Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 72
hóng viên báo đài từ khắp nơi trên cả nước đã kéo đến Cedar Grove cũng như những thị trấn lân cận để tham dự phiên xét xử của House và bị cơn bão tuyết giữ chân lại. Vì vậy, khi vừa nghe được tin tức về DeAngelo Finn và Parker House cũng như những chuyện diễn ra tại khu mỏ Cedar Grove, các phóng viên và quay phim đã rầm rộ kéo ra từ khắp các khách sạn và nhà nghỉ. Có vẻ như Maria Vanpelt đang đứng trong ánh hào quang của mình. Ả ta chẳng thể ngừng ba hoa với tất cả mọi người rằng ả là người đầu tiên đưa tin về câu chuyện của Tracy trong chương trình Mật vụ KRIX.
Tracy theo dõi cơn cuồng loạn của giới truyền thông đang nổ ra trên ti-vi từ chiếc ghế bành êm ái trong nhà Dan. Rex và Sherlock ngồi sát bên cô, bảo vệ cô khỏi đám phóng viên giờ đang cắm trại bên ngoài cửa nhà Dan. Biết rằng họ sẽ không buông tha cho cô chừng nào cô còn chưa trả lời phỏng vấn, Tracy đã nhờ người chuyển lời rằng cô sẽ tổ chức một buổi họp báo tại Nhà thờ Giáo hội Trưởng nhiệm Đầu tiên. Đó là công trình duy nhất ở Cedar Grove đủ lớn để chứa được đám đông đang chờ đợi ngoài kia, cũng chính là nơi đã tổ chức lễ tang của cha cô.
“Tôi làm vậy để các sếp hài lòng.” Cô nói với Kins qua điện thoại.
“Vớ vẩn!” Anh nói. “Tôi sẽ không tin câu nói đó một giây nào trong đời. Nếu như cô có ý định làm thế, hẳn là cô phải có một động cơ ngầm nào đó.”
Tracy và Dan đứng nép ở một hốc tường phía trong nhà thờ, tạm thời giấu mình khỏi đám đông đang ngồi kín trên những băng ghế và đứng tràn ra cả lối đi.
“Em đã làm được rồi.” Dan nói. “Em đã làm cho Cedar Grove hồi sinh. Anh nghe nói ngài thị trưởng đang đi kể cho tất cả những ai sẵn sàng lắng nghe rằng Cedar Grove là một thị trấn cổ kính đầy tiềm năng phát triển. Ông ấy còn nói về việc sẽ tái khởi động những dự án đã bị bỏ hoang ở Cascadia.”
Tracy mỉm cười. Thị trấn già nua này xứng đáng có được cơ hội thứ hai. Tất cả mọi người đều xứng đáng có được nó.
Cô ló mặt ra trước biển người. Ánh mắt cô trùm lên căn phòng không còn chỗ trống. Phóng viên các báo đài đã ngồi sẵn trên hàng ghế đầu tiên cùng với máy ghi âm và những quyển sổ. Máy quay cũng đã được dựng sẵn tại các vị trí khác nhau trên lối đi. Cả những người dân bản địa và những kẻ tò mò đều kéo đến, trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc đã tới dự đám tang của Sarah cũng như phiên xét xử. George Bovine ngồi trên một băng ghế ngay gần băng ghế đầu tiên. Cô con gái Annabelle ngồi ở giữa ông và một người phụ nữ khác mà cô đoán là vợ ông. Ông nói với Dan trên điện thoại rằng ông đã nghĩ đến một hồi kết. Edmund House đã chết, điều đó sẽ phần nào giúp con gái ông có thể tìm thấy sự thanh thản và từ từ quay trở lại với cuộc sống.
Sunnie Witherspoon và Darren Thorenson cũng có mặt, họ đứng ở rìa bên ngoài. Tracy còn nhìn thấy khuôn mặt không thể nhầm lẫn của Vic Fazzio trong đám đông, đứng bên cạnh là Billy Williams và Kins.
“Chúc em may mắn đi!” Cô bước từ trong góc tường ra trước hàng loạt ánh chớp của máy ảnh và ống kính máy quay. Dãy micro đang gắn trên bục còn nhiều hơn cả chỗ micro từng chào đón Edmund House trong buổi họp báo ờ nhà tù sau phiên xử.
“Tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn.” Tracy nói. Cô mở một tờ giấy đã được chuẩn bị từ trước. “Chắc hẳn rất nhiều người trong số các bạn đang thắc mắc điều gì đã xảy ra sau phiên xét xử giúp Edmund House được thả. Trên thực tế, tôi đã đúng. Edmund House đã bị kết án một cách sai trái. Nhưng điều mà tôi đã lầm chính là tôi nghĩ rằng hắn vô tội. Edmund House đã cưỡng hiếp và giết chết em gái tôi, Sarah, đúng như những gì mà hắn thú nhận với Cảnh sát trưởng Roy Calloway hai mươi năm trước. Nhưng hắn đã không giết và chôn xác em tôi ngay lập tức. Hắn đã nhốt em tôi trong bảy tuần tại một khu mỏ bỏ hoang trên núi. Chỉ ít ngày trước khi đập Cascade Falls đi vào hoạt động, hắn mới giết Sarah rồi chôn xác con bé. Sau đó, khu vực này đã bị ngập và có vẻ như sẽ giúp hắn che giấu tội ác của mình mãi mãi.”
Cô hít một hơi để trấn an bản thân. “Rất nhiều người trong số các bạn cũng sẽ thắc mắc ai là người chịu trách nhiệm trong việc kết tội Edmund House. Tôi cũng đã thắc mắc điều đó trong suốt hai mươi năm qua. Giờ thì tôi đã biết, người đứng sau việc đó chính là cha tôi, James Crosswhite. Với những ai quen biết cha tôi, tôi hiểu rằng chuyện này quả là khó chấp nhận. Nhưng tôi cũng xin mọi người đừng lên án ông ấy. Cha tôi đã yêu thương Sarah và tôi bằng tất cả trái tim của ông ấy. Khi em tôi mất tích, ông ấy đã suy sụp. Ông ấy đã không còn là chính mình nữa.”
Tracy nhìn về phía George Bovine. “Tất cả những điều ông ấy làm đều là vì ông ấy quá yêu thương em tôi. Cũng giống như tất cả những người cha khác yêu thương con gái mình, ông ấy chỉ muốn một điều: sẽ không có thêm bất kỳ một người cha nào khác phải chịu nỗi đau như ông ấy và George Bovine đã phải chịu đựng chỉ vì một kẻ như Edmund House.”
Cô tiếp tục dừng lại giây lát để kiềm chế cảm xúc. “Kết luận có cơ sở nhất mà tôi có thể đưa ra được là, sau khi Edmund House thú tội với Cảnh sát trưởng Calloway và khiêu khích ông ấy rằng họ sẽ không bao giờ kết án được hắn nếu không tìm thấy xác của em tôi, cha tôi đã nhặt những sợi tóc trên chiếc lược trong phòng tắm mà tôi và em tôi đã dùng chung rồi đặt chúng vào chiếc xe tải Chevy. Cũng chính cha tôi là người đã giấu đôi khuyên tai cỉa Sarah trong một chiếc tất rồi đặt vào vỏ lon cà phê tại nhà kho của Parker House. Là một bác sĩ, cha tôi thường xuyên được mời tới nhà người khác, bao gồm cả nhà của Parker. Cha tôi còn thu thập thông tin về Sarah rồi nói chuyện với Ryan Hagen và thuyết phục anh ta khai rằng đã nhìn thấy chiếc xe tải Chevy màu đỏ đi qua thị trấn. Cha tôi đã hành động hoàn toàn độc lập trong những việc đó. Tôi muốn nhấn mạnh rằng, Roy Calloway, Vance Clark hay bất kỳ ai khác mà tôi biết đều không tiếp tay cho những việc làm sai trái của cha tôi. Những việc làm đó đã nảy sinh từ sự đau khổ, buồn rầu và tuyệt vọng. Chúng ta có thể trách những hành động của ông ấy, nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ không trách động cơ của ông ấy.”
Cô nói tiếp: “Với tất cả những ai từng quen biết cha tôi, tôi xin các bạn hãy nhớ đến ông ấy như một người chồng chung thủy, một người cha giàu lòng nhân ái và một người bạn trung thành.” Cô gấp tờ giấy lại rồi nhìn lên. “Tôi rất sẵn lòng trả lời câu hỏi của các bạn.”
Những câu hỏi bay đến với cô một cách tới tấp. Cô cố gắng len lỏi qua đám đông, trả lời những gì có thể, từ chối một vài câu hỏi và làm ngơ trước một số câu hỏi khác. Sau khoảng mười phút, Finlay Armstrong, tân Cảnh sát trưởng của Cedar Grove, bước lên phía trước để dừng cuộc họp báo. Rồi anh hộ tống Tracy và Dan ra khỏi nhà thờ để quay trở lại nhà của Dan, nơi tách biệt với đám đông và được bảo vệ bởi ‘hệ thống an ninh’ tốt nhất trong thị trấn.
Ngày hôm sau, Tracy đi vào phòng bệnh nơi Roy Calloway đang nằm trong bệnh viện quận Cascade. Parker vẫn còn nguy kịch, nhưng có vẻ ông ta dang hồi sức một cách nhanh chóng. Bác sĩ bảo rằng thời gian sẽ chữa lành những vết thương của ông ta. Nhưng Tracy không dám chắc điều đó.
Cô nhìn thấy Calloway đang ngồi tựa lưng ra đằng sau một góc bốn mươi lăm độ, chân phải của ông bị treo lên một sợi dây phía trên giường.
“Chào Đồn trưởng!”
Ông lắc đầu. “Không còn là Đồn trưởng nữa. Tôi đã nghỉ hưu rồi.”
“Hình như trời mới sập phải không?”
“Được ba ngày rồi.” Ông nói.
Cô mỉm cười. “Có lẽ ông nói đúng. Chân của ông thế nào?”
“Bác sĩ bảo tôi có thể giữ được chân sau một vài ca phẫu thuật nữa. Tôi sẽ đi cà nhắc và cần một cây gậy, nhưng ông ấy nói điều đó cũng sẽ không ngăn được tôi lội xuống suối.”
Cô nắm lấy tay ông. “Tôi xin lỗi vì đã để ông phải gánh chịu tất cả những điều này, Roy. Tôi biết bố tôi đã dặn ông không được nói gì, trong khi tôi thì cố đi tìm câu trả lời. Tôi đã dồn ông vào tình thế phải bảo vệ Vance và DeAngelo, cũng như cố thuyết phục tôi từ bỏ việc đó.”
“Đừng biến tôi thành người hùng như vậy.” Ông nói. “Tôi cũng đã phải tự che giấu một phần. Cô biết đây, tôi đã định nói với cô rồi.”
“Và chắc chắn tôi sẽ không tin ông.” Cô nói.
“Tôi cũng biết như vậy. Đó là lý do tôi chẳng có ý định nói ra. Cô đã quyết tâm theo đuổi đến cùng, và tôi biết cô cũng ngang bướng như ông già cô vậy.”
Cô mỉm cười. “Còn hơn ấy chứ.”
“Ông ấy không muốn cô phải chịu đựng nhiều hơn những gì cô đã phải trải qua, Tracy. Ông ấy đã mất Sarah. Ông ấy không muốn mất cả cô. Ông ấy sợ rằng cảm giác tội lỗi sẽ là quá lớn để cô có thể chịu đựng được. Ông ấy không muốn như thế, Tracy. Ông ấy không muốn cô nghĩ rằng vì cô mà Sarah chết. Và thật sự con bé cũng không phải vì cô mà chết, cô biết đây. House là một tên tâm thần. Hắn giết con bé chỉ vì hắn có cơ hội làm thế. Nhưng tôi đoán rằng tôi không cần phải nói cho cô lý do ấy, phải không? Tôi nghĩ rằng cô đã gặp rất nhiều kẻ sát nhân loại đó rồi.”
“Ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra với ông ấy, Roy?”
“Ai? Bố cô à?”
“Ồng hiểu ông ấy nhiều như ông hiểu tất cả những người khác. Ông nghĩ rằng chuyện gì đã xảy ra?”
Calloway suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Tôi nghĩ rằng ông ấy không thể vượt qua được nỗi mất mát. Ông ấy không vượt qua được sự đau khổ. Ông ấy yêu thương cả hai chị em cô. Ông ấy cảm thấy tội lỗi vì đã không có mặt ở đó. Cô biết ông ấy là người thế nào mà. Ông ấy nghĩ rằng nếu ông ấy ở đó, có lẽ ông ấy đã tìm được cách ngăn chặn bi kịch. Điều đó làm tổn hại đến cả cuộc hôn nhân giữa ông ấy và mẹ cô, phải không?”
“Tôi cho là như vậy.”
“Ông ấy đã đổ lỗi cho mẹ cô, vì bà ấy mà họ đã đi nghỉ ở Hawaii thay vì có mặt ở đó. Ông ấy không nói ra lời, nhưng… ý ông ấy là như vậy. Rồi ông ấy nghĩ rằng chúng tôi không thể giành lại công lý cho Sarah. Điều đó đã đẩy ông ấy qua khỏi ranh giới chịu đựng và ngày một đè nặng lên ông ấy. Ông ấy là người có lòng tự tôn rất lớn. Tôi chắc chắn việc làm giả bằng chứng càng khiến cho tâm tư ông ấy trở nên nặng nề. Đừng chỉ trích ông ấy, Tracy! Bố cô là một người đàn ông vĩ đại. Ông ấy không tự lấy mạng mình. Chính nỗi đau đã làm chuyện đó.”
“Tôi biết.”
Calloway hít một hơi thật sâu rồi thở dài. “Cảm ơn về những gì cô đã nói ở buổi họp báo.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” Cô không thể kìm được nụ cười.
Calloway cũng cười khúc khích. “Tôi không dám chắc câu trả lời đó sẽ làm thỏa mãn Bộ Tư pháp.”
“Họ còn những con cá lớn hơn để bắt.” Cô nói. Bên cạnh đó, cô cũng nghĩ đến những điều mà DeAngelo Finn đã nói với cô. Người ta không nhất thiết phải trả lời một câu hỏi nào đó nếu như câu trả lời gây hại nhiều hơn lợi. Cô không cảm thấy tội lỗi khi đổ hết trách nhiệm cho cha cô. “Bố tôi cũng sẽ muốn như vậy.” Cô nói.
“Ông ấy luôn là người gánh vác trọng trách.” Calloway với cốc nước ở trên bàn cạnh giường, nhấp một ngụm nước quả bằng cái ống hút, rồi đặt cái cốc xuống.
“Vậy là cô chuẩn bị rời khỏi đây?”
“Ông vẫn muốn đuổi tôi phải không?”
“Thực ra thì không. Lâu lắm tôi mới được gặp lại cô.”
“Tôi sẽ quay lại thăm ông.”
“Chuyện đó không dễ dàng gì đâu.”
“Ông không thể chôn cất quá khứ nếu như ông không đối mặt với nó.” Cô nói. “Giờ tôi biết rằng tôi không cần phải để cho Sarah hay bố tôi hay Cedar Grove đi qua cuộc đời tôi nữa. Họ luôn luôn là một phần trong tôi.”
“Dan là một anh chàng tốt.” Calloway nói.
Cô cười. “Tôi bảo rồi. Tôi sẽ để cho mọi thứ diễn ra từ từ.”
“Vậy là cô sẽ chấp nhận điều đó?” Ông hỏi. “Nếu như cô cần nói chuyện, cứ gọi cho tôi.”
“Sẽ khá là mất thời gian đây.” Cô nói.
“Đối với tất cả chúng ta.” Ông nói.
DeAngelo Finn trông có vẻ bình thản không kém lúc cô bước vào trong phòng của ông ta.
“Lẽ ra tôi đã về với Millie rồi.” Ông nói. “Và đó cũng chẳng phải là một điều quá tệ, cô biết đấy.”
“Giờ ông sẽ đi đâu?” Cô hỏi.
“Có một người cháu ở gần Portland nói với tôi rằng cậu ta có một vườn rau cần được nhổ cỏ.”
Người cuối cùng mà cô ghé thăm là Parker House. Khi cô bước vào phòng bệnh nơi ông ta đang nằm, cô nhớ đến lời cha cô từng nói ở phiên tòa rằng Parker cũng phải chịu rất nhiều đau khổ. Giờ thì cô mới hình dung được ông ta cảm thấy gì.
House nằm dưới một tấm chăn mỏng, băng quấn ở cả hai tay và hai chân. Trông ông ta có vẻ nhợt nhạt và hốc hác hơn mọi khi. Tracy tự hỏi, ngoài việc bị thương ở tay chân ra, có phải Parker còn bị thương ở trong lòng vì không được uống giọt rượu nào trong suốt mấy ngày qua hay không.
“Tôi xin lỗi, Tracy à.” Parker nói. “Hôm đó tôi say rượu và đã quá sợ hãi. Thằng nhóc đã sai. Edmund đã sai ngay từ cái giây phút nó đến sống cùng tôi. Nhưng rốt cuộc nó vẫn là thằng con của anh tôi, và tôi cảm thấy phải có trách nhiệm với nó.”
“Tôi biết.” Cô nói.
“Tôi không có ý muốn làm hại cô hay Dan, hay những con chó của anh ta. Tôi chỉ hy vọng sẽ dọa cho cô sợ để không tiếp tục nữa. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng cái cảnh thằng nhóc ra khỏi tù. Nghĩ đến những việc mà nó có thể làm cũng đủ khiến tôi sợ hãi rồi. Tôi đoán rằng lúc đó tôi đã hoảng loạn. Bắn vào cửa sổ quả là một việc ngớ ngẩn.”
“Tôi muốn ông biết rằng bố tôi chưa bao giờ trách ông chuyện gì dù là nhỏ nhất về những việc đã xảy ra, Parker. Tôi cũng không trách ông đâu. Kể cả hồi đó lẫn bây giờ.”
Parker gật đầu, môi mím lại. “Gia đình cô thật tốt, Tracy à! Tôi xin lỗi về tất cả những gì đã xảy ra do thằng nhóc gây nên. Đôi lúc tôi đã nghĩ rằng nếu như nó chưa từng đặt chân đến đây thì Cedar Grove sẽ thế nào. Cô có bao giờ nghĩ như vậy không?”
Tracy cười. “Đôi lúc.” Cô nói. “Nhưng rồi tôi đã cố không nghĩ về nó nữa.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối