Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bá Chủ Thu Mua
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 75: Một Đêm Phất Nhanh
T
ừ Manh kéo kéo Hác Mãnh, hưng phấn nói: "Hay nha, thứ đồ như vậy mà ngươi cũng bắt được! Ngươi định xử lý khối ngọc phỉ thúy này thế nào? Bán chứ? "
Lần này chẳng những đổ trúng, hơn nữa còn là trúng lớn, khối băng chủng phỉ thúy lớn như thế, giá tiền ít nhất hơn 10 triệu, đầu tư 200 ngàn, bán sang tay giá trị liền bạo tăng gấp 50 lần, chỉ nghĩ đến thôi đã làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hác Mãnh nửa cười nửa đùa nhìn nàng, nói: "Ta nhớ hình như có người vừa bảo ta bị điên thì phải?"
Từ Manh ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, cười khanh khách, nói: "Vậy coi như ta nói sai còn không được ư, Mãnh đại nhân đừng so đo với tiểu nữ tử, không nên truy cứu nhầm lẫn của ta nữa nha! "
Cần giữ vui vẻ… cần giữ vui vẻ… Nếu không phải tâm tình đang rất tốt, Từ mỹ nhân đã sớm giơ chân đá hắn.
"Được rồi, ai bảo ta ‘tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền*’ đây!" Hác Mãnh cười đầy thâm ý, quay đầu nhìn Vương Giác Khôn cắt đá, tay ôm eo Từ Manh, nhẹ giọng hỏi: "Băng chủng phỉ thúy rất quí hiếm à?"
"Ừ!" Từ Manh gật đầu một cái, cũng không đẩy hắn ra.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Nếu là vật quí hiếm vậy liền tặng cho ngươi đi!"
Từ Manh sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: "Tặng ta?"
"Đúng vậy a, tặng cho ngươi đấy!" Hách Mãnh gãi gãi mũi, khẽ cười nói: "Lâu lắm chưa tặng quà ngươi rồi!"
Từ Manh cảm thấy trong lòng ngọt ngào giống như mật đường, thấp giọng nói: "Ngọc phỉ thúy này rất đắt tiền nha, hơn 10 triệu lận, ngươi đem ra tặng được sao?"
Hác Mãnh ngầm trượt tay xuống dưới làm chút chuyện xấu, sảng khoái cười: "Đừng nói giá trị hơn 10 triệu, dù là bảo vật vô giá, khuynh quốc khuynh thành, ta cũng bỏ ra tặng ngươi."
"Quỷ mới tin ngươi!" Từ Manh đỏ mặt lườm hắn: "Xung quanh có rất nhiều người đấy, ngươi… ngươi đàng hoàng một chút dùm ta, bổn tiểu thư hiện giờ chính là người của công chúng nha!"
"Chẳng phải ngươi nói sẽ không gia nhập giới giải trí, sao còn quan tâm đến việc đó?" Hác Mãnh cười tà, hỏi.
Từ Manh đỏ mặt nhéo hắn một cái, nói: "Không gia nhập giới giải trí nhưng cũng không thể để tùy ý khinh bạc nha!"
Thật ra thì Hác Mãnh rất thích kiểu như này, không khí có chút mập mờ. Tình là gì, chưa chắc đã là nhận được, cũng chưa chắc đã là đạt được, có lẽ vô ý kề vai, một lần mỉm cười với nhau, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao hòa chính là yêu. Dĩ nhiên, vấn đề về tình yêu này tương đối thâm ảo, cần đứng ở góc độ tâm hồn để lĩnh ngộ nó.
Hác Mãnh chẳng qua là một người bình thường, cho nên hắn 'yêu' rất thông tục.
Đại khái sau khoảng mười mấy phút đồng hồ, Vương Giác Khôn đã đào ra được toàn bộ khối ngọc phỉ thúy, nặng chừng 3-4 kg, ít nhất có thể chế tác ra 5-6 khay ngọc, mười mấy cabochon* mặt dây chuyền, thuần màu xanh dương tươi sáng, khiến cho người ta vừa thấy liền có một cảm giác ưa thích phát ra từ tận sâu trong đáy lòng!
"12 triệu, mong tiên sinh bán cho!"
"15 triệu, ta ra giá 15 triệu."
"20 triệu!"
"23 triệu!"
"30 triệu!" Lý Kim Long gặp vật mình thích liền thèm muốn, cũng nhịn không được báo giá, một hơi tăng giá tiền lên tới 30 triệu, làm cho người xung quanh hơi sửng sốt, tràng diện yên tĩnh lại.
Vương Giác Khôn nhíu mày, nhìn Hác Mãnh nói: "Tiểu huynh đệ, giá 30 triệu này cũng coi như không ít, nhưng nếu ngươi muốn bán, ta nguyện ý trả 32 triệu." Ngoài miệng vừa nói 30 triệu là cái giá không tồi, tuy nhiên rốt cuộc bản thân không nhịn được tăng thêm 2 triệu. Ai mà biết hôm nay bỏ lỡ loại ngọc phỉ thúy cao cấp này thì lúc nào mới lại có thể gặp được. Hắn không quan tâm bao nhiêu tiền, với loại hàng như này hoàn toàn có thể khiến một cửa hàng ngọc thạch giữ độc quyền kinh doanh cho khách VIP. Kim Ngọc Hiên của hắn hiện thời quả thật rất cần một nhóm sản phẩm ngọc phỉ thúy cao cấp như vậy.
Lý Kim Long mặt lạnh mở miệng nói: "35 triệu, tiểu huynh đệ, đây là giá tiền cao nhất ta có thể trả, cái giá này dù đặt ở chỗ nào thì chắc chắn đều được coi là hàng đầu, nếu như Vương Giác Khôn chịu trả hơn 35 triệu, vậy liền để cho hắn."
Vương Giác Khôn nhíu mày, 32 triệu đã gần như là toàn bộ tài chính mà hắn có thể vận dụng hiện thời, muốn hắn một hơi lấy ra 35 triệu thì quả thật là không có khả năng.
Người đứng xem xung quanh đã ngây hết cả ra, cái gì là một đêm phất nhanh, hiện giờ liền phát sinh ở trước mắt mình, người trẻ tuổi xài 200 ngàn mua khối nguyên thạch phỉ thúy đã bị cắt làm hai, hiện tại chỉ cần hắn chịu bán sang tay, tài sản trong nháy mắt bạo tăng 175 lần, đây không phải là một đêm phất nhanh là cái gì a!
Hác Mãnh cười cười, ngắt lời hai người: "Các vị lão bản, thật sự xin lỗi, khối băng chủng phỉ thúy này ta đã tặng cho bạn gái, về phần nàng xử trí như thế nào thì ta không tham dự vào!"
Từ Manh sửng sốt, đây coi như là lần đầu tiên Hác Mãnh thừa nhận nàng là bạn gái ở trước mặt mọi người, cho nên thật ra có giá hay không hiện tại đã không còn trọng yếu, quan trọng là... phần tâm ý này, Từ Manh đã rất thỏa mãn.
Nàng duyên dáng cười: "Khối băng chủng phỉ thúy này, ta có thể bán đi, nhưng ta muốn có một cặp vòng tay, một cặp mặt nhẫn, cùng một bức tượng ngọc Bồ Tát, nghe nói bố vợ của Vương lão bản chính là Điêu vương Tiền Mãn Đường danh vang Thạch Thành, ta mong khối băng chủng phỉ thúy này được Tiền lão tiên sinh tự mình xuất thủ điêu khắc."
Vương Giác Khôn sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: "Không thành vấn đề, chỗ ngọc còn dư ta ra giá 30 triệu mua lại."
"Đồng ý!" Từ manh gật đầu cười.
Điêu vương Thạch Thành?
Hác Mãnh trong lòng hơi động, nghe thấy danh tự này liền biết vị Tiền lão gia tử kia tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Trong tay mình đang còn một đống vật liệu tốt khác, không biết nên xử lý như thế nào!
"Vương lão ca, tiểu đệ ngưỡng mộ Điêu vương Thạch Thành đã lâu, không biết lão ca có thể giới thiệu tiểu đệ một chút hay không?" Hác Mãnh cười nói.
Vương Giác Khôn hơi suy nghĩ, cười nói: "Không thành vấn đề, gặp đúng dịp này thì ngươi và đệ muội đến nhà lão ca làm khách đi, buổi trưa dùng ít cơm rau dưa, coi như là cho biết nhà cửa, để lão ca kết giao một chút với tiểu huynh đệ ngươi!" Chỉ riêng việc Hác Mãnh có thể nhận ra trong khối nguyên thạch có hàng đã làm cho Vương Giác Khôn hắn muốn làm quen rồi.
Trước khi rời đi, Vương Giác Khôn liền hỏi số tài khoản của Hác Mãnh, chuyển 30 triệu tiền mặt sang, giao dịch kiểu này chính là một tay giao tiền, một tay nhận ngọc, về phần vì sao chuyển vào tài khoản của Hác Mãnh thì do Từ Manh bảo rằng nàng không nhớ tài khoản ngân hàng, tuy nhiên Hác Mãnh thừa biết là do nàng không cần số tiền kia.
Sự tình đã xong, người đang vây quanh xem thấy không còn gì náo nhiệt nữa liền tản đi hơn nửa, còn lại một số cũng ôm tâm thái muốn đánh cược một lần, đi vào quầy Ngọc Thạch. Dựa vào mấy cơ hội đổ thạch tăng mạnh vừa rồi, ông chủ quầy Ngọc Thạch xác thực đã kiếm được bộn tiền, mấy ngày sau số lượng người vào quầy đổ thạch tăng nhiều.
Vương Giác Khôn ngồi một chiếc BMW V7, đi phía trước dẫn đường, Từ manh lái xe Land Rover màu đen đi theo phía sau, khi ngồi trên xe, khẽ hát, trên môi nở nụ cười không ngừng.
Nhẹ giọng nói: "Mặt dây chuyền, ta cùng Trần Vũ Tình mỗi người một cái, còn vòng tay, cũng mỗi người một cái, tượng Bồ Tát ta chuẩn bị tặng cho ông ngoại làm quà sinh nhật, còn lại ta không quan tâm, ngươi có ý kiến gì không?"
Hác Mãnh cười gượng lắc đầu, hắn thì làm gì có ý kiến gì, cho dù có ý kiến, hắn dám nói ra sao, còn không im đi thôi!
Từ manh lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn gặp Điêu vương Tiền lão gia tử làm gì vậy?"
Tiền Mãn Đường là nhạc phụ của Vương Giác Khôn, hiện tại ở cùng với con gái, nhưng mà nghe nói đã ít khi tự mình ra tay rồi, người bình thường căn bản không mời nổi lão gia tử ra tay, tuy rằng còn chưa giải nghệ những cũng gần như thế, nghe nói chỉ còn thiếu một tác phẩm trước khi giải nghệ.
Hác Mãnh cười nói: "Trong tay ta có một khối nguyên liệu, muốn cầu Tiền lão gia tử ra tay điêu khắc giúp."
"Nếu như nguyên liệu không tốt thì rất khó nha!" Từ Manh lầm bầm
----------------------------------------------------------------------
*Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền = bụng tể tướng có thể chống được thuyền: ý bảo phàm là người chức càng cao thì càng phải rộng lượng, bao dung.
Tương truyền, Tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên nên mới cưới một tài nữ làm thiếp. Sau khi kết hôn, vì bận việc nước nên thường không về nhà, nàng tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch nên đi lại lén lút với một người hầu.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch, một ngày, ông giả bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu không đi còn mình trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ, nghe thấy hai hai người đang ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông không đánh động người trong phòng mà lấy một cây sào trúc chọc tổ quạ trên cây, quạ hoảng sợ kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.
Thoáng chốc đã đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc nhắm rượu thưởng trăng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm thơ
"Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông
Ô nha bất khiếu trúc can thống
Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ
Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính"
Tiểu thiếp nghe vậy liền quỳ sụp xuống đáp:
"Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam
Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên
Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái
Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền"
Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ mình đã 60, nàng vẫn còn trẻ trung, không thể chỉ trách nàng ta được, không bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người không ngớt lời khen ngợi sự khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, "tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền" trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.
*cabochon: ngọc mài tròn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bá Chủ Thu Mua
Ngốc Tiểu Tứ
Bá Chủ Thu Mua - Ngốc Tiểu Tứ
https://isach.info/story.php?story=ba_chu_thu_mua__ngoc_tieu_tu