Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thủy Tinh Cầu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồi 75 - Mê Mất Bản Tánh
B
óng đen ấy lạnh lùng nói tiếp:
- Này Trần Kim Cúc, ngươi hãy bước ra đây cho ta?
Bỗng nhiên...
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Chính là ngươi ư?... Hình như không thể được...
- Thế nào?
- Ngươi đã chết từ lâu rồi!
- Chết rồi ư? Hừ! Ta chẳng phải còn sống sờ sờ ở đây sao?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, từng bước một tiến tới phía trước.
Vương Hoa lại điên cuồng kêu tiếp:
- Ta muốn ngay bây giờ mà...
Thình lình...
Kim Cúc phu nhân gầm lên một tiếng, lượn mình lao vào bóng đen ấy nhanh như tia chớp.
Hình như Kim Cúc phu nhân sợ hãi bóng đen này hết sức, cho nên y đã dùng hết toàn lực đánh ra một kích này vừa thần tốc vừa mãnh liệt vô cùng.
Rõ ràng Kim Cúc phu nhân đã biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm hết sức và y cho rằng việc không thể nào xảy ra đã đến bất thình lình với y.
Bóng đen thấp thoáng một cái đã tránh khỏi một kích mãnh liệt của Kim Cúc phu nhân ngay.
Kim Cúc phu nhân đánh một chưởng chưa trúng, y lại tiếp tục tấn công ra chưởng thứ hai luôn.
Bóng đen lại nhảy lùi ra sau lần nữa.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói:
- Tại sao ngươi không tiếp chiêu của ta chứ?
Y vừa dứt lời, lượn mình nhảy tới tấn công lần nữa và bóng đen ấy cũng bắt đầu phản công ngay, chỉ thấy bóng đen thấp thoáng một cái thì y đã đẩy ra một chưởng mãnh liệt vô cùng.
Chưởng pháp bóng đen này thần tốc mãnh liệt chẳng thua kém gì Kim Cúc phu nhân.
Hai người đã xuất thủ giao đấu với nhau vừa ác liệt vừa thần tốc hết sức.
Thình lình...
Vương Hoa bước xuống giường lao vào hướng Kim Cúc phu nhân nói:
- Mau... mau lên nào...
Một bóng người lẳng lặng từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, khéo thay đã bị Vương Hoa ôm lấy vào lòng ngay.
Bóng người đó thất thanh kêu lên hoảng hốt:
- Ngươi... ngươi...
- Ta muốn...
Bóng người đó kinh hoàng, bỗng nhiên...
Bóng người đó ôm lấy Vương Hoa nhảy qua cửa sổ luôn.
Bấy giờ...
Ở ngoài kia, Kim Cúc phu nhân và bóng đen đó vẫn tiếp tục ác đấu với nhau. Thình lình... hai người cùng gầm hét một tiếng lập tức tách ra ngay.
Người đứng trước mặt Kim Cúc phu nhân là một người bịt mặt bận áo đen.
Kim Cúc phu nhân cất tiếng cười như điên như cuồng.
Người bịt mặt bận áo đen lạnh lùng gầm hét nói:
- Ngươi cười cái gì thế?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Thật ra ngươi không phải là lão!
- Chẳng lẽ ngươi muốn thử nghiệm võ công của ta ư?
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Dù sao đi nữa, ngươi không phải là lão.
- Nhưng mà ta đại diện cho lão vậy.
- Ngươi chưa có bản lãnh thay mặt lão đâu.
Người bịt mặt áo đen cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Thế thì hai ta thử nghiệm xem nào?
Dứt lời, người bịt mặt bận áo đen đã lượn mình lướt tới nhanh như cắt.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta cho ngươi đến đây được chứ trở về thì chẳng được đâu.
Y vừa gầm thét vừa vung chưởng tấn công ra một chiêu ngay.
Lúc bây giờ hình như Kim Cúc phu nhân bình tĩnh lại nhiều, vì y đã khẳng định người bịt mặt áo đen này không phải là người mà y đã sợ hãi.
Thình lình...
Trong lúc giữa hai người đang sắp diễn ra một trận ác đấu kích liệt kinh người thì Diễm Mai Côi đã âm thầm từ phía sau lướt tới, đánh một chưởng hết sức mãnh liệt vào hướng người bịt mặt bận áo đen.
Người bit mặt áo đen đã cảnh giác ngay, y lượn mình tránh sang một bên nhanh như cắt, đồng thời gầm lên một tiếng:
- Dừng tay lại.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi còn điều gì muốn nói nữa?
- Ngươi sử dụng thủ đoạn đánh lén như thế được sao?
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Diễm Mai Côi!
- Có mặt.
- Ngươi hãy vào phòng canh chừng tiểu tử đó để một mình ta đối phó với y được rồi.
- Vâng!
Diễm Mai Côi kêu vâng một tiếng, lập tức lượn mình nhảy vào trong phòng ngay.
Đồng thời lúc này, Kim Cúc phu nhân gầm lên một tiếng:
- Hãy xem chưởng nào...
Kim Cúc phu nhân vừa gầm hét vừa tấn công ra một chưởng nhanh như cắt.
Người bịt mặt áo đen cũng phi thân nhảy tới, chỉ trong giây lát hai bên đã đụng nhau ba chưởng liền.
Bỗng nhiên Diễm Mai Côi thất thanh kêu lên nói:
- Thưa chủ nhân, hắn biến đi đâu mất rồi.
Kim Cúc phu nhân nghe y kêu lên như thế, giật mình thu thế tấn công lại, nói:
- Ngươi nói sao?
- Vương Hoa biến đâu mất rồi.
Kim Cúc phu nhân vội quay người sang nhìn, quả thật đã không còn thấy Vương Hoa đâu hết.
Trong lúc Kim Cúc phu nhân quay người nhìn vào trong thì người bịt mặt bận áo đen đã thừa dịp này xuất thủ phóng tới một chưởng thần tốc hết sức.
Đối phương tấn công một chưởng này vừa thần tốc vừa mãnh liệt vô cùng, Kim Cúc phu nhân đã cảnh giác ngay, vội xoay người sang đẩy ra một chưởng nghinh đón luồng chưởng phong đánh tới của đối phương nhanh như cắt.
Kêu đùng một tiếng.
Thân người của Kim Cúc phu nhân đã bị dội ngược ra sau cả bảy, tám bước liền.
Sau khi Kim Cúc phu nhân đứng tấn vững vàng, y lạnh lùng hét lớn tiếng nói:
- Ngươi mang cả đồng đảng đến đây ư?
Người bịt mặt áo đen cười lạnh lùng nói:
- Đúng thế, có sao chăng?
- Hừ! Ta chẳng ngờ ngươi lại mang cả đồng bọn đến đây như thế!
Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi song song nhảy sang hướng người bịt mặt bận áo đen ngay.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng nói:
- Hãy gỡ khăn bịt mặt của ngươi ra nào.
- Không cần thiết đâu.
- Rốt cuộc ngươi là ai thế?
- Ngươi chẳng đoán biết được ta là ai sao?
- Ngươi là đồ đệ của y?
- Đúng thế.
- Thế thì hay lắm!
Dứt lời, cả hai Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi đã song song lượn mình lướt tới, chia làm hai bên tả hữu xuất thủ tấn công luôn.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi giận đến đỗi muốn ăn tươi nuốt sống người bịt mặt áo đen này ngay.
Đối phương cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì hết, y đã xuất thủ phản công như điên như cuồng ngay.
Ba bóng người bay liệng trên không nhanh như điện xẹt, chỉ trong giây lát họ đã đụng nhau vài chiêu liền.
Người bận áo đen tuy có một thân võ công kinh người, nhưng mà dưới sự liên thủ công kích của Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi, y cũng không còn chút cơ hội gì để thi triển bản lãnh hết.
Người bịt mặt bận áo đen biết rằng nếu giao đấu tiếp tục với họ cũng chẳng được lợi ích gì hết, cho nên y bèn gầm lên một tiếng, phóng ra hai chưởng cực kỳ mãnh liệt, đẩy lui Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi ra xa.
Người bịt mặt áo đen lạnh lùng nói:
- Này Trần Kim Cúc, ta sẽ tìm lại ngươi sau. Bây giờ ta phải đi nha.
Nói xong đối phương lượn mình bỏ đi luôn.
Kim Cúc phu nhân gầm lớn tiếng:
- Ngươi chạy đi đâu cho khỏi?
Y liền phi thân rượt theo đối phương ngay.
Bấy giờ người bịt mặt áo đen không còn muốn ác chiến với họ nữa, nên y tung mình chạy như gió, chỉ vài cái nhún mình y đã chạy xa cả vài chục trượng hơn, quẹo sang một dãy nhà bên kia rồi lao mình chạy vào rừng cây luôn.
Kim Cúc phu nhân và Diễm Mai Côi song song rượt theo ở sau lưng đối phương, nhưng thân pháp của người bịt mặt bận áo đen thần tốc kinh người hết sức, chỉ trong giây lát thì đối phương đã chạy mất dạng luôn.
Diễm Mai Côi định tiếp tục rượt theo nhưng Kim Cúc phu nhân đã lạnh lùng hét lên:
- Chớ rượt theo làm gì nữa.
Diễm Mai Côi nghe tiếng hét, lập tức dừng bước lại ngay.
Kim Cúc phu nhân cười lạnh lùng nói:
- Y sẽ còn quay trở lại đây chứ không sai.
Diễm Mai Côi ngạc nhiên hỏi:
- Y là ai thế?
Kim Cúc phu nhân lắc đầu nói:
- Không biết!
Phải, Kim Cúc phu nhân không biết người bịt mặt này là ai hết.
Đồng thời cũng chẳng biết người nào đã cướp Vương Hoa đi mất.
* * * Bây giờ hãy nói sau khi Vương Hoa bị bóng người đó cướp đi...
Bóng người đó kẹp nách Vương Hoa chạy vào một khu rừng cây.
Vương Hoa vẫn cứ kêu la inh ỏi:
- Ta muốn mà...
bóng người đó chạy sâu vào khu rừng cây một hồi lâu, xa xa phía trước hiện ra một mái nhà tranh.
Y lập tức lượn mình chạy vào trong nhà tranh ấy, sau đó đặt Vương Hoa xuống. Hắn tiếp tục kêu la như thường:
- Ta không còn chịu đựng được nữa rồi... ta không chịu đựng được nữa rồi...
Hắn đã điên cuồng ôm chặt lấy đối phương.
Kêu sột một tiếng.
Y phục đối phương đã bị Vương Hoa xé rách.
- Này Vương Hoa, chính là ta mà... ngươi...
Hình như Vương Hoa chẳng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của đối phương chút nào hết. Hắn đã phát điên lên, chẳng khác nào như một con dã thú, đã đè đối phương xuống đất.
Nữ nhân này là ai thế?
Y thất thanh kêu lên tiếp:
- Này Vương Hoa... ngươi điên rồi sao?
Sột, sột!
Vài tiếng liền, y phục của đối phương đã bị xé rách một mảng lớn, da thịt trắng nõn đã để lộ ra hết.
- Này Vương Hoa...
- Ta muốn...
- Vương Hoa, chính là ta mà...
Hình như Vương Hoa chẳng biết gì hết.
Thế rồi, sự việc người này thay người nọ đã xảy ra bất ngờ...
Bên ngoài mái nhà tranh, trời về đêm tịch lặng tối mò.
Từ trong mái nhà trang, thỉnh thoảng vang ra hai thứ âm thanh thật kỳ lạ vô cùng...
một thứ âm thanh gầm gừ như loài dã thú... và một thứ âm thanh đau đớn, rên rỉ...
Âm thanh từ từ nhỏ dần...
Tất cả lại trở về tịch lặng như tờ...
Sau khi tình dục như cơn điên khùng được giải quyết, Vương Hoa thức tỉnh lại ngay.
Hắn cảm thấy toàn thân uể oải không còn chút sức lực gì hết...
Vương Hoa cố gắng hồi tưởng những việc đã xảy ra... bỗng nhiên, hắn run bắn người lên và thất thanh kêu lên hớt hãi.
Hắn nhớ ra rồi, hắn nhớ ra sự việc gì đã xảy ra rồi... hắn đã phát sinh quan hệ với một người...
Thình lình...
Một hồi những tiếng khóc khe khẽ văng vẳng vang tới, hắn giật bắn người lên, vội vàng quay sang nhìn, trông thấy một thiếu nữ đang đứng khóc lóc gần đấy.
Vương Hoa bất giác giật bắn người lên.
Bỗng nhiên, Vương Hoa cất tiếng hét to nói:
- Ngươi... ngươi là Kim Cúc phu nhân...
Đối phương vẫn cứ khóc lóc không thôi.
Vương Hoa thoáng nhìn sau lưng đối phương, thấy y chẳng giống Kim Cúc phu nhân chút nào hết... hắn hoảng hốt hỏi:
- Ngươi là... ai thế?
Thiếu nữ đang khóc lóc ấy quay sang hướng Vương Hoa ngay.
Vương Hoa liếc mắt nhìn thiếu nữ ấy, thất thanh kêu lên hoảng hốt:
- Chính là... ngươi...
Mặt mày thiếu nữ đầy những nước mắt đang bi thương chăm chăm ngắm nhìn Vương Hoa.
Toàn thân Vương Hoa run lẩy bẩy không dừng.
Hắn đã ngây người ra tại chỗ, hình như sự việc này đã xảy ra ngoài sức tưởng tượng của hắn...
Vương Hoa ngẩn người giây lát, sau đó lại buột miệng kêu lên hớt hãi:
- Ngô Tinh!... Chính là ngươi sao?
Phải, người thiếu nữ này là Ngô Tinh. Tại sao y đến đây ư? Mà đã vì cứu Vương Hoa nên y mới thất thân với hắn, vì Vương Hoa nuốt phải thuốc xuân tình đến đỗi phải điên cuồng làm ra việc như thế!
Ngô Tinh vẫn cứ khóc lóc tiếp, chẳng nói gì hết.
Vương Hoa ngắm nhìn chiếc áo đã bị hắn xé rách nát mà Ngô Tinh đang mặc trong người, đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hắn đã hiểu rằng việc gì đã xảy ra với hắn...
Vương Hoa đau lòng nói:
- Ngô... cô nương... ta...
Kêu bốp một cái, Ngô Tinh đã tát một bộp tai và má Vương Hoa, căm phẫn nói:
- Ta hận ngươi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thủy Tinh Cầu
Trần Thanh Vân
Thủy Tinh Cầu - Trần Thanh Vân
https://isach.info/story.php?story=thuy_tinh_cau__tran_thanh_van