Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60
T
rong suốt chuyến bay trở về Burligton, họ đọc đi đọc lại ghi chép bản án về vụ sát hại gia đình Leopold ở một ngôi làng cách Vienna hai mươi cây số. Theo yêu cầu FBI, cảnh sát Áo cũng đã gửi thông tin về gia cảnh của Leopold.
“Không có chi tiết nào trong này nói về việc có khả năng các cảnh sát đã sát hại gia đình Leopold,” Lancaster nói.
“Ồ, nếu thật là như thế, tôi đồ rằng sẽ chẳng có ai ghi lại vào hồ sơ,” Bogart nói.
Decker, đang đọc dở báo cáo khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân, ngẩng đầu lên nhìn Bogart. “Anh có sợi dây nào trên máy bay không?”
“Dây á?”
“Hoặc thừng cũng được.”
Họ tìm được một đoạn dây thừng trong bộ đồ cấp cứu nhét trong khoang lưu chứa, và Bogart nhìn theo Decker đo dây và bắt đầu tạo thành các nút thắt.
“Cái gì đó?” Bogart hỏi.
“Có thể là một thứ có nghĩa hoặc vô nghĩa,” là tất cả những gì Decker nói.
Sau đó anh đọc cái tờ “Công lý Bị Khước từ” mà ai đó đã bỏ lại trước cửa nhà Clyde Evers. Rồi anh nhìn những nút thắt mà anh mới làm từ dây thừng, rồi lại nhìn vào trang giấy. Anh đọc lại tập hồ sơ vụ sát hại gia đình Leopold, một lần nữa ghi vào trong đầu từng thông tin. Đọc xong, anh nhắm mắt lại và bắt đầu ghép nối các chi tiết với nhau. Hai mắt anh vẫn đang nhắm khi chiếc máy bay đáp đất.
“Amos, phải đi rồi,” Lancaster nói.
Khi họ lái xe đi trên chiếc SUV, Bogart nói, “Người của tôi sẽ truy dấu vết của trang web này và thử xem tìm được gì.”
Lancaster gật đầu và sau đó liếc nhìn sang Decker, lúc này đang nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
“Anh nghĩ sao Amos?”
Anh đang ngồi trên ghế, tay vẫn cầm đoạn dây thừng thắt nút.
“Tôi đang nghĩ là rất nhiều người đã phải chết chỉ vì một đám người u muội.”
“Wyatt và Leopold tự mình đưa ra lựa chọn, lựa chọn tồi,” Bogary nói. “Những lựa chọn thật đáng kinh tởm. Chính chúng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này mà không phải ai khác.”
“Và con người ai cũng có giới hạn,” Decker nói. “Và anh cứ mặc sức luyên thuyên về việc trần đời bất công ra sao, hay về việc những người ở trên đời không được để mình bị chịu tác động bởi những điều tàn ác xảy đến với họ, nhưng mỗi người lại một khác. Một số người vững như bàn thạch, nhưng số khác lại mỏng manh, và anh không bao giờ có thể biết anh sẽ thuộc nhóm nào.”
“Chúng đã sát hại gia đình của anh đấy, Decker,” Bogart phản bác.
Lancaster và Jamison nhìn nhau, ánh mắt đầy lo ngại.
Decker không nhìn người đặc vụ FBI. “Đó là lí do mà chúng ta sẽ tóm chúng và mạng sống của chúng sẽ kết thúc hoặc trrong tù hoặc trong phòng xử tử. Nhưng đừng cho rằng tôi sẽ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Wyatt trong việc này. Bởi vì tôi không thể, và tôi sẽ không làm như thế.”
“Tôi tự hỏi không biết Giles Evers đang ở đâu,” Jamison nói.
“Dưới địa ngục, hi vọng là thế,” Decker đáp.
☆☆☆
Decker yêu cầu được thả ở Residence Inn. Anh bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai và ngoái đầu nhìn chiếc SUV lăn bánh đi khỏi bãi đỗ. Jamison đang nhìn anh chăm chú từ cửa sổ. Cô vẫy nhẹ tay chào anh.
Anh không đáp trả.
Anh đi thẳng vào phòng và ngồi lên giường, đoạn dây thả xuống ở bên cạnh sườn.
Anh nhắm mắt lại và để tâm trí tua lại về hai hình ảnh của cùng một người nhưng ở hai tình huống và cách ăn mặc khác nhau.
Billy, ả bồi bàn ở quán bar.
Billy, cậu lau sàn ở cửa hàng 7-Eleven.
Anh đã quan sát kĩ gương mặt của Billy - cậu lau nhà, nhưng không quan sát kĩ lắm Billy - ả bồi bàn. Anh nheo mắt chặt hơn như thể đang chỉnh lại lấy nét ở máy quay. Cả hai kẻ đó có cái cằm là tương đồng. Khung xương hàm. Và đôi tay. Mọi người vẫn luôn quên mất đôi tay, nhưng chúng có thể dễ phân biệt y như dấu vân tay nếu bạn biết chú ý đến gì.
Dài, những ngón tay thanh thoát, ngón út bên phải ngắn, móng tay không sơn là của ả bồi bàn, ngón trỏ bên trái có móng tay bị nứt, một cái mụn cóc ở ngón tay cái bên phải. Chắc chắn là cùng một người.
Anh mở to mắt trợn trừng trong nỗi ngạc nhiên.
Anh vừa mới nhìn thấy Billy. Trong một ánh sắc màu. Lần đầu tiên.
Màu xám.
Với anh, cũng như với rất nhiều người khác, nó là một màu sắc rất khó phân định. Nó không gắn với một cách diễn giải cụ thể nào. Đó là một màu sắc có thể giải nghĩa theo cách này hoặc cách khác. Con người ai cũng khát khao thế giới mang tính rạch ròi trong hai màu trắng và đen. Như thể cuộc sống sẽ đơn giản hơn: Những quyết định khó khăn sẽ dần biến mất; tất cả mọi thứ sẽ được sắp đặt và phân loại gọn gàng. Và con người cũng thế. Nhưng cõi đời này lại không như vậy. Và những con người sống trên đời cũng vậy. Chí ít là với những người để tâm khám phá sự phức tạp của nó.
Sắc xám của cuộc đời.
Lúc này, trong bộ óc cùa anh, Leopold có màu vàng. Màu vàng không phải là một màu sắc khó phân định. Màu vàng là màu của thù địch, của xảo trá. Đôi lúc các màu sắc rất sáng rõ. Thực ra là rõ ràng y như các con số vậy.
Các mảnh ghép đang bắt đầu ráp vào đúng chỗ.
Nhưng tại sao lại nhắm vào mình? Tôi đã từng làm cái quái gì ảnh hưởng tới cô vậy hả Belinda/Billy? Là cái gì?
Mối liên hệ duy nhất giữa họ là ở viện nghiên cứu từ hai mươi năm trước. Gia đình của anh bị sát hại hơn mười sáu tháng trước. Đó là một khoảng cách khá xa. Tại sao phải chờ đợi? Bởi vì cô ta đã gặp Sebastian Leopold trong khaong thời gian đó sao? Và hắn đã chỉ cho cô ta cách để trừng phạt Decker chăng? Cách để tự tay cô ta báo thù? Nhưng vì cái gì chứ?
Viện nghiên cứu. Điểm khởi đầu đối với cả hai người họ. Tiếp xúc hạn chế. Nói chuyện trực tiếp với nhau ư? Hoàn toàn không.
Anh nhắm mắt lại một lần nữa. Anh cần phải tìm ra. Anh phải tìm thật kĩ càng. Wyatt phải có một lí do để làm tất cả những chuyện này. Cô ta đã dự tính kĩ càng đến mức kinh ngạc. Tính vẹn toàn trong hành vi tàn ác của cô ta là cực kì xuất thần. Trong mức độ kinh dị của nó nứa. Thế nên chắc chắn cũng sẽ phải có một lí do nào đó cho điều này.
Cái đầu máy ghi hình của anh tua đi và tua lại. Những hình ảnh lướt đi với tốc độ rất nhanh, nhưng anh không bỏ sót gì cả. Anh nhìn thấy từng thứ trong đó như thể nó đang diễn ra trước mặt anh và ở một tốc độ bình thường. Không, ở tốc độ tua chậm. Từng lời nói, từng khoảnh khắc, tất cả mọi thứ đang di chuyển với tốc độ của một con ốc sên.
Trong buổi trị liệu theo nhóm, anh đã nói về tương lai của mình. Hi vọng và ước mơ của anh. Nhưng tất cả những người khác cũng chia sẻ mà. Ừm, là tất cả mọi người trừ Belinda. Cô ta đã được mời nói, nhưng không tự nguyện chia sẻ bất cứ một thông tin gì về những kế hoạch tương lai của mình. Dường như cô ta chẳng có kế hoạch nào cho tương lai, chí ít lúc đó thì không.
Ờ, giờ thì không còn như thế nữa.
Một số người biết vè quá khứ của Decker, về chân thương của anh, việc anh suýt chết trên sân đấu. Anh đã không hay biết gì về tình cảnh khổ sở của Belinda, mặc dù có khi cô ta không biết điều này. Có thể lúc đó cô ta đã nghĩ nếu cô ta biết vè anh, anh cũng biết về cô ta. Nhưng thực sự thì, chuyện đó có quan trọng không?
Anh mở mắt, hai lông mày nhíu lại vì bộ não của anh - một bộ não đã vị sang chấn cực kì khác thường, bị suy yếu đi - một bộ não sinh ra dành riêng cho anh sau khi chết đi sống lại - đã không thể giải được câu đố hóc búa có thể giúp tất cả những mảnh ghép này tìm vào đúng chỗ.
Anh rời đi bởi vì anh không thể ở lại đây.
Ba mươi phút sau, anh đi vào sở cảnh sát Burlington. Đội trưởng Miller đang ở đó, Bogart đã thông tin nhanh cho ông về chuyến đi tới Utah, ông nói với anh.
“Trông cậu không ổn lắm đâu, Amos ạ,” Miller nói.
“Ổn sao được.” Decker cãi lại.
Miller vỗ vỗ đầu. “Không ra à?”
“Nó ở trong đó. Chỉ là tôi không sao bắt nó nói cho tôi biết điều mà tôi cần biết.”
“Cậu có một trí óc khác thường, nhưng vẫn còn phải tìm hiểu nhiều.”
“Ừm, sẽ phải có ai đó tìm ra. Và nếu người đó không phải là tôi, chắc chắn phải có người khác.”
“Cậu nghĩ có thể bọn chúng đã thu dọn và rời đi rồi à?”
“Chưa đâu.”
“Chúng còn đợi gì nữa?” Miller hỏi.
“Tôi.”
Anh đi tới kho lưu trữ bằng chứng, điền các giấy tờ cần thiết theo sự cho phép của Miller để bước vào trong xem xét các bằng chứng thu thập được cho tới lúc này. Do anh không còn là cảnh sát nữa, nên phải có người đi cùng.
Người này là Sally Brimmer, cô ta giải thích, “Tôi cũng không có việc nào hệ trọng hơn vụ án này, anh Decker ạ.”
Họ ngồi ở bàn trong lúc Decker xem xét từng chiếc túi đựng bằng chứng, rất nhiều trong số đó anh xem đi xem lại hai lần. Cuối cùng anh xem tới bộ cảnh phục, lần thứ hai.
“Theo lý thuyết, đáng lý anh cần phải nộp lại phù hiệu,” Brimmer trách móc. “Nhưng mà dù sao thì cũng chẳng quan trọng nữa. Bọn chúng đã cào nát nó rồi.”
Decker nhấc chiếc túi lên, xuyên qua lớp túi ni-lông anh nhìn chiếc phù hiệu với chữ X cắt xéo ngang qua nó.
X-óa sổ tôi, anh nghĩ. Như chúng đã xóa sổ Glies Evers. Anh ta mặc cảnh phục khi anh ta vờ tỏ ý tốt đưa cô đi, Belinda nhỉ. Ở một mặt nào đó, tất cả những người này đều mặc đồng phục. Cảnh sát, cầu thủ bóng bầu dục, huấn luyện viên, thậm chí là trợ lý hiệu trưởng, khoác lên mình quyền uy của nhà trường. Cô bị vây quanh bởi những kẻ đáng lý ra phải bảo vệ cô, nhưng bọn họ đã không làm thế. Thay vào đó, bọn họ hủy hoại cô. Bắt đầu với một tay cảnh sát. Với phù hiệu. Giống y như tôi.
Anh xoa xoa miếng kim loại qua lớp ni lông. Rồi anh dừng lại. Giống như đang xoa cây đèn thần vậy. Anh đã có một lời ước ngốc nghếch, chưa bao giờ nghĩ nó sẽ hóa thật. Nhưng lời ước vừa mới thành sự thật xong.
Miếng ghép cuối cùng vừ mới tìm vầo đúng chỗ.
Và Amos Decker cuối cùng cũng đã hiểu mình đã làm gì để đáng phải gánh chịu tất cả những điều này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci