Q.1 - Chương 75: Tuyết Bay Trong Gió, Đêm Độc Hành!
ưới ánh đèn lờ mờ trong tiểu điếm giản dị, nồi thịt dê bốc lên nghi ngút hơi nước khiến Sở Trác không nhìn rõ sắc mặt của Tần Phi. Những tiếng ồn ào huyên náo bên tai vẫn liên miên không dứt, nam tử trước mặt cũng đã trở nên trầm mặc.
"Ngươi hi vọng Thất công chúa gả cho thái tử à? Hay là không gả được?" Tần Phi nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Sở Trác thở phào nhẹ nhõm, nuốt vội nửa miếng thịt xuống bụng rồi mỉm cười nói: "Để đoạt được hoàng vị thì không thể nói đến tình cảm, việc tranh đoạt này còn vì cả lợi ích của Đại Sở. Thân là hoàng tử, ta không thể trơ mắt nhìn Yến vương tiếp tục lớn mạnh ổn định, do đó ta hi vọng Thất công chúa có thể được gả thành công."
Tần Phi có chút kinh ngạc nhìn Sở Trác. Dù vị hoàng tử trẻ tuổi này không che dấu dã tâm, nhưng vẫn khiến mình cảm thấy hắn có nhiều phẩm chất đáng quý. Dù là thái độ đối với quốc gia, hay là thủ đoạn mưu cầu ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không hề khiến người ta chán ghét. Có lẽ cũng vì thế nên mình mới nguyện ý lần một lần hai ngồi cùng với hắn!
"Nếu quả thật để cho ta đi hộ tống, ta sẽ hết sức." Tần Phi cầm chén rượu, thản nhiên nói: "Ta không thể hứa hẹn cái gì, đối phương có thể sẽ phái Lưu Nhâm Trọng đi, đây chính là cao thủ..."
"Đúng, cho nên..." Sở Trác giảo hoạt cười cười: "Triều đình sẽ không để ọi người hi sinh vô ích."
Nếu Sở Trác đã không muốn nói rõ, Tần Phi cũng không hỏi nữa. Hai người nói chuyện phiếm một lát, bỗng nhiên một trận gió rét thổi vào trong điếm, cả hai ngẩng đầu nhìn thì ra rèm cửa đã bị thổi tung lên. Vài người đầu đầy sương tuyết đi vào trong quán, vừa đi vào liền hét lớn: "Chưởng quỹ, hâm nóng rượu, chuẩn bị một nồi thịt..."
Hắn đang cao hứng chợt thấy Tần Phi cùng Sở Trác ngồi ở trong góc, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới, cười hì hì nói: "Trời lạnh quá, nếu không ngại thì cho ta ngồi cùng với, tất cả mọi người đều quen biết nhau từ lâu mà..."
Sở Trác nhìn Tần Phi, hắn không ngại bị nhận ra, thậm chí hắn còn hi vọng người khác loan truyền càng nhiều càng tốt. Còn Tần Phi thì đương nhiên sẽ không để ý, nếu là thật sự để ý, lần này cũng sẽ không cùng nhau ăn cơm rồi. Người vừa đến rất quen thuộc với mọi người, chính là cháu đích tôn của Lôi Thái Úy - Lôi ca.
Lôi ca gọi mấy người tùy tùng của hắn ngồi xuống một cái bàn trống khác, sau đó điềm nhiên lấy bát đũa ngồi cùng bàn Tần Phi, đút hai miếng thịt dê nóng hổi vào miệng rồi khen: "Ta vừa từ Tây Vực trở về, đã lâu chưa nếm qua mùi vị thịt dê chính cống nên hôm nay tới nếm thử, không ngờ lại gặp được hai người các ngươi."
Từ trước tới giờ hắn đều không để ý người trên kẻ dưới, vừa mới cung kính với Đoan Vương lại quay sang nói chuyện với Tần Phi, làm cho hai người bọn họ cảm thấy có chút không thoải mái. Tần Phi cười nói: "Từ từ ăn đi, không ai cướp đâu."
"Đúng rồi, dượng của ta đã trở về Đông Đô rồi, ta nghe nói người muốn tìm ngươi, có thể người biết ngươi bận khảo hạch dự khuyết Tổng trấn Đồng Tri cho nên chưa tìm ngươi." Lôi ca nói hàm hồ cho qua chuyện.
Dượng của Lôi ca chính là Đường Ẩn. Ba tháng đã trôi qua, hắn từ Thọ châu trở về cũng là bình thường. Đường Ẩn muốn tìm mình sao? Khó có thể, hắn xem mình là con hắn chăng? Tần Phi nghĩ đến cũng thấy thú vị, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười làm cho Sở Trác và Lôi ca cũng hồ đồ, hai người đồng thanh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Thấy Tầm Phi cười mà không nói, Lôi ca nói tiếp: "Nếu dượng ta tìm ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Tháng trước, khi người từ Thọ châu trở về, vì chuyện Vọng Nguyệt Viên bị đốt ra tro nên cực kỳ giận dữ. Nói thật, ta lớn như này cũng chưa từng thấy dượng nổi giận đến vậy. Nếu người không giận thì thôi chứ đã giận thì kinh người. Bác của ta sợ quá nên trốn về nhà mẹ đẻ nửa tháng, phải để ông nội của ta tự mình đưa trở về, trấn an dượng. Đám biểu huynh muội thì thảm rồi, hôm Vọng Nguyệt Viên cháy, đại biểu ca Đường Hiên được ngươi cứu ra từ Vọng Nguyệt Viên, hắn lại không thể giải thích tại sao mình ở Vọng Nguyệt Viên, bị dượng bế khí hải, dùng roi da rắn quật cho ba mươi roi!"
Lôi ca liên tục tặc lưỡi, hai đầu lông mày hiện vẻ sợ hãi, hiển nhiên không dám nhìn bộ dạng thê thảm của Đường Hiên, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi!
"Đừng tưởng rằng đánh xong là hết chuyện, dượng chuẩn bị đày hắn đến Tây Vực nhập ngũ. Nói thật, ta ở Tây Vực những ba năm, nơi đó khổ sở như thế nào ta biết. Ta chính là dòng dõi chiến binh hổ phụ sinh hổ tử... Hắc hắc, các ngươi đừng cười nhé, thật sự là hổ tử... À, nơi đó phải nói như thế này nhé? Há, ở Tây Vực khắp nơi đều là núi tuyết hoang vu, các ngươi đã thấy tuyết lở chưa? Kể cả đại tông sư gặp phải lúc thiên địa ra oai này cũng không giữ được tính mạng."
"Buổi tối không ai dám đi tè ở bên ngoài, không phải là nói phét đâu, nước tiểu còn chưa tới mặt đất cũng đã biến thành cột băng, tiểu tiện bừa bãi rất có thể thành thái giám!" Lôi ca tự biên tự diễn, diễn tả một cách cường điệu, dương dương đắc ý khoe khoang: "Cho nên ở Tây Vực ba năm, ta coi như cũng là một nhân vật đó. Nếu Đường Hiên phải đi đến Tây Vực... Hừ hừ..."
"Được rồi, đừng chém gió nữa. Đây là thịt dê, không phải là thịt bò." Tần Phi định cắt ngang lời nói của hắn: "Làm sao ngươi biết Đường đại nhân muốn tìm ta?"
Đôi mắt ti hí của Lôi Ca hấp háy, hạ giọng nói: "Ngày đó ta cùng ông nội đưa bác về nhà, dượng biết ta đã từng gặp ngươi liền gọi ta vào hỏi rất nhiều chuyện về ngươi, còn nói muốn tự mình gặp ngươi một lần. Ta nghĩ tám phần là muốn nhìn con rể tương lai rồi... Hắc hắc!"
Lôi ca cười gian một trận, cười đến mức toàn thân Tần Phi chợt cảm thấy phát lạnh. Tửu khách xung quanh tò mò nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy hai gã hộ vệ vai u thịt bắp, mặt mày hung dữ lập tức cúi đầu không dám nói gì.
Sau khi đã ăn uống no nê, Tần Phi lảo đảo rời khỏi quán thịt dê, chân đạp trên lớp tuyết xốp chậm rãi rời đi.
Người đi trên đường rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới có một căn nhà thắp đèn, ánh sáng phát ra phản chiếu lên tuyết sáng rực. Mới đầu, bước chân Tần Phi còn in hằn trên mặt đất, lưu lại dấu chân rõ ràng. Sau đó cước bộ của hắn càng lúc càng nhanh, dấu chân càng ngày càng thưa, về sau không khác gì đạp tuyết vô ngân, một chút dấu vết cũng không lưu lại trên mặt tuyết!
Tiếng gió phần phật làm tung bay những bông tuyết, cả người hắn đón gió, từng bông tuyết bay phấp phới quanh người, rơi lên trên mái tóc, nhưng ngay sau đó lập tức hóa thành hư vô. Tần Phi khẽ lẩm bẩm gì đó mà chỉ mình hắn nghe thấy, hơi rượu và cái bụng no căng đã bắt đầu xẹp xuống. Hắn dừng ở bên ngoài một căn nhà nho nhỏ, sau khi nhìn xung quanh một hồi lâu mới đưa tay gõ cửa năm cái, ba cái nhẹ hai cái mạnh.
Chỉ chốc lát sau cánh cửa được mở ra, khuôn mặt buồn rầu của Thiên Tình Tử hé ra từ khe cửa. Y thấy Tần Phi đến, sắc mặt hơi ngạc nhiên, mở rộng cửa cho hắn vào trong phòng.
Y đóng chặt cửa lại, Tần Phi còn chưa ngồi đàng hoàng trên ghế đã mở miệng hỏi: "Ngô quốc gả Thất công chúa cho Sở quốc, ngươi có biết chuyện này không?"
Thiên Tình Tử khẽ cau mày, hỏi ngược lại: "Vì chuyện này mà ngươi tới tìm ta hả?"
"Ừ!" Tần Phi gật đầu, trầm giọng nói: "Hôm nay ta mới biết được tin tức đó, còn biết mình đã bị chọn vào đoàn đi hộ tống. Tình huống của Ngô quốc ta không hiểu gì, ngươi chắc là biết nhiều hơn, có thể nói cho ta biết không?"
"Cái này sao..." Thiên Tình Tử co vào trong giường, nửa thân thể ở trong chăn, lười biếng nói: "Ngươi lấy thân phận Tổng trấn Đồng Tri Sát Sự Thính tới hỏi ta hay là lấy thân phận hiệu úy Trấn Phủ Ty?"
Tần Phi không có tâm tình cùng y đùa giỡn, bèn nói: "Các thế lực của Sở quốc đều không hy vọng Thất công chúa được gả, ta cũng tương đối rõ ràng. Nhưng tình hình bên Ngô quốc ta không hiểu chút nào, ngươi đã đồng ý với sư phụ ta chiếu cố cho ta, sẽ không nhân dịp lúc quan trọng này để thừa nước đục thả câu đấy chứ?"
Thiên Tình Tử thấy hắn đem sư phụ ra dọa dẫm nên đành phải nhận thua, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử thúi, mỗi lần đến đều dùng một chiêu này. Tình hình Ngô quốc đơn giản hơn so với Sở quốc. Hoàng tộc thống trị hết sức vững chắc, cả nước có tam đại thế gia. Ngươi có thể lý giải vì hoàng tộc khống chế được tam đại thế gia, mà tam đại thế gia khống chế tầng lớp thấp nhất, các thế lực đều có quan hệ thông gia lẫn nhau nên quan hệ qua lại hết sức thân thiết."
"Thế lực duy nhất không phụ thuộc vào tam đại thế gia chính là Trấn phủ ty. Chỉ Huy Sứ Trấn phủ ty của Đại Ngô từ trước đến nay đều do hoạn quan lãnh nhiệm. Bởi vì quyền lực của hoạn quan phải phụ thuộc vào hoàng tộc, hơn nữa hoạn quan không có con nối dõi và cũng không có gia tộc, không cách nào tạo thành cục diện dây dưa phức tạp lâu dài. Điều khiến mọi người yên tâm chính là người bình thường nhìn thái giám cũng không có hảo cảm gì, cho nên hoạn quan dù muốn tạo phản cũng không nhận được nhiều sự ủng hộ. Hoàng tộc thông qua hoạn quan khống chế Nam Bắc Trấn Phủ Ty, thông qua tam đại thế gia khống chế triều chính, quản thúc lẫn nhau. Bên nào muốn ngóc đầu sẽ bị bên kia phang ột cái rụt xuống."
"Lần này đưa Thất công chúa gả sang nước láng giềng, chắc hẳn là kế hoạch của Trấn phủ ty. Tất cả tam đại thế gia chắc chắn sẽ đều phản đối! Bọn họ cho là đã để Sở quốc có cơ hội thở phào, một khi để Sở quốc dẹp loạn nội bộ, đại chiến Ngô sở không thể tránh khỏi."
Thiên Tình Tử đột nhiên thở dài nói: "Mặc dù ta là người Trấn phủ ty, nhưng lần này không thể không nói rằng tam đại thế gia đã đúng. Quốc sách tốt nhất lúc này chính là chờ cho Sở đế đại chiến với Yến vương, đây là trận chiến không thể tránh khỏi, sau đó xua quân Bắc thượng!"
"Ta nghĩ tên thái giám làm Chỉ Huy Sứ Trấn phủ ty hẳn là cũng không phải là ngu xuẩn, hoàng đế Ngô quốc cũng không phải không có đầu óc!" Tần Phi than thở nói.
Thiên Tình Tử gạt gạt lông mày hoa râm, thản nhiên nói: "Dĩ nhiên. Công công mặc dù thân thể có thiếu sót nhưng cũng chính là nhân vật hùng tài đại lược. Bệ hạ lòng ôm chí lớn, cử động bọn họ lần này tất có thâm ý, chẳng qua do ta không nhìn ra được thôi."
"Nếu như ngươi phải hộ tống Thất công chúa, lão đạo khuyên ngươi một lời chân thành!" Thiên Tình Tử nghiêm trang nhìn Tần Phi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói rõ từng chữ: "Thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy."
"Tam đại thế gia tàng long ngọa hổ, thực lực trong bóng tối cũng không thua gì Trấn phủ ty. Nhiều năm qua,Trấn phủ ty đã cùng Sát Sự Thính đánh sống đánh chết, hai bên cũng chỉ là tám lạng nửa cân mà thôi, từ đó có thể tưởng tượng được thực lực của Tam đại thế gia! Tam đại thế gia nếu muốn tập kích Thất công chúa, chắc chắn sẽ phái ra cao thủ nhất lưu, chút bản lĩnh của ngươi có xuất hiện cũng chỉ là hình nhân thế mạng thôi. Hơn nữa, khi về đến Giang Bắc, có thể sẽ gặp phải cao thủ bắc phương! Lão đại rất lo lắng liệu ngươi có còn sống sót mà về Đông Đô được nữa không."
"Nghe nói còn có cao thủ trẻ tuổi nhất của Trấn phủ ty đi cùng trong chuyến này nữa?" Tần Phi hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi nói Thiên Hộ Ngạn Thanh..." Thiên Tình Tử nói một cách buồn bã "Nếu như ngươi là thiên tài số một của Đại Sở trong hai trăm năm qua thì Ngạn Thanh chính là tài năng tuấn kiệt số một của Ngô quốc trong vòng ba trăm! Hai người các ngươi... nếu như gặp nhau cũng là một chuyện cực kỳ thú vị."
Tần Phi quay người đi ra cửa. Hắn nói mà không quay đầu lại: "Ta nghĩ ta mà không đi chuyến này thì không được rồi."
"Đợi tý..."
Thiên Tình Tử lăn một vòng từ trên giường xuống đất, lấy một bình sứ nhỏ ra, cậy nắp bình lấy ra hai viên cầm trên tay, suy nghĩ một chút liền cầm lại hai viên rồi ném cả bình cho Tần Phi, hời hợt nói:
"Mấy viên thuốc này là khi xưa ta tới phương bắc được Chỉ Huy Sứ đại nhân đặc biệt ban cho. Hoàn thuốc này có công hiệu kỳ lạ, chỉ cần ngươi bị đánh chưa chết, cứ nuốt vào viên thuốc này cũng có thể lấy được tính mạng trở về... Mấy ngày nữa là năm mới rồi, năm sau ta muốn trở về Giang Nam sống những ngày tươi đẹp, những thứ này đều để lại cho ngươi."
Chích Thủ Già Thiên Chích Thủ Già Thiên - Tuyết Sơn Phi Hồ