Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Cốt Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 60-3: Sở Dật Đình Đại Ngốc Nghếch (3)
T
rong lúc này Tô Hồng Tụ mất hồn trong nháy mắt, nghĩ thầm: Không phải hắn không gần nữ sắc sao, sao không hề lạnh nhạt, thuần thục như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng uất nghẹn
Mặc dù Sở Dật Đình chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng không có nghĩa hắn chưa từng thấy, chuyện hoang dâm trong hậu cung chỗ nào cũng có, có đôi khi huynh đệ hắn đang lén lút hoan ái với cung nữ trong cung, hắn ở bên cạnh nhìn, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Nếu không phải đã sớm đọc thông suốt tâm tư và ký ức của Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ xác định muốn đẩy hắn ra.
Nhưng mà hai tay vừa chạm vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của hắn, trong lòng lại không nỡ, chẳng những không ra lực đẩy hắn ra, ngược lại càng dán chặt lên thân thể hắn rồi.
Đang ý loạn tình mê, toàn thân nóng như phát hỏa, Sở Dật Đình lại hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Tô Hồng Tụ ở trong lồng ngực mình ra.
“Đừng náo loạn bừa! Lúc nam nhân tắm rửa, nàng có thể tùy tùy tiện tiện vào sao? Không phải lúc trước ta đã cảnh cáo nàng sao, từ nay về sau không cho phép đối với nam nhân như vậy!”
Mặt Sở Dật Đình lạnh như sương, thật ra trong lòng hắn giãy giụa hết sức gian nan, về mặt nào đó, hắn là một nam nhân bình thường, đã bao năm qua vẫn chưa từng ăn mặn, ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại là nữ nhân mình thật lòng thích, đột nhiên ngừng như vậy, toàn thân hắn đều đau đến gần như kéo căng ra.
Về phương diện khác, hắn thật sự sợ hãi, nhiều người nói Tô Hồng Tụ là Thục phi như vậy, nàng có thể là thật vậy không.
Nếu như Lý phi, Trương phi, bất kỳ phi tử nào của Phụ hoàng hắn, hắn có thể sẽ phóng túng bản thân. Có lẽ Tô Hồng Tụ thật sự nhiệt tình với hắn, có lẽ hắn càng thêm cường thế hơn Phụ hoàng hắn năm đó, nhưng mà hắn sẽ không cho phép mình rơi vào kết cục giống như Phụ hoàng.
Nhưng Tô Hồng Tụ lại có thể là Thục phi, Thục phi là mẫu phi của hắn! Hắn không thể tiếp nhận được, cho dù Tô Hồng Tụ đã thay đổi thân thể, hắn vẫn không cách nào thừa nhận, cảm giác này giống như lăng trì hắn từ trong ra ngoài từng tấc một.
Sở Dật Đình vừa đẩy Tô Hồng Tụ ra, Tô Hồng Tụ đã nghe được cách nghĩ trong lòng hắn.
Không khỏi tức giận trong lòng, trong lòng cảm giác vừa đắng vừa chát: “Ta không phải! Ta đã nói cho ngươi bao nhiêu lần! Ta không phải Thục phi, tại sao ngươi không tin!”
Tô Hồng Tụ đỏ ửng vành mắt, khó có được lên giọng với Sở Dật Đình.
Sở Dật Đình lại lẳng lặng nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ hơi bất lực, hơi giãy giụa, lại hơi đau đớn.
Nhìn thấy Sở Dật Đình đau đớn, không biết sao, trong lòng Tô Hồng Tụ cũng khó chịu.
Nàng thật sự không nhìn được hắn giãy giụa khổ sở như vậy nhìn nàng, không khỏi hung hăng dậm châm, rầm một tiếng sập cửa rời đi.
Vừa náo loạn lên, ra khỏi cửa, trong lỗ mũi không ngửi thấy mùi đàn hương mê người trên người Sở Dật Đình, Tô Hồng Tụ lại cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nàng nghĩ, nàng chắc chắn bị Sở Dật Đình mê hoặc, nhưng tu đạo thì làm thế nào bây giờ?
Vừa nghĩ đến tu đạo, hai chân giống như có ý thức của mình, bất tri bất giác đi vào trong phòng ngủ của Sở Dật Đình.
Mới vừa đi vào, trong lòng không nhịn được ngọt ngào một phen, thơm quá, khắp trong gian phòng này đều là mùi vị của hắn, nàng rất thích.
Nhưng nghĩ như vậy, lại cảm giác mình là đồ dở hơi.
Ngẫm lại hôm nay mình theo hắn ra cửa, sờ khắp toàn thân, chỉ tìm được mấy đồng tiền, không khỏi cực kỳ không vui.
Lại bắt đầu lục tung phòng Sở Dật Đình, muốn tìm xem hắn có thứ gì đáng giá không.
Hừ, ai bảo hắn mắng nàng, ai bảo hắn hung dữ với nàng, xem nàng có trộm sạch đồ của hắn không!
Lục lọi suốt nửa canh giờ, không tìm được ngân phiếu, ngược lại lấy ra một miếng ngọc bội từ dưới gối của Sở Dật Đình.
Tô Hồng Tụ cầm miếng ngọc bội kia lên, cẩn thận quan sát một phen, ah, miếng ngọc bội này hình như giống miếng nàng đeo trên cổ. Cũng là long phượng trình tường, cũng ngụ ý trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Chẳng lẽ Sở Dật Đình cũng giống như Tôn Kha, đặc biệt lưu lại một miếng ngọc bội đưa cho phu nhân chính thất tương lai của mình?
Nghĩ như vậy, đôi mắt to của Tô Hồng Tụ không khỏi sáng lên, ánh mắt nhìn ngọc bội cũng thay đổi, giống như nhìn bảo vật hiếm thấy gì đó.
Tô Hồng Tụ híp mắt, vui sướng hài lòng mà đeo ngọc bội lên cổ, suy nghĩ một chút, đeo hai miếng ngọc bội trên cổ thật khó nhìn, lại gỡ miếng của Tôn Kha xuống, kêu một nha hoàn làm việc nặng: “Người đâu, đưa cái này cho Tôn Kha Tôn đại nhân ở sương phòng phía đông.”
Lúc này mới mặt mày hớn hở, cực kỳ vui mừng mà nghiêng trái nghiêng phải trước gương, nhìn như thế nào, dù sao cũng cảm thấy miếng ngọc bội này đẹp mắt hơn miếng của Tôn Kha, hình như còn có linh khí hơn!
Lại không biết mới vừa rồi Sở Dật Đình bị nàng quậy một phát, đã sớm không còn tâm tình tắm, lại nhìn bên cạnh thấy nhiều người vây quanh như vậy, không khỏi phiền não trong lòng, đuổi hết mọi người ra ngoài, mình kỳ cọ lung tung thân thể, mặc quần áo trở về phòng ngủ.
Mới vừa đến cửa phòng ngủ lại đứng lại, đã nhìn thấy Tô Hồng Tụ lục lọi loạn ở khắp bên trong, sau khi tìm được d1end4nl3q21yd0n miếng ngọc bội của hắn, ánh mắt của nàng cũng mừng rỡ híp lại.
Thấy Tô Hồng Tụ không chút do dự tháo miếng ngọc bội của Tôn Kha xuống, lòng Sở Dật Đình nóng lên, cũng không nói gì, cứ đứng đó nhìn Tô Hồng Tụ vòng tới vòng lui trước gương.
Tô Hồng Tụ đang xoay đến vui mừng, thình lình nhìn thấy một người trong gương, giật mình, định thần lại, nhìn ra chính là Sở Dật Đình.
Không khỏi tức giận nhếch hàm, đang định náo loạn với hắn, lại đột nhiên nhớ tới, ngọc bội của hắn còn đeo trên cổ mình!
Hừ, tất cả đều để cho hắn nhìn thấy rồi, nếu như hắn không đưa ngọc bội cho nàng thì làm thế nào?
Vừa nghĩ tới Sở Dật Đình định đưa ngọc bội cho người khác, tương lai hắn sẽ có phu nhân chính thất, trong lòng Tô Hồng Tụ lại khó chịu, hai tay nhỏ bé nắm thật chặt ngọc bội trong ngực, trừng mắt hung dữ nhìn Sở Dật Đình, dáng vẻ kia, ánh mắt kia, giống như đang nói với Sở Dật Đình, không đưa ngọc bội cho nàng, nàng sẽ cắn hắn.
Sở Dật Đình lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ, một lúc lâu, khẽ lướt trên khóe môi, thái độ cười như không cười.
Tô Hồng Tụ lập tức mặt mày hớn hở, nhanh như chớp thu ngọc bội vào trong lòng. Ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình vẫn còn nhìn mình chằm chằm, lập tức tăng thêm một câu: “Cái này, coi như bồi thường ngươi hôn ta nhiều như vậy, nó thuộc về ta.”
Sở Dật Đình vẫn đang cười, cũng không nói phải, càng không nói không phải, bản thân đi đến giường ngồi xuống, mở chăn đệm ra, hình như buồn ngủ.
Tô Hồng Tụ liếc nhìn ngoài cửa sổ, quả thật, sắc trời đã tối.
Nhưng mà, trời tối, hình như nàng cũng nên có cảm giác đi ngủ chứ?
Nhưng khi nhìn Sở Dật Đình die,n; da.nlze.qu;ydo/nn bên cạnh, lại nhìn ngọc bội long phượng trình tường trên cổ, trong lòng bỗng dưng dâng lên không đành lòng nồng đậm.
Nhưng mà... Có thể vừa tu đạo, còn vừa chung một chỗ với Sở Dật Đình không?
Hình như không thể...
Trong lòng phiền muộn không vui, càng nhìn Sở Dật Đình, càng thấy không bỏ được.
“Nàng có ngủ không? Không ngủ thì đi nhanh một chút, không cần náo loạn phiền ta ngủ!”
Bỗng dưng, Sở Dật Đình trên giường lạnh lùng thốt ra câu như vậy. Đang nói những lời này thì thân thể của hắn cũng dịch vào bên trong, nhường cho Tô Hồng Tụ một chỗ có thể chứa được nàng.
Trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi tắc nghẹn, lầu bà lầu bầu nói: “Vừa nói không cho phép người ta và ngươi thân cận, lại vừa quyến rũ người ta, rõ ràng đều là lỗi của ngươi, kết quả tất cả mọi chuyện đều chỉ biết trách người khác...”
Lời còn chưa nói hết, Sở Dật Đình đã hét to một tiếng: “Nói cái gì đó? Ta nghe sao lại giống như nàng đang len lén mắng ta? Không ngủ được thì đi ra đi!”
Không khỏi giật mình, trong đôi mắt to tràn đầy sương mù mê man lập tức tràn đầy lệ.
Mà Sở Dật Đình trên giường, mặc dù nghiêm mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng uất ức của Tô Hồng Tụ, nhưng đáy mắt lại là cười.
Một ngày ngắn ngủi, số lần hắn dinendian.lơqid]on cười đã nhiều hơn vô số lần cười cả nửa đời trước cộng lại.
Tô Hồng Tụ nhìn trời bên ngoài đã tối đen như mực, lại nhìn vị trí bên cạnh Sở Dật Đình kia, nó giống như hấp dẫn nàng, giống như đang lên tiếng kêu gọi nàng, hãy ngủ ở chỗ này đi, nằm bên cạnh hắn, như vậy, cả một buổi tối nàng có thể ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, nói không chừng còn có thể ôm hắn.
Vừa nghĩ tới ôm Sở Dật Đình váng đầu hoa mắt, tâm thần đều cảm giác say, Tô Hồng Tụ giống như ma quỷ mê muội.
Mới vừa đến đầu giường của Sở Dật Đình, thình lình bị một bàn tay ấm áp màu lúa mạch nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn.
Lập tức toàn thân mềm nhũn, ngực mềm nhũn, cũng không có chút khả năng chống cự, mềm mại không xương mà rúc vào trong ngực ấm áp bền chặt của Sở Dật Đình.
Cả buổi tối Tô Hồng Tụ quấn lấy Sở Dật Đình không buông, không chỉ có hai chân hai tay đều quấn lấy người hắn, cả chín cái đuôi hồ ly lông mềm như nhung cũng lộ ra, giống như con rắn quấn lấy eo và cổ Sở Dật Đình, dáng vẻ không nỡ thả hắn rời đi.
Sở Dật Đình không ngủ cả đêm, trợn tròn mắt nhìn xà nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Vừa nhìn thấy tròng mắt đen nhánh thâm thúy của Sở Dật Đình, trong lòng Tô Hồng Tụ lại hốt hoảng, có lúc Sở Dật Đình sẽ giấu tâm sự rất sâu, nàng như thế nào cũng không đụng tới được.
Mỗi lúc này, Tô Hồng Tụ đều cảm thấy trong lòng hoang mang, sợ sệt.
Không ngừng đưa tay nhỏ bé che tròng mắt đen sâu không thấy đáy của Sở Dật Đình, Sở Dật Đình liếc nhìn Tô Hồng Tụ, không nói gì, nhắm hai mắt lại.
Tô Hồng Tụ vui vẻ chết rồi, Sở Dật Đình không chỉ ôm nàng một buổi tối, buổi sáng lúc rời giường, cũng vì nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, mở mắt không ra, nên ôm nàng rửa mặt cho nàng, còn dũng muỗng đút cho nàng mấy muỗng canh gà.
Nếu như cả đời có thể dựa vào trong ngực hắn, cả đời được hắn cưng chiều là tốt rồi, cảm giác này thật sự tốt đẹp như ăn mật ngọt, hình như tu đạo cũng không lực hút lớn như vậy với Tô Hồng Tụ.
Sở Dật Đình đút Tô Hồng Tụ ăn xong canh gà, Tô Hồng Tụ vẫn còn mơ mơ màng màng mở mắt không ra, Sở Dật Đình cầm khăn lông lau miệng cho nàng, Tô Hồng Tụ đột nhiên bĩu môi, chụt một tiếng hôn một cái lên mặt Sở Dật Đình.
“Dật Đình ca ca, ta thích chàng, ta muốn cả đời đều ở cùng chàng...”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Cốt Thiên Thành
Du Gia Tiểu Kiều
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
https://isach.info/story.php?story=mi_cot_thien_thanh__du_gia_tieu_kieu