M
ột ông thày đồ ngồi dạy học ở một làng kia. Tính thày rất nghiêm khắc. Một bữa nọ, thày đi vắng, học trò mới rủ nhau mang cờ ra đàng. Cô con gái chủ nhà mặc váy nơm ngồi xem các bạn trai đánh cờ. Không biết cô ta vô ý thế nào, mà cho đến sáng hôm sau, thày về, học trò nghĩ lại chuyện qua, cứ khúc kha khúc khích cười với nhau. Thày bắt im cũng không được. Sau tức quá, thày mới nọc tất cả ra để đánh. Các học trò khi đó mới kể đầu đuôi cho thày nghe. Thày nghe xong cũng phải bật cười, và thôi không đánh nữa. Nhân chuyện này xảy ra, một ông tú-tài ở trong làng biết được, mới làm một bài thơ tường thuật như sau:
Đệ tử tề tề.
Nhược phó tiên-sinh mặc-kệ.
Nãi đốp kỳ đùi.
« Thưa thầy khoan khoan.
« Thày không có nhà.
« Tức bàn cờ chi dở ra.
« Cô ấy nhà ta.
« Chuôn chuốt như mỏ gà.
« Bềnh bềnh như cánh chim sa.
Thế mà hôm qua tao không có ở nhà.