Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kim Ốc Hận
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần Iv - Chương 71
C
hương 71: Vị Ương sóng gió lại nổi lên
Tháng Mười hai năm Nguyên Đỉnh thứ ba, đã gần đến năm mới. Một hôm, lúc điện Ngọc Đường chuẩn bị tắt đèn đi nghỉ thì Lưu Triệt hỏi, “Việc thu dọn cung Vị Ương năm nay do Kiều Kiều phụ trách nhé.”
Vào cuối năm, là quý tộc hay nhà nông cũng đều phải thu dọn để đón năm mới. Nếu là nhà nông thì tất nhiên chuyện này do chủ nhân thực hiện không có gì phải bàn, nhưng trong cung đình thì việc phụ trách thu dọn còn có ý nghĩa rộng hơn. Từ khi Vệ Tử Phu tự vẫn ở điện Tiêu Phòng vào năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Trung cung chưa được lập nên Lưu Triệt vẫn phân công cho nữ quan phụ trách công việc thu dọn trong hai năm Nguyên Đỉnh thứ hai và thứ ba chứ không giao phó cho bất kỳ phi tần nào. Lúc này y nói như thế khiến Trần A Kiều không khỏi bất ngờ. Là người quyền thế nhất cung Vị Ương hiện giờ, nàng định giao việc này cho người khác nhưng lại thấy làm thế không phù hợp, song vẫn ngại phải tính toán những thứ lặt vặt nên giao cho Lục Y đi làm thay.
“Ngươi hôm nay là nữ quan của ta, cho dù là phi tần trong cung Vị Ương cũng phải nể mặt.” Nàng dặn Lục Y, “Nhưng ngươi cũng cần phải giữ bổn phận cẩn thận, không được gây ra tranh cãi. Hơn nữa”, nàng do dự một chút rồi nói, “để ý tới Công chúa Chư Ấp ở điện Kim Hoa một chút cho ta.”
Lục Y vâng dạ rồi mỉm cười nói, “Nương nương, Lục Y làm việc thì người cứ yên tâm.”
Lý tiệp dư ở điện Phi Sương và Hình khinh nga ở điện Thừa Hoa đều rất thân thiện, không gây khó dễ gì. Lục Y vừa bước ra khỏi điện Thừa Hoa thì viên nội thị đi cùng liền nói, “Lục cô cô, phía trước chính là điện Kim Hoa.”
Lục Y đáp khẽ một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Chư Ấp hồi Vệ Tử Phu còn sống. Công chúa chưa xuất giá thì sống ở trong cung, nhưng khi Vệ Tử Phu qua đời thì Lưu Thanh đã trưởng thành mà lại là công chúa thuộc dòng chính nên không tiện giao phó cho phi tần trông nom, vì thế Trần nương nương mới cho ra ở riêng tại điện Kim Hoa. Trần nương nương nói rằng Công chúa Chư Ấp còn chưa hiểu nhân tình thế thái, rất giống chính bản thân nàng năm đó, vì thế nên mặc dù không đối đãi đặc biệt nhưng sau khi Vệ Tử Phu chết thì cũng không ngược đãi hay gây khó khăn gì. Cung nhân điện Ngọc Đường đều cảm thán rằng Trần nương nương có tấm lòng quá mức lương thiện, nhưng chẳng phải chính vì Trần nương nương như vậy nên bọn họ mới tận tụy trung thành đối với nàng hay sao?
“Lục Y!” Trần nương nương mỉm cười nói với cô, “Ta đối xử tốt với mọi người nhưng cũng không để cho người khác trèo lên đầu lên cổ. Mọi người ở điện Kim Hoa hôm nay đều biết hiện giờ ai là chủ nhân của cung Vị Ương. Lưu Thanh đã không còn là cô công chúa làm mưa làm gió trong điện Tiêu Phòng năm xưa nữa thì có thể làm được cái gì chứ?”
Trong tháng đầu tiên Công chúa Chư Ấp vào sống ở điện Kim Hoa, tất cả mọi người trên dưới từ điện Kim Hoa cho tới cung Vị Ương đều tẩy chay vì cho rằng cô chẳng còn tiền đồ gì nữa. Để lấy lòng Trần nương nương đang độc chiếm ân sủng của quân vương, cách ăn nói hàng ngày của họ đều mơ hồ lộ ra vẻ khinh miệt. Ngay cả những vật dụng đưa lên đều hết thiếu cái này lại sai cái kia khiến Chư Ấp xưa nay được nuông chiều không sao chịu được, thường xuyên nổi giận đùng đùng ở điện. Một tuần sau Trần A Kiều mới biết chuyện này. Lục Y vốn hiểu rõ cách làm người của chủ nhân, bèn hỏi, “Có cần nô tỳ đến cảnh cáo người ở điện Kim Hoa hay không?”
Ngoài dự liệu của cô, A Kiều lại lắc lắc đầu mà nói, “Để từ từ, ta muốn xem cô Công chúa Chư Ấp này rốt cuộc là kiểu người thế nào.”
Phàm là người đang từ trên trời ngã xuống, nếu không phải vì tuyệt vọng mà vươn lên thì sẽ vì tuyệt vọng mà sụp đổ, A Kiều muốn biết cô công chúa chua ngoa đanh đá nhất triều Hán Vũ cuối cùng sẽ đi theo con đường nào. Cũng chỉ sau khi biết điều đó thì nàng mới quyết định được cách đối xử với cô ta.
“Lục Y”, Trần A Kiều dặn thêm, “Đợi thêm một tháng nữa, nếu Công chúa Chư Ấp không thể tự mình cải thiện được tình hình đó thì ngươi phải đi cảnh cáo đám cung nhân một chút.”
Nhưng ngoài dự liệu của hai người, chưa đầy một tháng thì cô công chúa chua ngoa đó không chỉ học được cách kiềm chế tính tình của mình mà còn khiển trách cả đám cung nhân ở điện Kim Hoa khiến bọn họ dù trong lòng có nghĩ gì nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt.
“Rốt cuộc cũng có khí phách một công chúa. Một hôm nhân dịp một cung nhân có lỗi cố tình chậm phục vụ mình, cô ta gọi bộ phận phụ trách hình phạt đến đánh cho cung nhân đó mười trượng rồi triệu tập mọi người”, Lục Y thuật lại cho Trần A Kiều xem những lời nói của Công chúa Chư Ấp hôm đó, “Cho dù có như thế nào thì ta cũng đường đường chính chính là một công chúa, nếu chọc đến phụ hoàng thì phụ hoàng sẽ bảo vệ ta hay là bảo vệ bọn nô tỳ các ngươi? Ta là Chư Ấp chứ không phải là Di An không có chỗ dựa nào. Đệ đệ của ta là Tề vương, đứng đầu một nước chư hầu, cữu cữu của ta là Trường Bình hầu năm xưa tấn công tiêu diệt thiết kỵ Hung Nô. Sau ba năm giữ đạo hiếu để tang ẫu thân thì ta vẫn là công chúa. Đám nô tài các ngươi hãy tự hỏi mình có mấy cái đầu chứ?”
Trần A Kiều điềm nhiên lắng nghe, chỉ hỏi lại, “Công chúa Di An là ai?”
“Nương nương quên rồi sao?” Cô mỉm cười nhắc, “Chính là con gái của Doãn tiệp dư năm xưa.”
Trần nương nương khẽ ồ lên một tiếng, “Hẳn là Công chúa Chư Ấp không muốn ta nhúng tay vào quản chuyện của cô ta. Lục Y, ngày mai ngươi hãy đến điện Kim Hoa, ngầm dạy bảo đám cung nhân một chút.” Nàng vẫn bình thản như cũ, “Trần A Kiều này không phải là loại người ném đá xuông giếng[1], không cần bọn họ làm những chuyện nịnh nọt kia. Chú ý không được để cho Lưu Thanh biết. Ngoài ra cũng đi nói với bên chỗ Công chúa Di An rằng dù sao thì cô bé cũng là công chúa Đại Hán, dù ta không muốn gặp bọn họ nhưng cũng không muốn có người đối xử tệ bạc.”
[1] Ném đá xuống giếng: Được hiểu tương tự như câu “Giậu đổ bìm leo”, có nghĩa là thừa lúc người ta gặp rủi ro, thất thế mà vùi dập, lấn lướt.
Điện Kim Hoa là một tòa cung điện rất tầm thường trong bốn mươi tám điện của cung Vị Ương, không quá tốt nhưng cũng không quá kém, không quá náo nhiệt nhưng cũng không quá vắng vẻ. Các cung nhân điện Kim Hoa đứng ở trước điện, cung kính chào, “Lục cô cô!”
Những năm qua, Lục Y đã giấu A Kiều điều một số cung nhân tâm phúc vào điện Kim Hoa. Cung nhân vừa chào chính là một trong số đó.
Lục Y hỏi, “Công chúa của các ngươi đâu?”
“Công chúa biết hôm nay sẽ dọn dẹp, ngại trong điện bụi bặm nên ra ngự hoa viên rồi, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt của cô cô”, cung nhân bẩm.
Lục Y gật đầu, nhớ lời Trần nương nương đã dặn liền hỏi, “Công chúa gần đây có chuyện gì đặc biệt không?”
“Cũng không có”, cung nhân suy nghĩ một chút rồi nói, “nhưng mấy hôm trước Tề vương có gửi thư về, Công chúa đọc xong thì khóc suốt một đêm.”
Lục Y nhìn quanh điện Kim Hoa, không phát hiện thấy điều gì khác thường liền đi ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong, cô bẩm báo với A Kiều. A Kiều suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Va vấp một lần thì sẽ khôn ngoan hơn. Chuyện năm Nguyên Đỉnh đầu tiên đủ để răn dạy bọn họ, phàm là Lưu Thanh còn chút thông minh thì chắc sẽ không làm loạn nữa.”
Chẳng mấy chốc đã đến năm mới, yến tiệc của cung Vị Ương theo thông lệ được tổ chức trên đài Bách Lương, ca múa mừng cảnh thái bình. Trần A Kiều ngồi ở bên cạnh Lưu Triệt, nhìn các phi tần quanh năm khó gặp mặt quân vương đang ngồi trên đài, lòng chợt thấy buồn. Nhưng cho dù buồn nàng cũng không thể đẩy Lưu Triệt vào vòng tay người khác. Nhã nhạc cung đình hôm nay do nhạc sư Lý Diên Niên giỏi nhất của Nhạc phủ biểu diễn.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt ở bên cạnh thấy nàng ngơ ngẩn thì khẽ gọi.
Nàng mỉm cười đáp, “Không có gì.” Đang định cáo từ trở về điện thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo ở phía dưới, “Phụ hoàng, hôm nay là tất niên, Thanh Nhi đã học một điệu múa đặc biệt để chúc mừng Đại Hán ta trị yên thiên hạ, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương.”
Nàng đã mấy năm không gặp Lưu Thanh, hôm nay nhìn cô súng sính thướt tha từ trong đám người bước ra, sau khi trưởng thành thì càng thêm giống như người con gái kia lúc phô bày tuổi hoa đẹp nhất.
Lưu Triệt khá bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Nếu như thế thì Chư Ấp hãy múa đi!”
Năm xưa Vệ Tử Phu nhờ ca múa mà được sủng hạnh. Ba cô gái được thừa hưởng dáng vẻ của nàng ta nên thân thể cũng mềm mại. Chỉ là Lưu Thanh ngày xưa được sủng ái vô hạn nên không chịu nỗ lực tập luyện, hôm nay cố ý muốn làm cho Lưu Triệt mềm lòng nên nhảy múa dập dờn đẹp mắt. Lưu Triệt bất giác động tâm, quay sang nhìn A Kiều, thấy nàng cúi đầu, nét mặt lơ đãng. A Kiều không biết nhưng Lưu Triệt vẫn còn nhớ rõ. Nhiều năm trước, khi Vệ Tử Phu vẫn còn sống, đang giữa độ tuổi hoa đã nhảy múa một vũ điệu mừng xuân ở phủ Bình Dương hầu, giành được tình cảm của Lưu Triệt. Sau đó là một cuộc bể dâu, nhưng Vệ Tử Phu cũng đã chết rồi. Người đã chết thì mọi việc đều chấm dứt. Lưu Triệt không nén nổi nỗi buồn bã trong lòng. Trần A Kiều trông thấy liền nắm tay gọi khẽ, “Bệ hạ, A Kiều mệt rồi, xin phép về điện Ngọc Đường nghỉ ngơi trước.”
Các phi tần ở dưới đài thoáng xôn xao. Những năm qua Trần nương nương độc chiếm hết mọi ân sủng nên họ vốn không còn trông mong gì. Nhưng nếu Trần nương nương rời khỏi đây thì những người còn lại cần dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho bệ hạ vui vẻ. Phải biết rằng hôm nay là ngày khởi đầu của năm mới, chỉ riêng việc có thể giành được ân sủng của bệ hạ vào ngày đầu năm đã là vinh hạnh lớn nhất ở cung Vị Ương. Lưu Mạch đội mũ thái tử ngồi dưới đài khẽ nhếch miệng. Cung Vị Ương quả thật vĩnh viễn không bao giờ yên tĩnh, mẫu thân vẫn chẳng thể thích ứng.
Hiếm có mùa đông nào ít tuyết như hôm nay. Đã sang năm mới nhưng trời đêm vẫn còn trong trẻo. Nàng ngồi trong cung xa ấm áp, mơ hồ cảm thấy có một làn gió lạnh thấu xương không biết từ đâu thổi vào. Từ sau lần đẻ non năm đó, cơ thể nàng trở nên sợ lạnh. Nàng luôn nhớ về cung Trường Môn quen thuộc đã bị Lưu Triệt thu hồi để xây cung Kiến Chương. Mặc dù Ngọc Đường cũng tốt nhưng vào mùa đông thì hàng ngày vẫn phải đốt lửa, tóm lại vẫn không bằng Trường Môn.
“Đám nô tài đó thật là vô dụng”, trở về điện Ngọc Đường, cho đám người hầu lui xong thì Lục Y mới giận dữ, “Ngay cả chuyện Công chúa Chư Ấp gần đây tập múa như vậy mà cũng không biết bẩm báo lên.”
“Thôi được rồi”, Trần A Kiều lại không cảm thấy hỏng việc, “Công chúa Chư Ấp chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.”
Đến tháng Tư năm nay thì cô sẽ hết kỳ hạn ba năm chịu tang, phải tính tới chuyện hôn nhân. Chuyện cần nhất trong cuộc đời con gái chẳng qua chỉ là tìm được một người chồng tốt mà thôi. Hôm nay, nàng chính là chủ của cung Vị Ương, Lưu Thanh sợ nàng gây khó dễ nên mới tốn công sức để làm cho Lưu Triệt rủ lòng thương. Công chúa thành hôn thì phải được bệ hạ cho phép.
“Nhưng mà”, nàng than thở, “tại sao không có ai chịu tin ta quả thật không có ý gây khó dễ chứ?”
Khi Lưu Triệt trở về điện Ngọc Đường thì Trần A Kiều đã đi ngủ được một lúc lâu. Đốt lửa than trong phòng ngủ không tốt cho sức khỏe nên trước khi đi ngủ Lục Y đã chuyển lửa than ra ngoài điện, trong điện chỉ còn duy nhất một cây nến nho nhỏ. Dưới ánh nến mờ mờ, Lưu Triệt thấy A Kiều đắp chiếc chăn bằng gấm thật dày mà vẫn cảm thấy lạnh, nằm co ro một góc. Y khẽ nhíu mày, thầm thở dài, nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào lòng.
Thoáng cái đã gần đến năm Nguyên Đỉnh thứ tư.
Theo thông lệ, ba ngày trước năm mới sẽ không thiết triều nên khi ánh sáng ban mai nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vào tẩm điện, Trần A Kiều tỉnh dậy còn đang ngái ngủ, thấy Lưu Triệt nằm bên cạnh thì giật mình.
“Nàng dậy rồi sao?” Lưu Triệt khá vui vẻ, hôn lên má nàng một cái, trêu chọc, “Trẫm còn đang nghĩ lúc nào Kiều Kiều mới dậy.”
Nàng không có thói quen có người khác bên gối khi thức giấc nên ậm ừ một lúc mới nói, “Bệ hạ dậy trước đi.”
Trong suốt năm Nguyên Quang, dù Lưu Triệt đã giảm dần việc nắm thực quyền nhưng vẫn rất chăm chỉ, gần như không bao giờ dậy muộn. Người thong thả nói, “Chẳng mấy khi rảnh rỗi, chơi đùa với Kiều Kiều một lúc đã.”
Sắc mặt A Kiều lúc đỏ lúc trắng, ra sức đẩy y một cái, gắt gỏng, “Thiếp không cần.” Vừa tung chăn định nhảy xuống thì hơi lạnh ập vào khiến nàng run lên.
Cung nữ bên ngoài điện nghe thấy tiếng cười đùa bên trong liền nhẹ nhàng vén rèm hỏi, “Bệ hạ, nương nương đã dậy chưa?” A Kiều vội vàng nấp sau lưng Lưu Triệt, nói vọng ra, “Vào đi.” Lưu Triệt nhắm mắt, chỉ cười nhẹ không lên tiếng.
Mạc Sầu mang đồ rửa mặt vào, thấy bệ hạ còn đang ở trên giường thì sắc mặt ửng hồng, cúi thấp đầu xuống. Nói đúng ra, chẳng mấy khi bệ hạ và nương nương thức dậy cùng nhau.
A Kiều thấy ngoài trời đã sáng rõ liền hỏi, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bẩm đã giờ Mão ba khắc”, Mạc Sầu đáp, “Phải rồi, phủ Công chúa trưởng báo tin đêm qua Công chúa trưởng Phi Nguyệt đã sinh hạ một bé gái, cả hai mẹ con đều bình an.”
“Đêm qua à?”, A Kiều vui mừng, “Thật là một đứa bé có phúc, ngay cả sinh ra cũng biết chọn giờ.
Đợi đến ba ngày sau, khi điện Tuyên Thất thiết triều trở lại thì Trần A Kiều mới bứt ra được để đi thăm mẹ con Lưu Lăng. Phủ Công chúa trưởng cực kỳ náo nhiệt, người đến tặng lễ nườm nượp. A Kiều ngồi trên giường dành cho bà đẻ trong phòng Lưu Lăng, cười hỏi, “Làm mẫu thân rồi thấy thế nào?”
“Cũng chẳng biết nói thế nào”, Lưu Lăng mỉm cười, Đông Phương Sóc bế con gái không rời tay, “Lúc mang thai đi lại bất tiện thì chỉ muốn sinh cho xong. Đến lúc sinh hạ thì đau không chịu nổi, sau đó lại rất yêu thương.” Tình mẫu tử đến thật tự nhiên, chôn sâu trong huyết mạch mỗi người mẹ.
“Xinh quá!” Trần A Kiều nhìn bé gái trong lòng Đông Phương Sóc, thở dài, “Trong đám cháu gái đời sau của Trần gia thì Mạn Nhi và con của hai người là xinh đẹp nhất, không biết khi lớn lên sẽ bắt mất hồn bao nhiêu chàng trai.”
“Muốn lấy con gái của ta”, Đông Phương Sóc hùng hổ, “đầu tiên phải bước qua cửa ải này đã.”
Lưu Lăng bật cười, xẵng giọng, “Nói lung tung gì đó”, rồi quay sang A Kiều, “Chẳng cần phải đợi lâu, Tảo Tảo hiện giờ không phải đã bắt mất hồn vía bao nhiêu chàng trai thành Trường An rồi sao?”
Lưu Sơ xinh đẹp là con gái yêu của đương kim Hoàng thượng, là muội muội song sinh của Thái tử điện hạ, mẫu thân cô lại là Trần nương nương độc chiếm thánh sủng trong cung Vị Ương. Thân thế tài mạo ngút trời, dần đến tuổi xuất giá khiến cho tất cả gia đình quyền quý trong thành Trường An đều chú ý xem con cái nhà ai sẽ vinh hạnh lấy được báu vật như vậy. A Kiều hơi nhướng mày, thở dài, “Trong lòng nó vẫn nhớ Quan Quân hầu, chưa từng nhìn đến người nào khác.”
“Chuyện này”, Lưu Lăng cũng biết chuyện nên cảm thán, “Để qua năm xem, biết đâu nó lại xem trọng ai đấy?”
“Đành vậy thôi”, A Kiều cười gượng, hỏi Đông Phương Sóc, “Đặt tên con là gì rồi?”
“Ha ha”, Đông Phương Sóc vừa cười xong lại im bặt, lúng túng cúi đầu không đáp.
“Đừng hỏi chàng”, Lưu Lăng lườm một cái, “từ lúc con được sinh ra đến giờ chàng chỉ biết bế không rời tay, bản thân được xưng học rộng tài à nghĩ ra vô số cái tên đều không vừa ý. Đến giờ vẫn chưa xong đấy.”
Trần A Kiều phì cười, đúng là lòng cha mẹ có thể so được với trời đất, mà Lưu Lăng lấy Đông Phương Sóc cũng là một cặp hạnh phúc.
“Chi bằng”, nàng nhìn Lưu Lăng, “muội chọn cho nó một cái tên đi?”
“Cũng được”, Lưu Lăng suy nghĩ một chút, nhướng mày, “đặt tên một chữ là ‘Mi’ vậy.”
“Mị?” Đông Phương Sóc lắc đầu, “‘Mị’ trong ‘Vũ mị’ sao? Nghe quá tầm thường”[2].
[2] Chữ “Mi” có âm đọc tiếng Trung là “Méi”, Đông Phương Sóc nghe nhầm thành chữ “Mị” có âm đọc là “Mèi.” Chữ “Mị” trong từ “Vũ mị” lại có nghĩa là xinh đẹp, quyến rũ.
“Ai nói là chứ ‘Mị’ kia chứ”, Lưu Lăng gạt đi, “là chữ ‘Mi’ trong ‘Thủy mi’.”
“Đông Phương Mi?” Trần A Kiều ngâm nga, “cũng rất đẹp đấy!” Thủy mi là dải nước ở mấp mé bờ, vừa là nước mà vừa là bờ, không phải là nước mà cũng không phải bờ, một chữ cực kỳ mê hoặc.
Tên vừa được đặt xong, Đông Phương Mi đang ở trong lòng phụ thân bỗng giãy một cái rồi khóc toáng. Đông Phương Sóc chân tay luống cuống, đành nhìn lên hai người phụ nữ trên giường cầu cứu.
Trần A Kiều mủi lòng ôm lấy, nhìn qua rồi nói, “Chắc nó đói bụng rồi. Đông Phương đại nhân bế nó tìm bà vú đi để ta và Lăng Nhi nói chuyện một chút.”
Sau khi Đông Phương Sóc đi ra, Trần A Kiều liền thả lỏng, ngồi dịch sát thêm chỗ Lưu Lăng, hỏi, “Lăng Nhi, mấy ngày vừa rồi cũng không có thời gian rảnh ngồi với muội nên chưa kịp hỏi. Muội nói thật cho tỷ biết, lúc trước sao lại không cẩn thận để mang thai Mi Nhi?”
Lưu Lăng quay mặt, giận dỗi, “Tỷ là sủng phi đoan trang trong mắt mọi người, sao lại hỏi mấy chuyện quỷ quái như vậy?”
“Chẳng phải là do muội sao?” A Kiều điềm nhiên, “bằng không thì tỷ hỏi làm gì.” Các nàng cùng nhau lớn lên, cùng học tại một trường, cùng làm cảnh sát, cùng xuyên qua thời gian đến đây, biết rõ nhau như chiếc bóng của mình.
“Cũng chỉ vì uống nhiều rượu quá”, Lưu Lăng thở dài, “khó mà tránh được.”
“Ồ?” A Kiều hỏi dồn, “Như vậy là Lăng Nhi say à?”
“Cũng không phải”, Lưu Lăng thành thật đáp, “chỉ là rượu vào thì buông lỏng lý trí, phóng túng một chút thôi.”
“Cần gì phải nói muội?” Nàng phản công, “Tỷ thì sao? Hồi cung nhiều năm như vậy, cũng từng có thai, vậy ở chung với đế vương thiên cổ kia thì thế nào?”
A Kiều giật mình, ngượng ngập, “Sao lại quay sang tỷ?” Mặt nàng dần đỏ lên.
“Sao không chứ?” Lưu Lăng buồn cười, “Chỉ cho quan viên thắp lửa mà không để dân chúng đốt đèn. Tư Mã Thiên từng nói, ‘Đế vương có thể ba ngày không ăn nhưng không thể một ngày không có nữ nhân’, tỷ thấy có đúng không?”, nàng hiếu kỳ nên hỏi dồn.
A Kiều chật vật đứng lên, nói một câu hàm hồ, “Thật là lợi hại”, rồi tìm cớ chuồn thẳng, còn nghe tiếng cười khanh khách của Lưu Lăng văng vẳng bên tai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kim Ốc Hận
Liễu Ký Giang
Kim Ốc Hận - Liễu Ký Giang
https://isach.info/story.php?story=kim_oc_han__lieu_ky_giang