tất cả học viên của Sử Lai Khắc học viện đều từng bước lui về phía sau một bước. Không khí ngay lập tức trở nên nặng nề.
"Ngươi đánh bị thương con cùng cháu ta, là bọn hắn không có bản lãnh, nhưng không phải do Lực chi nhất tộc ta vô năng. Ta sẽ không lấy lớn khi nhỏ cùng ngươi động thủ, vì vậy chúng ta đánh cuộc, như thế nào? " Thái Thản nhàn nhạt nói.
Đường Tam nhìn thẳng đối phương, "Đánh cuộc gì? "
Thái Thản tiện vung tay lên, một nén hương từ trong tay áo hắn xuất hiện, tựa như mủi tên nhọn bình thường bay ra tới mấy chục thước, cắm tại trên cánh cửa học viện cách đó không xa, đầu hương đồng thời bị đốt cháy.
Chứng kiến một màn này, đệ tử Sử Lai Khắc không khỏi đồng thời kinh hô lên tiếng, ngay cả Áo Tư Tạp cũng không khỏi thầm mắng một tiếng, "Ta ngất"
Cánh cửa chính của Học viện chế tạo từ tinh thiết. Nén hương yếu ớt thế nào chứ? Chỉ bằng vào lực lượng, là có thể đem hương cắm vào mấy chục thước trên cánh cửa mà thân hương không có tổn hại gì, đây là loại thực lực gì?
Đường Tam chứng kiến cảnh này thì so với người khác vẫn rõ ràng hơn một chút, hắn biết cây hương nọ cháy được, không phải là do đốt từ trước, mà là do khi ném hương tốc độ quá lớn sẽ gây ma sát với không khí khiến đầu hương bốc cháy. Cũng chỉ có Tử cực ma đồng mới khiến hắn chứng kiến được diễn biến nhỏ như vậy.
"Ta không ra tay, cũng không phóng thích vũ hồn. Chỉ cần ngươi có khả năng dưới sự phóng thích áp lực mà có thể trụ đựợc một tuần hương này thì ngươi sẽ thắng. Ta sẽ bắt Thái Nặc, Thái Long hai phụ tử dập đầu tạ lỗi với ngươi. Nếu không trụ được ta muốn ngươi phải gia nhập Lực chi nhất tộc của chúng ta."
"Như thế không công bình." Không đợi Đường Tam mở miệng, Áo Tư Tạp đã cướp lời. Hắn biết tính cách Đường Tam so với đái Mộc Bạch đôi khi còn muốn ương ngạnh hơn, vạn nhất hắn mà đáp ứng một lời thì sẽ không có cách nào vãn hồi nữa. Hắn trừng mắt với Thái Thản rồi nói: "Các ngươi thua, con cùng cháu ngươi chỉ cần đập đầu xin lỗi là được, mặc dù có khiến bọn hắn bị sỉ nhục một chút nhưng cũng không gây tổn thất gì cho chúng cả, nhưng nếu Tiểu Tam thua lại phải gia nhập gia tộc của các ngươi, sẽ bị hạn chế cả đời, đây là kiểu đánh cuộc gì thế? "
Áo Tư Tạp cố ý đem lời nói nói chậm một chút, làm cho cây hương trên cửa nọ bị thiêu đốt nhiều hơn một ít. Luận về khôn vặt thì Đường Tam không thể so được với hắn.
Thái Thản lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi cho rằng nên thế nào? " Hắn nói không phải hướng Áo Tư Tạp mà là trực tiếp hỏi Đường Tam.
Áo Tư Tạp vội vàng cướp lời nói: "Rất đơn giản. Nếu như ngươi thua, khiến cho bọn họ gia nhập gia tộc của Đường Tam. "
"Nga? Ngươi cũng có gia tộc? " Thái Thản nhìn Đường Tam, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc.
Lần này, Đường Tam chủ động mở miệng, "Có chứ, gia tộc của ta gọi là Đường Môn. "
Đường Môn? Tại trong đầu Thái Thản cố gắng tìm tòi, cũng không có nhớ có cái tông môn nào có tên như vậy, chứ đừng nói là tông tộc cường đại. Hắn lập tức cho rằng, đây chỉ là một tông tộc nhỏ không đáng nổi danh mà thôi. Lập tức không chút do dự mà gật đầu, nói: "Tốt. Ta chấp nhận, Nếu ta thua, con cùng cháu ta, sẽ gia nhập Đường Môn của ngươi. Nếu ngươi không thể kiên trì được nữa chỉ cần lui về phía sau hai mươi thước, hoặc là ngã xuống đất. Ta sẽ thu lực. "
Áo Tư Tạp trong mắt toát ra một tia giảo hoạt, lặng lẽ nhét vào trong tay Đường Tam một cây khôi phục hương tràng, lúc này mới nhanh lui về phía sau. Đối với lực chống cự của Đường Tam hắn hết sức rõ ràng, lúc đầu tại Thiên Đấu hoàng gia học viện (không hiểu tại sao tác giả viết là Hoàng Đấu học viện - atula23), Đường Tam đã chịu áp lực của một gã cấp bậc Hồn Đấu La khá lâu, tuyệt đối không chỉ là thời gian một nén hương. Cái lão nhân trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống một vị phong hào đấu la, cho dù hắn đồng dạng cũng là hồn đấu la, Đường Tam tuyệt đối có thể chống cự được, huống chi, còn có khôi phục hương tràng của chính mình.
"Tiểu Tam cố gắng lên, thu hai người họ làm gia nô cũng tồi. "
Là người trong cuộc, Đường Tam ngược lại không có tâm tình dễ chịu như Áo Tư Tạp vậy. Mặc dù hắn lúc trước tại lúc ba mươi ba cấp, đã từng chịu uy áp của một vị Hồn Đấu La, hơn nữa muợn cơ hội này đã đả thông kinh mạch chính mình. Nhưng hắn có thể khẳng định, lão giả trước mặt cho hắn cảm giác áp lực chỉ có lớn hơn mà thôi. Bởi vì, hắn cũng là một vị Hồn Đấu La. Lúc trước vị Hồn Đấu La Trí Lâm kia chính là khống chế hệ hồn sư, hồn lực cũng không bá đạo cho lắm. Nhưng Thái Thản một nhà chính là thuần lực lượng hình hồn sư, uy áp hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.
Thái Thản tựa hồ một điểm cũng không quan tâm trước việc nén hương càng ngày càng ngắn đi bởi lời nói chuyện lúc này, sau khi nói ý bảo Đường Tam cẩn thận, chung quanh hắn lúc này mới bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đệ tử bên ngoài đang xem cuộc chiến chứng kiến chỉ có thể thấy không gian giữa Đường Tam cùng Thái Thản tựa hồ vặn vẹo hẳn lên, xuất hiện một vòng gợn sóng bao bọc lấy họ. Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt Đường Tam chợt biến đổi, cả người lui về phía sau một bước. Đồng thời lập tức phóng thích ra vũ hồn của mình.
Nếu nói lúc trước Trí Lâm hồn đấu la gây cho hắn áp lực giống như sông Trường Giang liên tục không dứt thì vị Thái Thản này lại gây cho hắn áp lực giống như kinh đào hải lãng. Áp lực mãnh liệt cuồng bạo trong nháy mắt tràn ngập tại mỗi một bộ phận trên thân thể Đường Tam, Đường Tam thậm chí lập tức nghe thấy xương cốt của mình dưới áp bức đã xuất hiện những âm thanh rất nhỏ.
Trong mắt hổ của Thái Thản toát ra một tia kinh ngạc, vì trong trận đánh cuộc này, hắn vừa rồi phóng thích đến sáu phần áp lực, hắn xem ra đối phương bất quá cũng chỉ là một gã hồn tôn ba mươi bảy cấp mà thôi, chỉ cần như thế là đã có thừa khả năng khắc chế hắn rồi.
Thái Thản mặt ngoài nhìn có vẻ cực kỳ uy mãnh, nhưng trên thực tế, tâm tư của hắn cực kỳ sâu xa. Hắn đi tới nơi này rồi đưa ra việc đánh cuộc nhưng thủy chung hắn vẫn không cho mọi người biết cấp bậc hồn sư của mình là gì. Mà hắn lại biết rõ ràng Đường Tam có cấp bậc là ba mươi bẩy cấp.
Ngày hôm qua khi Thái Nặc cùng Thái Long trở về đã miêu tả quá trình cùng Đường Tam chiến đấu, Thái Thản lập tức ý thức được Đường Tam tuyệt đối là một thiên tài trong các thiên tài. Cho nên, hắn mới không để ý đến thân phận mà tự mình đến đây. Hắn muốn xem Đường Tam cuối cùng là thiếu niên như thế nào. Mặt khác, hắn cũng hy vọng có thể thu nạp Đường Tam vào gia tộc mình, một người mà chắc chắn sẽ trở thành một cường giả trong tương lai. Gia tộc của hắn đã bắt đầu suy yếu, việc này đối với Thái Thản mà nói cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Thái Nặc có ngoại hiệu là Đại Lực Vương, mà Thái Thản lại có ngoại hiệu là Đại Lực Thần. Vũ hồn của hắn cũng là thuần lực lượng hình. Đồng thời, cũng giống như Đường Tam phán đoán hồn lực của hắn đã vượt qua tám mươi cấp, là một vị Hồn Đấu La cường đại cấp bậc chính xác là tám mươi sáu cấp.
Hồn sư tu luyện đều là có khuynh hướng khác nhau, như vậy mới có cường công hệ, phòng ngự hệ, khống chế hệ, mẫn công hệ, thực vật hệ, phụ trợ hệ đủ loại phân chia.
Nhưng bất luận là có khuynh hướng phân chia ra sao, cũng rất khó để làm cho tất cả các hồn hoàn chỉ phụ trợ cho riêng một thuộc tính. Lấy Đường Tam là làm ví dụ, vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo chịu ảnh hưởng của hồn hoàn theo lộ tuyến của khống chế hệ, mặc dù đều được tăng cường độ bền, nhưng là, sau khi hấp thu hồn hoàn đặc tính phụ trợ xuất hiện là khác nhau. Đây là tính đa dạng của hồn hoàn. Lam ngân thảo ngoại trừ cứng cỏi, còn có gai đâm, độc tố, lưới nhện cùng đủ loại kỹ năng liên quan đến độ bền khác. Mặc dù có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau nhưng cũng không thể phủ nhân hồn hoàn của hắn tuyệt đối không phải chỉ có duy nhất một thuộc tính.
Bình thường mà nói, lựa chọn phụ gia hồn hoàn tốt nhất cho hồn sư là có thể làm cho kỹ năng xác định phát triển toàn diện. Sự lựa chọn hồn hoàn của Đường Tam có thể nói đều được trải qua sự tính toán cẩn thận của Đại Sư
Muốn đem tất cả hồn hoàn phụ gia cho cùng loại thuộc tính, chỉ có một khả năng là mỗi lần thu hồn hoàn đều của cùng một loại hồn thú. Tìm được một con mười năm lực lượng hình hồn thú không khó. Cũng không khó để tìm được một con hồn thú cùng loại với trăm năm tuổi, thậm chí ngàn năm cấp bậc cùng loại hình hồn thú cũng có thể tìm thấy được. Nhưng chính là, phụ gia theo cách này, đều phải thu được từ một loài hồn thú thì khó khăn sẽ tăng lên mấy lần.
Huống chi, con đường hấp thu hồn hoàn phụ gia theo một hướng như vậy sẽ một điểm yếu tệ hại, đó là năng lực đơn lẻ. Dưới tình huống đối diện với những đối thủ khác nhau, khả năng thích ứng so với hồn sư bình thường là kém hơn nhiều, chỉ có ở phương diện cường đại là hơn.
Nhưng loại phương pháp hấp thu duy nhất một loại hồn hoàn như thế này lại có một ưu điểm lớn, đó là đem thuộc tính duy nhất này phát triển đến mức độ cao nhất.
Giống tổ tôn ba người nhà Thái Thản. Con đường của bọn họ chọn là lực lượng hình tinh thuần nhất, cái tên Lực chi gia tộc đã nói lên ý nghĩa đó. Hồn lực của Thái Thản là tám mươi sáu cấp, nhưng cho dù là trong số các phong hào đấu la cũng ít có người có thể so sánh về lực lượng với hắn.. Giống Thái Nặc năm mươi tám cấp nhưng tính về lực lượng mà nói có thể gần ngang với Triệu Vô Cực đã bảy mươi sáu cấp, đó là ưu thế của thuần nhất về phụ gia thuộc tính mà gia tộc nhà Thái Thản có được.
Thái Thản là thuần lực lượng hình hồn sư, áp lực phóng thích ra tự nhiên cũng là tùy thuộc vào lực lượng mà phát ra, mặc dù nhìn qua hắn không cần vũ hồn, không cần kỹ năng, tựa hồ cho Đường Tam một chút lợi thế, đồng thời hạn định thời gian cho chính mình, nhưng trên thực tế, chỉ đối mặt với áp lực của một người gần như chuyên về áp bức hồn sư như hắn thì lại là một truyện cực kỳ kinh khủng.
Không khí mỗi một lần vặn vẹo, Đường Tam cảm giác được thân thể chính mình phảng phất bị cỗ áp lực khổng lồ này nghiền nát, loại cảm giác này, kể cả khi hắn đối mặt với Độc Cô Bác cũng không xuất hiện qua. Độc Cô Bác cho hắn cảm giác áp lực to lớn nhưng phần lớn là trên mặt tinh thần. Mà lúc này đối mặt với Đại Lực Thần Thái Thản lại là áp bức thuần về mặt lực lượng.
Lam ngân thảo từ trong cơ thể Đường Tam phún ra. Giống như lần trước, xuất hiện tạo thành một cái kén bao bọc toàn thân hắn, chuyển động một cách nhịp nhàng theo quy luật. Bằng vào Khống Hạc Cầm Long kỹ xảo hắn có thể làm giảm thương tổn do áp lực gây ra đối với cơ thể.
Nhưng rất nhanh Đường Tam lại phát hiện, theo áp lực tăng mạnh, tác dụng của lam ngân thảo càng ngày càng nhỏ. Lam ngân thảo ở đằng trước thậm chí ngay cả ba động cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Hương vẫn chậm chạp cháy, Thái Thản cùng Đường Tam mặt đối mặt mà đứng, chiến đấu không có một tiếng động nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Hương vừa mới chỉ cháy được một phần ba nhưng trên người Đường Tam đã ướt đẫm mồ hôi, hàm răng nghiến chặt, khổ sở chống đỡ.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Thái Thản lại càng kinh ngạc hơn, hắn thi triển uy áp đã tăng từ sáu thành đến bẩy thành rồi, đừng nói là ba mươi bảy cấp, cho dù là hồn sư bốn mươi bảy cấp cũng vị tất có thể chống đỡ được.Thiếu niên trước mắt này dĩ nhiên so với trong tưởng tượng của mình còn xuất sắc hơn nhiều. Xem ra, chuyến đi này thật sự đúng đắn.
Lúc này, Triệu Vô Cực cùng các thầy giáo khác của học viện đã được Tiểu Vũ dẫn đến, rất nhanh hắn từ những đệ tử chung quanh biết tình huống trước mắt.
"Triệu sư phụ, ngài nhanh đi ngăn cản bọn họ lại đi! " Tiểu Vũ có chút vội vàng nói.
Ánh mắt Triệu Vô Cực rơi vào trên người Thái Thản, sắc mặt có vẻ cực kỳ ngưng trọng, lắc đầu nói: "Đánh cuộc đã thành, chuyện gì cũng phải chờ tới khi bọn họ chấm dứt thì mới được xen vào. Hồn sư trong lúc đánh cuộc là thời khắc thần thánh. Lúc này mà ngăn cản, Tiểu Tam sau này sẽ không thể lăn lộn trên hồn sư giới được nữa đâu. Chỉ là, đối thủ của hắn như thế nào lại là lão gia hoả này. Lần này sợ rằng phiền toái cho hắn rồi. "
"Ngài nhận ra hắn ? Người kia không phải chỉ là gia gia của Thái Long sao? "
Triệu Vô Cực nghiêm túc nói: " Lão gia hỏa này ta đương nhiên biết được. Lúc đầu, bởi vì ta vô ý đánh cho một tên đệ tử của gia tộc hắn bị thương nên bị hắn đuổi giết, nên lúc này ta mới cùng Phất Lai Đức cùng sáng lập Sử Lai Khắc học viện."
"Cái gì? Hắn so với ngài còn lợi hại hơn? " Tiểu Vũ nghe Triệu Vô Cực nói như vậy, nhất thời có phần luống cuống.
Sắc mặt Triệu Vô Cực rất khó coi rồi gật đầu, "Lão gia hỏa này cực kỳ kinh khủng, thực lực đã ngoài tám mươi cấp, là một vị Hồn Đấu La. Nếu là hắn chỉ là một Hồn Đấu La bình thường, ta còn tự tin mà liều mạng với hắn. Nhưng khi đối mặt với hắn ta một điểm thắng cũng không có. Hắn là một gã thuần lực lượng hình hồn sư. Lực lượng cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn mạnh hơn đại đa số Phong Hào đấu la. Ta cũng là lực lượng hình hồn sư mà khi gặp hắn ngay cả lực hoàn trả cũng không có. Hắn phát ra lực lượng áp bức ngang với phong hào đấu la. Không có sáu mươi cấp hồn lực, cơ hồ không có khả năng trụ vững. Cho nên ta mới nói Tiểu Tam lần này gặp phiền toái lớn rồi. "
"Như vậy phải làm sao bây giờ? " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ đỏ bừng, lúc này, nàng không thể lấn át việc nghĩ đến Đại Minh cùng Nhị Minh, nếu bọn họ hai người chỉ cần có một ở chỗ này. Thì còn sợ lão gia hỏa kia nữa sao? Nhưng chính là nước xa không cứu được lửa gần, Triệu Vô Cực cũng đã nói rồi, thì không được làm loạn lên, vậy phải làm sao bây giờ? Không được, bất luận như thế nào, cũng không thể làm cho Tiểu Tam bị thương tổn.
Nghĩ tới đây, Tiểu Vũ nhịn không được hô lớn: "Ca, nếu kiên trì không được thì hãy cứ nhận thua đi "
Đường Tam tự nhiên không có cách nào để trả lời nàng, nhưng khi nghe thấy thanh âm của Tiểu Vũ, khiến sự chú ý của hắn bị lơi lỏng, nên áp lực khổng lồ đã thừa dịp mà xông vào. Đường Tam oa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Dùng tốc độ nhanh nhất đem đại hương tràng nhét vào trong miệng, rồi nuốt nhanh xuống. Bằng vào khả năng khôi phục của hương tràng khiến hắn miễn cưỡng chống đỡ lại mà không ngã xuống.
Triệu Vô Cực nghe được tiếng hô của Tiểu Vũ chỉ biết không ổn, vội vàng lấy tay che miệng nàng lại, "Đừng làm hắn phân tâm. Bây giờ là lúc ngoại giới không được ảnh hưởng đến sự chú ý của hắn. Tiểu Tam rất thông minh hắn nhất định biết lựa chọn như thế nào. Hắn bây giờ còn chưa đến cực hạn. Nếu hắn thực sự gặp nguy hiểm, dù không muốn ta cũng phải ra tay. "
Áo bị xé tan, bát chu mâu mang theo hàn quang sâu kín nhanh chóng từ sau lưng Đường Tam trồi ra, bốn căn chu mâu phía dưới trực tiếp cắm vào mặt đất, chống đỡ cho thân thể, bốn căn phía trên chớp lên, ánh sáng đỏ, trắng trở nên chói mắt.
Huyền thiên công hoàn toàn được vận dụng trong cơ thể Đường Tam, dưới tình huống này, Đường Tam phát hiện. Bát Giác huyền băng thảo cùng Liệt hỏa hạnh kiều trong cơ thể chính mình dần dần tan ra rồi khiến thân thể hắn càng thêm cứng chắc hơn. Huyền thiên công điên cuồng vận chuyển, hóa giải từng đợt rồi từng đợt sóng áp lực bên ngoài.
Nén hương được gắn trên cổng lớn của học viện lúc này đã cháy được hơn một nửa. Mồ hôi không ngừng từ cơ thể Đường Tam chảy xuống. Trên cơ thể hắn quần áo đã hoàn toàn dán chặt vào da thịt, cả người như vừa được vớt ra từ trong nước vậy.
Thái Thản có vẻ đã không nhẫn nhịn được, sau lưng Đường Tam vừa xuất hiện Bát Chu Mâu, hắn lập tức đã nhìn ra vài phần gì đó, khi Bát Chu Mâu được xuất ra để chống đỡ áp lực thì rõ ràng khả năng chống đỡ đã tăng mạnh. Chẳng lẻ đó là hồn cốt? Nhưng lại không phải hồn cốt bình thường trong số sáu loại hồn cốt, mà là ngoại phụ hồn cốt.
Dưới tâm tình kích động..., Thái Thản đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải đem gã thiếu niên trước mắt này chiêu nạp, nếu kia thật sự là ngoại phụ hồn cốt, như vậy khó trách con trai hắn đã năm mươi tám cấp hồn lực lại bị thảm bại như vậy. Thiếu niên này có tương lai không thể hạn lượng.
Đường Tam chính mình dã không ý thức được, khi hắn thể hiện ra sức mạnh của bản thân, bằng vào thiên phú cùng với ám khí, hắn đã bị chú ý bởi các thế lực lớn.
Tốc chiến tốc thắng, Thái Thản đã quyết định không hề thu liễm nữa, mặc dù Đường Tam có ngoại phụ hồn cốt, nhưng hắn biết, thiếu niên này không thể nào chống lại được áp lực kinh khủng của chính mình. Hồn lực chênh lệch thật sự quá lớn, càng huống chi hắn lại là một kẻ thuần lực ngang với cấp bậc của Phong Hào Đấu La. Cho dù có muốn làm cho hắn bị thương, cũng phải đánh bại hắn trước đã rồi mới nói.
Nghĩ tới đây, Thái Thản trực tiếp đem áp lực của mình đặt trên người Đường Tam tăng từ bẩy thành đến chín thành. Vốn không khí đã bị vặn vẹo, trong nháy mắt không khí bị dồn dập hẳn lên, sóng áp bức hướng Đường Tam phóng đến.
Phốc----, một ngụm máu tươi phun ra. Trong tình huống tăng gần đến ba phần áp bức đã khiến Đường Tam không có cách nào chống đỡ được. Mặc dù hắn đối với thực lực của đối phương đã có phỏng đoán rất cao rồi, nhưng vẫn còn không có đủ.
Phải thua sao? Thật sự phải thua? Không.
Đường Tam nhìn về phía Thái Thản ở phía đối diện, lão nhân vẫn có vẻ mặt bình tĩnh như trước, Vạt áo trên người không gió mà bay tràn ngập một vẻ uy nghiêm. Ngay giờ khắc này, Thái Thản đột nhiên chứng kiến trong ánh mắt Đường Tam không hề báo trước, hai đạo ánh sáng màu tím từ trong đôi mắt Đường Tam bắn ra.
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục