Q.3 - Chương 32: Hôn Lễ Chân Chính
ả đêm Tả Á không ngủ được, lo lắng chờ đợi đáp án của Kiều Trạch, liệu anh có đồng ý hay không, có lẽ anh hận cô lắm, sao có thể đồng ý với yêu cầu vô lý như thế của cô đây. Tình Văn, anh đã có Tình Văn rồi, nếu như anh đồng ý với cô thì Tình Văn sẽ như thế nào?
Khi Kiều Trạch trở lại đã thấy Tả Á ngồi trên sofa, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, đầu quấn băng gạc, co chân ngồi trên sofa, vẻ mặt mệt mỏi, hình như cả đêm cô không ngủ.
Kiều Trạch cau mày, cô không biết tự chăm sóc cho bản thân sao?
Ánh mắt trách cứ của Kiều Trạch đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tả Á, cô đang nhìn anh chờ đợi. Anh biết cô nôn nóng muốn biết đáp án của mình, cô gấp, nhưng anh không vội. Sau khi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống mặt bàn, anh liền đi vào toilet rửa mặt.
Còn Tả Á cứ như thế lặng im chờ đợi, giờ phút này tiếng nước chảy trong toilet đối với cô cũng là một loại dày vò. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kiều Trạch cũng từ toilet đi ra ngoài, mái tóc đen ướt đẫm, chiếc áo choàng tắm mùa trắng quấn lấy thân người, chân đi dép bước tới, khom người ngồi đối diện với cô.
Ánh mắt anh nhìn cô có chút sắc bén, có chút bí hiểm, khiến Tả Á đoán không ra được anh đang suy nghĩ gì. Lòng cô khẩn trương và lo lắng, còn có cả sự chờ đợi, mong mỏi đáp án của anh là điều cô muốn.
“Tả Á!” Anh đột nhiên mở miệng gọi cô, Tả Á giật mình, vội đáp: “Hả? Cái gì?”
“Hôn nhân như lúc trước, tôi không muốn trải qua lần nữa, cô hiểu không?” Giọng nói của Kiều Trạch có chút nặng nề, cũng có chút mệt mỏi, hang lông mày cương nghị nhíu chặt như đang ẩn chứa tâm sự nặng nề, cũng có lẽ là sự kìm nén, bởi vì, anh đã đưa ra quyết định, mà quyết định này sẽ khiến cho Tình Văn bị tổn thương.
Con ngươi của Tả Á tối lại, lời nói của Kiều Trạch Tả Á hiểu, anh muốn một gia đình chứ không phải chiến trường, anh cần một người vợ chứ không phải kẻ thù. Cuộc sống hôn nhân trong hai năm kia, cuộc sống hôn nhân hai năm chỉ có đối chọi gay gắt, anh không muốn phải trải qua lần nữa.
Nếu cô yêu cầu tái hôn, thế thì anh cũng có điều kiện, anh muốn hai người phải sống với nhau thật hạnh phúc, mà cô cần phải học được bổn phận làm vợ, chứ không phải lại ngày ngày cùng anh giương cung bạt kiếm, không phải lúc nào cũng cả người đầy gai rồi tùy thời đâm về phía anh.
Kiều Trạch nhìn Tả Á thật lâu không nói gì, anh ngã người về sau dựa vào ghế sofa, nhíu mày hỏi: “Không hiểu, hay là không làm được?”
Mặt Tả Á tái dần, mười ngón tay xoắn vào nhau, cô không cách nào tưởng tượng được bản thân diễn vai người vợ tốt sẽ trông thế nào, thế nhưng, cô nhất định phải làm được, vứt đi tự trọng, vứt đi tất cả kiêu ngạo của mình, thậm chí phải học được cách trở nên nhỏ bé.
“Nếu thấy quá khó khăn, thấy mình không thể làm được cô có thể đi, cửa ở bên kia.” Kiều Trạch lạnh giọng nói xong định về phòng ngủ nghỉ ngơi, Tả Á vội vàng đứng dậy, kêu lên: “Tôi bảo đảm cuộc hôn nhân như thế sẽ không xảy ra nữa, sẽ không…..Tôi sẽ làm một người vợ tốt, tôi sẽ…..”
Đây là lần đầu tiên Tả Á cúi đầu trước anh, chuyện này đối với cô mà nói thực sự rất khó khăn. Kiều Trạch nhìn Tả Á, anh không biết tại sao Tả Á lại muốn tái hôn với anh, đây là lợi dụng hay là cạm bẫy? Không sao cả, anh là thương nhân, không biết buôn bán lỗ vốn. Kiều Trạch ngồi xuống, đặt tờ hiệp nghị đã chuẩn bị sẵn lên chiếc ghế sofa trước mặt Tả Á. “Được rồi, trước khi tái hôn, cô phải ký tờ thỏa thuận này!”
Tả Á nhìn Kiều Trạch, trái tim co rút, vội vàng hỏi: “Ký rồi anh sẽ đồng ý tái hôn với tôi, phải không?”
Trước sự nôn nóng của Tả Á, vẻ mặt Kiều Trạch vẫn bình tĩnh, con ngươi sâu không thấy đáy, trên mặt dường như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng thật ra tim anh không hề bình tĩnh như mặt ngoài, nếu như Tả Á đến gần nhất định cô sẽ nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của anh.
Kiều Trạch lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nên kí vào trước khi tôi đổi ý.”
Tả Á hoảng hốt, sợ Kiều Trạch sẽ thật sự đổi ý, hơn nữa lòng cô lúc này như lửa đốt vội cầm bút ký lên tên mình, cũng không quan tâm nội dung bản thỏa thuận đó như thế nào, chỉ cần có thể tái hôn, chuyện gì cũng không cần để ý đến.
Hôn lễ không quá long trọng, nhưng cũng không hề xuề xòa, có lẽ để đền bù nỗi tiếc nuối khi Tả Á đã chạy mất trong hôn lễ năm đó nên cho dù tái hôn hai người vẫn cử hành hôn lễ một lần nữa.
Người nhà của Tả Á khi biết cô trở về, vừa vui mừng lại vừa chua xót, đứa trẻ này của bọn họ con đường tình cảm không thuận lợi, hôn nhân cũng không được mỹ mãn, bảo đi giải sầu là đi liền một năm, trong suốt một năm này, cô có gọi điện thoại về, cũng gửi thư báo bình an.
Nhưng dù biết, cô sống bên ngoài rất tốt, người nhà vẫn hi vọng cô sẽ có một gia đình an ổn, có một chốn bình an để đi về, tái hôn cùng Kiều Trạch có lẽ là kết cục tốt nhất.
Mặc dù không biết vì sao Tả Á và Kiều Trạch lại đột nhiên tái hôn, nhưng bọn họ đều tin tưởng Kiều Trạch nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tả Á, như vậy bọn họ cũng có thể yên lòng. Thế nhưng, ai nấy đều thấy nhìn ra được, tinh thần Tả Á có chút không vui, luôn ẩn chứa lo lắng trong lòng, tâm sự nặng nề, mỗi ngày đều nhìn di động đến ngẩn người, thậm chí còn im lặng rơi lệ, hỏi cô sao thế, cô lại không chịu nói.
Hôn lễ diễn ra ở giáo đường, người đến không nhiều, chỉ có người nhà, bạn thân của Tả Á cùng với người nhà và bạn bè thân thiết của Kiều Trạch. Tả Á mặc áo cưới trắng tinh, ngẩn người ôm lấy cánh tay ba, nỗi lòng nặng nề được dẫn vào giáo đường, khi tay cô được giao vào tay Kiều Trạch cô vẫn không hay biết gì. Hai người đứng trước mặt cha xứ, khi cha xứ đọc lời thề, hỏi: “Chú rể Kiều Trạch, anh có đồng ý cưới Tả Á làm vợ, theo lời dạy của Thánh kinh mà ở cạnh cô ấy, ….. cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
“Tả Á, cô có đồng ý cưới Kiều Trạch làm chồng, theo lời dạy của Thánh kinh mà ở cạnh anh ấy, trước mặt Chúa hòa làm một với anh ấy, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, như yêu chính bản thân mình….. cho đến khi rời khỏi thế giới này?”
Kiều Trạch nâng tay Tả Á lên, đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay cô, ánh mắt nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi, Kiều Trạch xin thề, em là vợ của tôi, là người bầu bạn và người tôi yêu duy nhất trong quãng đời này. Tôi sẽ trân trọng tình vợ chồng của đôi ta, mãi yêu em, dù là hiện tại, tương lai hay mãi mãi. Tôi sẽ luôn tin em, tôn trọng em, tôi sẽ cùng em cười, cùng em khóc. Tôi sẽ tận tâm mà yêu em.”
Tay Tả Á bị Kiều Trạch bóp đau chợt phục hồi tinh thần, cô chỉ nghe được câu nói sau cùng của Kiều Trạch, Tôi sẽ tận tâm mà yêu em, từng lời anh nói đều rõ ràng và mạnh mẽ, đầy khí phách, mỗi một chữ đều là lời hứa hẹn và lời thề của anh.
Con ngươi đen của anh tựa như dòng nước xoáy, muốn hút cô vào trong, Tả Á cầm chiếc nhẫn tương tự đeo vào tay Kiều Trạch, tay cô run lên, thậm chí suýt chút làm rơi nhẫn xuống đất. Kiều Trạch dùng bàn tay còn lại nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, cô cho rằng anh sẽ cầm tay cô mà đeo nhẫn vào, thế nhưng anh chỉ bóp nhẹ tay cô, ý bảo cô tiếp tục.
Tả Á cố ổn định bàn tay đang run rẩy của mình, đeo nhẫn cưới vào tay Kiều Trạch, không biết mình nên nói gì, cho đến khi Kiều Trạch hỏi cô, “Đồng ý không?”
“Tôi…..đồng ý!”
“Chú rể có thể hôn cô dâu!”
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Kiều Trạch cầm tay Tả Á, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi môi mỏng khêu gợi rơi lên cánh môi lạnh lẽo của cô, giọng nói trầm thấp thầm thì bên tai cô: “Đừng quên lời thề hôm nay của cô!”
Lời thề của cô chỉ có ba chữ, nhưng lại nặng nề vô cùng, trái tim Tả Á chợt nhảy lên, trợn to hai mắt nhìn Kiều Trạch, con ngươi sâu lắng của anh nhìn lại khiến cô không khỏi cúi đầu, tầm mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của cả hai, viên kim cương trên nhẫn cưới lóe sáng, khiến Tả Á chói mắt.
Cô lại trở thành vợ Kiều Trạch một lần nữa, trước kia là không tình nguyện, bây giờ lại do chính cô cầu xin anh, sự đời thật khó lường trước, chẳng phải thế ư?
Hôn lễ kết thúc, mọi người vây quanh Kiều Trạch và Tả Á ra khỏi giáo đường, Tả Á giống như tượng gỗ bị Kiều Trạch ôm lấy, chụp hình cùng người thân và bạn bè. Không một ai chú ý đến, ở một nơi xa không thể nhìn thấy, giờ phút này có một người đàn ông cao lớn đang đứng đó chứng kiến tất cả.
Bàn tay anh nắm chặt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy nét tang thương, con ngươi sâu lắng đều là ưu buồn và đau đớn, nhìn chằm chằm vào Tả Á với chiếc áo cưới trắng tinh, tim của anh vỡ vụn thành từng mảnh, ba năm trước đây anh không thể làm chồng cô, ba năm sau cũng thế.
Hôm nay, anh đã là chồng người khác, mà cô cũng vừa trở thành vợ Kiều Trạch, cô đi một vòng cuối cùng lại trở về bên cạnh Kiều Trạch, chẳng lẽ, đây chính là duyên phận? Cô và Kiều Trạch, có duyên có phận, mà Chung Dương anh, nhất định lại có duyên mà không có phận ư?
Là cúi đầu trước số mệnh hay thỏa hiệp với chính mình?
Đêm nay, có người vui mừng, có người đau khổ. Chung Dương mua say, còn Tả Á sau một ngày bận rộn, thần kinh căng thẳng, tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy Kiều Trạch chờ sẵn bên ngoài nơi đặt lên chiếc giường phủ kín hoa hồng.
Anh ôm cô vào lòng, ánh đèn nhu hòa huyền ảo chiếu sáng trên người cả hai, càng tăng thêm cảm giác ám muội. Tả Á cứng người nằm trong ngực anh, trong tay cô vẫn cầm chiếc điện thoija một giây không rời, cho dù đi tắm cô cũng sẽ đặt cách đấy không xa, chỉ chờ điện thoại vang lên.
Kiều Trạch đưa tay cầm cánh hoa lên, rắc trên người Tả Á, cánh hoa đỏ tươi rơi trên da thịt trắng trẻo của Tả Á trông mỹ lệ lạ thường. Tầm mắt anh rơi vào điện thoại trên tay cô, con ngươi hiện sự giận dữ, anh cho rằng cô đang đợi, đợi điện thoại của Chung Dương. Vươn tay giật lấy điện thoại trong tay cô, đặt trên tủ đầu giường, tay nắm lấy cằm cô, khiến cô nhìn anh, mất hứng nói: “Cô không chuyên tâm.” Đây là anh đêm tân hôn thật sự của anh, hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp, anh không muốn phá hỏng sự tốt đẹp này.
Tả Á không rảnh quan tâm đến cảm xúc của Kiều Trạch, quay đầu, vươn tay muốn cầm điện thoại, Kiều Trạch liền kéo tay cô về, lạnh lẽo nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cô, không khỏi tức giận: “Đây là lời cam đoan của cô sao? Tái hôn, là do chính cô lựa chọn!”
Đúng vậy, tái hôn là lựa chọn mà cô bất đắc dĩ phải chọn, là cô xin Kiều Trạch tái hôn với cô, là cô cam kết sẽ không giống cuộc hôn nhân trước đây, cô không có cớ để lạnh lùng với anh, không có tư cách từ chối anh, cô phải cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ. Nhưng, tâm tư trong lông cô sao có thể gạt đi mà hoan ái triền miên cùng Kiều Trạch được đây.
Trong lúc Tả Á đang khổ sở và mâu thuẫn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trái tim Tả Á suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đẩy Kiều Trạch ra, vươn tay cầm lấy điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ nghe máy.
Kiều Trạch nhìn Tả Á chạy ra ngoài, lòng tràn đầy giận dữ, hung hăng đấm xuống giường, biết rõ mình tự tìm mất mặt, nhưng vì sao vẫn làm vậy, anh không nên ép mình đi lên con đường hôn nhân không tình yêu này.
Kiều Trạch không nhịn được mà nghĩ ngợi, cô đang vội vã nhận điện thoại của Chung Dương, cô yêu cầu tái hôn, chẳng lẽ là muốn lợi dụng anh kích thích Chung Dương, đòi tái hôn cũng chỉ vì giận dỗi Chung Dương?
Anh đột nhiên đứng dậy, bước ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài rất yên tĩnh, “Tả Á!” Anh gọi, trong lòng lo lắng, có phải cô ra ngoài rồi không, Chung Dương đang ở ngoài và bọn họ đang ở cùng nhau, đúng không.
Lòng Kiều Trạch tràn đầy giận dữ, con ngươi giận dữ nhìn chung quanh, chợt thấy một bóng dáng đang co ro trên ban công, cô đơn bất lực, cô không có rời khỏi, Kiều Trạch không nhịn được mà bước đến, ngồi xổm xuống, có chút giận dữ vòng tay ôm cô, lại thấy trên mặt Tả Á đầy nước mắt.
Chỉ "Sex" Không "Yêu" Chỉ "Sex" Không "Yêu" - Hồ Ly