Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sở Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Triệu Nhất Diệp
S
ở Tranh tim đập thình thịch, Triệu Mẫn chính là truyền nhân của năm vị thiên đạo cao thủ của Nhất Diệp Môn năm xưa, hắn mơ có thể đối đấu với môn võ công trong truyền thuyết này đã lâu, nhưng ngoài miệng lại đưa đẩy:
- Tiểu đệ sao dám cùng công chúa động thủ?
Triệu Mẫn cười nói:
- Không việc gì, ngoại trừ sư phụ và Kỳ tỷ ra, bản cung chưa từng giao thủ với ai khác, lần trước cùng kỳ tỷ ra ngoài du ngoạn, chủ yếu đi xem phong tục tập quán ở các nơi, vẫn chưa từng luận bàn võ công với ai. Ở đây cũng không có người ngoài, cho dù ngươi thua tin tức cũng không truyền ra ngoài, không một ai hay biết.
Sở Tranh méo mặt gượng cười, nàng công chúa này nói chuyện thật hết sức, không thèm để ý đến cảm giác của người khác, chưa động thủ mà giống như cô nàng đã thắng rồi không bằng, vì thế chắp tay nói:
- Nếu vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh.
Hai người bước ra thảm cỏ, Triệu Mẫn vẫn thường tới đây luyện công vào giờ này. Sở Tranh hỏi:
- Không biết công chúa thích dùng binh khí gì?
Triệu Mẫn lắc đầu nói:
- Bản cung không cần dùng binh khí, ngươi thì sao? Ngươi muốn dùng binh khí gì bản cung sai người đi lấy đem tới, yên tâm, ngươi không đả thương được bản cung đâu.
Sở Tranh nghe vậy phát cáu, trầm mình song thủ đưa ra, chậm rãi nắm thành quyền, các đốt ngón tay không ngừng vang lên tiếng răng rắc, hai tay áo không gió tự động phồng căng lên, nói:
- Tiểu đệ cũng không dùng binh khí.
Ánh mắt Triệu Mẫn lấp lánh tia sáng kỳ dị, nàng gật đầu nói:
- Kỳ tỷ quả nhiên không gạt, nội kình của ngươi thật sự cao hơn bản cung, đã đạt cảnh giới khí súc tích tạo hình, thật không hiểu ngươi làm sao tập luyện được, bây giờ coi xem thân thủ của ngươi như thế nào?
Nói xong tiến lên một bước, phóng một chưởng đánh về phía Sở Tranh.
Sở Tranh thấy chiêu này của nàng chưởng ảnh hời hợt, hừ khẽ một tiếng, thầm nghĩ với công lực này của hắn cho dù trúng vài chưởng như vậy cũng không hề hấn gì, vì thế tay xuất chiêu chặn lại. Sở Tranh kiêng dè thân phận công chúa của nàng, sợ làm nàng bị thương, do đó chiêu đỡ cũng chỉ dùng có năm thành công lực.
Không ngờ chưởng này của Triệu Mẫn không chạm phải tay hắn, ở giữa đường vẽ nửa vòng cung lại nhắm người hắn đánh đến, chưởng kình lúc này tăng thêm mấy lần. Sở Tranh xuất chiêu đỡ hụt vào khoảng không, cảm giác thật khó chịu, không dám tỏ ra khinh xuất nữa, vì thế cũng không tiếp tục đỡ chưởng kia của Triệu Mẫn, ngược lại bước nhanh về phía trước, tung một quyền về phía Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn khinh thường cười nhẹ, quyền của Sở Tranh còn chưa tới, thân hình của nàng tựa như tơ liễu, nương theo quyền phong của Sở Tranh lùi về phía sau. Sở Tranh vừa thu quyền lại, Triệu Mẫn như bóng theo hình áp vào, đánh tiếp một chưởng về phía Sở Tranh. Sở Tranh xuất liên tục ba quyền, Triệu Mẫn nhanh như chớp tiến thối ba lượt, hơn nữa nàng đều mượn lực phát ra khi hắn xuất hay thu quyền. Sở Tranh thật vất vả mới tiếp được một chưởng của nàng, phát hiện chưởng kình truyền đến quen thuộc vô cùng, rõ ràng là long tượng phục ma công của hắn.
Sở Tranh giật mình kinh hãi, trong lòng nhớ tới bốn chữ: như hình với bóng. Khó trách Triệu Mẫn lúc đầu mạnh miệng ngông cuồng, nói Sở Tranh tuyệt đối không thể gây thương tổn cho nàng, với công phu tá lực đả lực này, thiên hạ có mấy người có thể đả thương nàng.
Sở Tranh bối rối tay chân lóng ngóng, chỉ có thủ chứ không thể công. Cho dù hắn đang xuất chiêu ra đỡ, Triệu Mẫn vẫn có thể mượn lực trong chiêu đỡ của hắn, liên tục xuất chưởng này tới chưởng khác trùng trùng lớp lớp. Sở Tranh thấy tình thế không ổn, thầm nghĩ lần này nếu thua trong tay của nàng sau này chắc không thể ngẩng đầu lên được, lòng đã quyết, hắn vội sử ra chiêu thức chưa luyện thành của tầng thứ năm long tượng phục ma công.
Triệu Mẫn đang đánh ngon trớn, chưởng ảnh như nước chảy mây trôi, tâm tình thư sướng, gặp đúng ngay lúc Sở Tranh tung ra một quyền, nàng lơ đễnh đang chuẩn bị giống như trước nương theo thế thối lui về phía sau. Lại không ngờ quyền này của Sở Tranh có một hấp lực thật mạnh, Triệu Mẫn lảo đảo, người nhào thẳng vào lòng Sở Tranh. May mắn cho nàng, Sở Tranh không có kinh nghiệm đối địch, lúc này lại đánh một quyền về phía nàng, Triệu Mẫn vừa đúng lúc mượn lực trong quyền của hắn lui vội về phía sau, nhưng chiêu vừa rồi của Sở Tranh cũng khiến nàng cả kinh, mặt mày thất sắc.
Sở Tranh vừa tung quyền ra trong lòng liền hối hận, thầm mắng bản thân quả thực ngu ngốc quá sức, bằng không lúc nàng đang bổ nhào vào lòng, chỉ cần giang hai tay ra ôm nàng cho thật chặt, rồi vặn người là có thể đè nàng trên mặt đất không thể động đậy. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu hắn làm như vậy chẳng khác nào bản thân và cô nàng kim chi ngọc diệp kia sẽ có tiếp xúc da thịt thân thiết, nếu lỡ nàng nằm trên người la hét ỏm tỏi thì biết làm sao?
Triệu Mẫn vuốt lại một chút tóc mai đang xổ ra tán loạn, cười nói:
- Sở tiểu đệ quả nhiên võ công cao cường, suýt chút nữa cho bản cung nếm mùi thất bại. Ừm, động thủ như vậy mới lý thú chứ.
Nói xong lại nhắm Sở Tranh công tới.
Sở Tranh học được bài học mới vừa rồi, không cố sức tấn công mãnh liệt nữa, kình lực song quyền lúc thu lúc phát, nhưng Triệu Mẫn cũng đã đề phòng, không mắc mưu của hắn, hai người trong lúc nhất thời ngang tay so tài.
Sở Tranh dù sao vẫn chưa luyện thành tầng thứ năm của long tượng phục ma công, lần này cấp bách phải sử dụng, một lúc sau hơi thở dần dần trở nên gấp gáp, đầu váng mắt hoa. Hắn biết cứ tiếp tục đánh như vậy không phải là biện pháp, vì thế song chưởng đột nhiên biến đổi, sử ra Huyễn Thiên chưởng dồn dập công tới Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn thấy Sở Tranh biến đổi quyền pháp, quyền pháp vốn đang đường đường chính chính mạnh mẽ thu phát, đột nhiên trở nên hư hư thực thực biến ảo phức tạp vô cùng, một chiêu đánh chưa tới đã biến thành mấy chiêu, trong mười chiêu có chín hư một thực, thậm chí có khi cả mười chiêu đều là hư chiêu, nhưng nàng lại không thể không đỡ, chỉ cảm thấy chống đỡ cực kỳ vất vả.
Sở Tranh cũng thầm kêu khổ, bề ngoài thì giống như hắn đang chiếm thượng phong, nhưng Triệu Mẫn như một chiếc lá, một chiếc thuyền con trong cơn sóng to gió lớn, mặc cho hắn mạnh mẽ tấn công ra sao, thủy chung vẫn không làm gì được nàng. Nếu chờ đến khi nàng hiểu ra bộ chưởng pháp, hắn thua trận này là cái chắc.
Đột nhiên một giọng nói du dương vang lên:
- Dừng tay.
Thanh âm cũng không lớn, Sở Tranh lại cảm thấy tâm thần dao động ráng chống đỡ. Triệu Mẫn như nghe được thánh dụ, lập tức ngừng tay lui lại. Sở Tranh hít thở gấp hai ngụm khí, thấy trên sân một người đứng đó không biết từ lúc nào.
Người này nhìn thoáng qua cao lắm chỉ xấp xỉ bốn mươi, khuôn mặt gầy quắc thước, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sáng tinh quang xạ ra. Triệu Mẫn đi đến trước mặt người này, cúi đầu chào:
- Sư phụ.
Người nọ hừ một tiếng, chậm rãi đi về phía Sở Tranh.
Sở Tranh cảm thấy nhất cử nhất động của người nọ như hòa nhập vào đất trời, hắn bỗng cảm thấy vô lực kháng cự, thầm nghĩ muốn lui về phía sau, nhưng không cách nào nhúc nhích.
Người nọ đi đến trước mặt Sở Tranh, chậm rãi nói:
- Ngươi chính là Sở Tranh, Ngũ công tử của Sở Thái úy?
Đối phương vừa mở miệng, Sở Tranh cảm thấy áp lực giảm xuống, hành lễ nói:
- Đúng là vãn bối.
Sở Tranh dáng vẻ kính cẩn, người này tuyệt đối là một cao thủ kiếp này hắn hiếm có cơ hội gặp mặt, ngay như Ngô An Nhiên cũng còn kém xa.
Người nọ điềm nhiên nói:
- Vậy ngươi tại sao lại biết Huyễn Thiên chưởng võ công của Ma Môn? Chẳng lẽ Sở gia các ngươi đã quên lời thề năm xưa?
Sở Tranh không hiểu gì sất hỏi lại:
- Lời thề gì? Vãn bối không biết.
Người nọ thản nhiên nói:
- Lại còn giả vờ ngu, ngươi đã phá lời thề của Sở gia, đừng trách ta không lưu tình.
Nói xong, xuất chưởng chụp xuống đỉnh đầu Sở Tranh.
Sở Tranh sợ hãi quá sức, hắn trăm ngàn lần không ngờ người này đột nhiên hạ sát thủ với hắn, dưới tình thế cấp bách, hắn mạnh mẽ vận lực toàn thân, xuất một quyền đánh tới bàn tay của người nọ.
Người nọ chưởng thế vẫn không ngừng đánh đến, chụp trúng đầu quyền của Sở Tranh. Sở Tranh chỉ cảm thấy một luồng kình lực dồi dào xen lẫn long tượng phục ma công của hắn mãnh liệt chụp đến, tức thì phun ra một ngụm máu, thân mình bay văng ra xa.
Triệu Mẫn không ngờ sư phụ vừa nói động thủ đã lập tức ra tay, cũng không thèm báo trước, thấy Sở Tranh bị đánh hộc máu bay ngược ra sau, không khỏi kinh hoảng la lên một tiếng:
- Tiểu đệ.
Liền chạy về phía hắn.
Chợt nghe một vài tiếng quát, Sở Phương Hoa tứ kiếm tỳ từ trên không hạ xuống vây quanh Sở Tranh. Các nàng bốn người vốn ở ngoài tẩm cung của Sở Lâm chờ, thấy Sở Tranh, Triệu Mẫn lúc nãy ra khỏi cửa, bốn người liền đi theo xa xa ở phía sau. Sau đó lại thấy Sở Tranh đi theo Triệu Mẫn vào Thái Bình cung, bốn người biết đây là trọng địa trong cung, không dám tự tiện xông vào, liền lởn vởn xung quanh tường bao quanh Thái Bình cung, đang định tìm một chỗ hẻo lánh trèo tường vào. Trong chốc lát, bốn người đột nhiên loáng thoáng nghe trong cung truyền ra tiếng đánh nhau, dưới tình thế cấp bách liền nhảy vọt qua tường xông vào, định tìm kiếm Sở Tranh vừa lúc thấy hắn bị người nọ đánh văng ra sau.
Sở Phương Hoa bốn người lại thấy Triệu Mẫn chạy tới, nghĩ rằng nàng muốn gây bất lợi cho Sở Tranh, bốn người đồng thời tuốt kiếm khỏi vỏ đâm thốc về phía nàng. Triệu Mẫn trong lúc tâm thần hoảng hốt, lại thấy bốn thanh kiếm đâm tới, dựa vào bản năng né tránh mấy chiêu, chỉ nghe "xuy" một tiếng, kiếm của Sở Phương Hoa đã chém trúng quần áo Triệu Mẫn rách một đường dài.
Người nọ thân hình chợt lóe lên, xông vào trung tâm kiếm trận, chụp Triệu Mẫn kéo về phía sau. Sở Phương Hoa bốn người vung kiếm công tới, người nọ đứng sững bất động, tay áo phất một cái, bốn người Sở Phương Hoa thấy cổ tay run lên, bốn thanh kiếm xẹt qua sát bên cạnh người nọ.
Người nọ mũi chân điểm nhẹ lùi về phía sau, nói:
- Các ngươi là Ưng đường tứ kiếm tỳ?
Sở Phương Hoa bốn người tay cầm kiếm chếch lên thủ thế, không dám trả lời. Ưng đường vì muốn bảo vệ an toàn các đời đường chủ, tứ kiếm tỳ đều được chọn lựa kỹ càng từ trong vạn người, lại trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Sở Phương Hoa bốn người từ nhỏ đến lớn không biết đã giao thủ với bao nhiêu người, kinh nghiệm lâm địch cực kỳ phong phú, hơn xa Sở Tranh, Triệu Mẫn, lại tận mắt chứng kiến đối thủ ra vào kiếm trận tự nhiên, bốn người đều biết hôm nay đụng phải đương thời tuyệt đỉnh cao thủ, liền ngưng thần nín thở, không dám phân tâm đáp lời.
Người nọ nhìn Sở Phương Hoa bốn người kiếm cầm tay thủ thế, biết bản thân đoán đúng, trong lòng thầm nghĩ Ưng đường tứ kiếm tỳ nhiệm vụ chủ yếu là hộ vệ đường chủ của Ưng đường, chẳng lẽ tiểu tử này chính là đại đường chủ của Ưng đường?
Một thanh âm yếu ớt đột nhiên vang lên:
- Dừng tay.
Sở Phương Hoa bốn người quay đầu lại, thấy Sở Tranh ngọ ngoạy đang muốn gượng dậy. Đây là lần đầu tiên hắn bị thương, mới vừa rồi hắn không biết phải làm như thế nào, chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, toàn thân rời rạc, khí lực tản mát. Hắn đang lúc bất lực, đột nhiên đan điền nóng lên, một luồng khí nóng vận chuyển môt vòng toàn thân. Sở Tranh ba năm trước đã luyện xong tầng thứ tư của Long tượng phục ma công, nhưng luyện tới tầng thứ năm thủy chung không thấy tiến bộ gì, hắn cũng không biết nguyên nhân có phải vì hắn tập luyện không đúng phương pháp hay không? Mặc dù hắn trời sinh dị bẩm, nhưng thân hình vẫn là thân hình của một tiểu hài tử, kinh mạch chưa hoàn toàn phát triển, không thể tiếp nhận tầng thứ năm của long tượng phục ma công. Nhưng ba năm luyện công cũng không phải hoàn toàn uổng phí, từng ly từng tí tích góp công lực bảo tồn trong cơ thể, hai tháng vừa rồi thân thể Sở Tranh phát triển cả chiều cao lẫn bề ngang, kinh mạch dần dần mở rộng, hơn nữa đúng lúc này Sở Tranh lại bị thương nặng, công lực trữ trong cơ thể tự nhiên bộc phát ra bảo vệ thân thể.
Thần trí Sở Tranh đột nhiên thanh tỉnh sáng suốt, hắn vừa mở mắt ra thấy Sở Phương Hoa bốn người đang cùng người nọ đối trận, hắn biết các nàng cũng không phải đối thủ của người nọ, liền lên tiếng ngăn cản.
Sở Phương Hoa bốn người vội vàng triệt bỏ kiếm trận, quay người lại đỡ lấy Sở Tranh. Triệu Mẫn cũng vội tiến đến, lo lắng hỏi:
- Tiểu đệ, ngươi sao rồi?
Sở Tranh nhìn Triệu Mẫn, thấy vẻ mặt nàng thực sự quan tâm, thầm nghĩ việc mới xảy ra không cùng nàng quan hệ, trong đầu nảy ra một ý, làm bộ yếu đuối vô lực nói:
- Công chúa, tiểu đệ thật sự rất khó chịu, vô duyên vô cớ vì sao sư phụ công chúa lại muốn giết tiểu đệ?
Triệu Mẫn quay trở lại hành lễ với người nọ:
- Sư phụ, tiểu đệ này là do đồ nhi đưa hắn vào cung, mới vừa rồi chính là ý của đồ nhi muốn cùng hắn luận bàn võ nghệ. Không biết hắn có chỗ nào đắc tội, sư phụ sao lại ra tay tàn nhẫn với hắn như thế?
Người nọ thấy Sở Tranh trúng một chiêu công của mình, vẫn có thể đứng dậy, thầm ngạc nhiên trong lòng. Hắn dù sao cũng là đương đại cao thủ, rất tự trọng thân phận, nếu một chiêu đánh không ăn thua, cũng không thể ra tay lần nữa, do đó liền nói:
- Mẫn nhi, tình hình cụ thể bên trong sư phụ sẽ nói cho con nghe sau. Con trước hết thay sư phụ giết hắn.
Triệu Mẫn nghe như sét đánh ngang tai, lẩm bẩm nói:
- Không, sư phụ, đồ nhi quyết sẽ không ra tay.
Người nọ nhìn chằm chằm Sở Tranh, rồi lại quay sang nhìn Triệu Mẫn, đột nhiên hiểu được tâm tư của đồ đệ, trong lòng thầm than một tiếng, nói:
- Vậy con hãy lui qua một bên.
Triệu Mẫn lắc đầu, nói:
- Sư phụ không nói ra lý do vì sao người muốn giết tiểu đệ, đồ nhi sẽ không tránh ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sở Thị Xuân Thu
Ninh Trí Viễn
Sở Thị Xuân Thu - Ninh Trí Viễn
https://isach.info/story.php?story=so_thi_xuan_thu__ninh_tri_vien