Phần XI: Những Quy Tắc Điên Rồ - Chương 74
ồi đó chúng tôi đang đi diễn thuyết tại 5 thành phố của Indonesia, nơi tôi thực hiện 35 cuộc nói chuyện trong 9 ngày. Tôi mệt lử. Thỉnh thoảng giữa những lúc bận ngập đầu tôi lại muốn được vui đùa và tôi không thể nào dẹp nhu cầu đó đi được. Chúng tôi đang trên đường tới Java, và vừa mới lên máy bay từ Jakarta để đến Samarang thì cơn phấn khích dâng lên.
Nămg người cùng đi với tôi, trong đó có Vaughan, người chăm sóc của tôi, một anh chàng cao lớn, khoẻ mạnh, vui tính. Các nữ tiếp viên hàng không khá ấn tượng với anh, và chúng tôi đã đá qua đá lại những lời bông đùa. Họ để chúng tôi lên khoang trươc tiên bởi tôi phải ra khỏi xe lăn và di chuyển tới ghế của mình. Khi đang di chuyển giữa lối đi trên máy bay cùng với Vaughan đi theo sau, tôi bỗng có cảm giác thôi thúc muốn làm chuyện điên rồ mà tôi đã nghĩ đến.
“Vaughan, khẩn trương lên, trước khi bất cứ ai khác lên khoang – hãy nhấc tôi lên cao và xem liệu người tôi có vừa ngăn để hành lý trên kia không!”
Chúng tôi thường nói đùa về chuyện này. Vài ngày trước, lúc khởi hành, tôi đã bảo Vaughan đặt tôi vào bên trong một cái ngăn chứa hành lý ở sân bay để xem liệu người tôi có vừa ngăn chứa hành lý ở trên máy bay không. Người tôi vừa với cái ngăn để hành lý, vậy là tôi bắt đầu được gọi đùa là “Gã bỏ túi”.
Ngăn chứa hành lý ở bên trên khá cao, và tôi không chắc ai đó có thể nhấc thân thể nặng hơn 40 kilogram của tôi lên trên đó. Thế nhưng Vaughan đã làm việc đó ngon ơ. Anh nhấc tôi lên cao, nhẹ nhàng đặt tôi vào ngăn để hành lý ở phía trên ghế của tôi như thể tôi là một chiếc túi Vuitton chứ không phải là một gã Vujicic.
“Được rồi, bây giờ hãy đóng cửa lại”, tôi nói, “và hãy đợi xem hành khách phản ứng thế nào”.
Vaughan nhét một chiếc gối xuống dưới đầu của tôi rồi đóng cửa ngăn chứa hành lý lại, để mặc tôi nằm trên đó. Những cô tiếp viên phát hiện ra việc chúng tôi làm, bắt đầu cười khúc khích. Chúng tôi cứ cười khúc khích hệt những đứa học trò tinh nghịch, vậy nên tôi không chắc có thể thực hiện trọn vẹn cái trò tinh quái đó. Nhưng những hành khách khác cứ thảnh nhiên bước tới ghế mình, không hề hay biết về kẻ đi lậu vé đang ở phía trên đầu họ.
Đoàn hộ tống của tôi và những cô tiếp viên hầu như không thể nhịn cười được khi một người đàn ông lớn tuổi bước dọc lối đi ở giữa khoang máy bay và vươn tay lên để đặt chiếc túi của ông vào ngăn đựng hành lý có tôi ở trong. Ông ấy mở cửa ngăn đựng hành lý ra – và gần như nhảy dựng lên đến tận trần máy bay.
Tôi thò đầu ra nói: “Thưa ông, tôi không tin nổi ông thậm chí không gõ cửa!”.
May mắn thay, ông ấy là một người tốt bụng, và tất cả chúng tôi được một trận cười sảng khoái. Sau đó, trong khi vẫn nằm ở bên trên, tôi phải chụp hàng trăm kiểu ảnh với ông ấy, với các hành khách khác và các nữ tiếp viên hàng không. Tất nhiên Vaughan liên tục doạ sẽ bỏ mặc tôi ở trên đó, cảnh báo rằng “trong một chuyến bay một số chuyện có thể thay đổi”.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn