Chương 72
ơn gió Đông Nam nhẹ nhàng mơn man trên mặt nước quanh chiếc Savarona, tạo nên làn sương mù mằn mặn mà Tess gần như có thể nếm thử khi đứng trên boong sau của chiếc tàu đánh cá đã được sửa sang lại. Tess rất thích sự tươi mát của những buổi bình minh trên biển cả, cũng như vẻ êm ả thanh bình đến cùng với mỗi buổi hoàng hôn. Khoảng thời gian dài đằng đặc giữa hai thời điểm đó mới là lúc khó khăn.
Họ đã gặp may khi tìm được chiếc Savarona trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Từ vùng biển Caribê đến vùng duyên hải Trung Hoa, nhu cầu về những loại tàu thăm dò đáy biển đã tăng vọt trong những năm gần đây, việc tìm thuê được một chiếc tàu như vậy là rất khó khăn và giá cả thường cũng trên trời. Ngoài các nhà hải sinh học, hải dương học, các công ty dầu lửa, và những người làm phim tư liệu – theo truyền thống là những người chiếm tỷ lệ sử dụng hầu hết nhu cầu này, hai nhóm khách hàng mới giờ đang dẫn đầu thị trường là: những người lặn mạo hiểm, cả một đội ngũ càng lúc càng đông đảo những người sẵn sàng bỏ ra mười ngàn đôla để có cơ hội được đến gần và đích thân tiếp cận con tàu Titanic hoặc ủ ấm cơ thể trong các ống nhiệt độ ở sâu ba ngàn mét dưới mặt nước biển gần quần đảo Azore[61]; và những kẻ săn lùng kho báu hay là những người mà ngày nay thích được gọi là những nhà khảo cổ thương mại.
Mạng lưới Internet đã đóng vai trò chủ yếu giúp tìm ra chiếc tàu khảo sát trên. Chỉ vài cuộc điện thoại và sau đó là một chuyến bay ngắn, Vance và Tess đã đến cảng Piraeus ở Athens, nơi chiếc Savarona đang bỏ neo. Thuyền trưởng – một tay phiêu lưu mạo hiểm người Hy Lạp tên George Rassoulis, dáng cao lớn trông rất ấn tượng, có làn da rám nắng trông như thể ăn sâu vào tận xương – đã bác bỏ ngay từ đầu đề nghị của Vance vì không thống nhất về lịch trình. Những công việc chuẩn bị đang được tiến hành để đón một nhóm nhỏ các nhà sử học và một đoàn làm phim đi vào phía Bắc biển Ege để tìm kiếm một đội tàu chiến cổ ba tầng chèo bị thất lạc của Ba Tư. Rassoulis chỉ có thể phục vụ Vance trong thời gian không quá ba tuần trước khi phải đón nhóm người kia, và ba tuần, ông ta giải thích, chẳng thể làm được gì. Tàu ông ta đã được đặt trước trong hai tháng, nhưng thời gian dó là tương đối ngắn vì xác định thành công vị trí các vụ đắm tàu cổ cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Tuy vậy, hầu hết các cuộc tìm kiếm đều thiếu cái mà Vance đang có trong tay: chiếc máy đo độ cao thiên thể, với cái máy này, anh ta hy vọng sẽ thu hẹp khu vực của chiếc tàu đắm trong vòng mười sáu mét vuông.
Vance bảo Rassoulis là họ săn lùng một chiếc tàu của quân Thập tự chinh, nói bóng gió về khả năng con tàu có chở vàng và những thứ quý giá khác đã biến mất khỏi Đất Thánh sau khi thành Acre sụp đổ. Bị kích thích, Rassoulis miễn cưỡng nhận lời, một phần bị cuốn theo lòng nhiệt thành của Vance cũng như niềm tin dễ lây của vị giáo sư vào khả năng của cái dụng cụ cổ xưa kia, rằng nó sẽ mang lại cho họ chiếc Falcon Temple trong quãng thời gian giới hạn, và phần khác cũng vì một chút lòng tham. Viên thuyền trưởng tỏ ra vô cùng sung sướng khi thỏa mãn yêu cầu phải hoàn toàn thận trọng giữ bí mật của Vance. Ông ta đã quá quen với dân săn lùng kho báu – những nhà khảo cổ thương mại – và yêu cầu tránh không cho thiên hạ biết đến của họ. Và do vậy, tay thuyền trưởng đã thương lượng để chia một phần giá trị kho báu, đó cũng là thứ lợi ích tốt nhất để bảo đảm không có kẻ ngoài cuộc phá vỡ liên minh của họ. Ông ta giải thích cho Vance biết con tàu sẽ rà soát hiện trường từ ngoài vào trong, mỗi lần vài giờ đồng hồ trước khi di chuyển qua vị trí khác, ngoài ra còn có những địa điểm tìm kiếm “dỏm” nhằm đánh lạc hướng sự chú ý khỏi khu vực mục tiêu của họ, một chiến thuật hoàn toàn thích hợp với Vance.
Điều mà Tess lại phát hiện ra – lần trước nàng đã trải qua, Tess nhớ lại, ngoài khơi cảng Alexandria của Ai Cập, lúc Clive Edmondson đang giở trò tán tỉnh nàng một cách vụng về – là quá trình rà soát đòi hỏi phải kiên nhẫn, điều mà ngay lúc này Tess không thể nào có được. Nàng vô cùng nôn nóng muốn tìm ra những bí mật nằm dưới lớp sóng cồn nhấp nhô dưới chân mình, và Tess biết rằng những bí mật đó đang ở rất gần. Tess có thể cảm nhận điều đó, và nó làm cho những quãng thời gian dài đứng bên lan can tàu trở nên khó chịu hơn.
Đã nhiều giờ trôi qua, Tess đắm chìm trong suy tư, ánh mắt vô thức dán vào hai sợi cáp kéo theo đằng sau con tàu cũ kỹ, chìm dưới hai đường bọt nước. Một sợi kéo theo máy định vị bằng sóng âm tần số thấp có thể vẽ bản đồ từng vị trí lồi lõm đáng chú ý ở đáy biển; sợi kia kéo máy cộng hưởng từ có khả năng phát hiện bất kỳ vật dụng bằng sắt nào trong con tàu đắm. Cũng đã có đôi ba khoảnh khắc đầy phấn khích trong những ngày trước. Mỗi lần chiếc máy định vị phát hiện ra cái gì đó, chiếc ROV của con tàu – tàu lặn robot điều khiển từ xa gọi thân mật là Dori, theo tên của chú cá đãng trí trong phim Đi tìm Nemo – được thả xuống để thám sát. Mỗi lần như vậy, Tess và Vance chạy ùa vào phòng điều khiển chiếc Savarona, tim đập thình thịch, lòng tràn đầy hy vọng. Họ ngồi đó, mắt dán chặt vào màn hình, đăm đăm nhìn vào những hình ảnh mờ mờ truyền từ máy quay của Dori, trí tưởng tượng của họ căng lên, rồi tia hy vọng cũng vỡ tan khi biết rằng thứ mà máy định vị phát hiện không phải là cái họ mong mỏi: khi thì một tảng đá nhô lên có dáng giống một con tàu đắm, lúc lại là tàn tích của một tàu đánh cá thế kỷ hai mươi.
Thời gian còn lại là để đứng ở lan can tàu chờ đợi và hy vọng. Theo từng ngày qua đi, Tess thả cho tâm trí lan man nhớ về những sự kiện gần đây trong cuộc đời mình. Nàng nhận ra mình liên tục hồi tưởng lại khoảnh khắc đã dẫn nàng đến đây, cách bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ sáu mươi cây số, trên một con tàu với gã đàn ông từng chỉ huy một vụ cướp có vũ trang tại Viện Bảo tàng Met khiến bao người phải chết. Quyết định bỏ rơi Reilly để đi với Vance đã ám ảnh nàng trong mấy ngày đầu. Tess cảm thấy đau đớn vì cảm giác tội lỗi và hối hận, và thường lâm vào tình trạng hoảng hốt, sợ hãi; mỗi lần như vậy, Tess thường vùi đầu vào việc gì đó để khỏa lấp cái thôi thúc muốn rời khỏi con tàu bằng bất cứ giá nào và bỏ đi. Nhưng rồi những mối bận tâm lo lắng từ từ giảm xuống theo từng ngày trôi qua. Đôi khi, Tess tự hỏi liệu mình nên hay không nên làm tất cả những việc này, nàng cố hết sức lý giải quyết định của mình và xua đi những ý nghĩ lo lắng, tự thuyết phục bản thân rằng những gì mà nàng đang làm là cần thiết. Không chỉ đối với bản thân nàng, dù rằng, như nàng đã với Reilly, một phát hiện như thế này chắc chắn không chỉ có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với sự nghiệp của nàng, thêm nữa, còn là sự bảo đảm về tài chính cho nàng và Kim – mà còn có ý nghĩa đối với hàng triệu người trên khắp thế giới, một thế giới mà Kim sẽ lớn lên. Tess hy vọng đó sẽ là một thế giới tốt đẹp hơn, chân thực hơn. Nhưng rốt cuộc, Tess biết rằng dù cố gắng biện minh cho điều đó bao nhiêu đi nữa cũng vô ích mà thôi. Đó là điều Tess thấy cần phải làm mà không thể giải thích được.
Mối lo lắng về Reilly là điều mà Tess không thể khỏa lấp được. Nàng nghĩ về anh rất nhiều. Tess băn khoăn không biết giờ này anh ra sao, và ở đâu. Tess nghĩ đến cái cách mà nàng đã bỏ rơi anh và trốn trong đêm tối như kẻ trộm, và nhận ra rằng quả thực khó mà biện minh cho hành động đó. Quả là sai lầm, sai lầm khủng khiếp, nàng biết vậy. Nàng đã đẩy Reilly vào tình thế nguy hiểm. Nàng đã bỏ anh ngoài đó, giữa chốn đồng không mông quạnh – với một tên bắn tỉa đang chạy loăng quăng bên ngoài. Làm sao Tess có thể làm một việc vô trách nhiệm như vậy? Nàng mong ước được biết chắc là Reilly vẫn bình yên, nàng muốn nói lời xin lỗi với anh, cố gắng giải thích vì sao nàng đã làm việc đó. Tess cảm thấy đau đớn khi nghĩ rằng đó quả là một cú đánh chí mạng mà nàng sẽ không thể nào bù đắp lại được. Ít nhất không phải là về phía Reilly. Nhưng Tess cũng biết là Vance đã đúng khi nói rằng Reilly sẽ trao khám phá của họ cho những người sẽ chôn vùi nó mãi mãi – và đó là điều nàng không thể chịu đựng nổi. Dù sao chăng nữa, nàng nhận thấy rằng mối quan hệ của Reilly và nàng đã tan vỡ – điều mỉa mai là, do chính nguyên nhân đã mang họ đến với nhau.
Hiện giờ, với con sóng cồn cao gần hai mét đang lờ đờ lướt cuộn bên dưới, chiếc Savarona bắt đầu cuộc dò tìm theo hướng đã vạch sẵn. Tess rời mắt khỏi những sợi cáp và đăm đăm nhìn về phía chân trời, những cuộn mây đen hiện rõ mồn một và nổi bật trên nền trời trong trẻo. Tess bỗng cảm thấy nhoi nhói trong lồng ngực. Còn có cái gì đó khác nữa làm Tess thấy bứt rứt kể từ đêm nàng bỏ chạy cùng Vance. Một cảm giác bất an luôn hiện hữu, cào cấu bên trong nàng, chưa bao giờ biến mất, và sau mỗi chuyến dò tìm của chiếc Savarona, càng khó tránh né nó hơn: nàng hành động vậy có đúng không? Nàng đã suy nghĩ thấu đáo chưa? Phải chăng có những bí mật nếu bị quên lãng hoặc chôn vùi thì tốt hơn? Trong trường hợp này, liệu việc theo đuổi theo sự thật là cuộc truy tìm sáng suốt và đáng khâm phục, hay là nàng đang giúp tháo cũi sổ lồng cho thứ tai ương khủng khiếp vào một thế giới ngây thơ chưa từng bao giờ biết đến hoài nghi?
Những nghi ngờ của Tess bị cắt ngang khi bó dáng cao cao của Vance xuất hiện. Anh ta bước ra khỏi buồng lái và đến gặp nàng ở lan can tàu. Vance có vẻ lo lắng.
“Vẫn chưa có gì à?” Tess hỏi.
Anh ta lắc đầu. “Sau chuyến đi này, chúng ta phải biến khỏi đây ngay.” Vance nhìn đăm đăm ra ngoài, hít một hơi thật dài như muốn làm căng phồng lồng ngực bằng thứ không khí của biển cả. “Dù sao, tôi không lo lắm. Thêm ba ngày nữa chúng ta sẽ bao phủ hết khu vực cần tìm kiếm.” Vance quay qua Tess và mỉm cười. “Chúng ta sẽ tìm ra nó. Nó ở đâu đó ngoài kia. Chỉ có điều là hơi khó lấy một chút, tất cả chỉ có vậy thôi.”
Ánh mắt anh ta bị phân tán bởi một âm thanh ù ù vọng lại từ xa. Vance nhíu mắt, nhìn về phía chân trời, trán hằn lên những vết nhăn khi nhận ra nguồn gốc của âm thanh đó: một chấm nhỏ, một chiếc trực thăng, đang lượn trên mặt biển cách xa vài cây số, dường như đang tiến song song với chiếc tàu. Mắt họ dán chặt vào chiếc trực thăng, dõi theo khi nó tiếp tục bay theo một đường thẳng trước khi lượn vòng. Chỉ trong vài giây, chiếc trực thăng biến mất khỏi tầm nhìn.
“Chắc là vì chúng ta, đúng không?” Tess hỏi. “Bọn họ đang tìm kiếm chúng ta.”
“Bọn chúng chả làm được gì ngoài này đâu,” Vance nhún vai, “chúng ta đang ở trong hải phận quốc tế. Vả lại, người ta cũng đâu có chơi theo luật, phải không nào?” Vance liếc nhìn về phía đài chỉ huy, nơi viên kỹ sư đang bước vào phòng điều khiển. “Cô có biết điều gì buồn cười không?”
“Tôi chẳng nghĩ ra,” Tess đáp lại, cộc cằn.
“Thủy thủ đoàn. Bảy người bọn họ và hai người chúng ta, làm thành bộ chín,” anh ta mơ màng. “Chín người. Giống như Hughes de Payens và phe đảng ông ta. Thi vị đấy chứ, cô không nghĩ thế à?”
Tess nhìn lảng đi, chẳng nhận thấy bất cứ điều gì thi vị – dù chỉ là chút xíu thôi. Trong những gì họ đang làm ở đây. “Tôi băn khoăn không biết họ có những điều hoài nghi như chúng ta hay không.”
Vance cau mày, hếch mặt lên và nhìn nàng vẻ thách thức. “Cô không suy đi tính lại đấy chứ?”
“Anh không thế à?” Tess nhận ra sự dao động trong giọng nói của mình và cũng thấy là Vance đã nhận ra điều đó. “Việc mà chúng ta đang làm ở đây, những gì mà chúng ta có thể tìm thấy… ít ra cũng làm anh băn khoăn lo lắng chứ?”
“Lo lắng à
“Anh biết ý tôi muốn nói gì mà. Anh không nghĩ đến sự chấn động và hỗn loạn mà việc này có thể gây ra hay sao?”
Vance chế giễu một cách thô bạo. “Con người là sinh vật đáng thương, Tess à. Luôn tìm kiếm trong vô vọng cái gì đó hoặc người nào đó để tôn thờ, và chẳng phải chỉ riêng cho bản thân họ, không phải vậy, nó còn phải được thờ phụng bởi tất cả mọi người, ở khắp mọi nơi, bằng bất kỳ giá nào. Đó chính là nguyên nhân tàn lụi cho sự tồn tại của loài người từ thời khai thiên lập địa… Lo nghĩ về điều đó ư? Tôi đang trông ngóng nó đây. Tôi đang mong ngóng giải phóng hàng triệu con người khỏi một sự dối trá bị áp đặt. Điều mà chúng ta đang làm một bước tiến tự nhiên trong quá trình tiến hóa của tâm linh con người. Đó sẽ là bước khởi đầu của một thời đại mới.”
“Anh nói như thể nó sẽ được chào đón bằng pháo hoa và những đoàn diễu hành vậy, nhưng chính xác là điều ngược lại, anh biết mà. Sự việc đã từng xảy ra rồi. Từ thời người Sassanid[62] cho đến dân tộc Inca[63] lịch sử đầy rẫy những nền văn minh đã sụp đổ sau khi những vị thánh của họ bị hạ bệ.”
Vance vẫn tỉnh bơ. “Đó là những nền văn minh được xây dựng trên sự giả dối, trên cát chảy – giống như nền văn minh của chúng ta. Nhưng cô đã lo lắng quá mức rồi đấy. Thời thế đã đổi thay. Thế giới ngày nay phức tạp hơn thời đó nhiều.”
“Nhưng đó là những nền văn minh tiến bộ nhất trong thời đại đấy.”
“Hãy tin tưởng vào những linh hồn khốn khổ ngoài kia một chút, Tess ạ. Tôi không nói là sẽ không đau khổ, nhưng… người ta có thể đối phó được.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không làm được?”
Vance xòe lòng bàn tay ra, làm điệu bộ bất lực nhạo báng, nhưng chẳng có chút gì bất lực trong giọng anh ta. Anh ta hoàn toàn nghiêm túc. “Nhưng vậy cũng đâu có sao.”
Tess nhìn sững Vance một lát rồi quay đi, đăm đăm nhìn về phía chân trời. Những đám mây màu xám dường như chẳng biết từ đâu hiện ra, và xa xa, những ngọn sóng bạc đầu nhấp nhô trên mặt nước chỉ tuyền một màu đen thẳm.
Vance dựa vào lan can tàu bên cạnh Tess. “Tess, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và cân nhắc kỹ càng tôi không hề mảy may nghi ngờ rằng liệu việc chúng ta đang làm có đúng đắn hay không. Tự đáy lòng mình, cô cũng biết là tôi đúng.
Tess không hề hoài nghi anh ta đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Tess biết Vance đã héo hon vì chuyện này cả về mặt học thuật lẫn cá nhân, nhưng anh ta luôn nhìn nhận nó dưới quan điểm sai lạc, qua lăng kính méo mó bởi cái chết bi thảm của những người thân yêu. Nhưng liệu anh ta đã suy nghĩ cặn kẽ chưa, một chuyện như thế này sẽ ảnh hưởng ra sao đến hầu hết các linh hồn sống trên hành tin này? Làm thế nào nó lại đặt ra vấn đề không chỉ về đức tin đạo Cơ đốc mà là về chính ý niệm đức tin? Chuyện này sẽ được kẻ thù của Giáo hội chộp lấy như thế nào, nó sẽ phân hóa người dân ra sao, và hàng triệu tín đồ chân chính sẽ mất đi cái cốt lõi tâm linh từng nâng đỡ họ trong cuộc sống như thế nào?
“Người ta sẽ chiến đấu chống lại điều này, anh biết đấy,” Tess tuyên bố, ngạc nhiên về dấu hiệu hy vọng trong giọng mình. “Người ta sẽ đưa các chuyên gia ra khỏi tủ để phủ nhận nó, họ sẽ sử dụng mọi thứ họ có thể nghĩ đến để chứng minh đó chỉ là một trò lừa, và cho dù câu chuyện của anh…” Bất chợt, Tess cảm thấy khó lòng nói ra hết quan điểm của mình.
Vance gật đầu. “Tôi biết,” anh ta vẫn bình thản đồng ý. “Đó là lý do vì sao tôi muốn cô nói điều này ra với thế giới.”
Tess cảm thấy mặt nàng trắng bệch, như không còn chút máu. Nàng trố mắt nhìn anh ta, sửng sốt vì lời đề nghị kia. “Tôi…?”
“Dĩ nhiên. Xét cho cùng, đó là phát hiện của cả cô và tôi, và, như cô nói, căn cứ vào hành vi gần đây của tôi không hẳn là…” anh ta dừng lại, như đang tìm kiếm từ thích hợp nhất “… đáng tán thưởng…”
Trước khi kịp trả lời, Tess nghe thấy tiếng động cơ dừng và con tàu như đột nhiên bị kéo trì lại trước khi lướt đi nhẹ nhàng. Nàng thấy Rassoulis vọt ra khỏi đài chỉ huy, trong tâm trí hoang mang rối bời, Tess nghe ông ta hét to về phía họ. Vance nhìn sững nàng một lát rồi quay về phía viên thuyền trưởng đang tỏ ra rất kích động, ngoắc họ lại và gào lên cái gì đó mà nàng nghĩ dường như là, “Chúng ta tìm thấy cái gì đó.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa