Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bảo Bối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 76
N
ằm ở trên người Tiểu Bảo vẫn không nhúc nhích, thẳng đến hấp thu dưỡng công toàn bộ về đan điền, Nhiếp Chính hô hấp vững vàng giương mắt. Dưới thân, hài tử đã không còn đau nhưng vẫn là hai mắt đẫm lệ. Khi hắn nhìn lại, đôi mắt kia cúi xuống, mí mắt khẽ run. Thật chậm rút ra phân thân, Nhiếp Chính đầu tiên là xem xét hậu huyệt Tiểu Bảo, hồng hồng, hoàn hảo không có xuất huyết. Trong phòng không có nước ấm, Nhiếp Chính xuống giường tìm tấm khăn sạch sẽ lau lau cho Tiểu Bảo và mình một phen, sau đó lên giường, đắp chăn cho hai người. Tiểu Bảo tận lực co lại bản thân, không dám nhìn Quỷ ca ca, cậu có phải lại khó xử ca ca hay không?
“Bảo, nhìn Quỷ ca ca.”
Tiểu Bảo sợ hãi ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ. Nhiếp Chính lau đi, lời nói mang thương tiếc: “Bảo, Quỷ ca ca không biết câu nói nào của các ca ca làm ngươi cho là các ca ca không muốn cùng ngươi song tu, nhưng Quỷ ca ca có thể nói cho ngươi, nếu Quỷ ca ca thật khó xử, cho dù miễn cưỡng cũng không có biện pháp cùng ngươi song tu.”
Tiểu Bảo không rõ.
Nhiếp Chính không thể cùng Tiểu Bảo giải thích dục vọng của nam nhân, hắn nói: “Ngay từ đầu Quỷ ca ca cùng Tiểu Bảo song tu, quả thật có chút khó xử.”
Nước mắt Tiểu Bảo nháy mắt bừng lên. Nhiếp Chính lại lau đi, tiếp tục nói: “Quỷ ca ca khó xử, không phải là vì chuyện cùng ngươi song tu, mà là vì ngươi quá nhỏ. Ngươi lại là hài tử thuần nhất thiện lương nhất mà Quỷ ca ca gặp qua, cho dù là hôn ngươi một ngụm, Quỷ ca ca cũng hiểu được làm nhục ngươi.”
“Không phải, không phải…” Không phải làm nhục. Cậu thích, thích ca ca hôn, thích cùng ca ca song tu. Ca ca khó xử là vì cậu nhỏ sao? Tiểu Bảo càng hồ đồ, cúi đầu nói: “Mười bốn, ta, mười bốn, là… Đại nhân.”
Nhiếp Chính nở nụ cười: “Bảo cảm thấy mình trưởng thành?”
Sợ hãi điểm đầu, cậu trưởng thành, ca ca còn có thể khó xử hay không?
“Ngô…” Bị hôn.
Không mang theo tình dục hôn Tiểu Bảo, Nhiếp Chính khàn khàn nói: “Bảo, vẫn như vậy đi, Quỷ ca ca thích Bảo như vậy, không cần lớn lên.”
“Quỷ, ca ca?” Không lớn, ca ca sẽ không khó xử.
“Bảo, có vài thời điểm, các ca ca sẽ nghĩ đến quá nhiều, ngươi không cần để ý tới. Ngươi chỉ cần biết rằng các ca ca đều rất thương ngươi, đều luyến tiếc ngươi khóc là đủ rồi.”
“Song, tu…”
Nhìn bất an trong mắt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính hỏi: “Bảo thích không?”
Nhẹ nhàng gật gật đầu. Thích.
Nhiếp Chính niết niết cái mũi Tiểu Bảo: “Bảo thích, ca ca liền thích.”
Bất an trong mắt càng sâu, đó không phải là khó xử ca ca sao?
Nhiếp Chính vươn tay che đi chồi non giữa hai chân Tiểu Bảo, thanh âm trầm vài phần: “Bảo thích, nơi này mới có cảm giác; đồng dạng, Quỷ ca ca thích, nơi này cũng mới có cảm giác. Không có cảm giác trong lời nói, cho dù bảo thích, ca ca cũng không thể cùng Bảo song tu. Loại sự tình này ngươi còn nhỏ, Quỷ ca ca nói ngươi cũng không hiểu, nhưng Quỷ ca ca có thể thề, tuyệt đối không có nửa điểm khó xử.”
“Thực, sự?”
“Quỷ ca ca sẽ không lừa Bảo.”
Tiểu Bảo khóc, lúc này là vì bất an đi xa, nhưng là…”Đại, ca ca…” Đại ca ca vì cái gì đánh chính mình, vì cái gì rời đi?
“Bảo, Đại ca ca của ngươi không cùng song tu là vì hắn cảm thấy mình xấu, cảm thấy mình không xứng với ngươi.”
“Không có, không có!”
Tâm siết đau, Đại ca ca không xấu, cậu mới không xứng với Đại ca ca, chân của cậu bị tật, mặt cũng đen.
Nhiếp Chính càng không ngừng lau lệ cho Tiểu Bảo, nói: “Quỷ ca ca đem Đại ca ca kêu vào, ngươi chính miệng nói cho hắn được không?”
“Ân!” Thật mạnh gật đầu, trong lòng Tiểu Bảo rất khổ sở, rất khổ sở.
“A Mao, Vô Nguyệt, các ngươi vào đi.”
Hai người ở cửa thân mình chấn động, lập tức đứng lên, tiếp theo Lam Vô Nguyệt cũng đem nhị ca tha lên, đẩy cửa ra. Nhiếp Chính đang mặc đồ cho Tiểu Bảo nghe được có người tiến vào, giương mắt nhìn lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Nhị đệ, ngươi tỉnh.”
“A, đại ca…” Diệp Địch tránh ở phía sau Lam Vô Nguyệt, không dám nhìn đại ca, cũng không dám xem cục cưng.
“Ngươi tỉnh vừa vặn, đến, đều lại đây.” Thắt xong quần cho Tiểu Bảo, Nhiếp Chính na đến một góc đầu giường, vỗ vỗ bên người. A Mao ở bên giường Tiểu Bảo ngồi xuống, Lam Vô Nguyệt kéo nhị ca cũng lên theo.
Tiểu Bảo khóc đến mắt hồng hồng nghĩ rằng mình có thể hiểu lầm ca ca, xấu hổ không dám giương mắt. Nhiếp Chính nhìn nhìn ba người, nói: “A Mao, trước đó ta cùng Vô Nguyệt đề nghị cho ngươi cùng Bảo song tu, kết quả ngươi lại chạy ra ngoài, Bảo nghĩ đến chúng ta căn bản không thích cùng nhóc song tu, nghĩ đến chúng ta đang khó xử, cho nên mới trốn đến phòng sư phó vụng trộm khóc.”
A Mao đối với Tiểu Bảo liên tục lắc đầu, bàn tay sờ lên mặt Tiểu Bảo há mồm nóng vội kêu, hắn không khó xử, hắn là sợ hãi, là bất an. Tiểu Bảo giương mắt, nhìn thấy trong mắt Đại ca ca có lệ, nhìn thấy Đại ca ca luôn luôn kêu tên mình, miệng nhịn không được mếu mếu: “Đại, ca ca… Ôm một cái…”
A Mao lập tức khom người ôm lấy Tiểu Bảo, nước mắt chảy ra. A Bảo, a Bảo…
“Đại ca ca… Không xấu… Đại, ca ca… Hảo… Hảo…”
A Bảo…
Nhiếp Chính nói theo: “Bảo, các ca ca cho tới bây giờ đều không có ghét bỏ chân và mặt của ngươi. Ở trong mắt các ca ca, Bảo rất được, thực khả ái.”
Diệp Địch vẫn cúi thấp đầu lúc này mới ngẩng đầu lên: “Cục cưng đẹp mặt! Đẹp mặt!”
“Hảo ca ca… Ôm…”
A Mao tránh ra, Diệp Địch phác qua ôm lấy Tiểu Bảo, hắn sợ, hắn sợ Tiểu Bảo sau khi có đại ca cùng A Mao sẽ không để ý tới hắn, sẽ không cùng hắn.
Lúc này, Nhiếp Chính nhìn về phía Diệp Địch: “Nhị đệ, khi đó may mắn là ngươi nhặt được Bảo.”
thân mình Diệp Địch run lên, hắn ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng: “Đại ca… Ta, ta… Thực xin lỗi… Ta, muốn cục cưng… Ta không biết… Ta không biết cục cưng là của đại ca …”
Nhiếp Chính nhíu mi: “Bảo không phải của một mình ta. Ta là Quỷ ca ca của nhóc, ngươi là Hảo ca ca, Vô Nguyệt là Mỹ nhân ca ca, A Mao là Đại ca ca. Ta bất quá là chiếm cái tiện nghi, cho nên mới có thể là người đầu tiên cùng Bảo song tu. Nhị đệ, Bảo tâm tư đơn thuần, cậu nhóc chỉ nghĩ dùng song tu đến chữa bệnh cho chúng ta, làm cho chúng ta sớm ngày khôi phục công lực, đừng cho những thứ tâm tư xấu xa làm bẩn nhóc.”
Diệp Địch hoang mang rối loạn cúi đầu nhìn cục cưng, chỉ thấy Tiểu Bảo vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt đen láy tràn đầy hồn nhiên, hắn đánh một cái giật mình, che lỗ tai Tiểu Bảo thẳng kêu: “Cục cưng không nghe! Cục cưng không nghe!” (= =|||)
Tiểu Bảo thực ngoan, ca ca không cho cậu nghe, cậu sẽ không nghe, bất quá cậu vẫn nhớ rõ nói một câu: “Không phải, tiện nghi, Quỷ ca ca, không phải, tiện nghi.”
Nhiếp Chính khẽ cười, Lam Vô Nguyệt vẫn không có ra tiếng cũng thản nhiên ngoéo một cái khóe môi. Nhận thấy được đại ca nhìn chăm chú, y nhìn qua, ý nghĩa không rõ nói: “Tiểu Bảo còn có vết thương, chờ cậu nhóc khỏi hẳn rồi nói sau.”
Loại sự tình này không thể cưỡng cầu, Nhiếp Chính cũng không có hỏi nhiều, nhưng hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cùng A Mao, Nhị đệ cùng Tiểu Bảo song tu. Không phải hắn hào phóng, cũng như hắn vừa mới nói, hắn bất quá là chiếm cái tiện nghi. Mạng của hắn là Tiểu Bảo cho, Tiểu Bảo muốn bất quá là các ca ca yêu thương, hắn sao lại không cho? Lại vì sao nhẫn tâm không cho?
Tiểu Bảo quay đầu đi, tìm Mỹ nhân ca ca. Đại ca ca, Hảo ca ca cùng Quỷ ca ca đều ôm. Diệp Địch buông tay ra thối lui, Lam Vô Nguyệt đang suy nghĩ gì vừa nhìn thấy ánh mắt khát cầu của Tiểu Bảo, y khuynh thân đi qua, ôm lấy Tiểu Bảo: “Hài tử ngốc, không cần hoài nghi đau lòng mà các ca ca đối với ngươi. Ngủ đi.”
“Hôn hôn…”
Lam Vô Nguyệt ở trên trán Tiểu Bảo ấn tiếp cái hôn. Cuối cùng Tiểu Bảo nhắm mắt lại, cậu mệt mỏi. A Mao lén lút đứng dậy đi ra ngoài, Lam Vô Nguyệt nhìn đại ca, xuống giường theo đi qua. Diệp Địch vẫn lo lắng hỏi: “Đại ca, ngươi, không trách ta?”
“Ta phải cám ơn ngươi.”
“Đại ca?”
“Cám ơn ngươi cứu Bảo.” Nhiếp Chính phun ra một hơi, thanh âm khàn khàn, “Bảo vì ta mà ăn rất nhiều khổ, nhưng ta lại không có cách nào báo đáp nó.”
Diệp Địch nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười: “Cục cưng không cần báo đáp, cục cưng là cục cưng tốt nhất.”
Nhiếp Chính nhìn nhìn Tiểu Bảo đang ngủ, làm bộ xuống giường: “Ta đi bưng bồn nước ấm đến, còn chưa có lau cho Bảo ni.”
“Ta đi ta đi.” Diệp Địch được đại ca dễ dàng tha thứ đè lại bả vai đại ca, rất nhanh xuống giường, nhảy nhót chạy. Mọi người đi rồi, tươi cười trên mặt Nhiếp Chính biến mất. Diệp Địch cùng Vô Nguyệt là huynh đệ của hắn, ba huynh đệ bọn họ đã trải qua một hồi đau khổ như vậy, còn có cái gì không thể dễ dàng tha thứ lẫn nhau? Mà A Mao, thiếu chút nữa vì Tiểu Bảo mà chết, còn đem một thân công lực cho Vô Nguyệt, chỉ vì tìm được Tiểu Bảo, đối với Tiểu Bảo tình sâu vô cùng, hắn cũng có thể nhận. Nhưng nếu lại xuất hiện một vị ca ca, hắn không biết mình còn có thể nhẫn hay không.
Nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng Tiểu Bảo, Nhiếp Chính cúi đầu nói: “Bảo, không cần lại nhận thức thêm ca ca.” (=]])
Tại phòng bếp, A Mao vừa nấu nước, vừa chuẩn bị cháo cho Tiểu Bảo sau khi tỉnh lại. Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch ở một bên hỗ trợ, cũng thuận tiện chuẩn bị cơm chiều. Nguyên bản A Mao hẳn là đi nghỉ, nhưng hắn không chịu. Nhìn về phía A Mao còn đang rơi lệ, Lam Vô Nguyệt lại một lần khuyên giải an ủi: “A Mao, Tiểu Bảo rời không được ngươi, ngươi nên cao hứng mới phải, sao có thể khóc a?”
A Mao dùng mu bàn tay lau hai mắt, đối với Lam Vô Nguyệt nhếch miệng. Hắn là cao hứng, thật cao hứng, cao hứng đến nước mắt làm sao cũng nhịn không được. Trong lòng Diệp Địch lâng lâng nói: “Vô Nguyệt, ngươi không hiểu. Được cục cưng thích, là chuyện cao hứng nhất thiên hạ. Ha ha…”
Lam Vô Nguyệt lắc đầu: “Ta là không hiểu, không hiểu Tiểu Bảo thích rõ ràng như vậy các ngươi sao còn luôn lo được lo mất. Nếu là Phan Linh Tước, ngươi xem Tiểu Bảo có thể gọi gã là ca ca hay không.”
Diệp Địch không cười, nặng nề mà buông mộc bồn trong tay: “Phan Linh Tước là Quỷ! Gã làm bị thương cục cưng, ta không buông tha gã!”
“Chúng ta ai cũng sẽ không tha cho gã.” trong mắt Lam Vô Nguyệt trào ra hàn quang, “Không chỉ có gã, còn có Lâm Thịnh Chi. Một ngày nào đó, ta muốn nợ máu trả bằng máu!”
“Ba!” A Mao hung hăng vỗ xuống thớt, hắn cũng không để yên!
Mở nước, Diệp Địch hứng một chậu nước ấm bưng vào trong phòng sư phó, A Mao cũng đi theo. Lúc trước vẫn là hắn tẩy trừ cho a Bảo, hắn lo lắng giao cho người khác làm, vạn nhất làm đau a Bảo làm sao đây? (= =|||)
Lam Vô Nguyệt ngồi ở nhà bếp một bên đẩy củi vào lửa, một bên nghĩ tâm sự. Nguyên lai, nam nhân cùng nam nhân là làm như vậy a… Ánh mắt rùng mình, Lam Vô Nguyệt đem củi quăng vào đám lửa, Phan Linh Tước thế nhưng muốn đối đãi y như thế! Sớm biết vậy hẳn là thiến gã mới đúng! Tiếp theo, y lại thất thần nhìn tay trái còn sót lại của mình, không có công lực lại không thể lại tập võ, y muốn báo thù lại nói dễ hơn làm.
Nghĩ đến Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt theo bản năng lắc đầu, y vẫn đều đem Tiểu Bảo trở thành đệ đệ muốn yêu thương cả đời. Nhất là khi Tiểu Bảo không để ý nguy hiểm cứu y, y lại ở trong lòng phát thệ qua, chỉ cần bọn họ có thể sống rời đi, Tiểu Bảo sau này muốn cái gì, y liền cho cái đó. Nhưng muốn y vì khôi phục nội công mà cùng Tiểu Bảo làm cái loại chuyện này, y làm không được. Tiểu Bảo luôn luôn có một ngày lớn lên, đại ca lo lắng không phải không có đạo lý, đến lúc đó, Tiểu Bảo sẽ hận bọn hắn.
“Ai…”
Thở dài một tiếng, nội tâm Lam Vô Nguyệt bốc lên.
“Ôm một cái…”
“Mỹ nhân, ca ca… hôn hôn …”
Xoa xoa thái dương, Lam Vô Nguyệt đứng lên. Hài tử ngốc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bảo Bối
Neleta
Bảo Bối - Neleta
https://isach.info/story.php?story=bao_boi__neleta