Chương 78: Chương 61.1
Ở bên kia, sau khi Triệu Trầm dẫn thê tử rời đi, cũng không trở về phòng nay, mà đến phía sau Vọng Trúc hiên.
Nơi đó có một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt.
Lúc này gió đêm đã hơi lớn, A Kết không rõ Triệu Trầm kéo nàng tới nơi này làm gì, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Quá lạnh, chúng ta trở về đi."
Triệu Trầm đương nhiên sẽ không để cho thê tử bị nhiễm gió lạnh, ôm lấy nàng đi vào trong rừng trúc, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng nhỏ làm từ trúc. D.d.l.q.d Hai vợ chồng dắt tay đi vào, Triệu Trầm treo đèn lồng trong tay đèn lồng lên giá, gió từ cửa sổ thổi tới, đèn lồng lung lay, có chút cảm giác lạ.
Đệm chăn trên giường trúc mỗi ngày đều có nha hoàn quét tước để phòng khi chủ tử lại đây, bởi vậy Triệu Trầm trực tiếp ngồi lên, ôm thê tử đang tò mò đánh giá trang hoàng trong phòng đến trên đùi.
Hắn thay nàng cởi giày, A Kết nhịn không được nghi ngờ nói: "Đêm nay nghỉ ở đây sao?"
"Không phải, chỉ ở chỗ này ngồi một lát, trò chuyện." Triệu Trầm dùng chăn bông gói nàng thật kỹ, sau đó hé mở cửa sổ, hai người cùng nhau nhìn ra phía ngoài.
Trong rừng đen như mực, cái gì cũng không có, ngược lại chỉ thấy gió lớn tập kích.
Triệu Trầm lập tức hạ cửa sổ để xuống, ôm nàng hỏi: "Ở trong đình thái phu nhân đã nói gì với nàng?"
A Kết lắc đầu, dựa vào hắn vai nói: "Còn có thể nói cái gì, chính là khuyên thiếp cho chàng thêm người, thiếp đều đồng ý, nói lúc nào có điều kiện thì khuyên chàng." Tiếng nói nhẹ nhàng, rõ ràng đang trêu ghẹo.
Triệu Trầm thơm nàng một cái, cắn lỗ tai của nàng: "Một mình nàng đã quá đủ, sao lại có tâm tư nghĩ thêm người khác?"
Lỗ tai A Kết ngứa, lòng cũng ngứa, quay đầu trốn hắn, trong lòng ngọt ngào. Nàng thích người này bám mình, cũng thích nghe hắn nói những lời xấu hổ nhưng cũng khiến người ta khống chế không được, cảm thấy vui vẻ. Nhưng khi Triệu Trầm bắt đầu động thủ động cước thì A Kết đè lại tay hắn, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Về trong phòng lại nói, người tới thì làm thế nào?"
Triệu Trầm cười nàng nghĩ quá nhiều, "Tối lửa tắt đèn, bên này làm sao có thể có người chứ?" Nói xong vén vạt áo nàng lên lần vào đai lưng, khàn giọng nói: "A Kết, ta nói muốn dạy nàng ngồi trung bình tấn, giờ liền dạy nàng, nàng phải học thật tốt."
A Kết giữ tay hắn không muốn học, nhỏ giọng cầu xin hắn, cuối cùng người vẫn bị chuyển đi, mặt hướng cửa sổ, bị hắn đỡ eo, ngồi xổm trước người hắn, thật sự là ngồi trung bình tấn, nếu quần nàng còn ở đó. Hai tay chống cửa sổ, trên đùi A Kết đau xót, quay đầu cầu xin hắn: "Đừng như vậy được không, thiếp thật sự..." Nói chưa nói xong, lập tức bị hắn đè xuống, tim A Kết suýt nữa nhảy ra khỏi ngực, cánh tay rời đi cửa sổ, thân mình ngã vào trên người hắn, không thể động đậy.
Triệu Trầm hôn cổ nàng, chờ nàng trở lại bình thường, chậm rãi đỡ lấy người, kiên nhẫn khích lệ nói: "A Kết đứng dậy thử xem..."
Làm sao A Kết đứng dậy, nếu không phải phía trước có vách tường cản chân, nàng đều muốn vươn thẳng chân, chỉ là tư thế như vậy, nàng đẩy hắn không ra cũng không cách nào ôm hắn, ngồi ở trên người hắn, như là đồ chơi làm bằng đường cắm ở trên giá gỗ.
"Thả thiếp xuống." A Kết hận đến mức nện chân của hắn.
Nàng gõ hắn chân chỉ có thể mang đến chấn động nhè nhẹ, Triệu Trầm âm thầm hưởng thụ, hai tay lại duỗi trụ vững bản thân. A Kết vốn dựa vào hắn, Triệu Trầm vừa đi nàng vội vã ôm lấy chân hắn. Cầu xin hắn không được, biết nam nhân muốn chê cười nàng, A Kết bắt đầu gối hắn, đỡ chân hắn định đứng lên. Trên đùi thật sự không có sức lực, nhưng cứ ngồi như vậy thực khó chịu, A Kết cắn môi không để cho mình phát ra âm thanh, từng chút đứng lên.
Nàng vừa muốn rời đi, Triệu Trầm lại tại lúc hai người sắp chia lìa ôm lấy nàng, "A Kết, thân thể nàng quá yếu, ta còn muốn dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng chân nàng chỉ có chút lực, làm sao có thể cưỡi ngựa?"
"Cưỡi ngựa" hai chữ nói được đặc biệt rõ ràng.
A Kết che miệng, căn bản nói không ra lời, kỵ(cưỡi) cái gì mã(ngựa) chứ, không bị nhân kỵ(cái này chắc m.n tự hiểu nhỉ) nàng liền cám ơn trời đất(ta để nguyên vì A Kết đang chơi chữ).
Nhưng mà Triệu Trầm đối với nàng vẫn rất tốt, chiến đến một nửa thì thay đổi vị trí với nàng, dạy nàng cưỡi thế nào.
Một khi hắn ép buộc thì không ngừng được, huống chi tháp trúc này lại có tiếng vang hơn so với giường đất, chi dát chi dát, trong phòng nhỏ an tĩnh lại thêm quanh quẩn, làm cho nàng vừa thẹn vừa khẩn trương, không ngừng cầu hắn nhanh lên kết thúc, đặc biệt trợ hứng. Triệu Trầm tự nhiên không chịu dễ dàng dừng chiến, "A Kết, nhanh cho ta sinh nhi tử đi, ta muốn cùng nàng sinh nhi tử!"
A Kết khóc, đánh hắn cắn hắn, nếu muốn nhi tử, ngược lại là hắn cho nàng a, vẫn ép buộc làm cái gì?
Trong lúc vô tri vô giác, cửa phòng trúc đột nhiên bị cái gì đụng vào.
Kích thích này vượt khỏi dự liệu, vừa lúc Triệu tướng quân lần nữa phá tầng tầng cổng thành, thân thể A Kết run lên, bị bại rối tinh rối mù.
Mà Triệu Trầm so với nàng thì bình tĩnh hơn, tạm thời đình chỉ thế công, nghiêng tai lắng nghe.
Hơi thở A Kết mong manh, muốn đánh hắn cũng không có sức: "Đi xuống..." Đều tại hắn, hại nàng mất mặt, việc này bị người bên ngoài truyền đi, nàng phải sống thế nào?
Triệu Trầm hôn nàng vỗ về, quay đầu, thấp giọng hỏi: "Ai?"
Không có người đáp lại, chỉ có tiếng bước chân nhè nhẹ, A Kết khóc, dùng sức đẩy hắn. Triệu Trầm không có cách nào, vừa muốn đi xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu quen thuộc, mà tiếng bước chân cũng càng rõ ràng, ở chỗ cửa nhích tới nhích lui, còn có tiếng của cái đuôi quét vào cánh cửa.
A Kết choáng váng.
Con Đường Sủng Thê Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân