Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 73
racy cố nán lại Cedar Grove càng lâu càng tốt, nhưng tới buổi chiều Chủ nhật, cô không thể né tránh điều đương nhiên đó thêm giây phút nào nữa. Cô cần phải quay trở lại Seattle, trở lại với công việc của cô. Tracy và Dan ngồi dưới mái hiên, tay anh ôm vòng quanh người cô. Anh trao cho cô một nụ hôn say đắm. Khi môi họ rời nhau, Dan bắt đầu nói.
“Anh không biết là ai sẽ nhớ em hơn, anh hay là chúng nó.” Rex và Sherlock ngồi bên cạnh họ, trông có vẻ đáng thương.
Tracy đâm nhẹ vào ngực anh. “Tốt hơn nên là anh.”
Anh buông tay cô ra. Tracy xoa đầu Rex, giờ nó đã không phải đeo tấm nhựa hình nón nữa. Bác sĩ bảo rằng chỉ mấy hôm nữa nó sẽ lành lặn như cũ. Không chịu để mất phần, Sherlock cũng dụi đầu vào tay cô. “Đừng lo, tao không quên chúng mày đâu.” Cô nói. “Tao sẽ quay lại để thăm chúng mày. Chúng mày cũng có thể đến thăm tao ở Seattle, nhưng có lẽ sẽ phải đợi đến khi tao tìm được một căn nhà có sân. Và chắc Roger cũng không vui vẻ lắm với hai chúng mày đâu.”
Cô chẳng dám tưởng tượng ra phản ứng của con mèo nhà cô khi thấy có hai con chó nặng một trăm ba mươi cân xâm lấn lãnh địa của nó.
Trong những ngày cô tĩnh dưỡng tại nhà của Dan, Dan chưa bao giờ hỏi cô về tương lai, rằng cô có muốn ở lại hay không. Nhưng như những gì cô đã nói với Parker House ở bệnh viện, đôi lúc cô chẳng thể quên được cái hình ảnh của Cedar Grove mà cô từng biết, mặc dù cô đã không muốn nhớ lại. Nó là một phần trong cô. Cả cô và Dan điều biết rằng họ đều có cuộc sống riêng, không thể ngay lập tức thay đổi được. Tracy vẫn phải làm công việc của mình, còn Dan thì đã an cư ở Cedar Grove. Anh còn phải chăm lo cho Sherlock và Rex. Sự nghiệp bào chữa của anh có vẻ như sắp nổ tung sau tai tiếng về vụ bào chữa cho Edmund House cùng những hậu quả sau đó.
Dan cùng hai chú chó đưa Tracy ra tận xe. “Gọi cho anh khi về đến nhà nhé!” Anh nói. Cảm giác có ai đó lo lắng cho mình thật tuyệt.
Cô đặt tay lên ngực anh. “Cảm ơn anh vì đã hiểu cho em, Dan.”
“Cứ từ từ! Anh sẽ ở đây đợi em khi em sẵn sàng. Anh và những cậu nhóc. Cứ vung từng nhát búa đi!”
Cô vẫy tay tạm biệt khi lùi xe ra đường rồi lái xe đi, đưa tay gạt một giọt nước mắt trên má. Khi Tracy đi tới lối dẫn vào đường cao tốc, cô cảm thấy không muốn rời khỏi đây ngay. Cô rẽ phải, lái xe trở lại Cedar Grove. Khu buôn bán dường như đẹp hơn dưới ánh hoàng hôn. Mọi thứ đều như vậy. Trông nó đã trở nên nhộn nhịp hơn, không còn xơ xác như hồi trước nữa. Người ta đã bắt đầu quay trở lại những con phố và dừng xe trước những cửa tiệm. Có lẽ ngài thị trưởng sẽ thành công.
Có lẽ ông ấy sẽ hồi sinh cả thị trấn. Có lẽ ông ấy sẽ tìm được một nhà đầu tư để hoàn thành Cascadia và biến Cedar Grove thành một địa điểm du lịch. Nó đã từng là một nơi ngập tràn sự vui vẻ và hạnh phúc đối với một cô gái trẻ và em gái cô ấy. Có lẽ nó sẽ lại như vậy một lần nữa.
Tracy băng qua những căn nhà một tầng với lũ trẻ mặc quần áo ấm đang nô đùa trước sân. Những chú người tuyết đã gần như tan hết. Xa hơn một chút, cô đi về phía những ngôi nhà lớn hơn trên những khoảnh đất lớn hơn, những ngôi nhà có hàng rào được chăm chút cẩn thận. Cô chạy chậm lại khi tới gần căn nhà có hàng rào to nhất, lưỡng lự đôi chút trước khi lái xe qua hai cây cột đá lớn để vào trong sân.
Cô dừng trước nhà để xe rồi đi bộ tới nơi đã từng là một cây liễu sừng sững như một vệ sĩ oai phong giữa sân nhà. Sarah từng trèo lên cành cây và giả vờ bên dưới là một đầm lầy đầy cá sấu. Sarah đu đưa lủng lẳng trên đó, gọi tên Tracy để cứu con bé khỏi những cái miệng đang há rộng với những chiếc răng sắc nhọn.
_Cứu! Cứu em với, chị Tracy!_ Đàn cá sấu ăn thịt em mất.
Tracy bước cẩn thận tới hòn đá ở gần cái cây nhất, rướn người về phía khoảng sân và giơ tay lên.
_Em không với tới._ Sarah hoàn toàn nhập tâm trong trí tưởng tượng.
_Đu nào!_ Tracy đáp. _Đu tới chỗ chị._
Sarah bắt đầu đu cành cây. Lần đầu tiên, ngón tay họ gần với tới nhau. Lần thứ hai, họ chạm được vào nhau. Và lần cuối cùng, Sarah nắm được tay Tracy, những ngón tay của hai chị em đan vào nhau. _Giờ buông tay ra đi!_ Tracy nói.
_Nhưng em sợ._
_Đừng sợ!_ Tracy nói. _Chị sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra với em._ Sarah buông tay để Tracy kéo mình ‘lên bờ’ an toàn.
Cánh cửa đằng trước căn nhà bật mở sau lưng cô. Tracy quay đầu lại. Một người phụ nữ và hai bé gái đứng trên hàng hiên. Tracy đoán cô chị mười hai, còn cô em tám tuổi.
“Tôi nghĩ chính là cô.” Người phụ nữ nói. “Tôi nhận ra cô trên chương trình thời sự mấy hôm nay.”
“Tôi xin lỗi vì đã vào đây mà không xin phép.”
“Không sao. Tôi nghe nói cô từng sống ở đây phải không?”
Tracy nhìn về phía hai chị em.
“Vâng. Tôi từng sống ở đây cùng em gái.”
“Mọi chuyện thật kinh khủng.” Người phụ nữ nói. “Tôi rất lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra.”
Tracy nhìn về phía cô chị. “Cháu có hay trượt xuống lan can cầu thang không?”
Cô chị cười tươi, ngước mắt lên nhìn mẹ. Cô em cũng cười theo.
“Cô có muốn vào trong không?” Người phụ nữ hỏi. “Tham quan một chút. Căn nhà chắc hẳn phải có nhiều kỉ niệm với cô lắm.”
Tracy ngắm nhìn nơi mà cô đã từng gọi là nhà. Lý do cô tới đây chính là để hồi tưởng về những kỉ niệm đẹp mà gia đình cô đã có ở đó thay vì những chuyện tồi tệ. Cô nở nụ cười với hai chị em. Chúng đang thì thầm điều gì đó một cách ma mãnh.
“Tôi nghĩ là tôi ổn.” Cô nói. “Tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối