Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 75: Làm Ăn Chỉ Lãi Không Lỗ (3)
T
hẩm Kinh muốn y tiết lộ trước một chút, Thẩm Mặc cười không đáp. Thế là Thẩm Kinh bức rứt không chịu nổi, kiên nhẫn ngồi tới chiều, còn chưa tan tiệc đã kéo Thẩm Mặc cáo từ.
Thất cô nương và Điền Thất giữ lại. Thẩm Kinh liền chối từ "còn phải trở về học tập nữa." Thế mới thuận lợi thoát thân cả.
Hai người tới nhà Trường Tử thì không thấy hắn, Diêu thúc nói Trường Tử tới bên sông bắt chim rồi.
- Cái tên gia hỏa này không mò cá thì đi bắt chim, cuộc sống thật là thú vị.
Thẩm Kinh hâm mộ vô cùng.
- Nói càn, chuyện có hay tới đâu làm suốt ngày cũng chẳng thú vị gì.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Chẳng phải bị nghèo ép buộc sao?
- Sao ngươi biết được.
Thẩm Mặc có chút ngẩn ngơ:
- Ta vốn ban đầu cũng giống như hắn vậy, cách bắt chim là do ta dậy hắn đấy.
Thẩm Mặc vẫn hâm mộ nói:
- Dù sao vẫn tốt hơn là đọc sách, đọc sách mới là chán chết.
Không có Thẩm Trang phá đám, lại có Thẩm Mặc học cùng, hiện giờ như một kỳ tích hắn không trốn học nữa, nhưng hắn đúng là không phù hợp với việc học tập, học hết sức thống khổ.
Hai người nói cười đi dọc theo bờ sông, bất tri bất giác tới một chỗ hoang vu, bốn xung quanh tĩnh mịch, chỉ có lau sậy lắc lư trong gió nhẹ, phát ra tiếng "sào sào" làm Thẩm Kinh rùng mình, giọng run lên:
- Chẳng may trong lau sậy có người thì sao?
- Đương nhiên có người rồi?
Không ngờ Thẩm Mặc gật đầu.
- Vậy chúng ta về thôi.
Thẩm Kinh không tiến tới nữa:
- Ít nhất cũng phải đi lấy dao tới, để còn dù dọa kẻ xấu.
- Kẻ xấu đâu ra?
Thẩm Mặc cười:
- Nơi này hoang vu căn bản không có người tới, trộm cướp ở đây có mà chết đói à?
Nói rồi giải thích:
- Chim chóc sợ người, nên đều kiếm ăn ở chỗ vắng vẻ, vì thế ta và Trường Tử mắc lưới trên bãi sông, sau đó trốn trong lau sậy đợi.
- Ngươi nói rõ ràng một chút được không?
Thẩm Kinh hơi xấu hổ nói:
- Trước kia ta chưa từng tiếp xúc với những thứ đó.
- Phải thôi, trẻ con nhà giàu thì có cách chơi của nhà giàu.
Thẩm Mặc gật đầu, tỏ ý lý giải, nói:
- Ta dẫn ngươi tới chỗ bọn ta thường đợi xem sao, tám phần là Trường Tử ở ngay đó.
Hai người liền cởi bỏ trường sam, giày tất, kiếm chỗ giấu đi rồi mới một trước một sau tiến vào bãi lau sậy.
Trong bãi lau sậy rậm rạp cao bằng nhau, đi bước thấp bước cao một lúc, liền tới một chỗ trống không lớn không nhỏ, lau sậy vốn kín mít xung quanh đã bị phạt đi, còn dùng sậy khô rải một lớp thật dầy bên trên mặt đất. Có lớp thảm này trong bãi lau sậy ấm ướt cũng có cái chỗ để mà ngồi.
- Trường Tử không ở đây.
Thẩm Tứ nhìn bốn xung quanh không thấy bóng người, liền hỏi:
- Hay là đi chỗ khác rồi.
Thẩm Mặc làm động tác im lặng, gạt đám lau sậy phía trước ra, trước mặt tức thì rộng rãi thoáng đãng, xem ra đây đúng là trạm quan sát lý tưởng.
Thuận theo tay của Thẩm Mặc, Thẩm Kinh nhìn thấy một bóng người cao lớn đang giăng một cái võng lớn ở bên sông, rồi rải mồi lên võng, rồi mới cẩn thận xóa bỏ dấu vết của mình, xoay người nấp vào trong bãi lau sậy..
Người đó chính là Trường Tử, hắn quay về "trạm quan sát", vừa mới thoải mái thở phào một tiếng, thì nghe thấy đằng có người quát khẽ sau lưng.
- Giơ tay lên.
Hắn sợ hãi giơ tay lên, trong lòng thẩm kêu khổ:" Có hét vỡ họng cũng chẳng ai nghe thấy, lần này toi thật rồi."
Hắn đang đợi hảo hán hỏi:" Muốn tiền hay muốn mạng." Thì nghe đằng sau có tiếng cười hố hố, quay đầu lại nhìn thì ra là hai tên xấu xa Thẩm Mặc và Thẩm Kinh, Trường Tử không khỏi đỏ mặt:
- Dọa người ta là không tốt.
Hắn hết sức xấu hổ với biểu hiện nhát cáy của mình.
Hai người kia nói xin lỗi mà chẳng hề có chút áy náy nào, may là Trường Tử cũng rộng lượng nên tha thứ cho cả hai.
Bọn họ lâu lắm không gặp, tất nhiên hỏi han thân thiết một phen, Thẩm Mặc nói lý do, Trường Tửu nghe xong thở phào:
- Ta còn cho rằng ngươi chỉ nói vui thôi, mấy ngày qua thất vọng vô cùng.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Nam tử hán đại trượng phu thì phải có chữ tín, sao ta có thể nói khoác được.
Thẩm Kinh ở một bên thì lại tỏ vẻ khẩn trương:
- Nói nhỏ thôi, hai ngươi ầm ĩ chim nó không tới nữa.
Lúc này trên bãi sông lặng ngắt như tờ, ngay cả cái lông chim cũng chẳng có.
Trường Tử cười hiền lành nói:
- Huynh đệ ngươi còn chưa biết rồi, lúc này mặt trời vẫn gắt, đám chim chóc đều nấp trong chỗ râm mát, phải qua một lúc nữa, mặt trời ngả về tây rồi bọn chim mới ra tìm thức ăn uống nước.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Chính xác.
- Thì ra là giăng thiên la địa võng trước, sau đó là ôm cây đợi thỏ.
Gần đây Thẩm Kinh cũng đã bụng đầy chữ nghĩa, nói một câu cũng có thể dùng tới hai thành ngữ rồi.
Thẩm Mặc nói:
- Tranh thủ lúc rảnh, chúng ta nói chuyện mở hiệu đi.
- Hay hay, ta sốt ruột chết đi rồi.
Thẩm Kinh vỗ tay.
Trường Tử gật mạnh đầu:
- Ta cũng thể.
- Cứ bình tĩnh, nghe ta từ từ giải thích.
Thẩm Mặc cười ha hả nói:
- Suy xét tới việc ta và Thẩm Kinh đều vướng bận bài vở, để Trường Tử một mình chống đỡ, ta thật sự không nỡ lòng nào.
Thẩm Kinh trợn mắt lên:
- Ta có thể trông cửa hiệu với Trường Tử.
- Ngươi phải đọc sách cho tồt.
Thẩm Mặc trừng mắt lại, nói:
- Thẩm tiên sinh giao ngươi cho ta, chính là để ta trong coi ngươi nghiêm túc học tập.
Thẩm Kinh rụt dầu lại không dám nói nữa.
Trưởng Tử thì vô tư lự nói:
- Chịu khổ chịu mệt ta đều không sợ, nhưng bảo ta một mình gánh vác cả cửa hiệu thì vạn vạn lần không được.
Nói rồi chỉ vào ngực mình:
- Ta không có kinh nghiệm, lại không có mưu kế nhiều như hai ngươi, chẳng phải làm gì lỗ nấy sao?
Thẩm Mặc nói chắc chắn:
- Đừng lo, thứ chúng ta làm là nghề chỉ lời không lỗ.
- Nghế gì thế?
Hai người đồng thanh hỏi.
- Đương kim thiên hạ loại người nào giàu nhất? Chúng ta sẽ làm cái đó.
Thẩm Mặc vỗ tay nói.
- Loại người nào giàu nhất?
Trường Tử về vấn đề này không hiểu gì, chỉ có thể nhớ tới Thẩm Kinh.
- Giang Nam mặc dù giàu có trùm thiên hạ, nhưng hỏi tới đám người nào giàu nhất thì là đám buôn muối Lưỡng Hoài.
Thẩm Kinh nói.
- Nói như thế là chúng ta sẽ bán muối?
Trường Tử tức thì vui mừng nói:
- Quá tuyệt vời, đúng là chưa nghe nói tới hiệu muối nào phải đóng cửa sập tiệm.
- Đúng thế, chúng ta sẽ bán muối.
Thẩm Kinh lại ra sức lắc đầu:
- Mở hiệu muối đám bảo chỉ lời không lỗ thì đúng thật, nhưng vì sao? Còn chẳng phải là nguồn muối khó kiếm, đều trong tay quan phủ và những lái buốn lớn cả, người dân bình thường chúng ta kiếm đâu ra?
- Ai nói người dân thường không kiếm được muối.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm lấy một cái gói giấy dầu trong lòng ra, nói:
- Đoán xem bên trong là cái gì?stevenqb1890
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su