Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Linh Sát
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 42: Tàn Phách Liệt Hùng.
L
ệ Vô Ngân sau khi rời đi vẫn đi về phía tây bắc, cũng không để ý Mạc Tuyết đang nói linh tinh ở đằng sau, một mình yên lặng xuyên qua rừng rậm.
Sau một lúc lâu, Lệ Vô Ngân cảnh giác nhìn bốn phía, dừng bước.
Mạc Tuyết thở hổn hển đuổi theo phía sau, ngây thơ làm nũng nói: “Vô Ngân ca ca, huynh đi nhanh như vậy làm gì, cũng không đợi ta với.”
Ánh mắt lạnh như băng của Lệ Vô Ngân đảo qua, dường như không nhìn Mạc Tuyết trước mặt mà là xẹt qua nàng nhìn tới nơi khác.
Mạc Tuyết bĩu môi, lại nở mội nụ cười ngây thơ: “Vô Ngân ca ca, huynh tức giân sao? Kỳ thật thiên phú ma pháp của Vô Ngân ca ca cũng rất cao a, lại nói, không phải còn có Tuyết nhi đi theo huynh sao.”
Lệ Vô Ngân dường như không nghe thấy gì, đi thẳng đến một gốc cây rất lớn, cẩn thận quan sát mặt trên một lúc, ánh mắt lay động, dường như suy tư cái gì.
Nhìn thấy Lệ Vô Ngân cẩn thận, Mạc Tuyết cũng quay đầu nhìn bốn phía, thả ma lựa của mình ra cảm giác một chút, lại yên lòng, quay đầu chăm chú nhìn Lệ Vô Ngân cười nói: “Vô Ngân ca ca, có chuyện gì vậy?”
Đông tác nhỏ của Mạc Tuyết bị Lệ Vô Ngân thu vào trong mắt, hắn thản nhiên nhìn Mạc Tuyết, bỗng nhiên khoé miệng hiện lên một chút ý cười: “Ta đi xung quanh tra xét một chút.”
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết ý cười kia của Lệ Vô Ngân mang theo châm chọc nhưng cố tình cô gái đối diện hắn lại vì ý cười hiếm thấy này mà ngây ngốc.
Trong đầu của nàng chỉ hiện ra một câu: Cười như hoa xuân.
Khi Mạc Tuyết từ si ngốc tỉnh lại thì thiếu niên kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
Một lát sau, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, dùng ma sực dò xét hướng thiếu niên rời đi nhưng cũng không thu được gì.
Mạc Tuyết có chút nhàm chán ở tại chỗ đi vài vòng, trái chờ phải đợi nhưng vẫn không
thấy Lệ Vô Ngân trở về, không khỏi có chút kích động. Trên gương mặt non nớt hiện ra thần sắc sợ hãi, thử hướng về phía Lệ Vô Ngân rời đi gọi: “Vô Ngân ca ca…”
Sau khi gọi vài lần, trả lời Mạc Tuyết chỉ có tiếng gió thổi.
Mạc Tuyết yên tĩnh gicj đầu xuống, ôm bả vai của mình ngồi xổm xuống, điềm đạm đáng yêu.
“Chúng ta có phải hơi quá đáng hay không?” Đông Phương Ngạo đang ẩn nấp lặng lẽ hỏi Sở Lạc Lạc, khuôn mặt tuấn tú mang theo một tia không đành lòng.
“Đau lòng? Vậy ngươi liền đi ra ngoài,” Sở Lạc Lạc bỡn cợt nháy mắt mấy cái.
Phía sau hai người bọn họ là Lệ Vô Ngân vẻ mặt lạnh lùng đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Vô Ngân ca ca…”
Mạc Tuyết cũng không vì thế mà tức giận, vẫn như cũ cao giọng gọi Lệ Vô Ngân. Nàng đi xung quanh vài vòng làm cho chim chóc kinh sợ chạy loạn, nàng trong lòng có chút không cam lòng, cầm lấy pháp trượng chặt một bụi cỏ chặn đường của đám chim chóc đó.
“Chậc châc… Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha! Nữ nhân giỏi giả trang, thực đáng sợ.” Đông Phương Ngạo đè thấp âm lượng nói.
Vừa dứt lời hắn mới ý thức được bên cạnh hắn cũng có một cô gái, vội vàng giải thích: “Lạc Lạc, ta không phải nói ngươi.”
Sở Lạc Lạc lười so đo với hắn, mà lúc này, Đông Phương Ngạo chú ý được trên mặt nàng có biến hoá rất nhỏ, Lệ Vô Ngân ở một bên cũng ngưng thần lắng nghe.
“A! Ma thú cấp thấp chết tiệt!” Phía trước là cô gái tức giân mắng.
Chỉ thấy một số ma thú nhất giai Linh Thỏ kinh sợ, bối rồi từ trong rừng rậm nhảy ra, bỏ chạy không phân biết được nam bắc đông tay, giống như bị nguy hiểm đến tính mạng. Có một số con đập vào trên người cô gái, nước bùn bẩn thỉu bắn tung toé làm bẩn sợi vải sạch sẽ, khiến cho cô gái tức giận mắng mỏ.
Lúc này Đông Phương Ngạo cũng cảm thấy có điều không ổn, Linh Thỏ này rốt cục sao lại kinh sợ đến vậy?
Lúc này Mạc Tuyết cũng cảm nhận được mặt đất rung động, theo đó tiếng bước chân tập tễnh trầm thấp truyền tới. Ngay sau đó nàng nhìn thấy phía trước có một cây đại thụ to lớn bị đổ xuống. Khi cây cối đổ xuống thì trong đôi mắt đen của Mạc Tuyết cũng xuất hiện hình ảnh một quái vật lông đen to lớn.
Ma thú ngũ giai, Liệt Hùng!
Ma thú hệ thổ, am hiểu phòng ngự, sức lực rất lớn. Cả người bao phủ bộ lông đen dài, thân hình rất lớn nhưng suy nghĩ tương đối đơn giản, tính tình táo bạo, có thể cuồng hoá. Sau khi thu phục sẽ tăng khả năng phòng ngự cho chủ nhân.
Dường như là vì tiếng gọi to của Mạc Tuyết quấy rầy yên tĩnh của nó. Liệt Hùng vung cánh tay to lớn, phát ra tiếng gầm rú, dưới chân chuyển động làm bùn đất xung quanh đều bị bắn ra.
Mạc Tuyết nhìn Liệt Hùng đang lao tới nhưng trên mặt không có một tia kinh hoảng mà ngược lại, lại lộ ra biểu tình cực kì khinh thường.
Chỉ thấy nàng dùng ống tay áo bịt mũi nói: “Hừ! Hôi muốn chết! Một thân mùi hôi thật ghê tởm!”
Liệt Hùng nghe không hiểu lời của cô gái này nhưng vẫn bị sự khinh miệt trong mắt nàng làm cho nổi giận. Nó lại phát ra từng đợt tiếng rống phẫn nộ, nó vặn vẹo thân hình khổng lồ phủ lông đen dài, mạnh mẽ đánh về phía cô gái.
Mạc Tuyết nhìn Liệt Hùng đã tới gần trước mắt, nhìn cái miệng to lớn đang rít gào phát ra mùi hôi của nói, không hờn giận cau mày.
“Này! Chúng ta có cần ra tay hay không!” Đông Phương Ngạo không khỏi mở miệng nói.
Khi Liệt Hùng còn cách Mạc Tuyết một tấc, đôi mắt đen thật lớn phun trào lửa giận, dường như hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, nhưng mà trên mặt Mạc Tuyết lại bỗng dưng nở nụ cười. Khi nàng lộ ý cười tươi tắn thì Liệt Hùng bỗng đứng sững lại, hai tay ôm đầu, vẻ mặt vì thống khổ mà trở nên dữ tợn.
Lúc này, Lệ Vô Ngân theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Lạc Lạc, tình cảnh như vậy, giống y hệt ngày đó khi hắn thấy nam tử kia. Mạc Tuyết nói nàng sử dụng Công kích tinh thần, như vậy có phải Sở Lạc Lạc cũng biết chiêu này?
Mà lúc này, trên mặt Sở Lạc Lạc là biểu tình ý vị sâu xa, xem ra Mạc Tuyết này bước đầu nắm giữ công kích tinh thần không tồi, không biết nàng từ đâu học được chiêu này.
Lúc này, Mạc Tuyết bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, lui về phía sau hơn một thước.
Liệt Hùng bỗng nhiên phun ra một ngum máu đen, bắn tung toé trên mặt, nó dùng mõng vuốt gõ đầu, dường như muốn giảm bớt đau khổ trong đầu. Hai chân hữu lực không ngừng giẫm mạnh tại chỗ làm ặ đất dưới chân nó hình thành một cái hố nhỏ, thậm chí còn có dầu hiệu lan roongjra xung quanh.
Nhìn thấy bộ dụng thống khổ kia của Liệt Hùng, trên gương mặt trẻ con của Mạc Tuyết thế nhưng lại xuất hiện một nụ cười ngọt ngào: “Ta hiện tại tâm tình không tốt, chọc tới ta chính là ngươi xui xẻo.”
Nói xong, Mạc Tuyết giơ cao pháp trượng, khởi động ma lực, đỉnh pháp trượng tụ tập một quả cầu sấm sét toả ra ánh sáng.
“Ngự lôi thuật.”
Theo tâm thanh của Mạc Tuyết, từng đạo sấm sét từ đỉnh pháp trượng phát ra, đánh ở trên người Liệt Hùng đang thống khổ ôm đầu.
Da lông màu đen của Liệt Hùng nhất thời bị đánh đến cháy đen, phát ra một loại mùi khét khó ngửi.
Liệt Hùng bị sấm sét đánh, rống tô mấy tiếng, hơn nữa không thể chịu được tinh thần và thân thể cùng bị tra tần, nó ngã xuống đất, trong đôi mắt màu nâu đậm che kín tơ máu.
Thấy vậy Mạc Tuyết vẫn không chịu dừng tay, làng mạnh mẽ tiếp tục đánh ra sấm sát, đánh cho Liệt Hùng quay cuồng né tránh trái phải, trên mặt đất cũng lưu lạu những vết cháy xém đen xì.
Đang lúc Mạc Tuyết đánh đến hăng say thì Liệt Hùng bỗng nhiên không ôm đầu tránh né nữa, nó phát ra một tiếng rống to, rõ, hào hùng, ngồi dưới đất, hai tay mạnh mẽ đánh vào mặt đất, cả người cơ bắp giống như bong bóng bỗng nhiên được thổi phồng lên, thân hình chậm rãu bành trường.
Mạc Tuyết sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trong: Cuồng hoá!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Linh Sát
Quỷ Chi Khúc
Linh Sát - Quỷ Chi Khúc
https://isach.info/story.php?story=linh_sat__quy_chi_khuc