Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mãi Bên Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8.3: Cây Đàn Quen Thuộc
Đ
ường phố, xe cộ, dòng người, nhà cửa... Ô hô, đúng là quang cảnh đáng sợ của thành phố quen thuộc Mỹ Hòa rồi. Sao Hàn Băng Vũ lại lôi tôi về đây chứ, mà còn không nói với tôi một câu nào?Còn Lôi Vĩ Vĩ thì sao đây? Hắn đang phản ứng như thế nào? Không hiểu lúc gặp lại tôi hắn có phanh thây tôi ra không đó!!!!
Đúng lúc tôi đang thấy tinh thần mình mỗi lúc một căng thẳng và rối loạn, hơn thì Hàn Băng Vũ ngồi bên cạnh chợt vỗ nhẹ vào vai tôi, làm tôi giật bắn mình suýt thì hét ầm cả xe lên.
"Còn một việc nữa."Hàn Băng Vũ nói.
"Hả?"
Tại quán Benberry Coffee ở cách trường Lam Nguyệt không xa, chiếc xe ô tô của Hàn Băng Vũ dừng lại ngay sát bên vỉa hè. Hàn Băng Vũ mở cửa xuống trước, rồi tôi theo sau đi cùng cậu ấy vào trong quán cafe đó. Lúc tôi vừa mới đóng được chiếc cửa xe ô tô lại thì Hàn Băng Vũ bất ngờ nắm nhẹ lấy bàn tay phải của tôi, kéo tôi đi vào trong. Còn tôi thì vẫn ngơ ngơ ngác cúi mặt xuống nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, trái tim đập lên đập xuống. Không biết Hàn Băng Vũ sẽ thấy thế nào khi đang nắm lấy bàn tay của tôi, nhưng tôi có thể đoán được rằng cậu ấy cũng đang căng thẳng không khác gì mình cả. Khuôn mặt cậu ấy từ nãy giờ không quay lại nhìn tôi lần nào.
Bước vào bên trong quán, tiếng nhạc của đàn dương cầm cất lên trong sự trầm bổng và ngân nga. Hàn Băng Vũ và tôi dừng lại ở một bàn cho sáu người. Có ba cô gái mặc đồng phục trường Lam Nguyệt đang ngồi co ro lại như tránh rét, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi. Tôi liếc nhìn vào chiếc ghế bên trong cùng, ở đó có một cây đàn guitar.
"Ngồi đi."Hàn Băng Vũ ấn tôi ngồi xuống ghế, rồi lẳng lặng quay người lại đi ra phía cửa mà chả nói câu gì thêm.
Ơ... ơ... cậu bỏ tôi đi thật à? Ê này, sao lại đi thẳng thừng như thế? Tôi có biết mấy người này là ai đâu? Sao lại ép tôi ngồi đây buôn dưa hấu bán hành tây với họ chứ?
"Ờ... xin lỗi..."Lúc tôi còn đang gào thét trong lòng thì cô bạn ngồi ở giữa đối diện với tôi rụt rè lên tiếng. "Diệp Trúc Y, cậu... cậu có nhớ bọn mình là... là ai không?"
Tôi nhìn họ một lượt rồi đảo mắt liên tục vì lo lắng, toát mồ hôi ròng ròng, sắp sửa ướt đẫm cả lưng áo rồi. Chết thật, hình như họ quen tôi thì phải. Tôi đâu có nhớ mình đã gặp họ khi nào, hay ở đâu nhỉ? Mặc dù chúng tôi cùng trường nhưng tôi chẳng bao giờ giao tiếp với ai là nhiều, toàn là họ tự đến nói chuyện với tôi (đa số là họ chửi tôi).
"Nếu... nếu cậu không nhớ thì..."Cô gái ngồi bên cạnh cây đàn guitar vừa nói vừa nhìn tôi vừa luống cuống cầm cây đàn guitar bên cạnh lên, cẩn thận đưa sang phía tôi ngồi. "Đây!"
"Hả? Sao... sao lại đưa tôi?"Tôi ngạc nhiên hỏi bọn họ nhưng tay vẫn theo phản xạ đưa ra nhận. Thấy bọn họ không trả lời gì mà chỉ cúi gằm mặt xuống, hai chân gõ xuống mặt đất nên tôi đành đặt nó lên trên đùi, nhẹ nhàng miết cây đàn từ đầu tới cuối, từng sợi dây một. Tất cả mọi thứ đều không có một hạt bụi nào hết.
Đây chẳng phải là... cây đàn mà Hàn Băng Vũ đã tặng cho tôi sao? Tôi không biết vì sao tôi có thể nhận ra được, nhưng chắc chắn đây là cây đàn đó.
Ơ... hình như lúc đó... Hàn Băng Vũ lừa tôi thì phải?
Mãi cho tới lúc này, khi đầu óc tôi được thông thoát, tôi mới nhớ ra cái 'kỉ niệm tươi đẹp' được tạo ra từ chiếc đàn này. Vụ ngày hôm đó đến bây giờ có lẽ vẫn là khúc mắc còn lại trong lòng tôi. Đúng rồi, vậy có nghĩa ba cô bạn ngồi đối diện với tôi chính là...
Á, là ba cô gái ở câu lạc bộ nhạc cụ đã đến lấy lại cây đàn này sau khi tôi được Hàn Băng Vũ tặng. Họ mạnh mồm nói tôi là kẻ cướp, rồi chửi tôi không ra gì cả, khiến tôi lúc đó suy sụp tinh thần trầm trọng. Mà bọn họ còn chửi tôi một cách cực kì mỉa mai như thế sao bây giờ lại run rẩy lẩy bẩy như bị parkinson thế kia?
"Hôm... hôm đó... chúng tôi nghe được đoạn hội thoại giữa cậu và Hàn Băng Vũ."Cô gái ngồi bên ngoài lắp ba lắp bắp lên tiếng. "Nên... nên chúng tôi đã nói dối cậu để... để lấy cây đàn đó. Vì tôi nghĩ rằng... nó... nó không xứng với cậu."Cô gái đó càng nói thì giọng càng run. Vì nó quá ngắt quãng nên tôi tai tôi chỉ tiếp nhận được vài phần.
"Chúng... chúng tôi hôm nay đến để... xin lỗi cậu và mong cậu tha thứ."Cả ba cô gái đồng thanh rồi cúi đầu xuống tỏ vẻ ăn năn hối lỗi. Tôi kinh ngạc còn chưa hết thì cô gái ngồi ở giữa đã vùng lên, nắm chặt lấy một bàn tay của tôi. "Làm ơn hãy tha thứ cho chúng tôi, được không?"Cô ta sụt sịt, nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Hả? À... tôi..."Tôi giật mình, ngồi lùi lại ép lưng sát tường.
Cô gái đó thấy tôi hoảng sợ nên cũng xấu hổ, từ tốn, ngồi xuống chỗ của mình một cách đàng hoàng rồi tiếp tục cúi gằm mặt xuống. Bọn họ đi xin lỗi tôi có lẽ cũng là do Hàn Băng Vũ khám phá ra mọi chuyện. Nhưng mà... tại sao cậu ấy lại làm vậy chứ?
"Coi như đây là lời xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Hôm sinh nhật đã bỏ đi."
"Bỏ đi?"
"Mẹ tôi cần gặp tôi."
Nhớ lại lúc Hàn Băng Vũ tặng tôi chiếc đàn này, không hiểu sao, tôi chợt khóc. Từng giọt nước mắt của tôi tuôn ra, lăn dài hai bên má rồi chảy xuống cây đàn ở phía dưới. Tôi nhìn ba người họ, nhưng trong đầu lại nghĩ về cái hôm ở trường đó, chỉ có tôi và Hàn Băng Vũ. Hóa ra là cậu ấy tặng tôi thật, chứ không hề cố tình lừa tôi. Cậu ấy tốt bụng như vậy, thật thà như vậy, thế mà tại sao tôi lại hiểu lầm cậu ấy xấu xa như thế?
"Đây thực sự là cây đàn của Hàn Băng Vũ. Chúng tôi vì ghen tị với cậu nên..."Khi thấy tôi khóc, họ vội vàng giải thích cặn kẽ hơn nữa vì sợ tôi hiểu nhầm thêm.
Tôi đưa hai tay lên dụi mắt thật mạnh, cúi gập người xuống để khóc hết nước mắt, để khóc dàn dụa. Sự thật là như vậy sao? Sao đến tận bây giờ tôi mới biết? Cậu ấy luôn đối xử rất tốt với tôi, vậy còn tôi thì sao? Lúc nào cũng nghĩ Hàn Băng Vũ là kẻ lừa đảo, chỉ biết bán đứng người khác, nhu nhược này nọ. Ai ngờ sự thật lại trở nên phũ phàng hơn bao giờ hết. Còn oái ăm hơn cả sự thật về Hàn Băng Vũ mà tôi nghe từ Đình Đình.
Cái gì tôi cũng nghĩ sai và Hàn Băng Vũ, cái gì xấu nhất tôi cũng đổ dồn lên đầu cậu ấy. Trong khi đó thì cậu ấy lại trong sáng.
"Hàn Băng Vũ..."Trong lúc khóc, tôi buột miệng gọi tên cậu ấy, giọng run lên theo từng từ. Tiếng khóc âm ỉ của tôi làm ba cô gái đó trở nên hoàn toàn im lặng. Có lẽ họ đã nhận ra việc mình làm là hoàn toàn sai. Rồi tất cả những người còn lại trong quán, nhân viên hay khách hàng, đều quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Tôi sai rồi... tôi đã làm gì thế này?
....................
Ngồi trong xe ô tô của Hàn Băng Vũ trên đường về thị trấn Đức Ngọc, bên cạnh là chiếc đàn guitar, tôi cùng với cặp mắt sưng vù như hai cái bánh bao ngắm nghía con đường của thành phố Nhu Quả. Nó vẫn như ngày nào, vắng vẻ, hiu hắt, chỉ thấy người đi bộ đi lại là nhiều, đặc biệt rất ít xe ô tô. Thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc phóng vụt qua một cái, hướng thẳng xuống vùng đồng quê. Mặc dù nằm ngay cạnh thành phố Mỹ Hòa, quy mô của Nhu Quả tuy rộng hơn nhưng lại kém phát triển hơn.
Sắp về tới nhà rồi...
"Đồ đạc của cậu ngày mai sẽ được mang lên."Hàn Băng Vũ quay sang tôi, nói. "Gia đình, trường học của cậu, tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Đợi hai tuần nữa, kết thúc thi giữa kì hai ở Lam Nguyệt, hãy đi học lại nhé!"Cậu ấy khẽ giơ tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu tôi như vỗ về một đứa trẻ bị lạc mất mẹ.
"Cảm ơn cậu!"Tôi mỉm cười đáp lại.
Xe đỗ trước cửa nhà, tôi mở cửa đi ra, không quên cầm theo chiếc đàn guitar. Trước khi cửa đóng lại, tôi quyết định sẽ nói với Hàn Băng Vũ một câu nói đơn giản, nhưng lại xuất phát từ trái tim. "Về cây đàn này, tôi thật sự cảm ơn cậu vì đã tặng cho tôi!"
Hàn Băng Vũ gật nhẹ đầu đáp lại. Tôi nhìn chiếc xe sang trọng đó đi khuất hẳn tầm mắt mình rồi mới đi vào trong nhà, từng bước từng bước đi về phía thang máy. Đứng ở trong thang máy một mình với ba phía là gương, tôi ngắm nhìn cây đàn qua gương lần nữa cho thật kĩ.
Nhìn cây đàn guitar một hồi lâu, tôi lại chợt thắc mắc rằng, tại sao cậu ấy lại biết tôi không cầm cây đàn nhỉ? Lúc đó cậu ấy đi về trước mà, sau đó ba cô bạn kia mới xuất hiện, còn Lôi Vĩ Vĩ đưa tôi về nhà. Nếu tôi nhớ không nhầm thì...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mãi Bên Anh
Louisa_9898
Mãi Bên Anh - Louisa_9898
https://isach.info/story.php?story=mai_ben_anh__louisa_9898