Chương 73: Ám Hắc Cấm Chú Chi Sát Thần Mâu
a Băng Cực Ma Viên nhanh chóng cuộn tròn thân thể mình, phóng ra một tầng băng lam sắc ma lực, khiến bên ngoài thân thể ngưng kết ra băng giáp dày đặc, Địch Tư và Mạt Kim Tư phòng ngự đều rất là cường hãn, dùng thân thể che cho những người khác, trong chốc lát âm thanh va chạm tập trung mang theo lực xung kích cường đại đem thân thể mọi người ném ra rất xa. Hàn khí khủng bố và sóng xung kích cường liệt dù là Hoàng Kim Bỉ Mông thân thể to lớn như vậy cũng vô pháp đứng vững trong gió bão, hạch tâm của băng quyển hoàn toàn hóa thành thế giới băng tuyết.
Tiếng gầm thét trầm trầm từ trong miệng ba huynh đệ Băng Cực Ma Viên phát ra, đương lúc băng vỡ bao phủ ấy kết thúc, băng giáp trên thân bọn chúng vậy mà đã hoàn toàn vỡ nát, Viên Nhất và Viên Nhị thương thế không có hoàn toàn thuyên giảm thậm chí bị xung kích lăn mấy vòng trên mặt đất dưới sự giúp đỡ của Địch Tư mới miễn cưỡng giữ ổn định thân thể. Phòng ngự của Hoàng Kim Bỉ Mông thực sự cường hãn. Dù toàn thân đau đớn, nhưng Địch Tư và Mạt Kim Tư lại không bị thương tổn gì.
Ở chỗ rất xa với hạch tâm của băng quyển gần sát băng lâm, vậy mà cũng bị băng vỡ đó chạm tới một phần, một vòng băng lâm phía trong nhất đã hoàn toàn sập đổ, có thể thấy bạo phát trong chớp mắt vừa rồi cường liệt bao nhiêu.
Cầm âm và tranh âm đồng thời nổi lên, vẫn là một khúc "Tiêu tương thủy vân", ám hoàng sắc Thần Âm Quang Hoàn phủ lên thân thể mọi người. Dù vô pháp tăng cường sức mạnh của mọi người, nhưng lại ngăm trở áp lực to lớn đó ở bên ngoài, khiến tâm thần mỗi người đều bài trừ sợ hãi sau đó tập trung lại.
Băng vụ do băng vỡ mang theo dần dần tản đi, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng khủng phố, một cái hố lớn đường kính lớn hơn 100 mét xuất hiện ở không xa phía trước. Hố lớn không biết sâu bao nhiêu, mặt băng xung quang nứt nẻ hướng ra bên ngoài. Theo tiếng bước chân trầm trầm mà khiến mặt đất run rẩy, một thân ảnh chậm rãi từ trong đó đi ra.
Đấy là một con người, xem kỹ là một con người rất đặc thù. Thân cao khoảng 3 mét, thân thể hùng tráng cường hãn giống như bò đực, mỗi một dải cơ bắp trên thân hắn đều phân rõ như vậy, nửa thân trên để trần, da dẻ xanh đen vậy mà lại phát sáng lấp lánh, mắt của hắn có màu vàng kì dị, giống như hai khối tinh thể tròn màu vàng, tựa hồ có một vòng xoáy màu đen trong suốt có thể thấy xoay chuyển xung quanh thân thể hắn. Nhưng thông qua cảm thụ khí tức, mọi người đều biết, vòng xoáy màu đen đó tịnh không phải ám nguyên tố, cũng không thuộc về bất kỳ một dạng ma pháp nguyên tố nào.
Nửa thân dưới người này mặc một cái khố hình tam giác, che đậy chắc chắc cái biểu tượng nam tính. Cái khố hình tam giác đó màu hồng, không biết là chất liệu gì, nhưng xem ra là một dạng da ma thú, hình dạng rất bất quy tắc. Lạ nhất là tại cái đầu trọc màu đen của hắn lại mọc lên một khúc sừng dài 10 cm, độc giác đó cũng màu đen, cùng với phần đầu là một thể hoàn chỉnh. Tịnh không có làm bất kỳ thế gì, nhưng mỗi bước hắn tiến lên, mặt đất xung quanh bàn chân lớn đó đều kịch liệt sinh ra nứt nẻ ra xung quanh, phát ra âm thanh kẹt kẹt khiến người ta ghê răng. Lãnh quang lưu chuyển trong đôi mắt hoàng quang nhấp nháy, nhìn cả bọn Diệp Âm Trúc hoàn toàn chẳng coi vào đâu.
- Chính là các ngươi ầm ĩ đánh thức Cách Lạp Tây Tư vĩ đại phải không? Hoàng Kim Bỉ Mông, còn có nhân loại. Tốt tốt. Đều có thể làm điểm tâm cho ta. Ha ha ha ha ha, phóng ra linh hồn và nhục thể của các ngươi đi. Có thể thành đồ ăn của Cách Lạp Tây Tư vĩ đại ta, là vinh hạnh lớn nhất trong đời các ngươi.
Thanh âm của Cách Lạp Tây Tư giống như tiếng sét ầm ì phát lên trong không trung, lời hắn dù khoa trương, lại tịnh không làm cho người khác cảm thấy tự đại, mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra đều như chùy lớn giáng vào lòng mọi người. Dù là hợp tấu của Diệp Âm Trúc và Hải Dương cũng đều bị ảnh hưởng nhất định, Thần Âm Quang Hoàn dao động lên kịch liệt.
Cước bộ Cách Lạp Tây Tư tiến lên tịnh không nhanh, nhưng lại rất trầm trọng, tựa hồ tất cả toàn bộ đều nằm chắc trong tay hắn.
Không sai, hắn chính là căn nguyên khiến mọi người bị áp lực to lớn, mỗi người đều cảm giác thấy rõ ràng. Chính vào lúc này. Tử đột nhiên từ giữa Địch Tư và Mạt Kim Tư đi ra, nhịp bước trầm ổn đi ra khỏi Thần Âm Quang Hoàn, vẫn bước đi như vậy đi nghênh tiếp Cách Lạp Tây Tư. An Kì vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ là lúc này trong mắt nàng đã không có vẻ hoạt bát và hiếu kì, chỉ còn lại bản năng cảm thụ được sự sợ hãi.
- Ồ!
Cách Lạp Tây Tư có phần kinh ngạc nhìn Tử đang đi tới, trước giờ hắn không nghĩ đến là còn có ma thú và nhân loại nào mà có thể nghênh tiếp khí thế của mình và đi đến phía mình.
- Ngươi là nhân loại? Hay là cửu cấp ma thú? Vì sao khí tức của ngươi khiến ta cảm thấy rất lạ.
Cách Lạp Tây Tư vỗ vỗ cái đầu trọc, vừa đi lên trước, vừa hạ ánh mắt vào thân thể Tử.
Tử dừng bước, hướng về An Kì bên cạnh nói:
- Nàng lui lại, chỗ này giao cho ta.
An Kì không phản đối, nhìn Tử đầy vẻ quan tâm, cước bộ vẫn không di động.
- Lui lại.
Tử trầm giọng quát lớn.
An Kì tựa hồ bị dọa giật mình, có phần ủy khuất nhìn Tử, nhưng chân không thể không chầm chậm lùi lại phía sau. Khiến cho thoát li đội ngũ đứng ở chỗ trước nhất chỉ còn mỗi mình Tử.
- Ngươi tên là Cách Lạp Tây Tư? Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư?
Tử trầm giọng nói.
Cách Lạp Tây Tư cũng dừng bước, hắn phát hiện người trước mắt hắn khiến mình cảm thấy rất hứng thú,
- Ngươi biết ta? Không thể, ta xưa nay không rời khỏi băng sâm, ma thú đã gặp ta sớm đã chết sạch rồi.
Tử nhạt giọng nói:
- Tứ đại thần thú, Tử Tinh là nhất.
Dù cho hắn còn chưa hoàn toàn trở thành Tử Tinh Bỉ Mông cường đại chân chính, là Tử Tinh kiêu ngạo cũng khiến hắn tuyệt không chịu thoái lui, dù cho lúc này đối mặt là một thập cấp thần thú.
Một khối lửa cháy màu tím chói mắt từ thân Tử bay lên, bùng cháy lên kịch liệt, Tử nâng tay phải của mình lên, khối lửa nóng màu tím thuận theo tay hắn vươn ra phía ngoài, Tử Tinh cự kiếm dài 13 mét hoành không xuất thế, tay phải hắn chỉ ổn định cầm lấy, dù xem ra thân thể Tử và thanh kiếm lớn dài 13 mét so với nhau rất không nhịp nhàng, nhưng lại không một ai nghi ngờ hắn có thể sử dụng thanh cự kiếm này hay không.
- Tử Tinh Bỉ Mông.
Khí tức của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư trong chớp mắt biến thành rất ngưng trệ, con ngươi màu hoàng tinh co rút kịch liệt.
- Không sai, chính là Tử Tinh Bỉ Mông.
Tử lạnh lùng nói.
Khí tức Cách Lạp Tây Tư rõ ràng có chút gấp gáp, cũng giống như Tử vốn có kí ức của tứ đại thần thú, ở nơi sâu nhất trong kí ức của hắn, có toàn bộ lưu truyền của tổ tiên liên quan đến Tử Tinh Bỉ Mông. Hắn sâu sắc biết rằng Tử Tinh Bỉ Mông thực sự cường đại. Sự bá đạo lúc trước lập tức thu liễm vài phần,
- Không ngờ rằng, ngoài Cách Lạp Tây Tư ta ra, tứ đại thần thú còn có hậu duệ lưu truyền lại. Có phải ngươi đặc biệt đến tìm ta không?
Tử gật gật đầu,
- Thú nhân ở thế yếu lâu ngày rồi, vì bảo hộ tự thân quyền lực mà tùy tiện tự sát hại thần thú hậu nhân, cực bắc hoang nguyên cần Tử Tinh nhất tộc trở lại thống trị, thú nhân càng cần người lãnh đạo anh minh dẫn ra khỏi khốn cảnh, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.
Cách Lạp Tây Tư nhíu nhíu mày,
- Tử Tinh Bỉ Mông cũng cần giúp đỡ sao? Cực bắc hoang nguyên thì sao, có quan hệ gì cùng ta. Tử Tinh, ngươi chớ có quên, năm xưa tổ tiên của ta cũng không có thần phục tổ tiên của ngươi, tối đa chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Sở dĩ Tử Tinh Bỉ Mông các ngươi có thể được đặt ở vị trí đứng đầu tứ đại thần thú, là vì thủ hạ của các ngươi đủ nhiều, mà không phải về thực lực có thể áp chế chiến tranh cự thú chúng ta. Ngươi dựa vào cái gì mà khiến ta giúp ngươi? Ta vì cái gì mà nghe ngươi? Ta ở đây bình tĩnh sinh hoạt hơn ngàn năm. Ngươi cho là ta sẽ li khai nơi này sao? Thực là chuyện buồn cười.
Tử không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Cách Lạp Tây Tư, tử sắc hỏa phiến trong mắt chớp chớp, sự khinh miệt trong lời nói của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã khiến nộ khí của hắn xông lên.
- Chính vì nguyên nhân không đoàn kết, thần thú chúng ta mới đi đến bước đường hôm nay. Thú nhân không thể tiếp tục trầm luân, không thể tiếp tục trông vào việc mỗi năm đi đến chỗ nhân loại cướp đoạt lương thực mà sống. Ngươi có biết mỗi năm vì việc có đủ lương thực, chiến sĩ của thú nhân tộc chúng ta phải hi sinh bao nhiêu không? Ngươi có biết trong mắt nhân loại, chúng ta chỉ là tồn tại ở đẳng cấp thấp nhất không? Thú nhân chúng ta cũng có văn minh của mình, nhưng hiện tại tam đại bộ lạc lại đã sớm để phai mờ văn minh của thú nhân năm xưa, ta không mong khiến ngươi nghe ta cái gì, chỉ hi vọng ngươi có thể cùng ta lên đường, trở lại lãnh đạo thú nhân.
Tử cố áp chế nộ hỏa trầm giọng nói.
Cách Lạp Tây Tư bĩu môi,
- Vậy thì có quan hệ gì với ta, đấy là vấn đề riêng của bọn thú nhân thấp kém. Chiến tranh cự thú vĩ đại mới là thần thú, thực không giống như bọn thú nhân thấp kém kia. Trong kí ức của ta, Tử Tinh nhất tộc xưa nay tựa hồ không có ai thích nói lời thừa như ngươi. Các ngươi không phải rất sùng bái giải quyết toàn bộ bằng thực lực sao? Tới đi, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, thì bảo ta làm gì cũng được. Nếu không, hôm nay tại mảng cực băng này của ta chính là nơi táng thân của các ngươi. Grào...
Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, chân phải Cách Lạp Tây Tư chớp mắt bước lên một bước, một âm thanh chấn động kịch liệt không hình thức gì so sánh được xuất hiện, lấy chân phải của Cách Lạp Tây Tư làm khởi điểm, mặt đất hoàn toàn rung lên, vô số khối băng vỡ to lớn bay lên, chớp mắt che lấp cả bầu trời, giống như mưa sao băng mang theo sóng xung kích màu xám đen rõ ràng thấy được, hướng về Tử vỗ mặt mà tới.
Đánh nhau bằng cách dậm chân, là một trong những năng lực đặc thù của chiến tranh cự thú. Dựa vào sóng địa chấn rất lớn là đủ để phá hủy toàn bộ kiến trúc. Cũng nhiên có thể thôn phệ sinh mệnh.
Tử động rồi, dù hắn không nghĩ là Cách Lạp Tây Tư sẽ chẳng do dự chút nào lựa chọn động thủ, nhưng dựa vào thân thể linh hoạt hơn và tốc độ lập tức phản ứng lại. Nguyên bản Tử Tinh cự kiếm được cầm trong một tay biến thành hai tay. Thân thể cường tráng mạnh mẽ xung lên, một đạo tử quang cường liệt lấy thân thể hắn làm trung tâm hoàn toàn bạo phát. Nơi tử quang chạm đến, toàn bộ băng khối ở gần hoàn toàn hóa thành bụi phấn, mà lúc này hắn cùng bay lên, chớp mắt vượt quá sự ngăn trở của sóng xung kích, vung thanh kiếm lớn dài 13 mét, trực tiếp chém đến chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.
Đánh nhau bằng cách dậm chân, thế nào là đánh nhau bằng cách dậm chân? Những miếng băng cứng bay trong không trung kia tịnh không phải là uy lực mạnh nhất của hắn, mạnh nhất là một đạo sóng xung kích kịch liệt cao hơn 10 mét, dù Hoàng Kim Bỉ Mông cũng không chống được sóng xung kích, chỉ có thể lùi lại sau.
o O o
Mỗi một bộ phận xung quanh thân thể nó, đều có ma pháp nguyên tố như là thực thể, không cần chú ngữ gì, cái thuẫn nguyên tố màu tím nhạt đã xuất hiện xung quanh thân thể.
Mã Lương ngẩng đầu, nhìn về Ngân Long trong không trung, hai tay hướng chéo lên trên mở ra, cao giọng hét lên:
- Ngân Long hồn của ta, ta với thân phận người triệu hoán ra lệnh cho ngươi, hi sinh kĩ năng.
Lại một tiếng long ngâm lanh lảnh, nhưng lần này lại không trong trẻo, mà là mang theo nhiều phần thê thảm, đôi cánh dang rộng của Ngân Long dùng hết khả năng tiếp tục dang ra, một khối nguyên tố hỏa diễm bắt đầu từ thân nó tràn ra, hình thành quầng sáng sáu màu, hóa thành ngọn lửa cực kỳ rực rỡ.
Triệu hoán ma pháp sư, chính là thông qua triệu hoán và khống chế cường đại ma thú tới công kích đối thủ, lúc này sắc mặt Mã Lương cực kỳ khó coi, dù thực lực của hắn đã đạt đến thanh cấp, nhưng còn chưa đủ để ra lệnh cho Ngân Long triệu hoán tới phóng ra đến cấm chú công kích, hắn biết rất rõ, với lực phòng ngự của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, nếu như để Ngân Long tự do công kích, căn bản sẽ không sản sinh ra hiệu quả gì, vì thế hắn mới chọn hi sinh, hi sinh tự thân Ngân Long, cũng là hi sinh Ngân Long ngũ khí, đem toàn bộ sức mạnh ngưng kết thành một, thông qua hi sinh mà phát ra. Nếu như nói mỗi một vị ma pháp sư đều có thủ đoạn tối hậu, vậy thì kĩ năng hi sinh của Ngân Long chẳng nghi ngờ gì chính là đòn tất sát cuối cùng của Mã Lương, đòn tất sát trả bằng giá cực lớn cuối cùng.
Đồng thời vào lúc thân thể Ngân Long phóng ra ánh sáng rực rỡ, không xa bên cạnh Mã Lương, Tô Lạp vừa được Thường Hạo dùng Đẩu Chuyển Tinh Di quyền trượng bảo hộ quay về lại xông lên, hắn không chút quan tâm đến hổ khẩu hai tay mình đã bị vỡ nát, nắm chặt Thiên Sứ Thán Tức, thân thể càng trở nên hư ảo, mắt nhìn cự đại thân thể của Tử bị đỉnh đầu chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đẩy lui, tiếng ngâm xướng dài mà chói tai từ miệng hắn lặng lẽ vang lên.
Tinh thần lực của Mã Lương toàn bộ lạc ở thân thể Ngân Long, Thường Hạo thì khẩn trương chăm chú quan sát hình thế trong chiến trường, tùy thời chuẩn bị tiếp tục cứu viện, đột nhiên nghe thấy thanh âm ngâm xướng trong miệng Tô Lạp, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về thân thể nhỏ nhắn của Tô Lạp, vì hắn phát hiện, đó căn bản không giống tiếng người, mà là một dạng chú ngữ cực kì đặc thù. Nghe như tiếng hót của Bách Linh Điểu, mang đến cho người mĩ cảm tự nhiên. Nhưng trong cái mĩ cảm đó, lại tràn đầy một tầng khí tức hung sát.
Một đạo hắc sắc vụ khí, hóa thành hình dáng sợi tơ từ sau lưng Tô Lạp từ từ tràn ra, chớp mắt đã mở rộng đến 10 mét, giống như vô số xúc tu rộng mà dày dao động sau lưng hắn, vết thương trên hai tay Tô Lạp dưới sự bao phủ của hắc khí vậy mà khép miệng như có kì tích, càng thêm kì lạ là con ngươi của Tô Lạp lúc này gồm cả bạch nhãn châu bên trong đã hoàn toàn biến thành thuần là hắc sắc.
Tiếng ngâm xướng đột nhiên biến thành chói tai, phảng phất như phải nhận nỗi thống khổ to lớn vô bỉ, Tô Lạp mạnh mẽ ngẩng đầu, chớp mắt thân thể hắn trở nên trong suốt hơn, không biết là tác dụng của Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi hay là hắc sắc khí lưu bản thân hắn phóng ra.
Ánh mắt Thường Hạo nhìn Tô Lạp có chút đờ đẫn, là một không gian hệ ma pháp sư, hẵn cũng được coi là kiến văn quảng bác, nhưng hắn lại cảm giác thấy rõ ràng, năng lực Tô Lạp sử dụng lúc này tuyệt không thuộc về bất kì loại ma pháp nào, hắc sắc khí lưu đó tịnh không phải là ngưng tụ của ám nguyên tố, mà ngược lại giống như là một dạng vật thể đặc thù có sinh mệnh khí tức vậy. Đấy cũng tuyệt không phải Đấu Khí, mà năng lượng khí tức Tô Lạp phóng ra, tựa hồ cũng trái với quy tắc màu sắc cầu vồng, lục cấp Đấu Khí nguyên bản chẳng thấy đâu, mà hoàn toàn chuyển hóa thành một mảng đen tuyền.
Dù thanh âm biến thành chói tai, nhưng vẫn như cũ mĩ diệu dễ nghe, ngay cả âm thanh rổn rảng thanh cấp cổ tranh của Hải Dương lúc này cũng bị khúc ngâm dài mĩ diệu dễ nghe mà chói tai của Tô Lạp che phủ, đột nhiên, vô số đạo hắc sắc năng lượng hình dây nhanh chóng ngưng kết, một đôi cánh to lớn vô bỉ cự từ sau lưng Tô Lạp duỗi ra, nhưng hắn tịnh không có bay lên, toàn bộ thân thể đã lại hoàn toàn bị hắc sắc khí lưu đó bao trùm ở bên trong, mà khí tức tản ra trên thân hắn lúc này lại triệt để biến mất.
Bay lên lưng Cách Lạp Tây Tư, Diệp Âm Trúc tịnh không có đình chỉ hành động của mình, hắn không ngừng thử dùng Nặc Khắc Hi kiếm trong tay làm bị thương Cách Lạp Tây Tư ở cùng một vị trí, đặc biệt là mắt nhìn thấy hai tay Tử nắm chặt độc giác của Cách Lạp Tây Tư đã bắt đầu dần dần nới lỏng, trong lòng không khỏi vội vàng, hắn biết, một khi Tử bị Cách Lạp Tây Tư hất đi, vậy thì, bọn họ thực sự không có sức mà đánh liều nữa.
Điên cuồng, thế nào là điên cuồng, toàn bộ các thứ hiện ra trước mắt chính là điên cuồng chân chính. Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, đưa Phi Bộc Liên Châu Cầm của mình ra, dùng Trúc Đấu Khí khiến thân thể mình hút chặt vào sau lưng Cách Lạp Tây Tư, lại có thể ở sau lưng thập cấp thần thú đó gẩy khúc cổ cầm của hắn. Xuất thủ, vẫn như cũ là cầm khúc mạnh nhất mà hắn có thể sử dụng "Cao sơn lưu thủy", mà lần thứ nhất, cầm khúc hắn diễn tấu lại chỉ có hai cá nhân có thể nghe thấy, một là Tử, còn lại chính là chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.
Trầm lặng diễn tấu, một trong những tối cao đẳng bí kĩ của Cầm Tông, là lấy mục tiêu làm trung tâm, hoàn toàn dựa vào tinh thần lực để diễn tấu cầm huyền (dây dàn), rồi thông qua việc truyền tinh thần lực trực tiếp dẫn khởi khiến tâm huyền (dây đàn lòng) của đối thủ rung động, khiến cầm khúc vang lên trong nội tâm đối thủ, hiệu quả sản sinh có thể sinh ra là không gì so sánh. Nhưng muốn dẫn động tâm huyền của đối phương, đầu tiên người diễn tấu cần phải đem tâm huyền của mình truyền cho tâm huyền của đối thủ, sau đó, cầm khúc một khi thi triển lên, tinh thần lực tiêu hao hơn 3 lần so với diễn tấu bình thường, vì tinh thần lực tiêu hao số lượng lớn, sẽ dẫn đến co nhỏ mục tiêu công kích.
Lúc này, Diệp Âm Trúc vì muốn có thể giúp đỡ Tử tốt hơn, hắn không thể không ngồi ngay ngắn sau lưng Cách Lạp Tây Tư, dùng toàn bộ khả năng của mình thi triển tối cường tuyệt kĩ của Cầm Tông để hạn chế Cách Lạp Tây Tư. Suy yếu và tăng cường, uy lực của khúc "Cao sơn lưu thủy" lập tức bị hắn thi triển đến trình độ đỉnh cao.
Grào--
Vào chớp mắt tâm huyền bị xúc động, khí thế trên thân Tử lại tiếp tục tăng cao, Tử Tinh khải giáp trên dưới toàn thân nhanh chóng phun ra một quầng sáng chói mắt, khải giáp trở nên càng cứng chắc, mà nguyên bản hai tay hắn sắp nhanh chóng buông ra cũng nắm chặt trở lại.
Suy yếu, khiến Cách Lạp Tây Tư lập tức kinh tỉnh, tinh thần lực của hắn phòng ngự của hắn kì thật tịnh không kém nhục thể phòng ngự, nhưng lúc này hắn lại phát hiện rõ ràng, tinh thần lực của mình vậy mà liên đới với vận động có quy luật của thanh âm đặc thù hài hòa nhẹ nhàng vang lên trong đầu não mình, mà trong vận động đó, một dạng cảm giác mệt mỏi bắt đầu sản sinh, khiến bước chân tiến lên của mình càng lúc càng trở nên trầm trọng, mà độc giá bị Tử Tinh Bỉ Mông nắm chặt trên đầu cũng tựa hồ biến thành càng lúc càng vô lực.
Thập cấp thần thú cuối cùng vẫn là thập cấp thần thú, lần đầu tiên, chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã phản ứng, thông qua giao chiến lúc trước, hắn đương nhiên biết Tử đã hoàn toàn bỏ ra hơn cả sức mạnh toàn thân mới có thể miễn cưỡng hạn chế được mình, với thực lực còn lâu mới trưởng thành hắn thì còn xa mới là đối thủ của mình. Lúc này, Cách Lạp Tây Tư cảm thấy uy hiếp không phải là Ngân Long sáng lấp lánh rực rỡ trên không, cũng không phải là Tử Tinh Bỉ Mông trước mặt, mà là quỷ dị cầm âm đột nhiên xung nhập lòng mình, ảnh hưởng đến tinh thần lạc ấn của mình. Đối với hắn mà nói, "Cao sơn lưu thủy" dẫn động khiến tâm huyền rung lên chính là quỷ dị vậy. Vì thế, hắn quyết định không tiếp tục lãng phí thời gian.
Ầm--
Thân thể đang xông lên trước của Cách Lạp Tây Tư đột nhiên phanh lại, khiến Tử lập tức có cảm giác dùng sai lực, chớp mắt thân thể va chạm vào cái đầu to lớn của Cách Lạp Tây Tư, nhanh chóng tiếp theo, hai chân trước Cách Lạp Tây Tư đột nhiên nhấc lên, sau khi rời mặt đất 3 mét thì dùng lực đáp xuống, lập tức, mặt đất rung lên, giống như đánh nhau bằng cách dậm chân, chỉ chẳng qua, lần thứ nhất sức mạnh của đánh nhau bằng cách dậm chân, là hướng thẳng xuống dưới.
Tiếng ầm ầm vang lên, chân trước của Cách Lạp Tây Tư phảng phất xuyên qua toàn bộ mặt đất, một đường rãnh sâu không thấy đáy lập tức xuất hiện trên mặt đất, mà thân thể to lớn vô bỉ của hắn cũng dưới tác dụng của lực phản chấn, phần thân trên bỗng nhiên bốc lên, hoàn toàn đội thân thể Tử lên. Ngay cả Diệp Âm Trúc dựa vào Đấu Khí hút chặt vào thân thể hắn để diễn tấu, cũng vì chấn động kịch liệt mà cầm âm ngừng trệ.
Bạch quang chói mắt từ độc giác của Cách Lạp Tây Tư sáng rực lên, thân thể đứng thẳng của hắn phảng phất giống như ngưng tụ vô hạn năng lượng, theo một quầng sáng bạch sắc từ trên độc giác phóng ra, Tử Tinh khải giáp to dầy che phủ trên hai tay Tử lập tức nát thành bụi phấn, mà lúc nửa thân trên của Cách Lạp Tây Tư rơi xuống, tiếp tục khiến mặt đất rung lên, cuối cùng hắn cũng vô pháp nắm chặt độc giác, liên tục bị ném mạnh ra phía trước, giã rất mạnh xuống mặt đất, làm nên một cái rãnh sâu. Mà thân thể Tử cũng nhanh chóng biến nhỏ, toàn bộ sức mạnh đều đã đến mức độ khô kiệt.
- Hi-- sinh--.
Thân thể Tử đã bị hất đi, Ngân Long trong không trung cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ tiền tấu của kĩ năng hi sinh, ngân lân rực rỡ nguyên bản thực thể hoàn toàn biến thành hình thái năng lượng, trong bao bọc của quầng sáng sáu màu, ngân sắc cự long đó mang theo một đường cong mĩ diệu, xoay chuyển ưu mĩ tại thiên không, phi hành sát đất, từ chính diện lao đến va chạm với Cách Lạp Tây Tư. Đồng thời với nó, thân thể Tô Lạp hoàn toàn bị hắc vụ che phủ, mang theo một đôi cánh màu đen bay cao lên, trong tiếng kêu lanh lảnh, đột nhiên bay nhanh lên bên trên Ngân Long, phảng phất trong đó, một cỗ trớ chú khí tức sung mãn bắt đầu từ mũi nhọn của hắc sắc thân ảnh đó truyền ra, một màu đen một màu trắng, một ảm đạm một rực rỡ, bảo trì hoàn toàn hình thái cân bằng, cứ vậy lại hướng đến cái đầu to lớn của chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.
Grào--,
Cách Lạp Tây Tư cảm giác được uy hiếp, với việc trả giá đắt hi sinh Ngân Long lục khí để phóng ra siêu cấp ma pháp, thậm chí có thể so sánh với An Kì thi triển song trùng cấm chú, rốt cuộc đó là phải hi sinh một bộ siêu cấp pháp bảo gần như là thần khí mới có thể sản sinh ra hiệu quả công kích a! Mà hắc sắc vụ khí do Tô Lạp hóa thân, vì không có khí tức cường hoành gì nên khiến Cách Lạp Tây Tư càng thêm do dự.
Lại là một quầng ánh sáng màu trắng sữa từ độc giác phóng ra, trước đó ánh sáng màu trắng sữa đó là vì người đứng mà phóng ra, tịnh không có ảnh hưởng đến Diệp Âm Trúc, nhưng lần này, Diệp Âm Trúc đang hút dính trên lưng Cách Lạp Tây Tư, cũng đồng dạng trở thành đối tượng thanh tẩy.
Hay bàn tay tám ngón, da thịt đều đã xuất hiện tia máu, đó là hậu quả do tĩnh lặng diễn tấu "Cao sơn lưu thủy" sản sinh. Không chỉ như vậy, lúc này Diệp Âm Trúc phát hiện, thân thể mình đột nhiên bị một cỗ sức mạnh đặc thù phóng ra từ thân thể Cách Lạp Tây Tư hút chặt vào lưng hắn, dù cho hiện tại tự mình muốn li khai cũng không làm được.
o O o
Mắt nhìn Ngân Long và hắc sắc khí lưu đó chính diện xông tới, Diệp Âm Trúc biết, mình không thể diễn tấu hoàn chỉnh cầm khúc rồi, dốc toàn lực, Đấu Khí và tinh thần lực hoàn toàn kết hợp, hai nay nắm chặt bấy sợi dây đàn, thi triển ra Thất Âm Đồng Bạo hắn mới nghiên cứu thành công gần đây nhất.
Lấy cường độ tinh thần lực làm chuẩn thi triển ra Thất Âm Đồng Bạo, có thể khiến uy lực bạo âm chớp mắt tăng cường lên 7 lần, thêm nữa huống gì lúc này Phi Bộc Liên Châu Cầm trong tay hắn là thần khí a! Còn thêm hắn thi triển phương pháp diễn tấu tĩnh lặng, trong chớp mắt, tựa như rút cạn hết ma pháp lực còn dư của hắn.
Vù--, trong sát na, Cách Lạp Tây Tư đột nhiên phát hiện mình vô pháp nghe thấy thanh âm ngoại giới, dù với tinh thần lực cường hãn của hắn, vào chớp mắt Thất Âm Đồng Bạo thông qua tĩnh lặng diễn tấu trực tiếp xung kích chỗ sâu nhất trong đại não, tinh thần còn xuất hiện ra một chút hoảng hốt. Khiến vầng ánh sáng màu trắng sữa hắn phóng ra ảm đạm đi rất nhiều.
Hắc sắc khí lưu do Tô Lạp hóa thành so với Ngân Long còn nhanh hơn vài phần, có lẽ vì nguyên nhân xông lên vội vã, hắc sắc vụ khí chỗ mũi nhọn đã tản ra hai bên một chút. Lúc này, chính là lúc Diệp Âm Trúc hoàn toàn phóng ra Thất Âm Đồng Bạo, tinh thần lực tiêu hao quá độ, trước mắt trở nên lờ mờ.
Diệp Âm Trúc không nghĩ đến đào tẩu nữa, trên tay hắn còn có Sinh Mệnh Thủ Hộ, dù chỉ có thể bảo hộ hắn một lần, nhưng lại không thể xoay chuyển chiến cục, vào lúc thân thể Tử bị hất văng đi, trong lòng hắn có phần chán nản. Mà vào lúc trước mắt hắn là một mảng lờ mờ, đột nhiên, hắn phát hiện trước mắt hiện ra một mảng kì cảnh.
Mũi nhọn của hắc sắc vụ khí tản ra, hắn tựa hồ nhìn thấy một khuôn mặt và một mũi nhọn. Mũi nhọn hình như là của Thiên Sứ Thán Tức, lúc này trớ chú do Thiên Sứ Thán Tức phóng ra vậy mà đã đạt đến mức độ khiến người nghe thấy phải kinh hãi, lại còn dưới sự thúc đẩy của một dạng năng lượng đặc thù, Thiên Sứ Thán Tức đó cũng từ đoản kiếm biến thành một thanh nhọn thon dài.
Càng khiến hắn kinh ngạc chính là một khuôn mặt, một khuôn mặt tuyệt mĩ vô bỉ, tư dung thậm chí còn hơn cả tuyệt mĩ tư dung của Hải Dương sau khi khôi phục dung mạo. Hình dáng thon dài, dung nhan tuyệt mĩ, vậy mà mỗi một điểm đều hoàn toàn bất đồng với Tô Lạp, sau lưng hắn thậm chí còn có một đôi cánh màu đen rực rỡ. Đáng tiếc là, giây phút này thị tuyến của hắn rất mơ hồ, vào lúc Diệp Âm Trúc muốn trợn to mắt nhìn cho rõ mọi thứ, thì một quầng ánh sáng ngân sắc đã phủ lên thân thể hắn.
Khí tức điên cuồng càng trở nên cường hoành, năng lượng dao động to lớn khiến mỗi cá nhân trở nên run rẩy, đen và trắng, hai đạo quang ảnh tụ lại vào giây phúc tối hậu, ngân quang phủ lên hắc quang, phảng phất giống như long phượng hòa minh tụ lại một chỗ, phát sinh va chạm mạnh nhất từ lúc bắt đầu chiến đấu đến nay.
Thường Hạo đỡ chắc Diệp Âm Trúc người bị hắn dùng Đẩu Chuyển Tinh Di quyền trượng cứu về, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về chiến trường, cái bọn họ nhìn thấy là một cảnh đẹp mĩ lệ, cảnh đẹp mĩ lệ không có một thanh âm bất kì nào, mà sau đó một chút, bọn họ lại kinh hãi phát hiện, một mảng năng lượng loạn lưu vô pháp mô tả vỗ mặt lao tới.
Vào lúc này một thân ảnh cao lớn xuất hiện, che chắn cho thân thể Diệp Âm Trúc, cũng che cho Thường Hạo và Mã Lương người bị hắn lôi đến, thậm chí cả An Kì hôn mê ở hơi xa và Hải Dương người bảo hộ nàng cũng năng lượng hắn phóng ra lôi tới. Đấy là Tử, nửa thân trên hoàn toàn để trần, Tử toàn thân chằng chịt vết thương. Thân thể hắn tựa hồ đã không chỗ nào không bị thương, duy nhất không thay đổi, hình như chỉ có hai con mắt vẫn ngưng trọng, ánh mắt hắn giao nhau với Diệp Âm Trúc ở cự li gần, hai người đều cảm thấy trong nội tâm đối phương vô cùng thống khổ.
Thân thể Tử thực sự cao lớn, một tầng quang hoa tím nhạt phóng ra từ thân thể hắn vậy mà hoàn toàn ngăn trở năng lượng loạn lưu xông đến sau lưng, đối mặt với năng lượng dao động cường hoành vô bỉ ấy, vậy mà hắn đứng nguyên tại chỗ không dịch một tấc, Diệp Âm Trúc có thể nhìn thấy rõ huyết vụ dầy đặc không ngừng từ sau lưng Tử phun ra.
Tử--, Diệp Âm Trúc muốn gào lên giận dữ, lại phát hiện ra sao mà mình gào không thành tiếng.
- Âm Trúc, sau này chúng ta không thể cùng nhau rong ruổi Long Khi Nỗ Tư đại lục rồi, là ta không tốt, không nên mang ngươi tới đây...
Đó là thanh âm vang lên ở nơi sâu nhất trong lòng, tối hậu thanh âm.
Phảng phất như trải qua một thế kỉ dài đằng đẵng, nguyên tố dao động cuồng bạo trong không khí cuối cùng ngừng lại, Tử vẫn đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả tinh thần trên mặt hắn đều giữ được nét quật cường ban đầu, chỉ là ánh mắt hắn đã ảm đạm rồi, động tác của hắn tựa hồ đã đông lại, vẫn nhìn Diệp Âm Trúc như vậy một chút không động, mà tử sắc quang hoa hộ thể đã hoàn toàn tiêu thất trong tĩnh lặng.
Đinh đinh đinh đinh đinh, trong năm tiếng nhẹ nhàng vang lên, Mã Lương há miệng phun xuất một búng máu tươi, lập tức ngã gục xuống đất, Ngân Long lục khí từ nhỏ đã luôn bên cạnh hắn, đồng thời với Ngân Long thi triển kĩ năng hi sinh, cũng hoàn toàn lấy quá đi toàn bộ tinh thần lực và thể lực.
- Tử.
Diệp Âm Trúc trong lòng run rẩy, hắn đột nhiên phát hiện, mình vậy mà không dám đi tiếp xúc với Tử trước mặt, thậm chí không dám liệu thương cho hắn, đó là vì ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn, cùng với lúc năng lượng loạn lưu biến mất, đã mất đi liên lạc của Tử, hoàn toàn mất đi, không có một chút tàn lưu.
Vèo một tiếng, thân ảnh của Tô Lạp sắc mặt trắng xanh đáp xuống không xa cạnh Diệp Âm Trúc, Thiên Sứ Thán Tức trong tay hắn đã không thấy đâu, toàn thân đều run lên kịch liệt, phảng phất phải chịu thống khổ vô tận, sức mạnh của hắn tựa hồ chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho thân thể mình không ngã xuống.
Giờ này phút này, Thường Hạo, Tô Lạp và Hải Dương còn tỉnh táo, ánh mắt đều tập vào người đang run rẩy toàn thân Diệp Âm Trúc. Ở xa xa, Cách Lạp Tây Tư bị va chạm ngã lộn nhào, chính đang cố từ đất đứng lên, Thiên Sứ Thán Tức của Tô Lạp, lại cắm sâu vào chỗ rách lớn bị Hoàng Kim Bỉ Mông toàn lực đánh vỡ trước đó của hắn. Cách Lạp Tây Tư rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay, thân thể hắn lần đầu tiên bị thương.
Bị thương dưới tay nhân loại nhỏ bé và Tử Tinh Bỉ Mông còn xa mới trưởng thành liên thủ, dù vết thương đó còn lâu mới đủ để tạo thành vết thương có tính phá hoại đối với hắn, nhưng lúc này phẫn nộ trong lòng hắn đã bốc lên đến đỉnh điểm. Chỉ cần lại đứng lên được, mấy đứa gia hỏa may mắn còn sống kia, sẽ không một ai có thể đào thoát từ trong tay mình, chỉ có khiến thân thể bọn chúng hoàn toàn tiêu hóa trong bụng mình, mới có thể khiến sự phẫn nộ của mình dần dần bớt đi.
Diệp Âm Trúc không khóc, thân thể và nhãn thần run rẩy của hắn vậy mà ở tình huống này dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng, con ngươi nguyên trong suốt không có một chút tạp chất của hắn, vào giây phút này lại hoàn toàn biến thành huyết hồng sắc. Chầm chậm bước lên một bước, một tay hắn kiên định ôm lấy vai Tử, để thân thể đã cứng của hắn từ từ ngả lên vai mình.
- Tử, ta biết, ngươi tịnh không có chết, ta cũng không để ngươi chết, ngươi hiểu không? Chúng ta chẳng cần gì chiến tranh cự thú, chúng ta căn bản không cần bằng sức mạnh của hắn. Chỉ cần là người dám làm bị thương ngươi, ta đếu sẽ khiến hắn phải trả giá cực kỳ thê thảm.
Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa đỡ thân thể Tử, chầm chậm đặt nằm yên xuống đất, đôi mắt huyết hồng sắc của hắn, vậy mà phóng ra huyết quang mờ mờ, khiến Thường Hạo, Tô Lạp và Hải Dương trong lòng đều sản sinh ra một dạng sợ hãi khó nói.
- Tử, trước tiên ngươi ngủ một chút đi, đợi sau khi ta thay ngươi báo cừu, ta sẽ giúp ngươi tỉnh lại, được chứ?
Diệp Âm Trúc duỗi cánh tay kiên định hữu lực của mình, lúc hắn khởi thân đứng lên lại, các đồng bạn sau người hắn đều phát hiện rõ, từ thân hắn, phóng ra một tầng khí lưu màu xám chết chóc.
- Âm Trúc, không được.
Tô Lạp xúc động kêu lên một tiếng, biến hóa của Diệp Âm Trúc lúc này khiến hắn liên tưởng đến một dạng khả năng khủng bố, đấy là ma hóa! Một khi ma hóa, sẽ mất đi lí trí, vĩnh viễn nhập ma, nhưng dù có ma hóa, hắn cũng không thể chiến thắng thập cấp thần thú cường đại.
Diệp Âm Trúc không quay đầu, chỉ là cước bộ hơi ngừng lại, rồi lại tiến lên phía trước,
- Các ngươi chạy đi, chỗ này để ta và Tử là đủ.
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại là bình tĩnh đáng sợ.
Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư đã đứng lên trở lại, lại cất bước trầm trọng tiến lên, lần này, hắn đã trở nên càng điên cuồng. Mà bên Diệp Âm Trúc, hai Hoàng Kim Bỉ Mông đã sớm bị đánh bay, sinh tử không rõ, ba Băng Cực Ma Viên hôn mê, Tử tử vong, Tô Lạp ngay cả di động còn khó, Mã Lương hôn mê, duy nhất còn có sức chiến đấu, chỉ sót lại hai người không gian hệ ma pháp sư Thường Hạo và thần âm sư Hải Dương tịnh không thích hợp để chiến đấu trực tiếp mà thôi. Cho đến Diệp Âm Trúc, tinh thần lực trước đó đã hoàn toàn tiêu hao, còn sót lại không nhiều Trúc Đấu Khí, sao có thể chống lại cước bộ tiến lên tàn nhẫn của chiến tranh cự thú? Trước mặt thập cấp thần thú, bọn họ nhỏ bé như vậy. Nhưng mặc kệ là vậy, Diệp Âm Trúc vẫn từng bước tiến lên phía trước, giống như Tử lúc trước vậy, chính diện đi nghênh đón Cách Lạp Tây Tư.
Đột nhiên, cước bộ tiến lên của Diệp Âm Trúc ngừng lại, vì trong não hắn, tựa hồ nghe thấy một thanh âm đặc thù, một chút sau, một khối ánh sáng màu trắng sữa rực rỡ từ vị trí chính giữa mi tâm hắn phóng ra, trong khoảnh khắc đẩy tan vầng khí lưu màu xám xung quanh thân thể, ngay cả đôi ngươi huyết hồng sắc của hắn cũng thoái hết huyết quang, trong sáng trở lại.
Quang mang màu trắng sữa đồng dạng còn xuất hiện tại thân thể một người khác, lại là Tử người đã mất đi toàn bộ khí tức, vầng sáng màu trắng sữa ở mi tâm hắn sáng lên, một tầng năng lượng dao động nhu hòa chầm chậm phóng ra bên ngoài, thân thể nằm trên đất của Tử hoàn toàn duỗi thẳng ra rồi đứng lên, trong quá trình hắn đứng lên, ánh sáng màu trắng sữa chớp mắt trở nên cường liệt, che phủ toàn bộ thân thể hắn, phảng phất không có trọng lượng bồng bềnh bay đến phía Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc không chuyển thân, thân thể Tử rõ ràng lớn hơn hắn một cấp lại từ sau hắn tuôn ra, hóa thành một khốn ánh sáng màu trắng sữa chói mắt bao trùm lên thân thể hắn, trong chớp mắt, thân thể bọn họ ở trong vùng ánh sáng màu trắng sữa dung hợp một cách kì dị.
Một dạng âm thanh ngâm nga kì dị từ giữa hai người dung hợp truyền tới, khuôn mặt chết chóc nguyên bản của Diệp Âm Trúc biến thành trang nghiêm, một tia sáng màu trắng sữa không ngừng ngấm vào da thịt hắn, toàn bộ những gì mất đi tựa hồ hoàn toàn trở lại, mà lúc này chỗ máy động ở ngực hắn, tựa hồ đã không còn là một quả tim.
Diệp Âm Trúc nghe thấy âm thanh kì dị gì vậy? Vì sao lại xuất hiện tình huống này?
o O o
Cầm Đế (Thần Âm) Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu Cầm Đế (Thần Âm)