Q.2 - Chương 25: Tiểu Bạch Hổ Không Có Tiết Tháo* [ (*): Tự Trọng, Danh Dự ]
ống rống…” Hai tiếng hổ rống chấn thiên làm người ta kinh hãi đảm chiến; khi cơ thể cao lớn uy mãnh xuất hiện ở trước mắt mọi người, lập tức phá tan sự can đảm của đám nhân sĩ.
“A! Là một con hổ a!”
“Có hổ! Chạy mau!”
“Trời ơi, sao lại có một con hổ lớn như vậy?”
Cơ thể dài hai thước, hổ văn hắc bạch giao nhau, cái đầu lớn vươn lên càng làm nó thêm cao, trên trán có một chữ ‘vương’ lớn, đôi mắt trừng trừng, khí thế vương giả mười phần, thì ra đây là Bạch Hổ chi vương khó gặp, ‘Rống!’ lại một tiếng gào dài, Hổ Vương vung một chưởng đánh xa những người muốn tập kích nó, những người kia lập tức miệng phun máu tươi ngã trên mặt đất.
“Rống rống!” Nhưng khi chuẩn bị có người muốn xông lên công kích tiếp, Hổ Vương lại đột nhiên rống hai tiếng rồi xoay người nhảy vào lùm cây, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng.
“Di? Sao con hổ này lại chuyển hướng?”
“Không phải thấy nhiều người nên sợ chứ?”
“Không đúng đâu, dựa theo tính cách của loài hổ, nó sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta như vậy!”
“Vù vù…”
“Vù vù…” =.=!!!! Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn cái tên dùng miệng cắn chặt góc áo mình, nơi này chỉ sợ chỉ có nàng biết Bạch Hổ Vương kia vì sao không tới đây, hơn nữa hai tiếng rống to sau cùng, rõ ràng là nhìn nàng rống.
“Di? Sao lại có một con hổ nhỏ ở trong này?” Hiên Viên Địch ngạc nhiên nhìn tiểu tử phía trước, buông góc áo Thiên Thanh Hoàng ra, tò mò muốn sờ thử, liền thấy tiểu gia hỏa hổ trừng mắt, làm cho hắn không thể không dừng tay.
“A! Con hổ này tính tình thật không nhỏ!” Hiên Viên Địch nhìn lại cảm thấy thật độc.
“Tiểu thư! Con hổ nhỏ đến đây lúc nào?” Hoan Hỷ cũng áp mặt lại gần, vô cùng hiếu kỳ nhìn nó.
“Tỷ tỷ! Hình như nó rất thích ngươi nha?” Phù Linh nhìn kia con hổ nhỏ vô cùng thân thiết cọ cọ Thiên Thanh Hoàng, cười nói.
“Tỷ tỷ! Nó là con của con hổ kia sao?” Con ngươi thu thủy của Thu Triển Hạo trong suốt, đưa tay muốn sờ con hổ nhỏ. Khác với ban nãy, con hổ nhỏ an tĩnh để Thu Triển Hạo sờ đầu nó. Nhìn thấy vậy, Hiên Viên Địch đứng một bên xem uất hận cắn răng, tiểu tử thối này!
“Đúng vậy!” Thiên Thanh Hoàng ngồi xổm xuống, đối diện cùng con hổ nhỏ, nhìn mắt hổ hưng phấn nhìn mình, không đợi Thiên Thanh Hoàng nói, nó đã nhảy lên dùng đầu lưỡi thô rát liếm mặt nàng. Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt hắc tuyến, tựa hồ cảm giác được cảm xúc của nàng biến hóa, con hổ nhỏ không dùng đầu lưỡi nữa, mà dùng cái đầu tròn tròn cọ cọ trên cổ nàng. Bộ dáng chân chó kia bị Hiên Viên Địch tổng sỉ vả nghiêm trọng khinh bỉ!
“Tiểu thư! Tiểu gia hỏa này đang lấy lòng nha!” Nhìn bộ dáng con hổ nhỏ đáng yêu, vẻ mặt mọi người đều ngập ý cười, ngay cả Hoan Lạc ít cười hình như cũng rất thích nó, quả nhiên, nữ nhân đối với những động vật đáng yêu không có lực miễn dịch.
“Vù vù…” Con hổ nhỏ hô vài tiếng với Thiên Thanh Hoàng, con ngươi trong suốt lộ ra vẻ thật cẩn thận, một bộ sợ Thiên Thanh Hoàng không cần nó. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà trán ướt mồ hôi, thật không biết tiểu gia hỏa này vì sao lại muốn đi theo nàng. Nam hoang vô cùng nguy hiểm, chẳng lẽ còn muốn nàng mang theo một sủng vật đi cùng? Tiểu gia hỏa này còn chưa lớn, vốn không có nhiều lực sát thương, tuy nàng cũng rất thích, nhưng mang theo chính là trói buộc. Ở núi rừng làm Vương không muốn, chạy tới trêu chọc nàng làm cái gì?
“Chân chó! Không tiết tháo!” Hiên Viên Địch uất hận quay đầu, con hổ nhỏ kia không đối xửa công bằng với hắn!
Bên này hiếu kỳ nhìn con hổ nhỏ, bên kia cũng có người phát hiện con hổ này, vài người võ lâm liềm cầm binh khí đi tới, oán hận trừng mắt nhìn con hổ nhỏ, chắp tay đối đám người Thiên Thanh Hoàng: “Các vị, con hổ lớn kia đả thương huynh đệ của chúng ta, cho nên thỉnh các vị đem con hổ nhỏ này giao cho chúng ta xử trí!”
“Dựa vào cái gì?” Hoan Hỷ lập tức nổi giận: “Đả thương hắn là lão Hổ Vương, sao các ngươi không đi tìm con hổ lớn mà ngược lại chạy tới nơi này bắt nạt một con hổ nhỏ?”
“Hừ!” Nam nhân cầm đầu hừ lạnh: “Tiểu nha đầu thì biết cái gì, cái này gọi là cha sai con chịu, con hổ lớn kia đã chạy mất, tất nhiên ta phải tìm con hổ nhỏ báo thù!”
“Buồn cười thật!” Hiên Viên Địch đi tới chiếm vị trí bên cạnh Hoan Hỷ, bảo vệ Thiên Thanh Hoàng ở sau người, Vũ Đức không nói gì, cũng lấy đao đứng lại gần cùng ngăn cản tầm mắt của bọn họ.
“Chứ không phải là sợ hổ lớn lên muốn tìm hổ nhỏ xả hận sao? Cái gì mà ‘cha sai con chịu’ chứ, dối trá!”
“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?” Một người trong đó lập tức muốn rút kiếm, lại bị người cầm đầu ngăn cản: “Lão Nhị, không được xúc động!”
Dứt lời, lão đại kia lại nhìn về phía mấy người, bất quá ánh mắt cuối cùng dừng lên người Thiên Thanh Hoàng ngồi xổm trước mặt Tiểu hổ vương, theo thái độ của vài người kia, có lẽ nàng mới người trung tâm của nhóm người này: “Cô nương! Tại hạ không phải cố ý muốn mạo phạm, nhưng vừa nãy Hổ Vương đã đả thương huynh đệ của chúng ta, thỉnh cô nương giao tiểu súc sinh kia cho chúng ta xử trí!”
“Tỷ tỷ!” Phù Linh nhìn mắt Thiên Thanh Hoàng, tuy không biết Thiên Thanh Hoàng sẽ trả lời thế nào, nhưng nàng tin Thiên Thanh Hoàng sẽ không giao con hổ nhỏ này ra…
“Trước khi ta còn chưa tức giận, cút!” Thiên Thanh Hoàng cuối cùng cũng bắt đầu vuốt đầu Tiểu Hổ Vương, đầu không ngẩng, lời nói thản nhiên nhưng lại mang uy nghiêm khiến người ta không thể kháng cự.
“Cô nương! Chúng ta chính là người của Ngọc Hà Thượng Quan Trang, cô nương cần gì vì một con hổ nhỏ mà làm vậy?” Xuất thân cũng mang ra, ý uy hiếp rõ ràng.
“Xì!” Hiên Viên Địch nhịn không được xuy cười ra tiếng, không phải hắn cố ý, nhưng hắn thật sự muốn cười đám người đần độn này, ngoan ngoãn cút đi không phải tốt hơn sao, lại còn cố tình mang xuất thế ra để uy hiếp. Một Thiên Thanh Hoàng dám trước mặt bao nhiêu người chém giết nhị thành chủ Tử Hà thành chẳng lẽ còn sợ cái gì mà Thượng Quan Trang sao?
“Các vị nên đi đi! Tiểu thư nhà ta không thích nói chuyện!” Hoan Lạc đứng dậy, vừa vặn chặn đón ánh mắt nhìn Thiên Thanh Hoàng.
“Hừ! Tiểu nha đầu! Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, địa vị của Thượng Quan Trang chúng ta trong chốn võ lâm không phải thứ các người đụng được!” Lão đại kia lại nói, nhưng lần này hiển nhiên có chút tức giận.
“Đại ca! Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, cứ đoạt con hồ kia lại không phải là được sao, lão tứ bây giờ còn trọng thương hôn mê, cục tức này sao nuốt xuống!” Lão nhị lại mở miệng, tay vẫn không rời chuôi kiếm.
Lão đại nâng tay tiếp tục ngăn cản hắn, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi người: “Các ngươi nhất quyết không giao sao?”
“Không giao? Chẳng lẽ ngươi còn biện pháp cứng rắn nào?” Hiên Viên Địch khinh thường, đây là giang hồ sao? Đúng là man di không phân rõ phải trái!
“Khanh!” Đao kiếm rời vỏ: “Các vị nếu không thuận thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
“Khanh!” Hiên Viên Địch, Hoan Hỷ cùng Thu Triển Hạo đồng thời rút kiếm, đại đao của Vũ Đức vẫn nắm trong tay, chuẩn bị tư thế chiến đấu!
Mà lúc này Thiên Thanh Hoàng bỗng đứng lên, chậm rãi quay đầu nhìn đám người, thanh âm lạnh như băng lộ ra giận dữ: “Không muốn chết! Cút!”
Một chữ cuối cùng mang theo nội lực, mắt thường có thể thấy được khí lãng khuếch tán bốn phía, mấy người vây quanh bọn họ nhất thời bị cỗ khí lãng đánh trúng, thân thể không chịu nổi bay ra ngoài, tuy không bị thương, nhưng cũng không dám coi khinh Thiên Thanh Hoàng.
“Ngươi…” Lão Nhị đứng dậy muốn tức giận mắng, lại bị lão đại ngăn cản, thâm trầm nhìn Thiên Thanh Hoàng một cái, xoay người: “Đi!”
“Nhưng đại ca…” Lão nhị còn không cam lòng đã bị lão đại trừng mắt trở về.
“Nữ tử kia thực lực sâu không lường được, cùng bọn họ đối nghịch chẳng khác nào tự tìm đường chết! Đi thôi!” Lão đại tâm như gương sáng.
“Hừ!” Hiên Viên Địch thu kiếm vào vỏ, xoay người liền thấy tiểu bạch hổ như chó Nhật xoay quanh Thiên Thanh Hoàng, nhất thời lại đen mặt, thật khó tưởng tượng vừa nãy hắn lại bảo vệ cái đồ không tiết tháo này!
Tiêu Ngôn nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện tay mình đã không tự chủ nắm thành quyền, nhất thời có chút mê hoặc, vừa nãy hắn lo cho nàng sao? Biết rõ những người đó không thể gây thương tổn cho nàng nhưng hắn vẫn xuất hiện cảm xúc lo lắng! Thì ra hắn cũng học được cách lo cho người khác?
“Đi đi! Đi tới nơi ngươi nên đi!” Thiên Thanh Hoàng đẩy nhẹ con hổ nhỏ, muốn để nó rời đi.
“Vù vù!” Con hổ nhỏ lập tức lắc lắc cái đầu, dùng răng cắn góc áo Thiên Thanh Hoàng, hai mắt mở lớn, sợ Thiên Thanh Hoàng không cần nó!
-.-!!!!Thiên Thanh Hoàng tiếp tục rơi hắc tuyến, kéo áo khỏi miệng con hổ nhỏ, đứng dậy đi về phía trước, nhưng được hai bước lại phát hiện góc áo hơi nặng, quay đầu nhìn, tiểu gia hỏa kia lại cắn. Kéo ra, đi tiếp, lại cắn! Lại kéo, lại đi, tiếp tục cắn!
Rốt cục, Thiên Thanh Hoàng cũng nổi giận: “Đừng đi theo ta nữa!”
“Vù vù!” Con hổ nhỏ cúi đầu không biết vẻ mặt, nhưng lực cắn áo lại tăng, sống chết không buông.
“Phốc!” Nhìn bộ dáng chân chó khoẻ mạnh kháu khỉnh, mấy người lập tức phì cười; rốt cục, Thu Triển Hạo đi ra giật nhẹ góc áo Thiên Thanh Hoàng: “Tỷ tỷ! Mang nó đi cùng đi!”
“Không!” Nếu là ở Hoàng thành hay sơn trang, nàng đều không ngại nuôi một tiểu tử, nhưng bây giờ đường đi vô cùng nguy hiểm, mang theo nó chẳng khác nào hại nó!
“Vù vù…” Tiểu tử kia cũng phát hiện Thiên Thanh Hoàng ghét bỏ nó, lập tức áp sát vào Thiên Thanh Hoàng, dùng hai cái chân nhỏ ôm chặt đùi nàng, cái đuôi cọp dài không ngừng lắc lư, một bộ chân chó làm người ta cười văng.
“Nó thực sự là hổ sao?” Hiên Viên Địch tiếp tục sỉ vả, không chỉ không có uy nghiêm của đế vương rừng rậm mà ngược lại so với cẩu cẩu còn chân chó hơn. Trời ơi, không phải đầu thai nhầm chứ?
“Tiểu thư! Giữ nó lại đi!” Hoan Hỷ cũng gia nhập cầu tình.
“Tiểu thư! Nó thực… đáng yêu, nó thực thích ngươi!” Vũ Đức có chút ngốc nghếch biểu đạt ý tứ của mình, sau đó ngại ngùng cười với Thiên Thanh Hoàng.
“Tỷ tỷ…” Phù Linh giật nhẹ góc áo Thiên Thanh Hoàng, ý tứ thực rõ ràng.
“Được rồi! Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng thở dài nhìn thứ trên đùi, nó thích thế nào thì thế ấy đi.
Biết Thiên Thanh Hoàng không còn đuổi nó nữa, con hổ nhỏ nhảy xuống cắn góc áo nàng, vẫy đuôi, lắc lư bốn chân chạy theo. Hiên Viên Địch trừng mắt hung hăng khinh bỉ nó!
Dạ ngộ bầy sói:
Ban đêm, một đám người đều tự ở trong rừng ăn ngủ, bốn phía đều vang lên tiếng lửa, Thiên Thanh Hoàng ngồi trên một tảng đá, mà con hổ nhỏ ngồi bên cạnh nàng, cái đầu tròn tròn thích ý dựa vào đùi nàng ngủ khiến mấy người xung quanh nhìn mà ghen tỵ.
“Tỷ tỷ!” Thu Triển Hạo ôm kiếm đi tới bên Thiên Thanh Hoàng, ghen tị nhìn tiểu bạch hổ, sau đó hỏi: “Tỷ tỷ không cho nó một cái tên sao?”
“Tên?” Thiên Thanh Hoàng khẽ vuốt lông nó, nuôi sủng vật nên để nó có một cái tên, nhưng nàng lại không coi tiểu tử này là sủng vật, nàng còn muốn đợi khi nào nó tự rời đi a. Nhưng lại nghĩ tiểu tử kia ỷ lại nàng như vậy, không chừng ước muốn chẳng thể thành sự thật!
“Gọi là Khâu Tạp đi!” Thiên Thanh Hoàng nói, đây là cái tên ở kiếp trước nàng dùng khi nhặt được một con chó lưu lạc.
“Khâu Tạp! Cái tên thật đặc biệt!” Thu Triển Hạo nhẹ nhàng cười, đưa tay sờ lỗ tai Khâu Tạp, Khâu Tạp giật giật lỗ tai, nhưng vẫn nhắm mắt ngủ yên, hai người nhìn mà đều nhịn không được cười khẽ.
“Tỷ tỷ! Khâu Tạp lớn lên ngoại trừ giống hổ thì những cái khác không chút nào giống cả, ngươi xem có con hổ nào dựa vào con người ngủ như vậy không? Hơn nữa bị sờ vào cũng không tỉnh!” Thu Triển Hạo nhíu mày nói.
“Đúng vậy! Nói nó là chó Nhật hoặc mèo đại lười thì còn có người tin!” Hiên Viên Địch ngồi lại gần, vô cùng đồng ý với lời của Thu Triển Hạo.
Thiên Thanh Hoàng không đáp, chỉ yên lặng vuốt lông con hổ nhỏ.
Đột nhiên, Khâu Tạp giật mình mở mắt, khí thế sắc bén dọa Hiên Viên Địch cùng Thu Triển Hạo cả kinh. Khâu Tạp đứng thẳng dậy, mắt hổ đảo qua bốn phía, toàn thân nghiêm túc đề phòng.
“Hoàng tẩu! Nó làm sao vậy?” Trên mặt Hiên Viên Địch có chút sợ hãi, không rõ tại sao cục bông trắng kia một khắc trước vẫn là con mèo lười, một khắc sau lại lập tức khẩn trương, thiếu chút nữa hù chết hắn!
Thiên Thanh Hoàng vuốt lưng Khâu Tạp để nó thoáng thả lỏng, bên tai nghe tiếng bước chân tất tất sách sách: “Nếu như ta đoán không sai thì hẳn là bầy sói!”
“Trước xuất hổ khẩu, sau ngộ bầy sói!”
Rất nhanh sau đó, lời của Thiên Thanh Hoàng liền được chứng thật, khi ánh mắt lục u lóe ra trong rừng rậm, lập tức vang lên hàng loại tiếng thét to: “Sói! Trời ơi! Có sói!”
“Khốn khiếp! Ban ngày là hổ, buổi tối là sói! Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?”
“Sói! Rất nhiều sói!”
“Mau đốt củi đi, sói sợ lửa!” Không biết là ai nói câu này, tất cả đều nhanh chóng nhặt cành khô vây thành một đống đốt lên. Có mấy người vốn phân tán ở các góc khác cũng tụ tập đến cùng giúp.
“Tiểu…” Hoan Lạc đứng dậy muốn đến gần Thiên Thanh Hoàng, nhưng đầu bỗng có chút mê muội, dùng sức lắc lắc một chút, loại cảm giác này lại biến mất. Hoan Lạc không để ý nhiều nữa, lập tức bước chân: “Tiểu thư! Chúng ta cũng đi qua đi!” Tuy bọn họ sẽ không bị sói ăn, nhưng nhiều một chút vẫn an toàn hơn.
“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng cũng biết đạo lý này, đứng dậy vỗ vỗ đầu Khâu Tạp bảo nó đi theo.
“A! Là ngươi…” Có một người võ lâm nhận ra Thiên Thanh Hoàng chính là người ngày ấy ở Tử Hà thành động thủ. Nhưng không đợi hắn nói nhiều, bầy sói đã đến gần, tất cả lập tức cầm vũ khí đề phòng.
Người nọ hoàn hồ trong khiếp sợ xong cũng cầm vũ khí đi xa một chút, ngày đó hắn tận mắt thấy tất cả, cho nên đối với công phu cùng thủ đoạn của chủ tớ ba người này vô cùng rõ ràng, hắn cũng không muốn vô cớ trải nghiệm.
Đám người tụ lại tạo thành một cái vòng lớn, bên ngoài đều là thủ hạ, chỉ có số ít chủ nhân được bảo hộ bên trong. Thiên Thanh Hoàng nâng mắt nhìn, xem ra người tới thật sự không ít, võ lâm nhân sĩ rải rác khoảng bốn trăm, thế gia khoảng hai trăm, những người này là tới trước, chưa kể phía sau còn hàng loạt người sẽ lục tục tới, nói cách khác còn có thể tiếp tục gia tăng.
Bầy sói càng ngày càng nhiều, một đám nhảy qua bụi cây lại gần, ánh lửa chiếu sáng khiến tất cả đều thấy rõ, mười con trăm con năm trăm con… Sói còn đang không ngừng gia tăng.
Toàn bộ khoảng trống nhanh chóng bị một mảnh lục u vây quanh, đám người bị dồn trong ba tầng bầy sói, chúng nhe răng trợn mắt, nước miếng chảy ròng ròng, không biết đã bị đói bao lâu, bọn chúng nhìn chằm chằm nhóm người như ngay sau đó sẽ lập tức xông lên ăn luôn, làm cho người xem kinh hãi đảm chiến!
Nhưng sau đó, mọi người đều phát hiện đám sói này tuy vây quanh bọn họ, nhưng lại không nóng nảy công kích, hình như đang chờ cái gì đó.
“Ngao ô!” Một tiếng sói to rõ phá vỡ trời đêm yên tĩnh, tiếp theo như muốn đáp lại, đám sói cũng ngẩng đầu thét dài: ‘Ngao ô’! Thanh âm vang vọng như thiên quân vạn mã, nếu không phải sinh mệnh đang nguy hiểm, chỉ sợ đã có người cảm thán thưởng thức.
“Ngao ô!” Một tiếng rống dài áp chế, bầy sói như được huấn luyện chia làm hai bên, lộ ra một đường đi đến. Tiếp đó, một vật thể tuyết trắng xuất hiện, mỗi bước đều ưu nhã mạnh mẽ khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui, bất quá nơi này cũng chỉ có một mình Thiên Thanh Hoàng nghĩ vậy!
Trên trán Lang Vương có một cáo mao đám đạm kim sắc, rất giống một cái vương miện làm nó càng thêm cao quý.
“Rống!” Một tiếng hổ rống lập tức vang lên. Hiên Viên Địch sợ hãi nhảy dựng, kinh hồn chưa định trừng mắt nhìn Khâu Tạp: “Ta nói này tiểu đệ, lúc ngươi muốn rống có thể bảo trước một tiếng không a, bất thình lình như vậy hù chết người có lá gan nhỏ rồi!”
Những người chung quanh ngoại trừ Thiên Thanh Hoàng đều có cảm giác không khác Hiên Viên Địch là bao, Thu Triển Hạo tuy không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch sẽ biết. Tất cả mọi người đều đang tập trung tinh lực đối phó với địch nhân mà bên người lại đột nhiên nghe thấy tiếng hổ rống, không sợ mới lạ!
Thiên Thanh Hoàng tán thưởng nhìn Khâu Tạp, tuy nhỏ một chút, chân chó một chút, nhưng cũng rất ra dáng Bạch Hổ Vương. Chỉ bằng một tiếng rống này, nàng quyết định nhận nó!
“Ngao ô!” Tuyết Lang Vương nhìn về phía Bạch Hổ, sau đó ưu nhã đi tới đứng trước mặt Khâu Tạp, ánh mắt không tốt nhìn nó.
“Rống!” Lại là một tiếng rống, Khâu Tạp cũng bước lên vài bước đứng đối diện Bạch Lang Vương, cặp mắt trong suốt dữ dằn trừng nó.
Những người xung quanh lửa thấy một màn như vậy đều bị hấp dẫn, hổ lang tranh chấp, nhưng con sói này lại đủ lợi hại, mà con hổ kia hình như hơi nhỏ một chút cũng dám đấu lại sao?
“Ngao!” Rốt cục, Khâu Tạp cũng nhảy lên đánh về phía Lang Vương, Lang Vương nhanh nhẹn né tránh, vừa rơi xuống đất lập tức lộn trở lại, một sói một hổ xoay vòng đánh nhau, bụi đất mù mịt.
“Ngao ô!” Đàn sói ngửa mặt lên trời thét dài như muốn trợ uy cho Lang Vương. Cuối cùng, Lang Vương cũng cắn một ngụm lên cổ Khâu Tạp, nhưng cũng chỉ vừa mới cắn được, bởi vì ngay sau đó nó đã bị môt đại lực đánh văng ra, con hổ nhỏ cũng được Thiên Thanh Hoàng cứu về bên người.
“Rống rống!” Khâu Tạp bất mãn lại muốn lên, nhưng bộ lông bất đắc dĩ bị Thiên Thanh Hoàng niết chặt trong tay không dám động, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lang Vương.
“Ngao ô!” Lang Vương lui về giữa bầy sói, ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó bầy sói vốn xao động bất an hoàn toàn bạo phát! Đám sói như được mệnh lệnh, không cố kỵ lửa lớn trước mặt, mạnh mẽ phóng qua quyển lửa nhảy vào đám võ lâm nhân sĩ!
“A! Đám súc sinh này vào được, mau giết nó đi, mau giết nó đi!”
“A! Nó cắn được đùi ta!”
“Đại ca! Đại ca thế nào rồi? Đừng chết a!”
“Hoan Hỷ, cẩn thận!” Nhìn một con sói đứng sau lưng Hoan Hỷ, Hiên Viên Địch lập tức muốn lại gần giải cứu, nhưng đã thấy Hoan Hỷ như phía sau có mắt, đầu không quay lại nhưng kiếm đã đảo vòng xuyên qua bên hông đâm vào bụng sói.
“Oa! Lợi hại!” Hiên Viên Địch vô cùng bội phục, quay đầu nhìn Hoan Lạc cũng giống Hoan Hỷ, một đao giết một sói, sạch sẽ lưu loát. Mà Thu Triển Hạo có vẻ nhu nhược cũng không yếu thế, kiếm vũ trong tay bay nhanh, đám sói tới gần hắn đều bị đâm chết.
Tay trái của Vũ Đức có chút cố hết sức, nhưng Hoan Lạc ngẫu nhiên lại giúp hắn một chút nên cũng không bị thương.
Mùi máu tươi bắt đầu tràn ngập! Có sói, cũng có người! Xác sói chết đã chồng thành núi nhỏ, nhưng vẫn có con xông lên tiếp tục, cuồn cuộn không ngừng; biết rõ phía trước là cái chết, nhưng chúng lại không do dự, vẫn vô cùng hung ác.
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn tất cả, sói hung tàn, nàng đã sớm biết!
“Tỷ tỷ!” Sắc mặt Phù Linh trắng bệch nắm chặt tay Thiên Thanh Hoàng! ”Không sao!” Thiên Thanh Hoàng xoa tay nàng an ủi, ánh mắt đảo qua đám người không ngừng hợp lại giết sói, cuối cùng dừng lại trên người một thân áo trắng cách đó không xa, hắn không động thủ, mấy người Minh Tông phía trước đã hoàn toàn ngăn được bầy sói ở vòng ngoài, hắn lẳng lặng đứng, con ngươi vô ba vô lan, giống như tất cả không liên quan tới hắn.
Như cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, Tiêu Ngôn quay đầu lại, nhưng Thiên Thanh Hoàng đã dời đi trước một khắc!
“Tiểu thư! Làm sao bây giờ a! Bầy sói này không giết được!” Cho dù có giết xong, bọn họ cũng mất rất nhiều lực.
Thiên Thanh Hoàng suy nghĩ, bỗng vươn tay về phía một cây cổ thụ cách đó không xa, toàn bộ lá cây đều bóc ra bay về phía nàng. Vung tay lên, diệp tử thoạt nhìn nhu yếu nhất thời biến thành phi tiêu bén nhọn lao về phía trán hoặc cổ họng đàn sói. Trong chớp mắt, thây sói chất đầy đất. Đám người may mắn thấy một màn này lập tức kinh hãi, không ngờ có một cao thủ đến đây.
Mà đoàn người của Thượng Quan Trang thì lập tức bị dọa, đồng thời cũng thầm may vì không đối địch với nàng, bằng không chỉ bằng chiêu thức ấy cũng đủ để tất cả chết sớm!
“Hoàng tẩu! Thật lợi hại a!” Ánh mắt Hiên Viên Địch vô cùng sùng bái, Thu Triển Hạo mím môi không nói, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Ngay cả Vũ Đức cũng không ngờ tiểu thư lại có thân thủ như thế, nhất thời càng thêm kính nể!
Thiên Thanh Hoàng không để ý tới ánh mắt của mọi người, cầm lấy một mảnh lá cuối cùng đặt lên miệng; thanh âm thanh thúy dần dần vang lên, thanh âm không lớn nhưng lại mang theo lực đạo cường đại xuyên thấu, trong phạm vi mấy trăm mễ đều có thể nghe được.
Thanh âm này vừa vang lên, bầy sói trong nháy mắt dừng xao động, ngay cả những con đang công kích cũng dừng lại, sau đó ánh mắt thị huyết tán đi, dần dần bắt đầu có sói bỏ chạy.
Mười con… Hai mươi con… Một trăm con… Dần dần, bầy sói vốn vây kín lập tức thưa thớt, đến khi chỉ còn Lang Vương cùng đống xác sói.
Thiên Thanh Hoàng tiếp tục thổi đến khi Lang Vương cuối cùng cũng rời đi, đợi tới khi không còn thấy bóng dáng đàn sói, Thiên Thanh Hoàng mới ngừng thổi!
“Hoàng… Hoàng tẩu… Thật lợi hại a…” Hiên Viên Địch nói ra tiếng lòng của mọi người, bọn họ chỉ có thể đau khổ chém giết bầy sói, vậy mà bọn chúng lại bị nhạc thanh của nàng dẫn đi.
Mà đúng lúc này, Thiên Thanh Hoàng lấy lá cây trong miệng ra, một ngụm máu tươi cũng phun theo.
“Ngươi sao rồi?” Một bóng trắng chợt lóe ngăn cản những người vốn muốn đỡ Thiên Thanh Hoàng, Tiêu Ngôn nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, giúp nàng ngồi xếp bằng xuống, nội lực dọc theo bàn tay không ngừng truyền qua. Nhạc thanh kia tuy không mang nội lực, nhưng cũng cần nội lực để thổi. Lúc nãy khi đỡ nàng hắn mới phát hiện nàng vốn đang bị thương, hơn nữa hình như chỉ mấy ngày trước.
“Không sao.” Thiên Thanh Hoàng nói có chút hư nhược, lần trước bị thương nàng giấu được Hiên Viên Tuyệt, không ngờ lần này chỉ một âm công cũng khiến nàng vết thương cũ tái phát, bởi vì nàng xem thường địch nhân nên mới kém chút mất mạng, ngay cả hỏa mị cũng đã ngủ say, hiện tại còn chưa tỉnh!
“Tiểu thư! Tại sao lại chảy máu a!” Hoan Hỷ ngồi xổm trước mặt Thiên Thanh Hoàng, khuôn mặt bánh bao lo lắng, vừa nãy thiếu chút hù chết nàng rồi.
Hoan Lạc ngăn cản đám người muốn đến gần cảm ơn xong mới đi qua, đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó lấy một viên đan dược đút vào miệng nàng.
“Ngọc bích hoàn!” Minh Tử Tuyền đứng một bên cả kinh kêu to, nhưng lập tức bị Minh Tử Nặc bịt kín miệng. Tuy hắn cũng kinh ngạc nhưng sẽ không thất thố như vậy.
Minh Tử Tuyền mở to mắt, bên trong vẫn chứa đựng kinh ngạc. Ngọc bích hoàn là thần dược trong thần dược, tuy không thể cải tử hồi sinh, nhưng dù có bị trọng thương thế nào, chỉ cần còn một hơi thở, ngọc bích hoàn cũng có thể cứu sống! Nhưng ngọc bích hoàn luyện chế cực kỳ khó, cho dù có, cũng là thiên kim khó cầu, Minh Tông bọn họ cũng chỉ có chưởng môn mới có hai viên!
Thu Triển Hạo cũng nhận ra đó là viên thuốc thiên kim khó cầu, nhưng hắn không kinh ngạc, hắn biết tỷ tỷ không phải người bình thường, hơn nữa có này viên thuốc này, nàng sẽ không sao!
“Khụ khụ!” Thiên Thanh Hoàng khụ hai tiếng, máu đen lại phun ra, Hoan Lạc vừa muốn cầm khăn tay lau đi, lại phát hiện có người còn nhanh hơn nàng.
Tiêu Ngôn nhẹ nhàng lau vết máu bên môi Thiên Thanh Hoàng, thần sắc bất mãn: “Ngươi biết rõ bây giờ không thể sử dụng nội lực mà còn cậy mạnh, chẳng lẽ không biết thương tiếc chính mình hay sao?”
Tiêu Ngôn vừa dứt lời, năm người Minh Tông liền lấy ánh mắt như nhìn sinh vật lạ xuyên qua hắn: =.= Đây là sư tôn sao? Chắc chắn? Thật sự? =.=
Cái người kia là cái người không xem thứ gì vào mắt, đạm mạc vô cùng, một nửa biểu tình trên mặt cũng không có, không để ý đến ai, cho dù mỗi ngày ở trước mặt hắn hắn cũng chẳng biết? Cái người kia là sư tôn sao? Sư tôn dám một cước đá sư phụ bọn họ bay xa?
Hắn đang quan tâm người khác sao? Hình như còn tức giận? Không phải chứ?!!
Tiêu Ngôn đương nhiên biết bọn họ kinh ngạc, chính hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng khi hắn thấy nàng phun máu ngã xuống, hắn không nghĩ ngợi nhiều chỉ muốn ôm lấy nàng; biết nàng vì vết thương cũ tái phát còn muốn vận nội lực cứu người, hắn lại bỗng có cảm giác tức giận!
”Không cần ngươi quan tâm!” Thiên Thanh Hoàng hạ mặt, những việc nàng làm đều có lý do, không cần người khác giáo huấn.
“Triển Hạo lại đây!” Thiên Thanh Hoàng ngoắc Thu Triển Hạo, đợi Thu Triển Hạo lại gần liền đưa tay cho hắn, lập tức vịn đứng lên, dựa thân mình suy yếu vào hắn. Thu Triển Hạo tuy nhỏ tuổi hơn Thiên Thanh Hoàng nhưng lại cao hơn nàng nửa cái đầu, để nàng dựa vẫn có thể.
Cảm giác Thiên Thanh Hoàng dồn trọng lượng vào người mình, Thu Triển Hạo có chút mất tự nhiên, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, trước kia đều là Thiên Thanh Hoàng ôm hắn, hiện tại hắn người ôm lại là hắn, cảm giác rất tốt a!
So với sự vui vẻ của Thu Triển Hạo, Tiêu Ngôn lại có chút mất mát, bàn tay trống trơn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng, nhìn nàng bị người khác ôm vào ngực, hắn cảm thấy vô cùng chói mắt. Ngay cả một con hổ cũng có thể gần gũi với nàng, còn hắn thì không, bởi vì, không có tư cách!
“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng dựa vào Thu Triển Hạo, cũng không nhìn người phía sau, hai người cùng nhau bước đi, Khâu Tạp chăm chú đi theo Thiên Thanh Hoàng, mà phía sau cũng có một đống người che chở cho nàng.
Đến khi Thiên Thanh Hoàng tiêu sái đi xa, Minh Tử Tuyền mới thật cẩn thận nhìn Tiêu Ngôn: “Sư tôn! Chúng ta đi tiếp chứ?”
Nhưng áo trắng lại chợt lóe, nhất thờ không còn thấy bóng dáng Tiêu Ngôn, lưu lại đám người một bộ biểu tình tập mãi thành quen, sau đó nhận mệnh thu thập tốt lên đường.
Đoàn người một lần nữa tìm chỗ nghỉ ngơi, dưới sự trợ giúp của ngọc bích hoàn, vết thương của Thiên Thanh Hoàng đã ổn định, nhưng muốn khỏi thì còn rất lâu, thẳng đến hừng đông, đoàn người mới lại xuất phát.
“Tỷ tỷ! Kia chính là Thiên nhai chi cốc!” Phù Linh chỉ vào nơi mây mù sương lớn cách đó không xa nói.
“Không phải chỉ là một vách núi đen sao?”
“Bên này là vách núi đen, bên kia cũng là vách núi đen, nhưng hai bên vách núi lại cách nhau trăm trượng, ở dưới hình thành một thâm cốc nghìn trượng, trong cốc rất nguy hiểm, cho dù có là võ lâm cao thủ đi xuống cũng không chắc đến nơi. Đây là biên giới giữa đại lục cùng Nam hoang cho nên mới gọi là Thiên nhai chi cốc!” Phù Linh giải thích.
Khi bọn họ đi đến vách núi đen, nơi đó đã có rất nhiều người, tất cả đều đứng gần vách núi nhìn cầu treo đen thùi.
Một đầu cầu treo đâm sâu vào vách đá, một khác đầu khác bị bao phủ trong lớn sương khói mờ mịt, nhìn mãi cũng không tới cuối, phía dưới là vực sâu vạn trượng, hai đầu cầu có vẻ không chắc chắn, tất cả chỉ dám vây lại gần chứ không dám đi lên.
“Trời ạ! Như thế này thì đi thế nào?”
“Cứ lắc lắc thế kia ai mà dám!”
“Không phải muốn giết người chứ?”
“Hừ! Các ngươi đều sợ thì tránh ra để lão tử đến thử!” Mọi người còn đang oán giận thì bỗng một nam tử hơn hai mươi đi ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhảy lên trên, nhất thời cầu treo bắt đầu lay động, hán tử kia lập tức đứng không vững, cũng may nhanh tay bắt được cầu treo mới không ngã xuống, nhưng không ngờ xích sắt kia lại quá trơn, hán tử nắm không chặt, ‘a’ to một tiếng rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong mây!
Sự thay đổi này dọa lui một đám người, hán tử vừa nãy võ công không thấp, không ngờ lại rơi xuống, nơi này sâu không thấy đáy, ngã xuống có quỷ biết còn mạng hay không!
“Tiểu thư! Chúng ta làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoan Lạc cũng trầm trọng, muốn đi qua rất khó, muốn toàn bộ đều qua lại càng khó!
Thiên Thanh Hoàng trầm ngâm một lát, nhìn về phía Phù Linh hỏi: “Đây là đường duy nhất?”
Phù Linh gật đầu: “Hai bên Thiên nhai chi cốc đều là duyên thân vô hạn, có lẽ còn cách khác đi khác, nhưng chờ tìm ra được cũng không biết đến ngày nào tháng nào, cho nên đây là con đường duy nhất; trước kia cầu treo rất chắc chắn, nhưng không biết tại sao lại bị chặt mất mấy dây, lần trước lúc chúng ta trốn đi vẫn còn, giờ không còn chắc chắn là có người cố ý làm vậy!”
“Ta mang Phù Linh đi qua, những người khác trở về!” Thiên Thanh Hoàng lập tức hạ quyết định.
“Tiểu thư! Chúng ta…” Hoan Hỷ muốn đi theo Thiên Thanh Hoàng, nhưng cũng biết nàng đi theo chỉ là trói buộc, cho nên lời muốn nói tiếp theo đành nuốt về.
“Hoàng tẩu! Để người đi mạo hiểm như vậy, hoàng huynh ta sẽ lo lắng a!” Hiên Viên Địch không đồng ý, tuy hắn biết tình cảm của Hoàng tẩu với người tên Đông Phương kia rất sâu, nhưng chuyện cửu tử nhất sinh thế này vì sao phải nàng tự mình mạo hiểm?
“Vù vù!” Khâu Tạp cắn góc áo Thiên Thanh Hoàng, tỏ vẻ nó cũng không đồng ý.
Thiên Thanh Hoàng không nể mặt: “Hoan Hỷ, Hoan Lạc, đây là mệnh lệnh, Hiên Viên Địch, nếu ngươi còn muốn ta dạy võ công thì về cho ta. Triển Hạo, ngươi cũng không cần đi!”
“Chúng ta…”
“Tỷ tỷ, ta…”
“Đủ rồi!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh, cuối cùng nhìn về phía Vũ Đức: “Võ công của ngươi không tệ, tố chất cũng tốt, nếu chỉ ở võ lâm thì vĩnh viễn không khá lên được. Nếu cho ngươi ra chiến trường, ngươi có đồng ý không?”
“Ta… Ta đồng ý!” Vũ Đức gật đầu thật mạnh, hắn vẫn biết tiểu thư cứu mình là có nguyên nhân, nhưng không ngờ lại là cái này.
“Ngươi có thể đi Tây Hạ tòng quân, có thể trở thành tướng lãnh hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”
“Ta biết! Tạ tiểu thư!” Vũ Đức chân thành nói lời cảm tạ, hắn cũng muốn vào binh, nhưng vẫn không có cách hạ quyết tâm, nhưng nay nhìn tiểu cô nương này, hắn rốt cục đã hạ quyết tâm!
“Được rồi! Các ngươi đi đi!” Thiên Thanh Hoàng nói.
“Tiểu thư! Để chúng ta nhìn ngươi qua được không?” Hoan Hỷ vẫn lo lắng.
“Đi mau!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nói, không còn chút đường sống thương lượng.
Rốt cục, mấy người không tình nguyện nâng bước chân, mà Khâu Tạp cũng bị Hiên Viên Địch ôm chặt không cho theo.
Xác định mấy người đã đi xa, Thiên Thanh Hoàng mới ôm lấy Phù Linh: “Đi thôi!” Nàng dứt khoát quyết định, nhưng lại không biết, bởi vì quyết định này mà khi nàng trở về sẽ nhìn thấy trường hợp tan nát cõi lòng đến thế nào!
“Tỷ tỷ! Vì sao lại đuổi bọn họ đi?” Phù Linh khó hiểu hỏi, nhưng không được Thiên Thanh Hoàng trả lời.
“Xem đi! Lại có một người nữa chịu chết!”
“Lại còn là một nữ nhân ôm theo một tiểu oa nhi a, các nàng không phải muốn chết đến điên rồi chứ?”
Trong khi mọi người thất chủy bát thiệt nói chuyện, Thiên Thanh Hoàng đã vững vàng đứng trên cầu treo, bộ pháp nhẹ nhàng bắt đầu cất bước về phía trước, từng bước một đi cực kỳ cẩn thận, cầu treo tạm thời không sứt mẻ.
“Trời ơi! Nữ tử này là một cao thủ a!”
“Nàng không phải là người tối qua dùng lá cây giết sói sao?” Có người nhận ra Thiên Thanh Hoàng.
“Oa! Thì ra là nàng, trách không được nàng dám đi lên.”
Thiên Thanh Hoàng không để ý đến thanh âm phía sau, cước bộ nhẹ nhàng nhìn như rất thoải mái, nhưng chỉ có nàng biết nàng phải cẩn thận bao nhiêu, rất nhanh, thân ảnh của nàng đã biến mất trong sương mù, cầu treo dưới chân như ẩn như hiện, chỉ có thể dựa vào cảm giác bước đi!
Phù Linh ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vì nàng biết các nàng hiện tại rất nguy hiểm, mà sự khẩn trương của Thiên Thanh Hoàng nàng cũng có thể cảm nhận được.
Đi một lúc lâu, hai người rốt cục cũng thấy được vách núi đối diện, nhưng ngay trong nháy mắt này, cầu treo lại lay động kịch liệt. Thiên Thanh Hoàng bỗng trượt chân, hai người cùng nhau rơi xuống!
Phù Linh nhắm chặt mắt, cắn răng mới không để mình kêu to ra tiếng, nhưng nàng lại đột nhiên thấy thân thể không ngừng lay động, thử mở mắt ra, lập tức thấy Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt nghiêm trọng, một tay nắm chặt đầu cầu, một tay ôm chặt nàng,
“Tỷ tỷ…” Phù Linh muốn khóc, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, nàng biết hiện tại không thể gia tăng áp lực cho Thiên Thanh Hoàng.
Thiên Thanh Hoàng cắn răng, nàng biết tay mình đã bắt đầu trượt dần, bên kia có người bước lên cầu treo lên nàng rất khó giữ chắc.
Thiên Thanh Hoàng nhìn vách núi cách nơi này còn có bốn năm mươi thước, nếu nàng một mình đi qua thì khẳng định có thể, nhưng bây giờ nàng lại mang theo Phù Linh! Cúi đầu nhìn cô nhóc sợ phát khóc, trong lòng đã có quyết định! ”Nha đầu, bộ dáng ngươi bây giờ không đẹp đâu!”
“Tỷ tỷ! Bây giờ mà còn cười được a!” Phù Linh muốn động, nhưng không dám động.
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, tâm tư vẫn nặng nề trở nên thoải mái: “Phù Linh, ngươi nhớ kỹ cho ta, tỷ tỷ không ghét ngươi, chưa từng ghét, cho nên ngươi cũng không được ghét tỷ tỷ, biết không?”
Phù Linh vừa định hỏi nàng làm sao, lại cảm giác thân mình bị nâng lên, cơ thể không chịu khống chế bay về phía vách núi đen, vừa tới nơi liền thấy Thiên Thanh Hoàng nhanh chóng rơi xuống, nhưng nàng lại thấy tỷ tỷ đang cười, cười vô cùng xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta tan nát cõi lòng: “Tỷ tỷ…”
“Hoàng Nhi…” Một tiếng la tê tâm vang lên, một thân ảnh khác bỗng từ cầu treo nhảy xuống, chẳng sợ phía dưới là vực sâu vạn trượng, cũng chẳng màng do dự!
Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu - Thiên Hồng