Dương Thần epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Khu Vật (thượng).
hời tiết tháng bốn tháng năm dần dần ấm lên, thỉnh thoảng có một ngày ánh mặt trời đặc biệt gay gắt, mặc dù không đến nóng đến mức chảy sắt thép, thiên địa như lò lửa, nhưng vào những lúc giữa trưa nếu người đứng dưới ánh mặt trời liền cảm thấy toàn thân nóng như thiêu đốt, da cũng cháy sạm đi.
Hồng Dịch lựa chọn một buổi trưa ngày có ánh nắng mặt trời gay gắt như vậy cưỡi ngựa tới phụ cận Ngọc Long sơn, nơi đây yên tĩnh vắng vẻ không một bóng người. Đến nơi Hồng Dịch chọn một vị trí có bóng râm buộc ngựa rồi khoanh chân ngồi xuống, yên lặng trần tĩnh minh tưởng, vận lực thần hồn.
Hắn rất vất vả mới chọn được một ngày có ánh nắng mặt trời giữa trưa gay gắt như vậy, chính là vì muốn đột phá thần hồn đem du hồn ngưng luyện thành âm thần, có thể khu động vật thể, đạt tới cảnh giơi khu vật.
Chỉ khi tu vi đến cảnh giới khu vật, đạo thuật mới chân chính có vũ khí để phòng thân, không giống như trước khi thực chiến chỉ dùng mê hồn thuật làm tổn thương thần hồn.
"Nàng Mộ Dung Yến kia một thân đạo thuật cao thâm, đến cảnh giới hiển hình, mặc dù hiện tại thân thể bị thương nhưng âm thần cũng có thể xuất ra gây tác quái khiến người ta khó lòng phòng bị, qua một thời gian ngắn nữa khi thương thế nàng ta đỡ dần chỉ sợ lại chống đối, ta tranh thủ luyện đến cảnh giới khu vật, bằng vào huyết văn cương châm cũng có thể chế phục được nàng ta."
"Mặc dù ta không nên giam giữ nàng ta lại nhưng từ trên người nàng ta cũng phải tìm một số tin tức gì chứ? Như sự tình của Thái Thượng đạo? Mẫu thân ta là người của Thái Thượng đạo tên là Mộng Băng Vân, có quan hệ thế nào với giáo chủ Thái Thượng giáo Mộng Thần Cơ? Còn một số sự tình trong tu luyện đạo thuật nữa chứ, ta bây giờ tu luyện đạo thuật chẳng khác kẻ mù lần mò từng bước, không có truyền thừa của môn phái nào, vẫn còn nhiều điểm chưa nắm rõ."
Hồng Dịch biết võ công mình tu luyện có chút ít thành tựu là do trước đây có Bạch Tử Nhạc chỉ điểm, nhưng về phần tu luyện đạo thuật hoàn toàn là tự bản thân mày mò, trải qua mấy phen sinh tử nếu không có Di Đà kinh bảo vệ thì đã sớm toi mạng rồi.
Bây giờ thật khó khăn mới gặp một cao thủ chính tông của Huyền Thiên Quán là Mộ Dung Yến, Hồng Dịch sao có thể bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh hỏi những nghi vấn trong tu luyện đạo thuật của mình.
"Bất kể là thế nào phải nhân lúc thương thế nàng ta chưa phục hồi hoàn toàn ta phải đột phá tu vi một bậc. Tất cả đều lấy thực lực quyết định, nếu ta tu luyện đến cảnh giới quỷ tiên, có bản lĩnh cao cường như Mộng Thần Cơ, thì còn sợ không đòi được công bằng cho mẫu thân ta sao? Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thân Cơ ngay cả Vũ Văn thái sư cũng bị thiêu trụi bất đắc dĩ phải thi giải, Vũ Văn thái sư của Vân Mông quốc năm đó uy chấn bốn phương, cùng nổi danh ngang với phụ thân ta là Hồng Huyền Cơ. Cửu Hỏa Viêm Long, Cửu Hỏa Viêm Long..."
Hồng Dịch trong miệng lẩm bẩm đạo thuật này.
Hắn cũng biết đạo thuật này lấy thần hồn ngự hỏa, hóa thành chín con rồng lửa khổng lồ, làm tan chảy cả sắt thép. Người bị rồng lửa bao quanh liền lập tức bị đốt thành tro bụi.
Lửa mới chính là dương cương khí, âm thần căn bản không thể khu động được, nếu cứ miễn cưỡng khu động sẽ bị ngọn lửa thiêu tổn thương thần hồn, ngọn lửa càng mạnh thương tổn của thàn hồn càng lớn.
Giống như ngọn lửa của Cửu Hỏa Viêm Long nung chảy cả kim loại, ầm thần chỉ cần tới gần liền như bị ánh nắng mặt trời thiêu thành hơi nước tan biến đi chứ đừng nói là khu động sử dụng.
Huống chi Hồng Dịch từng nghe Mộ Dung Yến nói một câu, Cửu Hỏa Viêm Long của Mộng Thần Cơ nước cũng không dập tắt được, trước đây hắn từng ở biển lớn thi triển, thiêu chết Hắc Sa Vương ở Hắc Sa Đảo - một hải tặc tung hoành ngang dọc ở nam phương, cùng hải tặc đầu mục của mười tám đảo ở vịnh Nam Hải .
Đạo thuật cường đại như vậy đã siêu thoát thế tục thậm chí còn coi khinh hoàng quyền.
Hồng Dịch trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Cửu Hỏa Viêm Long!
Đạo thuật lại có thể cường đại đến mức độ như vậy.
Khó trách Thái Thượng đạo xưng là Thái Thượng.
Huống chi Hồng Dịch còn nghe Bạch Tử Nhạc nói, giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ cũng chưa luyện tới cảnh giới dương thần, chưa thể thành thần tiên, như vậy không biết sau khi luyện thành Dương Thần còn cường đại đến mức độ nào?
Hồng Dịch không dám tưởng tượng.
Nhưng hiện giờ đạo thuật của Hồng Dịch mới bắt đầu tính là nhập môn.
Bài trừ hết tất cả những ý niệm trong đầu, tiến vào cảnh giới vô lượng thọ, vô lượng quang của A Di Đà, Hồng Dịch biết thần hồn mình đã sung mãn, đủ loại tai kiếp cũng không thể dao động được, đột nhiên hắn thi triển bảo tháp quan tưởng pháp.
Thần hồn nhảy mạnh một cái, xuất khỏi xác!
Hiện giờ là chính giữa trưa, là lúc ánh mặt trời mãnh liệt nhất.
Thần hồn Hồng Dịch vừa nhảy ra liền cảm giác toàn thân như bị kim đâm, vô cùng khó chịu! Đồng thời cảnh vật trước mắt trắng xóa một màu, cả thân thể như nhảy vào trong biển lửa.
"Được lắm!"
Hồng Dịch đây là lần đầu tiên hoàn toàn thần hồn xuất xác giữa ban ngày, đưa thần hồn vào giữa ánh sáng mặt trời gay gắt phiêu du.
Thần hồn vừa bay đi, xung quanh cảm giác kim đâm càng lúc càng đau, tựa như bị vạn đao chém.
"Lăng trì là hình phạt tàn khốc nhất, thống khổ ta hiện giờ đang chịu dường như không kém bị lăng trì là bao nhiêu. Thật là thống khổ! Võ công mặc dù khó luyện nhưng so với đạo thuật thì thật sự quá dễ dàng!"
Mặc dù cả người như bị vạn đao chém, nhưng Hồng Dịch không trở về xác mà mỗi lúc càng bay ra xa hơn cho đến khi chìm trong biển lửa trắng xóa mờ mịt, cho đến hoàn toàn không nhìn thấy thể xác của mình đâu nữa, không cảm nhận được vị trí của thể xác nữa mới dừng lại.
Một sự cô độc tuyệt vọng sinh ra trong lòng, mỗi lúc một lớn.
Giữa bão táp phong ba nơi trùng dương, bị chìm xuống nước, ra sức giãy dụa nhưng chỉ là giãy dụa trong tuyệt vọng vô cùng vô tận.
Hồng Dịch bây giờ đang đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa gay gắt, rời xa khỏi thân xác, cho đến khi không cảm nhận được vị trí thân thể của mình, cũng chính là chặt đứt con đường trở về thân xác, thực sự đặt chân lên vùng đất chết rồi từ đó tìm đường sống sót, nếu không làm như vậy thì khó có thể đoạn tuyệt ý nghĩ cầu may trong đầu.
Tình huống như vậy quả thực vô cùng nguy hiểm, gần như là cửu tử nhất sinh, nhưng hắn đã lĩnh ngộ tinh túy của Di Đà Kinh, trăm ngàn kiếp nạn không mê hoặc được bản tính, đạt cảnh giới chân như bất động, có thể nhanh chóng tu bổ thần hồn.
Cô độc, tuyệt vọng, hơn nữa bị hành hạ giữa ánh mặt trời chói chang gay gắm thần hồn lập tức lung lay muốn biến mất.
Hồng Dịch trong lòng bất động, chịu đựng đủ mọi loại đâu đớn, vận khởi Di Đà kinh, xung quanh thân thể lập tức cảm thấy mát mẻ, thần hồn đang phiêu phiêu tan biến liền lập tức ngưng tụ lại, ý niệm trong đầu trở nên kiên định!
Có cỗ khí mát mẻ này, Hồng Dịch liền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đứng thẳng bất động, dò xét bên trong thần hồn của bản thân, vầng sáng mặt trời bao xung thần hồn quanh bỗng nhiên vỡ vụn ra, tỏa ra vô vàn đóa hoa lửa, lả tả rơi xuống, rải rác khắp bên trong thần hồn của hắn.
Lần quan tưởng này, bỗng nhiên cỗ khí thanh lương mát mẻ biến mất, một luồng khí nóng bức vô cùng sinh ra.
Đây chính là tâm hỏa bên trong thần hồn, còn hơi nóng của mặt trời bên ngoài là chân chính hỏa diễm, cùng thiêu đốt thần hồn!
Nội hỏa, ngoại hỏa giáp công, thiêu đốt thần hồn.
Tâm hỏa bên trong phối hợp với chân hỏa của mặt trời bên ngoài thiêu đốt khiến cho thần hồn của Hồng Dịch cảm thấy khó chịu vô cùng, so với lúc này còn mãnh liệt gấp mười lần, sự tuyệt vọng so với lúc trước cũng tăng gấp mười lần.
"Đau khổ như vậy thà chết đi cho rồi, thà chết còn hơn chịu đau khổ như vậy! Bỏ cuộc thôi!"
Bị đau khổ hành hạ như vậy, lần đầu tiên trong lòng Hồng Dịch sinh ra ý niệm "Thà chết còn hơn", bởi vì cảm giác như vậy đúng là sống không bằng chết!
"Trăm ngàn kiếp bản tâm vẫn bất động, vô lượng thọ, vô lượng quang...."
Hồng Dịch dồn toàn bộ ý chí mới trấn áp được ý niệm cầu chết trong đầu này trấn áp xuống, mang thần hồn của bản thân dung hợp với pho tượng kim sắc Phật Đà làm một thể, không sợ bị lửa thiêu đốt, ngược lại ở trong lửa càng luyện càng tinh khiết.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần