Chương 74
ý Phi Phi bị mấy cô thiên kim tiểu thư kéo qua một bên, Lục Thừa Hòa hơi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không khỏi lại quét một vòng trong đám người, có điều anh quét qua mấy vòng lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Giản.
Lục Thừa Hòa nhìn An Dĩ Trạch đang nói chuyện với vài người cách đó không xa, ánh mắt có chút sâu thẳm, trong lòng động một cái: Nếu hiện tại Giản Giản không có ở bên cạnh An Dĩ Trạch, vậy nhất định chỉ có một mình...
Lục Thừa Hòa vừa định xoay người, lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: "Hình như ngài Lục đang tìm người?"
Lục Thừa Hòa quay đầu, nói với Kỷ Nghiên: "Không có."
Kỷ Nghiên thản nhiên cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển: "Hình như Tiểu Giản có chút khó chịu, tôi vừa thấy cô ấy đến phòng khách bên kia nghỉ ngơi."
Ánh mắt Lục Thừa Hòa không khỏi nhìn về phía phòng khách bên kia.
Kỷ Nghiên nói: "Ngài Lục cũng đừng lo lắng. Oa, hình như Phi Phi đang nhìn anh."
Lục Thừa Hòa quay đầu, quả nhiên dù Lý Phi Phi đang nói chuyện với mấy vị tiểu thư, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sang bên này.
Kỷ Nghiên khẽ mỉm cười, nói một câu 'xin lỗi không tiếp được', tự nhiên chào hỏi với người bên cạnh: "Ngài Tần, đã lâu không gặp..."
Thản nhiên nói chuyện với người đàn ông họ Tần, cũng không lâu lắm, ánh mắt Kỷ Nghiên thoáng đảo qua, quả nhiên trong đám người đã không thấy bóng dáng của Lục Thừa Hòa.
Thản nhiên thoát khỏi người đàn ông trước mắt, Kỷ nghiên không dấu vết tìm bóng dáng của An Dĩ Trạch, lại phát hiện An Dĩ Trạch vừa đứng cách đó không xa không còn ở trong đại sảnh.
Ánh mắt Kỷ Nghiên tối lại, nhìn Lý Phi Phi sau khi tách khỏi Lục Thừa Hòa đang nói chuyện với mấy vị tiểu thư một cái, đi đến.
Đứng ở bên cạnh Lý Phi Phi, Kỷ Nghiên hỏi người đàn ông vừa rồi còn nói chuyện với An Dĩ Trạch, lại chỉ nhận được câu trả lời 'không biết'.
Đợi đến sau khi người đàn ông kia rời đi, Kỷ Nghiên quay mặt lại, đúng lúc đối mặt với Lý Phi Phi.
Lý Phi Phi không chút khách khí châm chọc:" Vừa rồi còn dụ dỗ cậu Tần, giờ lại bắt đầu muốn quyến rũ cậu ba nhà họ An?"
Kỷ nghiên bất đắc dĩ nõi: "Phi Phi, chị và Tiểu Trạch chỉ là bạn bè. Hơn nữa cũng không phải chị muốn tìm cậu ấy, chỉ là muốn tìm cô Tô mà thôi."
"Tô Giản?" Vẻ mặt Lý Phi Phi tái nhợt, ánh mắt quét một vòng, phát hiện không chỉ không thấy Tô Giản, ngay cả bóng dáng Lục Thừa Hòa cũng không thấy, vẻ mặt lập tức có chút cứng ngắc.
"Mấy người nói chuyện tiếp, tôi có chút chuyện." Lý Phi Phi vừa nói xong câu đó với mấy vị tiểu thư, lập tức quay đầu rời đi.
"Phi Phi?" Kỷ Nghiên ngẩn ra, vẻ mặt lo lắng, khéo léo cười với mấy vị tiểu thư một tiếng, sau đó đi theo.
Lý Phi Phi tìm một vòng, bết được Lục Thừa Hòa đi về phía phòng khách bên kia, sắc mặt trầm hơn, lập tức chạy nhanh lại.
"Xảy ra chuyện gì, Phi Phi? Hình như sắc mặt em không tốt lắm?" Kỷ Nghiên ở bên cạnh dịu dàng mà ân cần nói.
Lỳ Phi Phi hoàn toàn không có tâm trạng cãi nhau với cô, chỉ trầm mặt đi về phía phòng khách Tô Giản đang nằm, sau đó đột nhiên đẩy cửa ra, hung hăng vọt vào.
Sau đó, cô ngây ngẩn.
An Dĩ Trạch thở hổn hển rút khỏi môi Tô Giản, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt âm trầm, trong giọng nói mơ hồ lộ vẻ không vui: "Cô Lý?"
Lý Phi Phi từ trong sững sờ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tô Giản dưới thân An Dĩ Trạch quần áo xộc xệch ánh mắt mơ màng, nhếch môi cười, nói: "Không nghĩ đến hai người còn ân ái như vậy, là tôi quấy rầy, xin lỗi." Nói xong dứt khoát xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Nhìn thấy Kỷ Nghiên bên cạnh, Lý Phi Phi cười nói: "Chị không cần tìm, hiện tại cô Tô và cậu An còn nhiều chuyện, chị đừng qua đó quấy rầy." Nói xong lập tức lướt qua.
Ánh mắt Kỷ Nghiên phức tạp nhìn cửa phòng một cái, lúc xoay đầu lại, trên mặt đã là nụ cười dịu dàng thanh tao thường ngày.
Tô Giản tựa đầu vào trong ngực An Dĩ Trạch, nhớ đến vừa rồi mình không tự chủ được diễn cảnh nóng với An Dĩ Trạch trước mặt người khác, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc trước anh cảm thấy mình có chút nóng, cho nên liền đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, có điều không nghĩ đến, anh càng ngày càng thấy nóng, vô cùng khó chịu. Trong lúc anh đang xem xét có nên gọi An Dĩ Trạch hay không, An Dĩ Trạch đột nhiên đẩy cửa đi vào.
"Giản Giản? Em làm sao vậy?" Vừa rồi anh không nhìn thấy Tô Giản, hỏi người hầu thì biết được Tô Giản đến phòng nghỉ ngơi, trong lòng có chút lo lắng có phải Tô Giản uống rượu, liền chạy đến.
Thấy sắc mặt Tô Giản phiếm hồng, An Dĩ Trạch nhướn mày: "Em thật sự uống rượu?"
"Không có!" Tô Giản có chút tức giận, nhưng vì thân thể không thoải mái, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Tôi uống nước trái cây!"
An Dĩ Trạch thấy giọng nói của anh có chút không đúng, sắc mặt cứng lại: "Em bị bệnh?"
Tô Giản đau khổ gạt đầu, yếu ớt nói: "Hình như tôi sốt, nóng..."
An Dĩ Trạch đưa tay lên trán, lông mày lại nhíu chặt hơn: "Sao lại nóng như vậy?"
Tô Giản thấy tay của An Dĩ Trạch thật lạnh, được anh chạm vào rất thoải mái, vì vậy giữ lại không cho anh rời đi, người cũng không tự chủ lại gần đối phương, lẩm bẩm: "Dĩ Trạch, tay của anh thật lạnh..."
An Dĩ Trạch cảm thấy có gì đó không đúng, đang muốn kiểm tra rõ ràng, không đề phòng được Tô Giản kề sát mặt lại, cọ nhẹ vào cổ anh, giọng nói như nghẹn trong cổ họng: "Nóng quá... Dĩ Trạch, tôi muốn tắm nước lạnh..."
"Không được, em đang sốt sao có thể..." Lời đang nói được một nửa liền bị đôi môi kề sát của Tô Giản đánh gãy.
Tô Giản cũng không ý thức được tình hình bây giờ của bản thân, có điều anh chỉ cảm thấy tiếp xúc da thịt với An Dĩ Trạch có thể giảm nhiệt độ trong cơ thể nóng ran của anh, vì vậy liền theo bản năng sáp lại gần An Dĩ Trạch. Mà dù An Dĩ Trạch đã biết được tình trạng của Tô Giản, nhưng mùi vị của Tô Giản thật sự rất tươi đẹp.
Anh cũng liền tạm thời không suy nghĩ, để mặc mình trầm mê.
Thân thể hai người dính chặt, hô hấp quấn quít, dây dưa.
Lúc này Lục Thừa Hòa đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Anh ta nhất thời ngốc lăng tại chỗ, đợi đến lúc nhìn thấy ánh mắt bắn đến của An Dĩ Trạch, trong lòng anh ta rét run một cái, nhìn Tô Giản đang ôm cổ An Dĩ Trạch, vẻ mặt mê ly, trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa ghen tỵ, dừng một chút, anh ta yên lặng đóng cửa, lui ra ngoài.
An Dĩ Trạch thở hổn hển, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tô Giản, Tô Giản lại không có tâm trạng đối mắt với anh, chỉ kéo cổ anh xuống, lẩm bẩm: "Lại hôn..."
Trong lòng An Dĩ Trạch nóng lên, tất nhiên biết lắng nghe. Hai người hôn nhau ngày càng nóng bỏng, đang lúc An Dĩ Trạch không nhịn được đưa tay vào trong áo Tô Giản, Lý Phi Phi liền xông vào.
Vì Lý Phi Phi đột nhiên xông vào, cuối cùng hai người cũng tỉnh táo. Ý thức vừa rồi của Tô Giản còn mơ màng đã tỉnh táo hơn một chút, nghĩ đến vừa rồi mình kéo An Dĩ Trạch hôn môi, không khỏi cảm thấy mất mặt, nhưng nghĩ đến cảm giác vừa rồi triền miên với An Dĩ Trạch, trong lòng lại không nhịn được rung động, hô hấp có chút dồn dập.
Mà An Dĩ Trạch quan sát Tô Giản, cuối cùng nhìn ra một chút đầu mối, trầm giọng nói: "Giản Giản, vừa rồi em ăn cái gì?"
Tô Giản chậm chạp nhớ lại: "Không ăn gì hết, chỉ uống ly nước trái cây..."
Ánh mắt An Dĩ Trạch tối sầm, kéo hông của Tô Giản: "Giản Giản, chúng ta đi tạm biệt chủ nhân bữa tiệc, sau đó về khách sạn."
Tô Giản gật đầu: "Ồ, được, tôi thật sự cảm thấy có chút khó chịu, lát nữa trên đường có phải mua thuốc hạ sốt không?"
An Dĩ Trạch: "...Ừ."
Sửa sang lại quần áo và đầu tóc Tô Giản một chút, An Dĩ Trạch ôm lấy Tô Giản, chuẩn bị mở cửa ra, Tô Giản đột nhiên đẩy tay anh.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của An Dĩ Trạch, Tô Giản xấu hổ cười, anh không thể nói cánh tay ôm hông anh và thân thể dán chặt vào anh của An Dĩ Trạch khiến anh có phản ứng xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra: "Cầm tay đi... ừm, tôi thích cầm tay."
An Dĩ Trạch nhìn bàn tay trước mặt anh một cái, ánh mắt mang ý cười, dịu dàng nói: "Được."
Trở lại khách sạn, Tô Giản cảm thấy tình trạng mình ngày càng tệ hơn.
Nóng, choáng váng, tim đập dồn dập, miệng khô lưỡi khô.
Tô Giản cởi giày, nằm sấp trên giường, cảm thấy nơi nào cũng không tốt.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh, không nói gì.
Tô Giản giơ tay chọc chọc anh, mềm nhũn nói: "Dĩ Trạch, tìm cho tôi một cục đá đi..."
An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt sâu tẳm, cuối cùng thở dài một cái, cúi xuống.
Tô Giản bị An Dĩ Trạch hôn nhanh chóng quên chuyện tìm đá, mặc dù anh loáng thoáng cảm thấy nơi An Dĩ Trạch hôn và chuyện làm càng ngày càng không đúng, nhưng vì không còn quần áo trói buộc, cảm giác da thịt lộ ra trong không khí rất thích, mà cảm giác nhìn da thịt An Dĩ Trạch hiện tại quả thật quá sảng khoái, trong đầu sau khi hai phái đấu tranh một phen, rất nhanh đã có kết quả.
Một bên nói: "Lại hôn, lại sờ!"
Bên khác lại nói: "Được đó, được đó!"
Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng thở dốc.
Thời khắc mấu chốt, An Dĩ Trạch lại thắng, dù trên trán anh có chút gân xanh ẩn hiện, nhưng anh vẫn do dự. Giương mắt nhìn người phía dưới hoàn toàn nghênh đón mình, trong lòng An Dĩ Trạch cực kỳ khó khăn giao chiến với lý trí.
Nhưng không nghĩ đến, một giây sau, người phía dưới động một cái, sau đó lật anh lại, đè xuống dưới.
Tô Giản ngồi trên người anh, quả quyết bắt đầu động tác của mình.
Đến lúc này anh không rõ mình xem nhiều phim nghệ thuật như vậy có lợi ích gì! Dù sao anh và An Dĩ Trạch cũng không phải lần đầu, lòng nghĩ ôm bình nứt không sợ bể, anh quyết định tự mình hành động, chết tiệt, lúc này An Dĩ Trạch vẫn còn ma sát, thật đáng ghét!
"Giản Giản, không muốn..."
"Không được! Dù anh muốn hay không, nhắm mắt lại... A!"
Thân thể Tô Giản nghiêng một cái, không nhịn được nằm trên người An Dĩ Trạch, vẻ mặt đau khổ: "Tại sao lại làm thế này...a..."
An Dĩ Trạch thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Giản Giản, nhịn một chút." Nói xong lại đè đầu Tô Giản, hôn lên.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác lại dùng sức một chút.
"Ưm..." Tô Giản khó chịu nhíu mày.
Trong lòng mơ hồ nghĩ: Đây chính là cảm giác ống nghiệm xuyên vào lỗ mũi sao...
Trở Thành Vợ Của Tình Địch Trở Thành Vợ Của Tình Địch - Thư Hoài Trở Thành Vợ Của Tình Địch