Chương 77
hương 77
Ngự Thiên Kỳ mày kiếm vi ngưng nhìn chằm chằm Phương Thiến trong vòng tay Túc Diệp. Giờ phút này ngũ quan tuấn mỹ của hắn, từng đường cong cứng lại, giống như kết trên mặt một lớp băng mỏng.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia gắt gao, lạnh lùng chống lại Túc Diệp.
Túc Diệp trên mặt mang ba phần ý cười, một đôi băng lam như dạ minh châu phát sáng trong bóng đêm, giờ phút này phiếm động huyền ảo.
“Ninh Vương gia, sớm.” hắn nhàn nhã cười, tay ôm Phương Thiến bất giác mạnh thêm. “Hy vọng Ninh Vương gia không nên hiểu lầm, tại hạ cùng Loan cô nương thật sự chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt.” Ngữ khí khiêu khích của hắn, đến cả người ngu ngốc nghe cũng hiểu. Tình cảnh trước mắt kia, Phương Thiến một thân tàn phế dựa vào xe lăn đi lại, như thế nào có khả năng ngẫu nhiên gặp hắn chỗ tường thành cao vút này?
Đừng nói Ngự Thiên Kỳ thông minh như vậy có khả năng tin tưởng, mà ngay cả chính nàng cũng không thể tin.
Phương Thiến hai tay khẽ day trên huyệt Thái Dương. Tam hoàng tử này không thể thu hồi cá tính của mình sao?
Hắn thật sự nếu không gây phiền phức cho nàng thì sẽ không cảm thấy vui vẻ sao?
Phương Thiến trong lòng âm thầm căm tức, trên mặt lại vẫn như trước thanh nhã mà lạnh lùng. Đôi mắt trong trẻo của nàng cố ý thản nhiên đảo qua Ngự Thiên Kỳ khuôn mặt đang đóng băng kia.
Nàng thầm nghĩ phiền toái lại tới rồi, chỉ là không ngờ, Ngự Thiên Kỳ khuôn mặt đóng băng kia, thế nhưng như ở trước ánh sáng mặt trời dần dần bốc hơi, tiêu thất.
“Tề công tử, sớm.” Những đường cong cứng rắn của hắn, giờ phút này lại mang theo ý cười. “Ta biết Khanh nhi hành động không tiện, có Tề công tử chăm sóc, tại hạ cảm kích còn không kịp, sao có thể hiểu lầm.” Con ngươi đen kia ôn nhu nhìn nàng. “Khanh nhi.”
Túc Diệp băng lam sáng bóng tràn qua khóe mắt, môi bạc như có chút bất mãn. Hắn cúi đầu, thâm tình dừng trên người nàng. “Loan cô nương, muốn tại hạ hỗ trợ hay không?” hắn mỉm cười, băng lam có ánh sáng nguy hiểm thoát ra.
Phương Thiến không hờn giận, nàng chán ghét con người quá mức thông minh này, cũng quá mức tự tin, kiêu ngạo. Nàng sớm nhận định, hắn rất nguy hiểm, nàng muốn tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
Vì thế lần đầu tiên nàng có chút hòa nhã với Ngự Thiên Kỳ, kỳ thật cũng không hòa nhã hơn bao nhiêu, chỉ là vẻ mặt lãnh đạm kia, đôi mắt lạnh như băng có chút nhạt đi.
Nàng đối với Túc Diệp lộ ra thần sắc áy náy. “Thực xin lỗi, Tề công tử. Phu quân của ta đến đây rồi, tiểu nữ cũng không làm phiền công tử nữa. Huống chi chúng ta bèo nước gặp nhau, có thể được Tề công tử tận tâm giúp đỡ, tiểu nữ đúng là thụ sủng nhược kinh, nhưng xin Tề công tử về sau không cần nhiệt tình như vậy. Phải biết rằng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, nhưng miệng thế gian thị phi khó đỡ. Để tránh làm cho người khác hiểu lầm, về sau mong Tề công tử cùng tiểu nữ tử bảo trì khoảng cách nhất định, tiểu nữ vô cùng cảm kích.” nàng không nhìn vào băng lam chợt lóe thần sắc lạnh lẽo kia, hướng Ngự Thiên Kỳ nói. “Phu quân, phiền toái chàng.”
Ngự Thiên Kỳ nghe được Phương Thiến nhẹ giọng gọi, hiển nhiên là bị chấn động, không hiểu tâm tình cảm thấy rất tốt, miệng khẽ cười như một đứa bé ngốc.
Đôi mắt hắn đen bóng mà ôn hòa.
Hắn hướng tới Túc Diệp dang hai tay ra. “Tề công tử. trên khuôn mặt nhu hóa kia, nụ cười sảng khoái hiện càng lúc càng rõ.
Phương Thiến có thể nhận thấy phía sau lưng nàng, đột nhiên bị lực đạo áp chế, nàng nhìn băng lam kia biến ảo vô cùng, không thấy rõ thần sắc hắn, cũng nhìn không thấu tâm tư của hắn.
Mà nàng, giờ phút này cũng không muốn dự đoán.
Nàng thầm nghĩ cách hắn rất xa, rất xa.
Nhưng mà, giờ phút này Túc Diệp bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, “Được rồi, Loan cô nương, là tại hạ nhiều chuyện. Bất quá sự tình nàng đã đáp ứng rồi, cũng không nên quên.”
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong