Chương 76: Thì Ra Không Phải Là Ác Mộng?
HƯƠNG 76 THÌ RA KHÔNG PHẢI LÀ ÁC MỘNG????
"Đặt tình yêu trong lòng tay
Thành khẩn thắp nén hương
Chỉ một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luân
Không cần da diết não lòng
Chỉ mong được yêu một lần........"
Cô vừa cà nhắc loạng choạng bước đi vừa vỗ tay cất tiếng hát,cả thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo suýt chút nữa thì đâm đầu vào cống, anh theo sau ngán ngẩm nhìn cô, không biết sau khi đêm nay trải qua chuyện đó phản ứng của cô sẽ như thế nào????? Anh rất muốn xem bộ dạng lúc đó của cô,chắc sẽ thú vị lắm!!!!!
Vừa mới về đến Thủy Yên lầu,cô đã nằm lăn quay ra đất ngủ,anh khẽ thở dài,bồng cô đi về phòng. Đặt cô nằm trên giường, anh bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Cô mơ màng mở mắt,cũng chẳng hiểu chuyện gì,chỉ thấy từng lớp y phục của mình bị cởi ra nằm gọn trên mặt đất,cô chớp chớp đôi mắt khờ khờ nhìn anh, say rượu nên chẳng hề hay biết bản thân sắp mất đi trong trắng, mặc anh tiến vào thân thể, cô tiếp tục nhắm mắt đi vào giấc ngủ, nhưng chưa được vài giây sau cô lại mở bừng mắt, khuôn mặt khẽ nhăn lại nhưng cũng không gào khóc kêu đau, có lẽ là do tác dụng phụ của rượu.
Một trận mây mưa xảy ra........
Theo sau đó là những tiếng thở gấp gáp,nặng nề..........
*****************************
Mặt trời rọi qua khung cửa sổ,chiếu sáng vào gương mặt vẫn còn đang say giấc,anh đứng trước gương mặc y phục,lặng lẽ liếc mắt nhìn cô,khóe môi giương cong thành một nụ cười,anh tiến đến cái bàn ngồi xuống,cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm.Đã sắp đến giờ cô thức dậy,anh ung dung gõ năm đầu ngón tay trên mặt bàn.
- Một..........hai.........ba.........- Khi anh vừa đếm đến số ba cũng là lúc cô xoay người mở mắt
- Nóng quá đi mất - Cô nhăn nhó ngồi bật dậy,khắp thân thể của cô đều nóng ran như lửa đốt,hình như là đêm qua cô gặp ác mộng - Một cơn ác mộng khủng khiếp - Cô khẽ lẩm bẩm nhưng vẫn có thể lọt được vào tai ai đó,cô đưa tay xoa hai huyệt thái dương
- Tỉnh rồi sao? - Anh thản nhiên hỏi
- Phi Tùy Phong? - Cô trố mắt cả kinh - Ngươi ở đây từ lúc nào?
- Đêm qua - Anh đáp cộc lốc
- Cái gì!!!!!??? - SỐC TOÀN TẬP!!!! Không lẽ anh đã làm chuyện đó? Với cô? - Không thể nào - Cô choáng váng,vội vã lật chăn,một vết lạc hồng hiển hiện ra trước mắt - Ôi trời ơi..........- Cô ôm đầu đau khổ
- Không phải đêm qua ngươi rất phối hợp sao? - Anh đùa cợt
- Phi - Tùy - Phong,ngươi cút đi cho ta!!!!! - Cô giận giữ phi cái gối về phía anh.
- Sao ngươi lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Mới vài canh giờ trước còn nói thích ta mà? - Anh khẽ né người sang một bên,tiếp tục trêu chọc
- ĐỒ KHỐN KIẾP...........!!!! - Cô gào thét, khóc không ra nước mắt, sự trong trắng của cô sao lại mất đi bởi tên hoàng đế chết tiệt kia chứ????
- Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi,ngươi tốt nhất nên chấp nhận số phận - Anh đến bên giường ghé sát vào tai cô thì thầm
- Ngươi muốn chọc tức ta đến chết có phải không? - Cô bực bội đẩy anh
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi như thế nào lại muốn câu dẫn ta? - Anh cầm chăn quấn quanh người cô rồi cất giọng - Chắc ngươi còn muốn ta mặc y phục cho ngươi?????
- Phi - Tùy - Phong - Cô gằn từng chữ,mắt trợn trừng giận dữ nhìn anh - Nếu ngươi còn dám hé ra câu nữa thì ta sẽ...........ta sẽ.......phải rồi,ta sẽ dùng dao băm ngươi ra thành trăm mảnh sau đó đem cho chó ăn
- Vậy sao? - Anh bật cười - Với bộ dạng này của ngươi? Haizzzz.......! - Anh giả bộ thở dài - Chỉ e là ngươi sẽ tự hại mình thê thảm hơn mà thôi!!!!!
- Đủ rồi!!! - Cô đầu hàng - Ta muốn đi tắm - Cô bực tức ôm chăn xuống giường nhặt đống y phục dưới đất,không quên tặng cho anh cái lườm sắc lạnh trước khi đi. Hoàng đế khốn kiếp!!!! Cô sẽ tìm cách trả thù,anh cứ chờ mà xem!!!!!!!
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương