Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đô Thị Thiếu Soái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 73: Một Đêm Rất Ngắn
S
ở Thiên men theo mùi thơm nhàn nhạt kia mà tìm kiếm, đi đến trước cửa ra vào, dùng ngọn đèn ở hành lang cúi xuống nhìn kỹ, phát hiện khóa cửa đã có người động vào, vì vậy thò tôiy vào đẩy cửa, lại phát hiện cửa kêu lên rồi mở ra, hắn vội bước nhanh vào. Sở Thiên vừa đứng ở sảnh, lập tức xuất hiện vệt sáng của một thanh đoản đao nhằm vào cổ Sở Thiên chém tới. Sở Thiên vội vàng né sang bên cạnh, nhẹ nhàng giơ tôiy lên nắm vào cổ tôiy kẻ cầm đao, khẽ quát lên;
- Diệp, là tôi!
Sở Thiên chợt phát hiện bàn tôiy trắng như ngọc vốn có lực nhưng trong nháy mắt liền trở nên vô lực, thậm chí thân hình cũng mềm nhũn, ngồi bệt xuống dưới đất;
- Sở Thiên, rốt cuộc tôi cũng đợi được cậu.
Sở Thiên ôm lấy Hồng Diệp đưa vào trong phòng, đặt lên giường. Thấy Sở Thiên định với tôiy bật đèn, Diệp vội vàng kéo tôiy hắn lại:
- Sở Thiên, không nên bật đèn, kéo rèm lên, thắp nến!
Sở Thiên kinh ngạc nhìn Diệp, quyết định làm theo ý cô. Hắn kéo bức rèm dày lại, thắp sáng ngọn nến. Nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Diệp, không khỏi chấn động. Lúc này, vẻ mặt của Diệp vô cùng mệt mỏi, trên người loang lổ vệt máu, quần áo rách tả tơi, hoàn toàn khác hẳn vẻ tươi tắn xinh đẹp ngày trước. Trong lòng Sở Thiên không khỏi dâng lên nỗi thương tiếc:
- Diệp, tại sao bộ dạng cô trở nên như vậy? Chẳng lẽ có người đuổi giết cô? Chẳng lẽ thật sự Lý Tử Phong đã bị diệt khẩu?
Vẻ mặt Diệp buồn bã, nhưng vẫn có vài phần hi vọng, cười nói:
- Sở Thiên, tôi biết ngay mà, không có điều gì có thể qua mắt được cậu, cái gì cậu cũng biết. Thời điểm tôi đến hoa viên biệt thự Trường Phúc tìm cậu, phát hiện cửa lớn đã khóa chặt. Tôi biết ngay, cậu là người thông minh vô cùng, thế nên tôi mới ở lại đây chờ cậu. Đã năm ngày rồi, tôi còn tưởng cậu sẽ không tới, nhưng trong nội tâm tôi luôn mách bảo, cậu sẽ đến. Không ngờ, thật sự là cậu đã đến.
Sở Thiên thầm nghĩ, nếu hôm nay không gặp bác Ba, mình sẽ không giống như bị ma xui quỷ khiến đi qua nơi này. Chỉ có thể nói, tất cả đều là ý trời.
Sở Thiên sờ lên khuôn mặt của Diệp, ôn nhu nói:
- Yên tâm, bây giờ tôi đang ở đây, cô sẽ không có chuyện gì đâu.
Diệp si ngốc cầm lấy tay Sở Thiên, đem sự việc ngày đó nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, vẻ mặt vô cùng bi thương:
- Cậu biết không? Đám người Lục Tụ có bảy người, bị người ta giết chết chỉ trong một hiệp. Cậu có thể hình dung hung đồ đó mạnh mẽ đến mức nào. Thế nên, khi tôi tỉnh lại trên sân thượng cũng không dám cử động, đến khi nghe được âm thanh cảnh báo, mới bò xuống tường phía sau biệt thự, trên người xuất hiện không ít vết thương.
Sở Thiên nhẹ nhàng xoa các vết thương trên người Diệp, trong lòng suy nghĩ, đám người kia… rốt cuộc là người nào. Liều lĩnh, tàn nhẫn, mạnh mẽ như vậy. Mặt khắc, Chu Bao Thiên, Lý đội trưởng là ai? Lý Đội trưởng có phải là Lý Thần Châu hay không? Buôn lậu là chuyện gì? Thủ lĩnh cường hãn trong miệng Diệp là ai? Chẳng lẽ việc Lý Tử Phong bị diệt khẩu có liên quan đến những người này? Sở Thiên cảm thấy có lúc đáp án đã rất gần, có lúc lại vô cùng xa xôi. Giống như là thiếu nữ mang khăn che mặt, chân thật nhưng không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt.
Hồng Diệp tiếp tục nói:
- Hiện tại tôi không muốn báo thù. Có thể sống sót, tôi đã cảm thấy vô cùng may mắn.
Thậm chí Sở Thiên đã nghĩ đến, có nên nói những việc này cho Lâm Ngọc Thanh hay không? Nhưng ngay lập tức hắn từ bỏ suy nghĩ đó. Thứ nhất, nhóm người kia quá mạnh mẽ, nếu Lý Đội trưởng chính là Lý Thần Châu, y bị Lâm Ngọc Thanh truy xét đến ngọn nguồn, không thể không giận dữ, đến lúc đó hung đồ chó cùng rứt giậu, rất khó đảm bảo y sẽ không trở thành một Lý Tử Phong thứ hai. Để cho Lâm Ngọc Thanh biết chuyện này cũng đồng nghĩa với việc bản thân ông bị nguy hiểm, chi bằng để ông không biết chút gì, an toàn chấm dứt vụ án này.
Sở Thiên thở dài nói;
- Diệp, bây giờ cô không thể nghĩ bất cứ điều gì, lại càng không thể nói với người khác những gì cô biết, bằng không, không chỉ mình cô gặp nguy hiểm, mà những người biết sự việc cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp gật đầu, chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng thì có sóng lớn phập phồng. Chính mình không thể không nhớ đến một cảnh máu tanh vài ngày trước:
- Tôi tin cậu, cho nên chỉ nói cho mình cậu biết mà thôi. Những người khác có hỏi, tôi cũng không hé ra một chữ. Gã hung đồ kia thật sự quá kinh khủng.
Sở Thiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói;
- Mặt khác, Diệp, tôi muốn cô nhanh chóng rời khỏi thành phố này. Nếu có người nhận ra cô là người bên cạnh Lý Tử Phong, không chỉ có hung đồ kia tìm cô, chỉ sợ kẻ thù cũng sẽ lũ lượt kéo tới.
Diệp im lặng nhìn Sở Thiên, hồi lâu mới nói;
- Tôi là người tứ cố vô thân, có thể đi đâu được chứ?
Sở Thiên mỉm cười, nhớ tới công ty vận chuyển hàng hóa của bác Ba:
- Diệp, cô có đồng ý làm giúp tôi một số việc không?
Diệp ngẩng đầu lên hỏi:
- Làm việc cho cậu, dù tôi có lao vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng không oán hận, không hối tiếc.
Sở Thiên nhàn nhạt nói;
- Tôi muốn cô đến thủ đô, sau đó tìm đến công ty vận chuyển hàng hóa Hồng Phát. Tôi muốn cô dùng mọi cách để vào làm việc ở đó, sau đó cung cấp tin tức ở đó cho tôi.
Diệp kinh ngạc hỏi:
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Cô không hỏi tại sao Sở Thiên bảo cô đến công ty vận chuyển hàng hóa Hồng Phát làm việc, cô cảm thấy, đến lúc Sở Thiên muốn nói cho mình biết, tự hắn sẽ nói ra.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi. Cô đến thủ đô, có thể tìm Hồ Bưu và Vương Đại Phát để trú chân. Bọn họ ở thủ đô mở quán bar Thiên Nhai. Tôi sẽ đưa cho cô số điện thoại của bọn họ, nửa năm sau, cô sẽ thấy tôi ở thủ đô đấy.
Sở Thiên vừa nói vừa viết một dãy số lên bên cạnh.
- Hồ Bưu? Có phải trước kia là tay chân của Lí Kiếm không? Về sau vô cớ mất tích phải không?
Một lần nữa Diệp càng cảm thấy kinh ngạc.
Sở Thiên gật đầu:
- Bây giờ gã là anh em của tôi, là bạn bè của tôi.
Diệp giật mình, thầm than, đúng là oan gia. Không chỉ có thân thủ hơn người, đầu óc lại càng nhìn xa trông rộng. Giống như tất cả mọi việc đều đã được hắn tính trước, cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Thế sự biến đổi thất thường, nhưng rồi vẫn không ra khỏi bàn tay của hắn. Cuộc đời này, có thể xông pha vì một người như vậy, có chết cũng không hối tiếc.
Đột nhiên Diệp nhớ tới một việc, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ;
- Sở Thiên, giúp tôi canh cửa, tôi đi tắm. Mấy ngày nay tôi sợ dùng điện nước sẽ bị cha con họ Lâm phát hiện phòng có người ở sẽ có chút phiền toái. Huống chi, mấy ngày nay tinh thần của tôi luôn lo lắng, ngủ cũng không ngon giấc, sợ cái tên hung đồ kia xông tới, giết chết tôi khi tôi đang ngủ. Hiện tại cậu đã đến, tôi không còn lo lắng nữa, có thể thoải mái tắm rửa rồi, có chuyện gì cũng đã có cậu chống đỡ. Cậu có quần áo cho tôi thay không?
Đêm đã khuya, Sở Thiên lấy ra vài bộ quần áo mang từ quán rượu Vong Ưu tới, ném cho Diệp:
- Quần áo không được đẹp, dùng tạm đi!
Sau đó đem thẻ ngân hàng của bác Ba cho mình cùng hai trăm đồng đặt trên mặt bàn:
- Cô vội vàng trốn đến đây, chắc trên người cũng không có tiền. Trong thẻ có mười ngàn đồng, mật mã là sáu số không. Đi thủ đô cũng cần có lộ phí, cô cứ cầm lấy mà dùng. Tôi với cô không cần phải khách khí.
Diệp gật đầu, cầm lấy quần áo vào tắm rửa. Một lát sau, Sở Thiên nghe thấy tiếng nước chảy, trong nội tâm thở dài, tên hung đồ này thật sự hung hãn như vậy, làm cho Diệp đến thời gian buông lỏng để tắm rửa cũng không có.
Mấy phút đồng hồ sau, Hồng Diệp mặc quần áo của Sở Thiên bước ra. Tuy cô lớn hơn Sở Thiên mấy tuổi, nhưng thân hình của Sở Thiên tương đối cao lớn, cho nên Diệp mặc bộ quần áo này khá vừa vặn, thậm chí còn có chút dáng vẻ hiên ngang.
Sở Thiên đứng dậy nói;
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước.
Diệp từ từ bước tới cánh cửa, không phải mở cửa mà là đóng cửa, sau đó như trường xà, ôm lấy cổ Sở Thiên, dùng thân thể nóng hổi vừa tắm rửa dán chặt lấy người Sở Thiên, đầu lưỡi cố gắng tiến vào miệng của Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng muốn đẩy Diệp ra, nhưng lại thấy Diệp không chịu buông ra, mà còn ôm chặt hơn. Sở Thiên sau một đêm căng thẳng, bây giờ là thời điểm yếu ớt nhất, thân thể rất nhanh đã đánh bại chút ý chí còn sót lại. Sở Thiên bắt đầu mê muội, ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người Diệp
Thời gian trôi qua, hai người ngã xuống. Diệp bỗng trở mình, dùng chân của cô ôm lấy cổ Sở Thiên. Đôi chân mềm mại mịn màng, tràn ngập hương thơm.
Làn da trắng như tuyết, đôi chân thẳng, thon dài, rắn chắc khéo đưa đẩy…
Đêm, vào đêm nay, vô cùng ngắn ngủi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đô Thị Thiếu Soái
Nhất Khởi Thành Công
Đô Thị Thiếu Soái - Nhất Khởi Thành Công
https://isach.info/story.php?story=do_thi_thieu_soai__nhat_khoi_thanh_cong