Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 71
"K
hi chúng ta nhìn thấy bức ảnh thánh trong tay Baba Yanka,cha không biết ai há hốc miệng kinh ngạc trước, cha hay là Helen, nhưng cả haichúng ta đều kìm nén phản ứng của mình ngay lập tức. Ranov đang đứng tựa vàomột thân cây cách chúng ta chưa đến mười bước chân, cha thở phào khi thấy gãđang nhìn ra ngoài thung lũng, vẻ buồn chán và khinh khỉnh, mải mê với điếuthuốc, và dường như chẳng chú ý gì đến bức ảnh. Một lát sau, Baba Yanka đãngoảnh đi hướng khác, rồi cùng với bà già kia nhảy những bước nhảy sinh động vàoai nghiêm ra khỏi đống lửa, hướng về phía vị cha xứ. Hai cậu bé lấy lụa phủcác bức ảnh thánh ngay khi được hai người phụ nữ trao lại. Cha để mắt theo dõiRanov. Lúc này vị cha xứ đang làm dấu ban phước lành cho hai người phụ nữ, sauđó Sư huynh Ivan dẫn họ đi và trao cho mỗi người một ly nước. Khi đi ngang qua,Baba Yanka liếc nhìn chúng ta đầy vẻ hãnh diện, mặt đỏ bừng, mỉm cười, gần nhưlà nháy mắt, Helen và cha cúi chào bà, lòng đầy kính sợ. Cha chăm chú nhìn bànchân bà lúc bà đi qua; đôi bàn chân trần chai sần nứt nẻ hoàn toàn không hề hấngì, bàn chân người phụ nữ kia cũng vậy. Chỉ có gương mặt họ vẫn còn tỏa hơinóng của ngọn lửa, như bị sạm nắng.
" ‘Con rồng,’ Helen thì thầm với cha khi chúng ta đang chămchú nhìn hai người phụ nữ.
" ‘Đúng vậy,’ cha cũng thì thào. ‘Chúng ta phải tìm ra nơingười ta cất giữ bức ảnh này cũng như niên đại của nó. Đi nào. Vị cha xứ đã hứađưa chúng ta đi xem một vòng nhà thờ.’
" ‘Ranov thì sao?’ Helen không nhìn xung quanh.
" ‘Chúng ta chỉ còn cách cầu mong hắn đừng quyết định đitheo thôi,’ cha nói. ‘Anh không nghĩ là gã đã nhìn thấy bức ảnh thánh.’
"Vị cha xứ đang quay trở lại nhà thờ, mọi người bắt đầu tảnđi. Chúng ta chậm rãi bước theo và thấy ông đang đặt bức ảnh Thánh Petkhông trởlại trên bục. Không nhìn thấy hai bức ảnh kia đâu. Cha cúi đầu cảm ơn, và vừađưa tay chỉ ra phía ngoài vừa nói với ông bằng tiếng Anh là buổi lễ rất đẹp.Ông có vẻ hài lòng. Sau đó, cha làm dấu chỉ quanh nhà thờ và nhướng mày. ‘Chúngtôi có thể thăm qua một vòng không?’
" ‘Một vòng à?’ Ông thoáng cau mày, rồi lại mỉm cười. Xinchờ một chút - ông chỉ cần cởi bỏ áo choàng. Ông trở lại trong bộ áo chùng đenthường nhật và cẩn thận dẫn chúng ta đến từng hốc tường, chỉ trỏ giải thích các‘ikhôngni’ 1 _ và ‘Hristos’ 2 _ và một vài điều gì đó mà chúng ta chỉ hiểu loángthoáng. Có vẻ như ông rất am hiểu nơi này và lịch sử của nó, giá mà chúng ta cóthể hiểu được ông. Sau cùng, cha hỏi ông hai bức ảnh thánh kia ở đâu, và ôngtrỏ vào lối đi bên hông nhà thờ mà cha đã để ý trước đó. Có vẻ như hai bức ảnhđã được mang trở lại khu hầm mộ, nơi cất giữ chúng. Vị cha xứ sốt sắng đi lấycây đèn lồng rồi dẫn chúng ta xuống.
"Các bậc cầu thang đá rất dốc, hơi lạnh từ bên dưới bốc lênkhiến nhà thờ lại có vẻ ấm áp. Cha nắm chặt tay Helen khi chúng ta thận trọngbước từng bước sau cây đèn lồng của vị cha xứ, ánh đèn soi rạng những khối đácổ xưa chung quanh chúng ta. Tuy nhiên, căn phòng nhỏ bên dưới không tối thuitối mò; hai giá nến đang cháy sáng cạnh một bệ thờ, và một lúc sau chúng ta mớinhận ra, dù chỉ lờ mờ, đó không phải một bệ thờ mà là một hòm đựng di hài thánhnhân bằng đồng chạm khắc tinh xảo, che phủ một phần bởi một tấm lụa Damas đỏđược thêu thùa công phu. Bên trên hòm là hai bức ảnh thánh đóng khung bạc, ĐứcMẹ Đồng Trinh và - cha bước đến một bước - con rồng và vị hiệp sĩ. ‘SvetiPetkhông,’ vị cha xứ vui vẻ nói, tay sờ vào hòm đựng di hài thánh nhân.
"Cha trỏ vào ảnh Đức Mẹ Đồng Trinh, và ông nói điều gì đóliên quan đến Bachkhôngvski manastir, dù chúng ta không thể hiểu gì nhiều hơn. Rồicha lại trỏ vào bức ảnh thánh kia, và vị cha xứ tươi cười. ‘Sveti Georgi,’ ôngnói, trỏ vào vị hiệp sĩ. Rồi ông chỉ con rồng: ‘Drakula.’
" ‘Chữ đó có thể chỉ có nghĩa là con rồng,’ Helen nhắc.
"Cha gật đầu. ‘Làm thế nào để hỏi ông ấy bức ảnh có từ baogiờ nhỉ?’
" ‘Star? Staro?’ 3 _ Helen phỏng đoán.
"Vị cha xứ lắc đầu để bày tỏ sự đồng ý. ‘Mnogo star,’ 4 _ông nói, vẻ mặt nghiêm nghị. Chúng ta nhìn ông chăm chăm. Cha đưa tay lên rồiđếm ngón tay. Ba? Bốn? Năm? Vị cha xứ mỉm cười. Năm. Năm ngón tay - khoảng nămtrăm năm.
" ‘Ông ấy nghĩ bức ảnh có từ thế kỷ mười lăm,’ Helen kếtluận. ‘Chúa ơi, bây giờ làm sao hỏi nó xuất xứ từ đâu nhỉ?’ Cha trỏ vào bứcảnh, làm cử chỉ khoát tay một vòng quanh khu hầm mộ, chỉ lên nhà thờ phía trênchúng ta. Khi hiểu ra, ông làm một cử chỉ mà ai cũng hiểu là dấu hiệu khôngbiết: vừa nhún vai vừa nhướng mày lên. Ông không biết. Có vẻ như ông cố nói chochúng ta hiểu là bức ảnh đã có ở nhà thờ Thánh Petkhông hàng trăm năm - ngoài điềuđó ra, ông không biết gì hơn.
"Sau cùng, vị cha xứ quay người, mỉm cười, và chúng ta chuẩnbị theo ông cùng ngọn đèn lồng trở lại cầu thang. Lẽ ra chúng ta đã rời khỏikhu hầm mộ đó mãi mãi, trong nỗi vô vọng hoàn toàn, nếu Helen không bất chợt bịmắc kẹt gót giày giữa hai viên đá sàn. Cô há hốc miệng kinh ngạc, vẻ bực bội - cha biết Helen không mang theo đôi giày nào khác - và cha nhanh chóng cúi xuốnggiúp cô. Vị cha xứ gần như đã khuất dạng, nhưng ánh nến bên cạnh hòm di hàicũng đủ sáng cho cha nhìn thấy hình ảnh được khắc trên mặt đứng của bậc cấpdưới cùng, ngay sát bên chân Helen. Đó là một con rồng nhỏ, nét khắc thô nhưngkhông lẫn vào đâu được, và rõ ràng cùng một mẫu với con rồng trong cuốn sáchcủa cha. Cha quỳ xuống, lấy tay lần theo từng đường nét hình khắc ấy. Nó quenthuộc đến độ cha tưởng như chính mình cũng có thể khắc hình rồng kia vào đó.Helen cũng cúi xuống bên cạnh cha, quên bẵng chuyện giày dép. ‘Lạy Chúa,’ côthốt lên. ‘Chỗ này là chỗ nào vậy?’
" ‘Sveti Georgi,’ cha trả lời, giọng điềm tĩnh. ‘Chỗ nàychắc phải là tu viện Sveti Georgi.’
"Trong ánh sáng lờ mờ, Helen trố mắt nhìn cha, tóc cô lòaxòa trước mắt. ‘Nhưng nhà thờ này mới có từ thế kỷ mười tám mà,’ cô phản bác.Nhưng rồi mặt cô sáng lên. ‘Anh nghĩ là…’
" ‘Rất nhiều nhà thờ có nền móng cũ xưa hơn chính bản thânchúng, đúng không? Và chúng ta biết nhà thờ này được xây dựng lại sau khi quânThổ đã thiêu rụi ngôi nhà thờ nguyên thủy. Nó không thể là một nhà thờ của tuviện hay sao, một tu viện mà mọi người đã quên lãng từ lâu?’ cha thì thầm trongcơn khích động. ‘Nó có thể được xây dựng lại hàng chục năm sau hoặc nhiều thếkỷ sau, và được đặt tên lại theo vị thánh tử đạo mà người ta còn nhớ.’
"Helen kinh hãi quay lại, nhìn chằm chằm vào hòm di hài bằngđồng sau lưng chúng ta. ‘Anh có nghĩ là…’
" ‘Anh không biết,’ cha đáp lại, chậm rãi. ‘Có vẻ như ngườita khó lòng mà nhầm lẫn bộ di hài này với bộ di hài khác, nhưng em nghĩ xem cáihòm kia được mở ra gần đây nhất là lúc nào?’
" ‘Trông nó có vẻ không đủ lớn,’ Helen nhận xét. Dường nhưcô không thể nói gì thêm.
" ‘Không đủ lớn,’ cha tán đồng, ‘nhưng chúng ta cũng phảithử. Ít nhất là anh phải thử. Anh muốn em đứng ngoài chuyện này, Helen.’
"Helen ném cho cha một cái nhìn kỳ quặc, tựa như sửng sốtkhi cha thậm chí còn đuổi cô đi nơi khác nữa. ‘Đột nhập vào nhà thờ và xâm phạmhầm mộ một vị thánh là chuyện nghiêm trọng đấy.’
" ‘Anh biết,’ cha đáp lại. ‘Nhưng nếu đây không phải là mộmột vị thánh thì sao?’
"Có hai cái tên mà chúng ta không thể thốt ra dưới chốn lạnhlẽo và tăm tối này, trong ánh nến lập lòe, chỉ có mùi sáp cháy và mùi đất. Mộttrong hai cái tên đó là Rossi.
" ‘Ngay bây giờ sao? Ranov sẽ đi tìm chúng ta đấy,’ Helennói.
"Khi chúng ta ra khỏi nhà thờ, bóng cây xung quanh nhà thờđã ngả dài, Ranov đang chờ đợi, mặt lộ vẻ sốt ruột. Sư huynh Ivan đứng bêncạnh, dù cha để ý thấy cả hai hầu như không nói gì với nhau. ‘Anh chợp mắt đượcmột chút chứ?’ Helen hỏi, giọng lịch sự.
" ‘Đến giờ về lại Bachkhôngvo rồi đấy.’ Ranov đáp lại cộc lốc;cha tự hỏi phải chăng gã thất vọng vì có vẻ như chúng ta chẳng tìm kiếm điều gìở đây cả. ‘Chúng ta sẽ khởi hành về Sofia vào buổi sáng. Tôi có việc phải làm ởđấy. Tôi hy vọng các bạn hài lòng về công việc nghiên cứu của mình.’
" ‘Cũng tạm hài lòng,’ cha đáp. ‘Tôi muốn đến thăm BabaYanka một lần nữa, để cám ơn sự giúp đỡ của bà.’
" ‘Tốt thôi,’ Ranov trông có vẻ bực bội nhưng cũng đi trướcdẫn đường trở lại làng, Sư huynh Ivan im lặng bước theo sau chúng ta. Con đườnglàng lặng im không một tiếng động trong nắng chiều hanh vàng, mùi nấu nướng bốclên khắp mọi nơi. Một ông lão bước ra, đến bên giếng bơm giữa làng, lấy đầy mộtxô nước. Xa tít cuối con đường nhỏ là nhà Baba Yanka, một bầy dê và cừu đangđược lùa vào chuồng; cha có thể nghe tiếng kêu rền rĩ và nhìn thấy chúng xúmlại lộn xộn giữa các ngôi nhà trước khi một cậu bé vỗ roi đen đét xua chúng rẽquanh góc đường.
"Baba Yanka tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy chúng ta. Thông quaRanov, chúng ta nói lời chúc mừng buổi hát diễn tuyệt vời và màn nhảy múa tronglửa của bà. Sư huynh Ivan im lặng làm dấu ban phước lành cho bà. ‘Làm thế nàomà bà không bị bỏng vậy?’ Helen hỏi.
" ‘Ồ, đó là quyền năng của Chúa,’ bà trả lời, giọng dịudàng. ‘Sau đó, tôi cũng không nhớ chuyện đã xảy ra thế nào. Đôi khi, sau đó tôicảm thấy nóng ở chân, nhưng không bao giờ bị bỏng. Đối với tôi, đây là ngàytuyệt vời nhất trong năm, dù không nhớ gì nhiều về ngày đó. Nhiều tháng sau,tôi cảm thấy thanh thản như một mặt hồ.’
"Bà lấy trong tủ ra một cái chai không có nhãn hiệu rồi rótcho chúng ta mỗi người một ly thứ nước màu nâu trong. Trong chai lềnh bềnhnhững sợi cỏ dài, Ranov giải thích đó là những loại dược thảo, ngâm để lấy mùivị. Sư huynh Ivan từ chối, nhưng Ranov thì cầm lấy ly nước. Sau một vài hớp gãbắt đầu hỏi Sư huynh Ivan một câu gì đó, giọng vừa bỗ bã vừa khiêu khích. Chẳngmấy chốc, cả hai sa vào một cuộc tranh cãi mà chúng ta không hiểu nổi, dù thỉnhthoảng cha nghe lõm bõm tiếng politicheski 5 _.
"Ngồi nghe được một lát, cha cắt ngang cuộc tranh luận đểnhờ Ranov xin phép Baba Yanka cho cha sử dụng phòng vệ sinh của bà. Gã bật cườimột cách khó ưa. Chắc hẳn gã lại sắp giở cái trò khôi hài cũ rích của mình, changhĩ. ‘Tôi e là nhà vệ sinh ở đây chẳng dễ chịu lắm đâu,’ gã nói. Baba Yankacũng bật cười và trỏ về phía cửa sau. Helen nói sẽ đi theo cha để chờ đến lượtmình. Nhà xí trong sân sau nhà Baba Yanka trông còn tồi tệ hơn túp lều tranhkia nữa, nhưng đủ rộng để che khuất cuộc bỏ trốn thầm lặng của chúng ta, giữađám cây cối và tổ ong, qua cánh cổng sau. Không có ai trong tầm mắt, nhưngchúng ta vẫn rảo bước khi ra đến con lộ, yên lặng len lỏi giữa các bụi cây, vàleo lên đồi. Ơn Chúa, không có ai quanh ngôi nhà thờ đang nằm im lìm dưới bóngcây râm mát. Cái hố lửa tỏa một màu đỏ yếu ớt dưới các tán cây.
"Chúng ta không dám sử dụng cửa trước, ở đó chúng ta có thểbị nhìn thấy từ đường làng; thay vì thế, chúng ta vội vã quành ra phía sau. Ởđấy có một cửa sổ thấp, phủ rèm tím phía trong. ‘Chỗ đó dẫn vào điện thờ,’Helen nói. Khung cửa gỗ chỉ cài lại, không khóa, và chỉ với một mẩu gỗ nhỏchúng ta đã mở được cánh cửa và chui vào giữa hai tấm màn, sau đó cẩn thận đónglại mọi thứ. Ở bên trong, cha nhận ra Helen đã nói đúng; chúng ta ở ngay saubức trướng ngăn bệ thờ. ‘Phụ nữ không được phép vào đây,’ Helen thì thầm trongkhi lia mắt nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ của một học giả.
"Căn phòng phía sau bức trướng hầu như bị choán hết bởi mộtbệ thờ cao phủ những tấm vải sặc sỡ và những cây nến. Hai cuốn sách cổ dựng trênmột giá bằng đồng ở kế bên, móc dọc theo các vách tường treo những bộ lễ phụclộng lẫy mà chúng ta đã được thấy vị cha xứ mặc trước đó. Mọi vật bất động vàtĩnh lặng đến khủng khiếp. Cha tìm thấy cánh cổng thánh, nơi vị cha xứ đi quađể xuất hiện trước đám giáo dân, và chúng ta tiếp tục tiến tới để vào tronggian nhà thờ tối om với ít nhiều cảm giác tội lỗi. Có một chút ánh sáng le lóitừ những cánh cửa sổ hẹp, nhưng tất cả nến đều đã tắt, có lẽ vì sợ hỏa hoạn, vàphải mất một lúc cha mới tìm được hộp diêm quẹt trên một ngăn kệ. Cha thắp chomỗi người một cây nến lấy từ trên giá nến. Sau đó, chúng ta thận trọng bướcxuống cầu thang. ‘Em chẳng ưa chỗ này,’ cha nghe Helen thì thào phía sau, nhưngcha biết không phải cô có ý muốn muốn bỏ cuộc, dù trong bất kỳ trường hợp nào.‘Anh nghĩ bao lâu nữa Ranov sẽ phát hiện ra sự vắng mặt của chúng ta?’
"Khu hầm mộ này đúng là nơi tăm tối nhất mà cha từng luitới, tất cả các ngọn nến ở đây đều đã tắt sạch, cha thầm cảm ơn hai đốm sáng màchúng ta mang theo. Cha dùng cây nến của mình để thắp lại những ngọn nến tắt.Ánh sáng bùng lên, tấm vải thêu màu vàng trên hòm di hài lấp lánh dưới ánh nến.Tay cha bắt đầu run lên một cách tệ hại, dù vậy cha vẫn xoay xở lấy con dao gămnhỏ của Turgut ra khỏi túi áo khoác, cha đã cất ở đó từ khi rời khỏi Sofia. Chađể con dao xuống nền, gần chiếc hòm di hài, rồi cùng Helen nhẹ nhàng nhấc haibức ảnh ra khỏi vị trí và đặt chúng dựa vào một vách tường - cha nhận thấy mìnhtránh không đưa mắt nhìn cả con rồng lẫn Thánh George. Chúng ta kéo tấm vảinặng nề ra để Helen gấp lại. Trong suốt khoảng thời gian ấy, lúc nào cha cũngcăng tai lắng nghe từng tiếng động, ở đây và cả trong nhà thờ bên trên, đến độchính sự tĩnh lặng như bắt đầu gõ tưng tưng và kêu ong ong trong tai cha. Cómột lúc Helen bíu lấy tay áo cha, và chúng ta cùng lắng nghe, nhưng vẫn khôngcó gì động đậy.
"Khi chỉ còn chiếc hòm di hài nằm trơ trụi, chúng ta nhìnxuống, run rẩy. Nắp hòm khắc một bức phù điêu đẹp đẽ - một vị thánh tóc dài,một tay đưa lên như để ban phước, có lẽ đó là chân dung vị thánh tử đạo màchúng ta có thể tìm thấy nắm xương tàn của ông ở bên trong. Cha chợt nhận ramình đang hy vọng chúng ta sẽ chỉ tìm thấy một vài mảnh xương thánh, và sau đókhép lại toàn bộ chuyện này. Nhưng tiếp sau niềm hy vọng đó là một sự trốngrỗng - không có thầy Rossi, không trả được thù, vẫn mất mát. Nắp hòm có vẻ nhưđược đóng đinh hoặc cài chốt, nên cha không thể cạy nó lên nổi. Trong lúc loayhoay, chúng ta đã làm nghiêng nó một chút, và thật rùng rợn, một cái gì đó dịchchuyển bên trong, va vào vách hòm. Quả thực, cái hòm quá nhỏ đối với bất cứ thứgì ngoại trừ xác một đứa bé, hoặc các bộ phận lẻ của cơ thể, nhưng nó rất nặng.Một ý nghĩ khủng khiếp bỗng lóe lên trong đầu cha, rằng có thể cái thủ cấp củaVlad rốt cuộc đã được đặt ở đây, dù giả thuyết đó lại làm nảy sinh nhiều vấn đềchưa giải thích được. Cha bắt đầu đổ mồ hôi và tự hỏi liệu có nên quay lại tìmmột dụng cụ nào đó trong nhà thờ bên trên, dù không quá hy vọng là sẽ tìm đượcthứ gì.
" ‘Chúng ta thử đẩy nó xuống đất xem sao,’ cha nói qua hàmrăng nghiến chặt, và không biết bằng cách nào đó chúng ta đã cùng nhau đẩy đượccái hòm xuống nền đá yên ổn. Ở vị trí đó, cha mới nhìn thấy rõ hơn bản lề vàmóc khóa trên nắp hòm, cha nghĩ vậy, thậm chí còn có thể dốc toàn lực để giậttung nó lên.
"Lúc cha chuẩn bị thử làm vậy thì Helen buột miệng thốt ramột tiếng la nho nhỏ. ‘Anh Paul, nhìn này!’ Cha vội quay lại và thấy khối đácẩm thạch bụi bặm nơi đặt hòm di hài không phải là một khối đặc; nắp của nó đãlệch một chút vì nỗ lực di chuyển cái hòm của chúng ta. Cha không tin là lúc đómình còn thở nổi nữa, nhưng không nói một lời, chúng ta lại cùng hợp lực dichuyển phiến đá cẩm thạch đó. Nó không dày, nhưng nặng trình trịch, cả haichúng ta thở hổn hển lúc dựa được nó vào vách tường sau. Phía dưới là một phiếnđá dài, bằng chiều dài của một người, cùng loại với đá nền và tường. Bức chândung trên đó cực kỳ thô sơ, chạm khắc trực tiếp vào mặt đá cứng - không phải làgương mặt một vị thánh mà là của một người thực, một người đàn ông với gươngmặt khắc khổ, đôi mắt hình quả hạnh nhìn trừng trừng, mũi dài, ria mép rậm rịt- một khuôn mặt tàn ác, cái mũ hình tam giác trên đầu chỉ càng làm cho gươngmặt đó trông tự mãn hơn, ngay cả khi nó chỉ là những đường nét thô.
"Helen lùi lại, môi trắng bệch dưới ánh nến, cha cố kiềm chếđể không túm lấy tay cô bỏ chạy lên cầu thang. ‘Helen,’ cha khẽ cất lời, nhưngchẳng biết nói gì nữa. Cha nhặt lưỡi dao găm lên, còn Helen luồn tay vào đâu đótrong bộ quần áo của mình - cha chưa bao giờ nhìn thấy là ở đâu - rút ra khẩusúng nhỏ, đặt nó cách xa một cánh tay, gần sát tường. Rồi chúng ta thò tay dướimép và nâng tấm bia mộ lên. Được nửa chừng thì phiến đá trượt xuống. Lúc ấy cảhai chúng ta đều run lẩy bẩy nên phiến đá dễ dàng tuột khỏi tay chúng ta. Chúngta nhìn xuống hình hài bên trong, mắt nhắm nghiền, nước da vàng bủng, môi đỏmột cách dị thường, hơi thở nông và khẽ. Đó là giáo sư Rossi."
Chú thích
1 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "Ảnhthánh".
2 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "Chúa Cứuthế".
3 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "Thế kỷ?Nhiều thế kỷ?".
4 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "Năm thếkỷ".
5 Tiếng Bungari trong nguyên bản, nghĩa là "chínhtrị".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova