Trái Tim Hoàng Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 72
ôi ước giá gì di động của mình hoạt động. Ngay lúc này. Tôi sẽ không gọi 911 đến cứu tôi khỏi thế kỷ mười tám. Mặc dù tôi rất muốn thế. Tôi sẽ gọi thầy Nathan. “Nathan, thầy không tin được chuyện này đâu,” tôi sẽ nói, “nhưng em đang ở thế kỷ mười tám. Nghe bản Handel được chơi bằng nhạc cụ thế kỷ mười tám bằng những bàn tay thế kỷ mười tám trong căn phòng thế kỷ mười tám.
Và nó tuyệt vời, thầy Nathan ạ. Nó len lỏi trong ta, đúng như Alex nói, và làm thay đổi nhịp đập trái tim ta.” Và rồi tôi sẽ giơ điện thoại lên cho thầy nghe. âm thanh này. Tiếng nhạc này. Và thầy sẽ vừa khóc vừa nghe nó. Tôi biết thầy sẽ khóc. Bởi tôi đang khóc. Amadé đưa tôi tới đây.
Chúng tôi ở trong một căn nhà ở St. Germain. Trong một vũ hội của nạn nhân. Đây là một buổi biểu diễn được thuê. Anh chơi và anh mang tôi theo để thế chỗ cho một tay guitar khác bị ốm. Tôi mặc bộ vest và sơ mi cũ của anh và buộc tóc ra sau thành đuôi ngựa. Anh đánh phấn lên mặt, tóc tôi và bảo những người khác tôi là bạn của anh ở quê.
“Người chủ, Lebon, thích Lully và Bach và cậu chơi hay tuyệt,” anh nói. Giờ tôi đang ngồi yên, guitar đặt trên đùi, trong khi những nhạc công khác thổi sáo từ bản suite thứ hai trong Water Music. Các nhạc cụ dây là một bức tường âm thanh. Còn kèn thì đang thổi bay mái nhà của nơi này. Trống quá to còn người chơi đàn clavico thì đang nện như điên xuống phím đàn.
Thật kỳ diệu. Những nốt nhạc cuối cùng ngân lên rồi tan đi và chúng thậm chí còn đẹp đẽ hơn bởi tôi biết mình sẽ không bao giờ được nghe lại nữa. Không có cách nào để bắt được chúng, giữ lại chúng. Không iPhone. Không máy thu âm. Không gì có thể mang chúng lại. Các nhạc công kết thúc.
Khán giả vỗ tay. Ai đó yêu cầu nhạc để nhảy mơnuet và bọn tôi – một dàn giao hưởng chừng hai mươi người – tuân theo. Tôi được chơi điệu này. Đàn ông và phụ nữ đối mặt với nhau qua căn phòng. Họ cúi đầu và khẽ nhún gối chào. Không hề có quy định trang phục Cộng hòa nghiêm chỉnh gì ở đây.
Phụ nữ mặc áo dạ hội bằng lụa sáng màu còn đàn ông thì áo khoác thêu sặc sỡ. “Ở đây, họ có thể mặc tất cả những thứ đồ họ giấu trên gác mái khi Robespierre nắm quyền,” Amadé bảo tôi khi chúng tôi đến nơi. Cảnh tượng thật kỳ quái. Cổ ai cũng đeo nơ đỏ. Buổi khiêu vũ bắt đầu và họ tiến về phía nhau, rồi gật đầu theo một kiểu giật giật kỳ lạ trông giống như một cái đầu bị chặt lìa hỏi cổ.
Nó tiếp diễn trong khoảng mười phút. Khi màn khiêu vũ kết thúc, chúng tôi nghỉ giải lao. Chúng tôi đã chơi hai tiếng liền và cần ăn gì đó cũng như duỗi chân duỗi tay. Tôi cầm một cái đùi gà từ cái bàn dài đầy thức ăn rồi đứng vào một góc ngấu nghiến. Những bộ ngực lồ lộ ra từ các bộ đầm ở khắp nơi tôi nhìn.
Những bức chân dung nhỏ về những người thân yêu bị chém đầu được gài vào váy, cài vào mái tóc cao đến ngất ngưởng, hay dựng trên bàn. Gần tôi, một phụ nữ cắn một quả dâu. Nước dâu rỏ xuống cằm. Một gã húp đánh sụp đi. Một con chó hôi hám nằm ngủ trên chiếc ghế bọc xa tanh.
Các cô nàng mỉm cười giấu mình sau những cái quạt xinh xắn. Một gã đứng tè trong góc phòng. Một con vẹt bay qua phòng và ị một đống xuống vai ai đó. Ông chủ tập tễnh đuổi theo nó, gậy trong tay, hét lên, “Malvolio! Con khốn này!” Từ chỗ tôi đang đứng cùng các nhạc công khác ở góc xa kia của căn phòng khiêu vũ khổng lồ này, toàn bộ chuyện này trông hào nhoáng và suy đồi, nhưng giờ đây, khi mọi người đi qua sát tôi, tôi có thể thấy những vết rỗ dưới lớp phấn, chấy bò trong các bộ tóc giả của họ và sự mất mát trong đôi mắt ám ảnh, vô hồn của họ.
“Đẹp nhỉ?” một ông đứng cạnh tôi mơ màng nói. Nhưng nó không đẹp. Khi đêm dần buông, với tôi những người kia như búp bê đang nhảy nhót, như những người máy. Lạc thời. Mới hơn một giờ bữa tiệc đã kết thúc. Nhạc thôi chơi. Dây nơ cổ tháo xuống. Có những tiếng thở dài, những nụ hôn và lời hứa hẹn sớm gặp lại nhau.
Mọi người khẽ khàng ra về và nhanh chóng tản đi khi ra tới đường. “Đến quán Foy đi,” Amadé bảo tôi và một vài nhạc công khác đang đi cùng chúng tôi. Tôi nán lại phía sau. Trước đó tôi có gặp Fauvel, đưa ông ta hộp thuốc lá hít, một cái nhẫn và sáu đồng tiền vàng, và lúc này tôi có một gói mới giấu dưới giường Amadé.
Tôi sẽ quay lại căn hộ của anh để lấy nó rồi sẽ tìm cách trèo lên mái nhà gần nhà tù. “Cậu có đi không?” anh hỏi tôi. “Không, anh đi đi. Tôi sẽ gặp lại anh ở trang trại.” “Cậu nói gì cơ?” “Tôi sẽ gặp lại anh sau.” Anh cau mày với tôi. “Cậu định đi đâu?” “Gặp người này.” “Ai?” Tôi sắp sửa nói dối trắng trợn với anh thì Stéphane, một trong các nhạc công, cướp mất lời tôi.
“Deo, cậu nghĩ tối nay mình có lại thấy pháo hoa không?” anh ta nói. Có một phụ nữ bám lấy cánh tay anh ta. Anh ta giới thiệu cô ta là Mademoiselle d’Arden. “Pháo hoa đẹp tuyệt, nhỉ?” cô ta nói, cười khúc khích. “Quà tặng cho người tù bé bỏng. Bi đát làm sao. Đẹp đẽ làm sao,” cô kia nói.
Cô ta say xỉn và ngu xuẩn. “Không, chả đẹp đẽ quái gì,” tôi giận dữ nói. “Nó ốm. Nó đang chết. Khủng khiếp.” “Vớ vẩn! Tôi nghe bảo thằng bé được đối xử tử tế và sẽ được thả sớm thôi,” Mademoiselle d’Arden nói. “Ừa? Cô nghe ở đâu thế?” Cô ta phủi tay. “Tôi chả nhớ.
Báo chí. Hàng xóm. Đâu đó.” “Các bạn, các bạn!” Stéphane nói. “Quan trọng là mọi thứ đang dần tốt đẹp hơn. Thời Cai trị khủng bố đã qua rồi. Nó kết thúc rồi. Nó sẽ không làm cho chúng ta khổ sở nữa.” “Nhưng nó sẽ làm chúng ta khổ sở,” tôi nói. “Liên tục.” “Dĩ nhiên là đúng thế,” có người nói.
“Mọi người tưởng tượng rằng đơn giản chỉ một lão điên biến mất rồi thì không còn kẻ nào điên nữa ư? Đúng thế, Robespierre đã chết. Và Marat. St. Just. Hébert. Nhưng luôn còn nữa, chờ trong cánh gà. Lịch sử luôn tiêu diệt những con quái vật đói quyền lực này. Là bởi vì những kẻ như chúng mà cậu bé này phải khổ sở.” Tôi nghĩ đến một thằng Max khác.
Và một thằng nhỏ khác. Tôi nhớ đến tương lai. Maximilien R. Peters, Esquire. Đây là lúc để bắt đầu cách mạng, bé con ạ!” hắn đã gào lên như vậy. Tôi nhớ những người khác sống cùng với hắn ở khu nhà George. Những người nghèo khổ, tội nghiệp. Tôi nghĩ làm thế nào mà tôi bước qua họ mỗi ngày, mà không nhìn thấy họ, không quan tâm.
Cho tới khi quá muộn. Và rồi tôi nghĩ đến những người này, bạn bè của Amadé, vui vẻ thích thú với bản thân suốt đêm với những điệu múa kiểu cách và những cuộc trò chuyện hài hước, tách mình ra khỏi thế giới, trong khi một đứa trẻ yếu ớt đang chết dần chết mòn. Rồi tôi nói, “Không, không phải bởi vì Robespierre và Marat.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia