Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoán Kiểm Trọng Sanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 15: Cầm Thú Với Không Bằng Cầm Thú
“C
hị Mai, em mang về một người bạn học, là con gái, cô ấy uống rượu, hiện tại đang ngủ ở phòng em, em nghĩ sẽ ngủ ở sô pha qua đêm.” Phương Hạo Vân cẩn thận nói, chỉ sợ Tạ Mai Nhi sẽ nghĩ lăng nhăng.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Tạ Mai Nhi trừng lớn thêm vài phần, có điều cô cũng không nói gì, yên tĩnh được một chút, Tạ Mai Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phương Hạo Vân cũng không hề giấu diếm, kể lại những gì đã xảy ra cho Tạ Mai Nhi. Đương nhiên, Trần Thanh Thanh mang thân phận thiên kim tiểu thư của nhà họ Trần, hắn đã gạt ra không nhắc tới, tránh cho đụng đầu phải những rắc rối không cần thiết.
Nghe xong câu chuyện của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi liếc mắt nhìn hắn, bán tín bán nghi: “Có đúng là cô ta chỉ muốn bảo em gia nhập cái hội võ thuật gì đó không?
“Ừ, chính là vì chuyện đó.” Thực ra Phương Hạo Vân cũng có đôi chút hối hận, sớm biết là phiền phức như vậy, lúc trước đã không thèm lộ mặt ra làm gì. Chỉ bởi bản thân là một người học võ, trông thấy cái thằng nhật bổn đó la lối ở đó, hắn thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Những gì em nói là sự thực? Nếu nói như vậy, lần trước em giúp chị giảm. chính là cái đó, em đã sử dụng thứ võ công đó?” Gắn kết những tình tiết trước sau lại với nhau, Tạ Mai Nhi có chút hiểu ra điều gì đó, ý thức được trước đây Phương Hạo Vân giảm đau cho mình, hoàn toàn không phải là những hành vi Đông y đơn giản. Cậu ta rất có thể là một cao nhân ẩn mình giữa nơi đô thị phồn hoa trong truyền thuyết.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: “Chị có thể hiểu là như vậy.”
“Nói như vậy, em là một cao thủ võ lâm ẩn dật trong thành phố?” Ha ha, xem ra bản tiểu thư đã có dự tính trước, sống trọ chung với hắn chẳng phải không khác gì với việc tìm được một cao thủ võ lâm làm vệ sĩ miễn phí ư. Với suy nghĩ như vậy, những bực dọc và bất mãn trong người Tạ Mai Nhi bỗng chốc bay biến, thay vào đó là sự hưng phấn tột bậc.
“Hạo Vân, em thử tung vài chiêu cho chị xem có được không?” Đôi mắt Tạ Mai Nhi phát sáng như đèn pha, giống hệt như một đứa con nít nhìn thấy một món đồ chơi cục cưng, lung lay cánh tay đàn ông mà nũng nịu vòi vĩnh.
Phương Hạo Vân cảm thấy khá đau đầu trong chuyện này, võ thuật mà mình học được là tinh túy của võ thuật Trung Hoa, làm sao có thể đem ra để làm thú vui tùy tiện cho người khác xem được.
Hắn không thay đổi sắc mặt cầm lấy tay của Tạ Mai Nhi, cố tình đánh trống lảng nói: “Chị Mai, Thanh Thanh học tỷ hôm nay uống rất nhiều, trên đường về nôn rất nhiều ra quần áo. Chị đi giúp cô ấy thay đồ sạch sẽ được không?”
“Tự đi đi. Tôi dựa vào cái gì mà giúp cậu chứ hả.” Tạ Mai Nhi như thể cảm thấy bất mãn với việc Phương Hạo Vân từ chối biểu diễn, hằm hè cục súc nói.
“Điều này. cái đó, chị Mai, em mà giúp Thanh Thanh học tỉ thay đồ thì không được tiện lắm, dù sao thì em cũng là nam, cô ấy là nữ, nam nữ có khác biệt.” Nói rồi, Phương Hạo Vân bỗng nhiên đỏ ửng mặt.
Trông thấy vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ của con trai, Tạ Mai Nhi lập tức không nhịn được cười phá lên: “Ha ha, thật không ngờ đấy, cậu vẫn là một chàng trai truyền thống cổ lỗ sĩ, là một người đứng đắn cơ đấy.”
Phương Hạo Vân xấu hổ không có cái lỗ nào để chui xuống, không phải là hắn muốn đỏ mặt, chỉ là da mặt của hắn mỗi khi gặp phải chuyện gì tương tự thì chả hiểu sao lại đỏ bừng cả lên.
Phương Hạo Vân trước đây chưa bao giờ biết đỏ mặt là cái gì. Chuyện đỏ mặt chỉ xảy ra sau khi hắn tiến hành thay da mặt. Đương nhiên, không thể nói là đỏ mặt vì yêu là không tốt, thực ra như vậy cũng rất tốt, chí ít thì trước mặt nữ sinh có thể giả bộ nai tơ được.
“Chị Mai, chị giúp em đi mà?” Phương Hạo Vân mang theo nụ cười trên mặt nói: “Cùng lắm thì trực vệ sinh tuần này em ôm tất là được.”
“Được rồi, tôi giúp cậu là được chứ gì.” Tạ Mai Nhi ngoảnh mặt đi, lẩm bẩm nói: “Tôi không giúp cậu thì hóa ra chẳng phải là tạo điều kiện cho cậu làm sắc lang rồi sao.” Nói rồi, cô chạy về phòng của mình chọn lấy một bộ nội y cùng với váy ngủ, đi tới căn phòng của Phương Hạo Vân, giúp Trần Thanh Thanh thay bộ đồ đã bị vấy bẩn.
“Chị Mai, lần này thật sự cám ơn chị.” Phương Hạo Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Về sau không được phép mang con gái về nhà, sẽ không có lần thứ hai như thế này đâu. Nhớ lấy, căn phòng này là phòng trọ chung của hai chúng ta. Chị không muốn có cái tiền lệ mang người khác giới về nhà.”
Phương Hạo Vân lén lút nhòm qua khe cửa nhìn Trần Thanh Thanh đang ngủ ngon lành, sau khi biết cô ta đã an ổn đâu vào đấy, thì đi vào phòng vệ sinh. Toàn người nồng nặc mùi rượu, hắn quyết định phải “tẩy trần” một cái đã.
Lột sạch quần áo, Phương Hạo Vân vặn mở chốt của vòi tắm hoa sen, những dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu hắn xuống khắp thân thể, hắn ngẩng đầu lên, nhắm nghiền đôi mắt, thích thú tận hưởng cái cảm giác mà vòi hoa sen mang lại.
Sau khi kết thúc màn tắm táp, Phương Hạo Vân thay quần áo, trở lại phòng khách, cắm đầu vào ghế salon, chìm vào giấc mộng rất nhanh...
.
Tuy tối qua ngủ rất muộn, nhưng đến đúng sáu giờ sáng, Phương Hạo Vân vẫn tự động choàng tỉnh.
Sau khi rời khỏi giường, Phương Hạo Vân rời khỏi phòng khách tập mấy bài thể dục một hồi, trên ban công, những ánh nắng ban mai hé rọi từ từ tỏa khắp căn phòng.
Cho đến tận bảy giờ, hắn mới kết thúc công việc hằng ngày trở về phòng khách. Tạ Mai Nhi và Trần Thanh Thanh hình như vẫn chưa dậy, hắn hơi do dự trong chốc lát, rồi quyết định đi vào bếp làm bữa điểm tâm. Nếu không, đợi đến khi hai cô nàng nhấc mông ra khỏi giường rồi mới làm bữa sáng thì đã muộn mất rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng Phương Hạo Vân bỗng nhiên mở ra, Trần Thanh Thanh mặc một bộ áo ngủ màu đỏ sẫm giống hệt một con cọp cái đang gầm gừ lao tới, hai mắt phẫn uất trừng trừng nhìn Phương Hạo Vân, hung dữ nói:
“Phương Hạo Vân, cậu thật hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu.”
Phương Hạo Vân có chút hoang mang đầu óc, nhân phẩm của hắn tuy cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng không thể đến nỗi bị cô ta sỉ vả tới tấp như vậy chứ, hơn nữa hắn còn thấy việc mình đưa Trần Thanh Thanh say xỉn về nhà, không đến mức bị người ta sỉ nhục, mà đáng lẽ ra phải cảm ơn hắn mới đúng. Thế nhưng Trần Thanh Thanh ngược lại còn chửi rủa xúc phạm hắn mới chết chứ!
“Học tỷ, ý chị là gì thế?” Phương Hạo Vân cảm thấy mình cần phải làm rõ một số vấn đề, không chừng đó là hiểu lầm cũng nên. Tuy rằng bước vào đại học không lâu, nhưng ở trong thời gian học tập, hắn cũng không ít lần nghe tới chuyện nam sinh dẫn nữ sinh về nhà, lúc này đang say bí tỉ, rồi sau đó giở trò đồi bại trên giường. Hắn lại nghĩ, Trần Thanh Thanh liệu có phải đã hiểu nhầm gì mình chăng?
Trần Thanh Thanh mắt long sòng sọc, dữ dằn nhìn Phương Hạo Vân, một hồi lâu sau mới nói: “Có mang bao không?”
Mang bao? Phương Hạo Vân đứng ngây người ra một lúc, giống như là chả hiểu cái quái gì cả.
Trần Thanh Thanh thấy vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Phương Hạo Vân, thật sự chỉ muốn nhảy qua đó mà cắn chết hắn thôi.
“Tôi nói là tối hôm qua, cậu có làm biện pháp an toàn không?” Trần Thanh Thanh thay bằng một cách hỏi khác. Tuy ngữ khí của cô rất nhỏ nhẹ, nhưng lại có thể cảm thấy được sự phẫn nộ trong đó.
“Không có, tối hôm qua tôi không làm gì với chị hết.” Phương Hạo Vân giờ thì đã hiểu rồi, Trần Thanh Thanh thật sự đã hiểu lầm hắn rồi. Cô nghĩ rằng Phương Hạo Vân lợi dụng lúc cô say rượu mà làm nhục cô.
Có điều giải thích của hắn lại có chút hàm hồ, khiến cho Trần Thanh Thanh càng hiểu lầm hơn, cơ thể của cô run lên bần bật, đôi mắt càng hung tợn hơn trước, giống như thể là đang muốn ăn thịt người vậy. Cô dùng tốc độ nhanh nhất để tính toán, mấy ngày gần đây cô đang ở thời kỳ rụng trứng, nếu như khi làm “chuyện đó” mà không có biện pháp an toàn nào thì nguy cơ xảy ra chuyện lớn là rất cao.
“Phương Hạo Vân, cậu không phải người, tôi phải giết cậu.” Trần Thanh Thanh giống như người điên bỗ bã gào thét vào mặt Phương Hạo Vân.
Trông thấy thần sắc đầy vẻ phẫn nộ của Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân bỗng nhớ lại câu chuyện cười “cầm thú và không bằng cầm thú”* đang được lan truyền rất thịnh hành trên mạng.
Hắn lại nghĩ, liệu có phải Trần Thanh Thanh cảm thấy hắn không bằng cả loài cầm thú không?
Đúng vào lúc hắn không để ý, Trần Thanh Thanh khàn giọng gầm lên: “Anh hủy hoại sự trong sạch của tôi, tôi phải liều mạng với anh.”
(*) Cái vụ không bằng cầm thú này chắc ai cũng biết rồi nhưng thôi, mình cứ nhắc lại vậy
Lúc trước, có một thư sinh và một tiểu thư yêu nhau. Một ngày, bọn họ cùng nhau đi du lịch, trên đường gặp mưa lớn, vừa kịp tới một căn nhà hoang để tránh mưa, lưu lại qua đêm. Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, hai người tuy là yêu nhau nhưng cũng không vượt qua lễ giáo. Tiểu thư kia thương tiếc công tử nên không đành lòng để người tình nằm dưới đất mới cho công tử kia ngủ cùng giường, ngăn giữa hai người là chiếc gối, trên gối viết một tự điều: ’vượt qua đây là cầm thú’. Thư sinh kia cũng là quân tử, thật sự ẩn nhẫn một đêm không làm loạn gì cả.
Sáng sớm hôm sau, tiểu thư kia tỉnh lại, đột ngột rời đi không từ biệt, chỉ lưu lại một câu tất cả có bảy chữ to ‘ngay cả cầm thú cũng không bằng’
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoán Kiểm Trọng Sanh
Xích Tuyết
Hoán Kiểm Trọng Sanh - Xích Tuyết
https://isach.info/story.php?story=hoan_kiem_trong_sanh__xich_tuyet